Diệp Chu nhắm mắt lại, muốn nói gì đó, nhưng đôi môi khẽ động mấy lần, lại không thể nói ra lời nào.
Cậu không phải não yêu đương, mặc dù một khắc khi nghe được Giang Đình Viễn tỏ tình kia, từng có kích động muốn kể cho hắn nghe mọi chuyện về mình, nhưng sự kích động này cuối cùng vẫn bị lý trí khống chế.
Bí mật đó đối với cậu quá quan trọng, mặt khác, Diệp Chu phát hiện, dù cậu muốn nói ra nhưng phải nói như thế nào? Bắt đầu từ đâu? Liệu hắn có tin không?
Liệu hắn có nghĩ cậu đang nói đùa, hoặc...sẽ nghĩ cậu là một con quái vật.
Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, tình yêu của cậu dành cho Giang Đình Viễn đủ lớn để áp chế nỗi sợ hãi đối với thế giới này, cậu sẽ chọn một buổi sáng trời trong nắng ấm, hôn lên môi hắn một nụ hôn chào buổi sáng, như một lẽ tự nhiên mà nói cho Giang Đình Viễn nghe hết tất cả những khúc mắc từ đầu đến cuối.
Nhưng không phải bây giờ.
Diệp Chu vùi đầu vào trong ngực Giang Đình Viễn, cảm thấy mình giống như một con đà điểu. Sự tự tin ở phim trường đã bốc hơi ngay lập tức khi phải đối mặt với những vấn đề liên quan đến tình cảm.
Thực ra Giang Đình Viễn có thể nhận ra vừa rồi Diệp Chu có lời muốn nói với mình, nhưng lúc này cậu lại trầm mặc, Giang Đình Viễn cũng không tức giận, cứ việc Diệp Chu không nói gì, nhưng hắn vẫn biết rõ, là vì hắn không thể cho cậu đủ cảm giác an toàn, mới làm cho cậu có điều lo lắng.
Tay hắn ôm Diệp Chu nhẹ nhàng vỗ lưng cậu hai cái, tràn đầy an ủi. Tương lai bọn họ còn rất rất nhiều thời gian, hắn sẽ cùng Diệp Chu từ từ trải qua, đối xử với cậu ngày càng tốt hơn, cho đến một ngày cậu có thể buông bỏ mọi phòng bị.
Quá trình này có lẽ sẽ dài đằng đẵng, nhưng cho dù kéo dài bao lâu, Giang Đình Viễn cũng có thể chờ được.
Nếu Diệp Chu muốn vĩnh viễn giấu kín bí mật này, vậy thì cứ để bí mật này vĩnh viễn hao mòn theo năm tháng như mong muốn của cậu, không cần phải cố gắng tìm hiểu làm gì.
Hai người lặng lẽ ôm nhau rất lâu, cho đến khi cái bụng trống rỗng suốt cả đêm lại thêm một buổi sáng của Diệp Chu không thể chịu đựng được nữa, phát ra một tiếng ' ùng ục' khe khẽ.
Diệp Chu có chút xấu hổ, vội vàng nhảy xuống khỏi người Giang tổng: “Muốn ăn gì, hôm nay để em làm cho!”
Giang Đình Viễn không mấy quan tâm đến hưởng thụ hương vị, chế độ ăn uống của hắn luôn nhạt nhẽo nên đương nhiên không kén chọn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn báo tên vài món ăn.
Diệp Chu vừa nghe, nhiệt độ trên tai vốn không hề giảm đột nhiên tăng cao, nguyên nhân là vì, hầu như tất cả các món ăn mà Giang tổng báo tên đều là món cậu thích ăn.
Nhưng sự ngượng ngùng này chỉ kéo dài trong chốc lát, Diệp Chu lập tức tỉnh lại, dứt khoát từ chối: “Không được, bác sĩ đã dặn một tuần này phải ăn thanh đạm một chút.”
“Bún đậu nành được không, em nhớ trong nhà hình như có một gói bún tàu, anh đã ăn chưa?” Diệp Chu lẩm bẩm, chân cũng không dừng lại, đi thẳng vào phòng bếp mở tủ lạnh ra tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn mình muốn dùng.
Bởi vì nguyên nhân công việc, kiếp trước thời gian của Diệp Chu rất eo hẹp, mỗi khi có thời gian đi siêu thị luôn thích mua một lúc rất nhiều đồ tích trữ trong tủ lạnh.
Thói quen này cho dù xuyên thư cũng không thay đổi, trước đây khi Diệp Chu ở nhà Giang tổng, cậu và Giang tổng đều bận công việc, Giang tổng lại không thích có người ngoài trong nhà, mặc dù đầu bếp sẽ đúng giờ giao ba bữa một ngày, nhưng cái khó là sẽ có lúc muốn ăn vặt hay gì đó, cho nên Diệp Chu luôn thích chất đầy tủ lạnh, như vậy khiến cậu rất có cảm giác an toàn.
Nhưng so với mấy tháng trước, tủ lạnh trong nhà Giang tổng bây giờ chỉ có thể hình dung bằng hai từ đáng thương. Bên trong trống rỗng, ngoại trừ hai hàng trứng gà, mấy bình sữa bò và một đống rau xanh, cơ bản chẳng có gì cả.
“Tsk.” Diệp Chu nhíu mày, quay đầu hỏi Giang tổng: “Buổi tối không đói sao?”
Giang Đình Viễn đứng cạnh tủ cách cậu không xa, hơi dựa vào tủ, trái lương tâm nói: “Có.”
“Vậy sao không chuẩn bị sẵn ít đồ ăn.”
Giang Đình Viễn liếc mắt nhìn cậu, chợt mỉm cười: “Bởi vì sau khi em đi, không có ai đưa anh đi siêu thị.”
Diệp Chu: “...”
Được thôi, nồi này quăng có lý có chứng cứ, lại khá đẹp, một trăm phần trăm khiến bạn ngất xỉu.
Lục lọi trong tủ lạnh một lúc lâu, Diệp Chu cuối cùng cũng tìm thấy gói bún tàu chưa mở mà cậu mua khi trước ở giữa ngăn mát tủ lạnh.
Thứ này không hề ăn nhập với chiếc tủ lạnh đắt tiền trong nhà Giang tổng, nhưng lúc đó Diệp Chu đột nhiên muốn ăn nên tiện tay ném vào xe đẩy hàng, không ngờ chính mình không ăn, ngược lại lúc này lại có đất dụng võ.
Sau khi tìm được mì, lại cũng tìm thấy những thi thể rau dưa mà buổi sáng Giang tổng chưa chế biến xong trên thớt trong nhà bếp, Diệp Chu nhanh chóng cắt chúng ra, miễn cưỡng giữ được phẩm giá làm rau cuối cùng của chúng.
Lúc Diệp Chu đang làm việc này kia, Giang Đình Viễn luôn đứng ở cửa bếp, không chớp mắt nhìn cậu, theo dõi từng động tác cũng như biến hóa trên mặt cậu, một chuyện vốn dĩ kho khan vô vị như vậy, đối với Giang Đình Viễn mà nói dường như đột nhiên trở nên đặc biệt hấp dẫn.
Diệp Chu xào cà chua và trứng làm nước xốt, sau khi nước sôi, cậu mở túi đóng gói chuẩn bị cho bún vào nồi, vừa cầm bún lên đã cảm thấy eo mình căng cứng, ngay sau đó trên lưng bị ấm áp bao phủ, có người từ phía sau ôm lấy cậu.
Tay Diệp Chu run lên, suýt chút nữa bị dọa rơi bún trong tay, cậu chưa kịp hỏi gì thì Giang Đình Viễn đã lên tiếng trước.
Vì khuôn mặt hắn vùi vào vai cậu nên giọng nói của Giang Đình Viễn có chút nghẹn ngào: “Lần này có thể hay không...”
“Đừng đi.”
Hắn nói rất chậm, từng chữ đều nóng bỏng, nóng đến nỗi nhiệt độ trên mặt Diệp Chu vất vả lắm mới rút đi lại lần nữa bùng lên.
“Giang ca, anh buông ra trước đi, em phải nấu mì.” Diệp Chu bị hắn ôm không thể động đậy, mặt đỏ bừng nói nhỏ.
Ai ngờ, Giang tổng từ trước đến nay đàng hoàng nghiêm túc, vô cùng lý trí, lúc này không những không buông tay, ngược lại rúc vào cổ cậu cọ cọ như một con thú nhỏ.
Diệp Chu đẩy hắn hai lần, nhưng Giang tổng cứ như mọc ở trên người cậu, không cử động, cũng không nói, chỉ ôm cậu.
Mấy lần không thoát ra được, Diệp Chu tước vũ khí đầu hàng, lành làm gáo vỡ làm muôi thỏa hiệp, “Được, được, anh ôm đi.”
Giữ nguyên tư thế này, cả hai đều không lên tiếng, trong phòng rất yên tĩnh, nước trong nồi đã sôi lên, phát ra những tiếng ùng ục khe khẽ, mùi thơm từ món trứng xào vẫn còn thoang thoảng trong không khí.
Mọi thứ đều đẹp đẽ, đẹp đến mức có hơi không thật.
Rõ ràng chỉ là một buổi sáng bình thường, nhưng Giang Đình Viễn đang nghĩ, nếu như thời gian có thể dừng lại thì tốt biết bao, không sớm không muộn, vừa vặn dừng lại vào đúng lúc này.
Là tốt rồi.
Sau ngày hỗn loạn đó, mối quan hệ giữa hai người dường như đã xảy ra biến hóa vi diệu so với trước đây, như thể rào cản vô hình luôn tồn tại giữa hai người đã bị phá vỡ.
Diệp Chu cuối cùng cũng không chuyển về. Nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ kéo Giang Đình Viễn đi dạo siêu thị, cố gắng chất đầy chiếc tủ lạnh hai cửa hoa lệ kia.
Mặc dù thỉnh thoảng hai người sẽ đứng trước cửa siêu thị sầu não vì không giành được xe đẩy như trước kia, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt nhau, ý cười trong nháy mắt sẽ hiện lên trên mặt hai người.
Nếu như muốn Diệp Chu hình dung mối quan hệ giữa hai người, Diệp Chu cảm thấy mình và Giang tổng đã trực tiếp vượt qua giai đoạn yêu đương, bỏ qua giai đoạn thử thách lẫn nhau, tìm hiểu nhau, giữa họ có sự hiểu ngầm, không cần lời nói, nhiều khi chỉ cần một ánh mắt là đối phương đã có thể hiểu được.
So với nói chuyện yêu đương, mối quan hệ giữa cậu và Giang tổng có lẽ càng giống...một cặp chồng chồng già đã ở bên nhau rất lâu?
“Đạo diễn Diệp? Đạo diễn Diệp!”
Thanh âm của phó đạo diễn đã thành công đưa Diệp Chu từ trên không trung trở về hiện thực, Diệp Chu định thần lại, nhéo nhéo sống mũi cố gắng làm mình nhanh chóng phấn chấn lên.
“Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục nhé?” Phó đạo diễn dùng quạt giúp cậu quạt gió, hỏi.
Sắp vào hè, nhiệt độ càng ngày càng cao, bình thường ở nhà có điều hòa thổi, có dưa hấu ăn, tuy ngoài trời nóng bức nhưng chỉ cần không ra khỏi cửa là được.
Phim trường thì khác, tuy phim trường cũng được trang bị máy điều hòa, nhưng diện tích của phim trường quá lớn, cho dù Diệp Chu không tiếc tiền, mấy chiếc điều hòa chạy suốt ngày đêm cũng không mát mẻ hơn là bao.
Đôi khi cần phải quay ngoại cảnh thì càng thảm hơn, đừng nói đến điều hòa, có cái lều che nắng đã tốt lắm rồi.
Diệp Chu đau lòng nhân viên đoàn phim và các diễn viên của mình, hầu hết các cảnh ngoại cảnh của [Rạp Xiếc Kinh Dị] đều được quay trước vào tháng 4 và tháng 5, khi thời tiết không quá nóng, như vậy họ không phải bất chấp cái nóng oi bức của mùa hè ra ngoài dựng lều xông hơi.
Hiện tại quá trình quay phim sắp kết thúc, chỉ còn một số cảnh sót lại ở cuối vì những cảnh trước chưa dàn dựng xong nên không quay được.
Trời nóng như vậy, mỗi phút mỗi giây đều là cực hình, chẳng trách phó đạo diễn không nhịn được mà thúc giục.
Diệp Chu nhấc mũ, gật đầu với phó đạo diễn rồi nói: “Được, hỏi xem bên kia đã chuẩn bị xong chưa, xong rồi thì bắt đầu thôi.”
Phó đạo diễn đáp một tiếng, cầm lấy loa hô vài câu, sau khi xác nhận tất cả các bộ phận đã vào vị trí, quay phim lại tiếp tục.
Trên màn hình, người đàn ông ốm yếu do Chúc Ninh thủ vai và hai người bạn đồng hành cuối cùng thoát chết đang chạy rất nhanh, nhìn thấy con thằn lằn khổng lồ to gấp mười lần thằn lằn thông thường ở phía sau đang từ từ áp sát, hai người bạn đồng hành chạy phía trước liếc mắt nhìn nhau, hiểu ngầm trong lòng đồng thời thả chậm tốc độ.
Gần hơn, càng gần hơn.
Một người bạn đồng hành kéo lấy tay Chúc Ninh, ngay khi Chúc Ninh nghĩ rằng bạn đồng hành muốn giúp mình, muốn nói cảm ơn người kia, cơn đau dữ dội làm cho anh suýt nữa ngất đi.
Tay của anh bị một cây kim thép nhọn từ lòng bàn tay xuyên qua, đầu còn lại của cây kim thép xuyên qua một miếng thịt đẫm máu, cây kim thép kia nối tay Chúc Ninh với miếng thịt đó.
Thịt kia Chúc Ninh đã từng nhìn thấy, buổi sáng khi anh bước vào rạp xiếc, đã tận mắt nhìn thấy nhân viên huấn luyện thưởng thức ăn cho con thằn lằn sau khi nó hoàn thành màn biểu diễn.
Tâm tư của hai người bạn đồng hành đã lộ rõ, người đàn ông ốm yếu do Chúc Ninh thủ vai cố gắng rút cây kim thép ra khỏi tay, nhưng đó là máu thịt của chính mình, cơn đau khiến anh gần như ngất đi, bước chân cũng vì đau đớn mà bắt đầu loạng choạng.
Mục đích của bạn đồng hành cuối cùng đã đạt được, hai người điên cuồng chạy về phía trước, chẳng bao lâu sau liền nghe thấy tiếng kêu rên của người đàn ông ốm yếu và âm thanh cự tuyệt làm người ta kinh ngạc từ phía sau truyền đến.
Bạn đồng hành đã bỏ rơi người đàn ông ốm yếu không dám quay đầu lại, cứ thế chạy về phía trước, rõ ràng khi bước vào còn từng xem thường rạp xiếc nhỏ đến đáng thương này, nhưng giờ đây nó giống như một mê cung khổng lồ tưởng chừng như vĩnh viễn không thể chạy tới điểm cuối.
Hai người trốn trong một căn lều xiếc bỏ hoang, dù mệt bở hơi tai nhưng ngay cả mở miệng thở dốc cũng không dám, họ bịt miệng để ngăn mình phát ra âm thanh quá lớn thu hút sự chú ý của đám dã thú bên ngoài.
Một đường chạy trốn, bạn đồng hành ngày càng ít đi. Mặc dù lần này có người đàn ông ốm yếu trì hoãn con thằn lằn khổng lồ, nhưng lần sau thì sao? Lần sau còn có thể dùng ai làm mồi nhử?
Vừa nãy hai người quyết định từ bỏ người đàn ông ốm yếu do Chúc Ninh thủ vai tạm thời kết đồng minh, bây giờ mới chỉ hơi an toàn một chút, đã không thể chờ được bắt đầu đề phòng lẫn nhau.
Không ai muốn trở thành vật hy sinh, nếu đối phương chết, cơ hội sống sót của người còn lại sẽ lớn hơn một chút.
Dưới ống kính, hai người đang trốn trong lều với những suy nghĩ của riêng mình, suy nghĩ trong đầu làm cách nào để khiến đối phương trở thành vật hy sinh giúp mình sống tiếp.
Họ không hề biết rằng, bên ngoài tấm vải lều mỏng manh, có một đôi mắt thú đang nhìn chằm chằm vào họ.
“Cắt! Cảnh này qua!”
Theo giọng nói của Diệp Chu vang lên, bầu không khí yên tĩnh trên trường quay lập tức khôi phục náo nhiệt.
Diệp Chu đang xem lại cảnh phim vừa quay, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, cậu lấy ra thì phát hiện là có tin nhắn.
“Đồ ngọt và trà lạnh đã ở cửa.”
“Anh cũng ở. [Mặt cười]”