Chúc Ninh rời khỏi Đỉnh Phong, cho dù trước đó đã nói hảo tụ hảo tán, tất cả tranh chấp đều đã được giải quyết, nhưng không lâu sau khi cậu chấm dứt hợp đồng, truyền ra tin tức thành lập phòng làm việc riêng, Đỉnh Phong lại đã bắt đầu không ngừng động tay động chân.
Đầu tiên là mua chuộc truyền thông tung ra một số tin tức bôi đen Chúc Ninh, sau đó lại thương lượng với các đối tác quen biết trong ngành, nỗ lực cô lập Chúc Ninh.
Đây thực chất là thủ đoạn mà Đỉnh Phong thường dùng, các nghệ sĩ chấm dứt hợp đồng trước Chúc Ninh hoặc nhiều hoặc ít đều bị Đỉnh Phong chèn ép, dù sao giới giải trí nhìn thì rất lớn, nhưng thực tế lại chỉ có bấy nhiêu người, mọi người đều là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, công ty lớn như Đỉnh Phong nếu cố tình muốn chèn ép, quả thực có thể làm cho nghệ sĩ không dễ chịu.
Điều khiến Diệp Chu thấy buồn cười là Đỉnh Phong vậy mà còn phái người đến thăm dò thái độ của cậu, để cậu đừng quá thân cận với Chúc Ninh, người đại diện của Chúc Ninh còn đích thân gọi điện thoại cho cậu, mặc dù lời nói uyển chuyển, nhưng ý tứ lại hết sức rõ ràng.
Diệp Chu cảm thấy khá thú vị, sau khi hiểu rõ loại tập đoàn như Đỉnh Phong, ở giữa còn có quan hệ với Chúc Ninh, cậu đối với công ty này liền kính sợ tránh xa, hiếm khi có hợp tác, hơn nữa bản thân cậu cũng không phải là đạo diễn lớn tầm cỡ quốc tế, đáng để họ cố ý tìm tới à?
Để gây bất hòa giữa hai người, người đại diện cũ của Chúc Ninh thậm chí còn ngầm ám chỉ với Diệp Chu, chỉ cần cậu có thể xa lánh Chúc Ninh, về sau nếu phim của cậu cần diễn viên, bọn họ đều sẽ đưa ra mức giá hữu nghị.
Lời này thực sự rất có sức cạnh tranh, nếu là đạo diễn bình thường nói không chừng sẽ đồng ý, dù sao Chúc Ninh dù có nổi tiếng đến đâu thì sân nhà cũng chủ yếu nằm ở mảng âm nhạc và các chương trình tạp kỹ, kỹ năng diễn xuất của cậu ấy cũng chỉ ở mức trung bình, cho dù có fans chống đỡ phòng vé, nhưng dù doanh thu phòng vé từ fans cao đến đâu thì chắc chắn cũng sẽ không cao hơn người qua đường được.
Nếu như xa lánh một Chúc Ninh có thể thu được càng nhiều tài nguyên diễn viên, đối phương còn hứa hẹn sẽ đưa ra mức giá hữu nghị, điều kiện này đối với đạo diễn mà nói thực sự rất hấp dẫn.
Nhưng Diệp Chu vung tay đồng ý với hắn.
Ngay sau khi cúp điện thoại của quản lý cũ của Chúc Ninh, Diệp Chu mang theo nụ cười hiền lành như trước, nhưng lại trực tiếp nhấc máy gọi cho Chu Ninh, hai người hẹn gặp nhau bàn bạc chi tiết.
Buổi chiều ngày hôm sau, Chúc Ninh cả người bọc kín mít đến đoàn làm phim của Diệp Chu thăm ban.
Diệp Chu nhìn cậu bọc quần áo kín mít chừa một đôi mắt, ôm bụng cười nửa ngày mới ngừng được, giọng nói vĩ vừa nãy cười quá dữ dội mà có chút hổn hển, “Không phải chứ, sao em lại mặc thành thế này, em không nóng à, mau cởi ra đi.”
Chúc Ninh nhìn cậu cười thở không ra hơi, trong giọng nói có chút ai oán: “Còn không phải tại gần đây em đang ở trên đầu sóng ngọn gió, không muốn gây phiền phức cho anh sao.”
“Em nói anh nghe, bây giờ mỗi ngày có ít nhất năm paparazzi canh ở dưới nhà em, em đi đâu, họ đi đó, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng phải đợi ở cửa, thật sự không phóng đại tí nào đâu.”
Tuy bây giờ cười thì có vẻ thất đức, nhưng Diệp Chu vẫn nghe đến vui vẻ, vừa cười vừa giúp cậu cởi bỏ cái đống quần áo bị bọc lại như quả cầu vũ trang ra.
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt, Diệp Chu cùng trợ lý mệt đến mồ hôi đầy đầu, Diệp Chu lấy mũ làm quạt, nói với Chúc Ninh: “Gần đây có thể để trống lịch trình hai tuần được không?”
“Chắc là được.” Chúc Ninh không trả lời ngay, cậu suy nghĩ một chút, hỏi trợ lý bên cạnh: “Gần đây chắc là không có lịch trình gì.”
Trợ lý lật qua lịch trình của cậu, gật đầu: “Bởi vì gần đây chuyện chấm dứt hợp đồng với Đỉnh Phong gây động tĩnh rất lớn, Mộng tỷ đã từ chối giúp anh hết rồi, định sau khi chuyện này kết thúc sẽ bàn bạc chi tiết các công việc tiếp theo sau.”
Mộng tỷ là người quản lý mới của Chúc Ninh, cô ấy đã từng làm việc ở Đỉnh Phong một thời gian dài, là người đại diện kim bài số một số hai ở Đỉnh Phong, sau đó bởi vì bất đồng quan điểm đã nháo một trận lớn với Đỉnh Phong, sau đó thì ra ngoài làm riêng, trở thành một người quản lý độc lập.
Diệp Chu nghe vậy thì vỗ tay, nói với Chúc Ninh: “Thật trùng hợp, gần đây chỗ anh có một diễn viên gặp chút chuyện không thể tiếp tục quay, em mau tới giúp anh cứu tràng, cảnh quay không nhiều lắm, nhanh thì một tuần là có thể quay xong, chậm nhất cũng không quá một tháng.”
Chúc Ninh sửng sốt một chút, ngơ ngác gật đầu, không chút do dự trực tiếp đồng ý: “Được.”
“Đó là loại vai gì, có khó không?” Sau khi đồng ý, cậu mới muộn màng hỏi về vai diễn, có chút xấu hổ, “Diệp ca, anh cũng biết kỹ năng diễn xuất của em không tốt lắm, đối với những vai diễn quá khó em sợ biểu hiện không tốt.”
Chúc Ninh vẫn rất tự biết mình, mặc dù biểu hiện của cậu trong [Một hồi trò khôi hài] nhận được không ít khen ngợi từ cư dân mạng, nhưng trong thâm tâm Chúc Ninh biết rõ vì đó là lần đầu cậu đóng phim điện ảnh nên khán giả mới bao dung hơn với cậu, nếu lại có thêm tác phẩm, chắc chắn khán giả sẽ không còn khoan dung như trước nữa.
Chúc Ninh cũng biết kỹ năng diễn xuất của mình cao nhất cũng chỉ ở mức trung bình, đó là nhờ Diệp Chu chỉ dạy nên đã tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng vẫn không dính dáng gì đến hai chữ xuất sắc.
Diệp Chu nhẹ nhàng vỗ đầu hắn, lớn lối nói: “Có Diệp ca của em ở đây, cho dù em là đầu gỗ, anh cũng có thể dạy em ra hình ra dáng.”
Lời này nếu là người khác nghe vào có khi sẽ nghĩ chỉ là mạnh miệng mà thôi, nhưng Chúc Ninh biết Diệp Chu thật sự có năng lực này. Cậu cười ha ha, không hề nghi ngờ ý của Diệp Chu, ngoan ngoãn gật đầu: “Được, vậy thì làm phiền Diệp ca rồi, em sẽ cố gắng!”
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, nhưng trợ lý bên cạnh Chúc Ninh lại có vẻ lo lắng, cô nàng có vẻ rất xoắn xuýt, do dự một lúc rồi mới nhỏ giọng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
“Ừm, Chúc ca, có phải chúng ta nên hỏi Mộng tỷ trước không, trước đó chị ấy đã nói anh quyết định nhận bất kỳ công việc gì cũng phải báo cho chị ấy trước.”
Chúc Ninh suy nghĩ một chút rồi nói với trợ lý: “Thế này đi, em nên liên lạc với Mộng tỷ trước, nói là anh đã nhận lời đóng [Rạp Xiếc Kinh Dị] của đạo diễn Diệp Chu rồi, nếu chị ấy có sắp xếp gì sau đó thì dời lại một thời gian...”
“Không cần liên lạc với chị, chị đã nghe hết rồi.”
Ngay khi Chúc Ninh nói chuyện với trợ lý của mình, cánh cửa trường quay bị đẩy ra từ bên ngoài, một người phụ nữ cao gầy mặc bộ âu phục đỏ bước về phía họ.
Thẩm Mộng đi tới trước mặt Diệp Chu, rất khách khí đưa tay về phía cậu: “Chào đạo diễn Diệp, tôi đã nghe Tiểu Ninh nhắc đến ngài từ lâu, hôm nay gặp mặt, mới biết cậu ấy nói không ngoa.”
“Rất cảm ơn ngài đã nguyện ý giúp đỡ Chúc Ninh vào thời điểm này, ân tình của ngài chúng tôi xin ghi nhớ, sau này nếu có chuyện cần hỗ trợ, Thẩm Mộng tôi nhất định sẽ tận lực.”
Nói xong, Thẩm Mộng kéo Chúc Ninh đang mờ mịt cúi đầu với Diệp Chu.
Diệp Chu sao có thể để bọn họ cúi đầu, lúc hai người chuẩn bị cúi xuống cậu lập tức vươn tay đỡ họ dậy, vội vàng nói: “Mọi người đừng như vậy.”
“Tôi và Tiểu Chúc quen biết đã lâu, giữa chúng tôi thật sự không cần phải khách sáo như vậy.” Nói tới đây, Diệp Chu liếc nhìn Chúc Ninh vẫn còn mơ hồ, không khỏi thở dài, quả nhiên kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, lần này cuối cùng cũng tìm được một người đại diện đáng tin cậy.
“Huống chi lần này là phía tôi xảy ra vấn đề, nhờ Tiểu Chúc đến giúp cứu vãn tình thế, lẽ ra tôi mới là người phải lời cảm ơn, sao lại để mọi người nói cảm ơn được.
Tuy nhiên, lời giải thích này của Diệp Chu cũng chỉ có thể lừa gạt được đứa ngốc Chúc Ninh, sao có thể lừa gạt được người đã lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí như Thẩm Mộng.
“Nếu tôi đoán không lầm thì chắc hẳn ngài đã nhận được điện thoại từ Đỉnh Phong rồi, họ đưa ra điều kiện rất hào phóng chỉ để ngăn ngài hợp tác với tiểu Ninh.”
Khi Thẩm Mộng nói những lời này cũng không hề tránh Chúc Ninh. Chúc Ninh vốn còn đang mơ hồ chưa hiểu rõ tình hình cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Cậu nhìn Diệp Chu, há miệng như muốn nói gì đó, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng viền mắt đã đỏ hoe.
Nhìn vẻ mặt nghệ sĩ nhà mình, Thẩm Mộng cuối cùng cũng tin hai người thực sự là bạn bè, Diệp Chu thật lòng muốn giúp đỡ Chúc Ninh chứ không phải có mưu đồ khác.
Không thể trách Thẩm Mộng nghĩ quá nhiều, chỉ những người ở lâu trong ngành mới biết, trong vòng tình anh chị em plastic chỗ nào cũng có, không khoa trương khi nói muốn có được bạn bè thực sự trong giới giải trí cần phải có vận may rất lớn.
“Diệp ca, em...khiến anh nhọc lòng rồi.” Giọng Chúc Ninh nghẹn ngào, thậm chí khi nói chuyện trong giọng nói còn có vài phần nức nở.
Trong mấy năm sự nghiệp đỉnh cao này, Chúc Ninh đã học được cách bảo vệ mình bằng lớp vỏ bọc cứng rắn, đặc biệt là trong một năm gần đây, cậu đã học được cách triệt để giết chết bản thân mềm yếu trước đây.
Mặc dù sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, ngày càng thu hút được nhiều người hâm mộ, nhưng Chúc Ninh thực sự không thích cái vòng này, có một thời gian dài, cậu thậm chí còn cảm thấy rất hối hận về lựa chọn bước vào cái vòng này của mình.
Lúc đầu tham gia cuộc thi là vì theo đuổi ước mơ của mình, nhưng cái vòng này thực sự quá lớn cũng quá đáng sợ, mỗi người trong vòng bề ngoài đều rất hào nhoáng nhưng sự dơ bẩn âm u bên trong thì người ngoài lại nhìn không thấu.
Trước đây khi Chúc Ninh chưa nổi tiếng, tuy gia đình không giàu có nhưng bố mẹ ân ái, thân thể khỏe mạnh, không bệnh không tai, vô cùng hạnh phúc.
Nhưng từ khi Chúc Ninh trở nên nổi tiếng, bắt đầu kiếm được tiền, sinh hoạt vật chất của gia đình nhảy vọt, tuy nhiên, người cha vốn lương thiện thật thà của cậu không biết vì sao lại bắt đầu nghiện cờ bạc, tính tình mẹ Chúc Ninh quá mềm yếu nên không dám nói cho cậu biết chuyện này.
Khi Chúc Ninh phát hiện ra, điều đang chờ đợi cậu là tiền nợ ngập trời và một bản hợp đồng vô cùng hà khắc đã được sửa lại với vẻ mặt đắc ý.
Đối mặt với những kẻ cho vay nặng lãi kêu đánh kêu giết vây đuổi chặn đường, Chúc Ninh không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý với bản hợp đồng hà khắc kia của Đỉnh Phong, một lần ký này chính là 5 năm.
Kể từ ngày ký hợp đồng, cậu chưa bao giờ được sống một ngày yên ổn, mỗi ngày đều là lịch trình dày đặc và công việc dường như không có hồi kết, chưa kể nghỉ ngơi, ngay cả ngủ dường như cũng trở thành một loại xa xỉ.
Điều khiến Chúc Ninh càng thấy nghẹt thở chính là, mỗi khi cậu cảm thấy sắp trả hết nợ rồi, người đại diện lại mang đến một tờ giấy nợ mới có dấu vân tay của cha cậu.
Sự nghiệp của cậu phát triển mạnh mẽ, mỗi ngày kiếm được rất nhiều tiền, nhưng trừ đi phần chia cho người đại diện và Đỉnh Phong, số tiền rơi vào tài khoản của Chúc Ninh thậm chí còn chưa tới một phần sáu, thậm chí số tiền không nhiều này đều phải đem đi trả nợ cờ bạc của cha cậu.
Vốn tưởng rằng đời này có lẽ cứ như vậy, bởi vì làm việc cường độ cao trong thời gian dài nên tình trạng thân thể ngày càng tệ, Chúc Ninh thậm chí có thể đoán trước được kết cục của chính mình, có lẽ sẽ đột phát đột tử vào một ngày nào đó, bất ngờ qua đời.
Không, có lẽ cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao thì chuyện này cũng không khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Bước ngoặt xuất hện từ khi nào, có lẽ là ngày cậu đồng ý đi cứu tràng một bộ phim điện ảnh, cậu gặp được đạo diễn của bộ phim đó, cũng là người đã cho cậu dũng khí để thay đổi, Diệp Chu.
Là Diệp Chu đã đứng ra vào lúc cậu tuyệt vọng nhất và đưa ra lời mời đến Kinh Chập. Cũng chính Diệp Chu nói cho cậu biết, chỉ cần cậu muốn, nhân sinh còn có thể có một con đường khác, vĩnh viễn sẽ không cùng đường mạt lộ.
Chính vì lời mời trong bệnh viện kia của Diệp Chu cùng với sự động viên và ủng hộ sau đó của anh ấy, Chúc Ninh cuối cùng đã hạ quyết tâm thay đổi, từ ngày đó trở đi, cậu phát động khiêu chiến với Đỉnh Phong và với vận mệnh của chính mình.
Không ai biết Đỉnh Phong bẩn thỉu và ghê tởm như thế nào hơn Chúc Ninh, cậu cũng biết hậu quả của việc đắc tội Đỉnh Phong là gì.
Bạn hỏi cậu có sợ không, khi cậu đưa ra quyết định này, vậy mà không hề sợ hãi chút nào. Có lẽ là bởi vì cậu biết cho dù có thất bại thì cũng sẽ không không có đường để đi, bởi vì Diệp Chu đã chỉ ra cho cậu một đường lui.
Cho nên, Chúc Ninh làm, cậu cư xử ngoan ngoãn và vô hại, từng chút một khiến người đại diện và công ty buông lỏng cảnh giác với cậu, sau lưng đồng thời lén lút thu thập bằng chứng về những chuyện làm người kinh tởm trong công ty.
Mãi đến mấy tuần trước, cậu mới làm xong, bước ra khỏi cửa lớn Đỉnh Phong vào ngày chấm dứt hợp đồng ấy, nhìn bầu trời trong xanh Chúc Ninh cảm thấy mình như một con chim bị giam cầm, cuối cùng cũng có được cơ hội tự do bay lượn trên bầu trời lần nữa.
Đối với Diệp Chu, người duy nhất vươn tay ra với cậu khi cậu đang ở trong vực sâu, vì cậu nhen lửa đèn, dẫn cậu từ địa ngục tuyệt vọng nghẹt thở trở về nhân gian, ngàn vạn lời cảm ơn cũng không đủ để diễn tả sự biết ơn của Chúc Ninh đối với anh ấy.
Trước đây là nợ chưa trả hết, bây giờ đây đối mặt với sự chèn ép của Đỉnh Phong, lúc mà tất cả mọi người tránh xa cậu, Diệp Chu lại một lần nữa vươn tay về phía cậu.
Chúc Ninh không thích nợ ân tình, nhưng sau khi gặp phải Diệp Chu, Chúc Ninh dường như đã đem tất cả ân tình trong đời nợ hết, loại ân tình mà cả đời cậu cũng không có khả năng trả được.
Diệp Chu nhìn cậu đỏ bừng mắt, vội vàng tìm khăn giấy đưa cho cậu, vươn tay ôm cậu một cái, nhẹ nhàng nói: “Được rồi được rồi, đúng là hết cách với em, chỉ ôm lần này thôi, là cái ôm tình bạn. Nhà anh còn có một cái vại dấm biết đi, nếu để anh ấy nhìn thấy...”
“Tôi nhìn thấy rồi.”