Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 102: Rộng Mở




Hai người cứ như vậy đi xuống núi trong đêm, Diệp Chu vừa đi vừa nghĩ, may là ngọn núi này không cao, chỉ là một ngọn đồi thấp, nếu không bọn họ có lẽ sẽ phải đi bộ cả đêm.

Nghĩ đến thôi chân đã thấy đau rồi, thảm quá.

Khi họ xuống tới nơi, tài xế của Giang Đình Viễn đã đợi sẵn dưới chân núi, Giang Đình Viễn đưa Diệp Chu trở lại căn hộ nhỏ của cậu, Giang tổng muốn đưa cậu lên, nhưng Diệp Chu đã ngăn hắn xuống xe.

Lúc tạm biệt, Diệp Chu vốn đã chuẩn bị lên lầu, nhưng mới đi được hai bước, hình như nhớ ra cái gì, quay người đi đến trước xe Giang tổng, gõ cửa sổ.

Sau khi cửa sổ xe hạ xuống, Diệp Chu vươn tay bám lấy cửa sổ, nhìn Giang tổng bên trong, bộ dáng làm càn ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.

Giang tổng không hiểu, nghĩ rằng cậu có chuyện muốn nói, liền nghiêng người tiến lại gần cửa sổ.

Không ngờ, vừa đến gần, hắn đã thấy bàn tay Diệp Chu buông cửa sổ xe, nâng cằm hắn lên, nhào tới hôn một ngụm.

Nhân lúc Giang tổng chưa kịp định thần lại lập tức buông ra, giả vờ như không có chuyện gì rút tay ra, ho nhẹ: “A, không còn sớm nữa, tôi lên trước.”

Nói xong, Diệp Chu cứ như lòng bàn chân bôi dầu, chạy trốn nhanh như một làn khói, chờ Giang tổng lấy lại tinh thần, Diệp Chu đã sớm chạy xa rồi, bây giờ đuổi theo đương nhiên là không kịp.

Giang Đình Viễn đưa tay chạm vào môi mình, đôi môi mỏng hơi lạnh dường như vẫn còn sót lại hơi ấm của Diệp Chu cùng với mùi bạc hà thoang thoảng.

“Thưa ngài?” Hồi lâu không nhận được mệnh lệnh, tài xế thận trọng hỏi.

Giang Đình Viễn hồi thần, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đến công ty đi.”

Hoàn thành những công việc quan trọng càng sớm mới có thể rút ra càng nhiều thời gian nghiên cứu cách nhanh chóng theo đuổi người mình thích thành công! Giang Đình Viễn tự nhận mình có khả năng giữ bình tĩnh rất tốt, trên thương trường đối mặt với những hàng mục giá trị lớn đến đâu hắn cũng luôn là một bộ dáng sóng lớn không sợ, nhưng đối với Diệp Chu, đừng nói bình tĩnh, Giang Đình Viễn chỉ hận không thể nhanh chóng lần nữa đem người lừa về, tiêu diệt hết mấy con ruồi vo ve xung quanh cậu.

Cùng lúc đó, Từ Thiên đang chơi game liên tục hắt hơi mấy cái.

“Bị cảm lạnh sao?”

Trước sự quan tâm của người đại diện, Từ Thiên đặt điện thoại xuống, xoa mũi nói: “Không, hai ngày nay tôi không hề bị cảm lạnh.”

Quản lý nghĩ tới gì đó, mỉm cười hỏi: “Có phải là vì có người nhớ đến cậu không?”

Tuy Từ Thiên có tình cảm với Diệp Chu nhưng cũng không nói cho người đại diện biết, có điều hai người đã hợp tác lâu như vậy, người đại diện cũng hiếu rất rõ hắn, không cần nói ra miệng, chỉ nhìn ánh mắt và thái độ cũng có thể đoán được bảy tám phần.

Huống chi ngay từ đầu Từ Thiên cũng không hề có ý định giấu diếm, hắn tuy rằng khá Phật hệ, nhưng xưa nay cũng không buồn che giấu bất cứ điều gì, gia thế của hắn đặt ở đó, không có nhiều nỗi lo như những minh tinh khác.

Nghe ra ý của người đại diện, Từ Thiên lập tức nhớ tới người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở ban công cách đây không lâu, tự xưng là bạn trai của Diệp Chu, Từ Thiên lắc đầu, “Đừng nói linh tinh, đạo diễn Diệp có bạn trai rồi.”

Nghĩ đến đây, Từ Thiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, tính tình hắn ôn hòa nhưng lại rất kén chọn, người thực sự có thể lọt vào mắt hắn ít đến đáng thương, khó khăn lắm mới xem trọng một người, nhưng ai biết hắn còn chưa kịp hành động thì đã được thông báo đối phương là hoa đã có chủ.

Từ Thiên thở dài, nhớ lại khuôn mặt của người đàn ông đã đưa Diệp Chu đi, lúc đó ánh đèn ngoài ban công rất mờ, lực chú ý của hắn đều đặt trên người Diệp Chu, hơn nữa biến cố xảy ra quá nhanh, cho nên lúc đó hắn cũng không kịp nhìn rõ mặt người kia, chỉ cảm thấy có chút quen.

“Có cách nào tìm ra người đưa đạo diễn Diệp đi là ai không?”

Tục ngữ có câu, chỉ cần cuốc tốt, không có góc tường nào không đào được. Cũng không phải nói Từ Thiên làm cái gì, hắn mặc dù Phật hệ, cũng phải cần mặt, không thể làm loại chuyện hèn hạ như cướp bạn trai của người khác được.

Tuy rằng thật sự không thể đào góc tường, nhưng hắn có thể xếp hàng chờ trước, Từ Thiên có hảo cảm với Diệp Chu là thật, đã nhiều năm chưa thấy người nào có thể khiến hắn động lòng như vậy, nếu là Diệp Chu, hắn cũng không phải là không thể chờ, anh ấy xứng đáng!



Trùng hợp thay, lúc Diệp Chu bị đưa đi, quản lý của Từ Thiên cũng vừa vặn đi ra tìm hắn, cho nên cũng thấy cảnh tượng đó, nhưng lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều, bây giờ ông chủ nhỏ của hắn nhắc đến, lúc này mới bắt đầu nhớ lại cảnh tượng đó.

Người đại diện thu hồi vẻ trêu chọc trên mặt, cố gắng nhớ lại, vẻ mặt lúc đầu vốn rất bình thường, nhưng không biết đột nhiên nhớ ra cái gì, nhất thời trở nên có chút khó coi.

Từ Thiên chú ý thấy thần sắc của người đại diện có gì đó không ổn, liền hỏi: “Sao vậy, anh biết anh ta à?”

Người đại diện gật đầu, lại lắc đầu, sau vài giây im lặng mới nói: “Không chỉ tôi biết anh ta, mà cậu cũng biết anh ta.”

Từ Thiên hơi mơ màng, sao hắn không nhớ mình quen biết người kia, vừa tới đã cũng hắn cướp người, quan trọng nhất là đối phương thật sự đã đưa người đi ngay trước mặt hắn! Không quen biết thì không sao, nhưng nếu thực sự biết nhau, vậy nhất định là đã kết thù lớn.

Người đại diện liếc mắt nhìn hắn, sau đó đột nhiên đưa tay vỗ nhẹ vai hắn hai lần, an ủi: “Chân trời nơi nao mà không có cỏ, chỉ cần kiên nhẫn từ từ tìm kiếm, nhất định sẽ còn tìm được!”

Từ Thiên: “?”

Hai người hợp tác nhiều năm như vậy, Từ Thiên mặc dù không quá coi trọng sự nghiệp, nhưng quan hệ với người đại diện rất tốt, hiện tại thấy hắn thừa nước đục thả câu, liền giơ chân đạp một cước vào mông hắn. “Biết thì cứ nói, đừng đánh trống lảng.”

Quản lý của Từ Thiên thở dài nói: “Cậu còn nhớ vài năm trước khi cậu chuẩn bị bước chân vào làng giải trí, cha cậu đã dẫn cậu đi gặp ai không?”

Từ Thiên: “???”

Bởi vì đã lâu, hắn cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, từ trong đống suy nghĩ hỗn loạn tìm kiếm ngày xảy ra chuyện mà quản lý nhắc đến, Từ Thiên mới nhớ ra có chuyện như vậy thật.

Khi hắn hiểu được ý của người đại diện, cái người kia rất có thể chính là người mà nhiều năm trước hắn được cha đem theo đến cửa chào hỏi, không, chắc không trùng hợp đến vậy đâu!

“Ý anh là...?” Từ Thiên trong lòng vẫn còn ôm chút may mắn, cố gắng khiến người đại diện phủ nhận suy đoán của mình.

Nhưng có một số việc, chính là trùng hợp vậy đó.

Người đại diện nhìn hắn với ánh mắt thương hại, chậm rãi nói: “Là Giang Đình Viễn tiên sinh.”

Từ Thiên: “...”

Quấy rầy rồi, cáo từ!

Một mối tình còn chưa nảy mầm đã bị bóp chết không thương tiếc từ trong nôi, Từ Thiên trong lòng cay đắng nhưng lại không thể nói.

Sau khi Từ Thiên hơ khô thẻ tre, tiến độ của [Rạp Xiếc Kinh Dị] tăng cao gấp mấy lần so với lúc trước, bộ phim này vốn dĩ cũng không có ý nghĩa thâm sao gì, thuần túy là phim thương mại, khán giả sẽ không quan tâm diễn xuất của viên tốt đến mức nào, so với kỹ năng diễn xuất, họ càng để ý đến cảm giác kích thích mà bộ phim mang lại hơn.

Vì vậy, bộ phim này cũng không có yêu cầu quá cao về kỹ năng diễn xuất của diễn viên, chỉ cần mắt to nhìn qua không có khuyết điểm gì, Diệp Chu thường rất ít khi hô cắt, không cần cân nhắc các chi tiết nhỏ quá nhiều, cũng không cần phải hưỡng dẫn diễn viên, Các cảnh quay vô cùng rất tự nhiên, trôi chảy, cho dù là [Một Hồi Trò Khôi Hài] hay là [Theo Đuổi Ánh Sáng] đều không thể sánh được với tốc độ của nó.

“Tốt, cảnh này qua, nghỉ ngơi mười lăm phút, bắt đầu chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

Theo giọng nói của Diệp Chu, khung cảnh vốn đang căng thẳng lập tức trở nên sôi động, các bộ phận khác nhau bắt đầu bận rộn với những thứ cần thiết cho cảnh tiếp theo.

Diệp Chu mở nắp ly trà, đang định uống nước, điện thoại đế chế độ im lặng trong túi đột nhiên rung lên.

Đặt ly nước xuống, cầm lên nhìn nhìn, phát hiện vây mà là Chúc Ninh đã lâu không liên lạc gọi tới, không khỏi có chút kinh ngạc, nhấn trả lời cuộc gọi, Diệp Chu hỏi: “Tiểu Chúc, đang rảnh rỗi sao, lại có thời gian gọi cho anh?”



Thanh âm Chúc Ninh ở đầu bên kia điện thoại vẫn ôn hòa như trước, nhưng đã bớt đi rụt rè và bối rối từng có, nghe thoải máu hơn nhiều.

“Diệp đạo, em thất nghiệp rồi, bây giờ bị công ty đuổi ra ngoài, không còn nơi nào để đi, muốn hỏi anh có thể thuận tiện thu nhận em không?”

Diệp Chu nghe vậy tỏ vẻ sửng sốt, trầm mặc mấy giây mới khiếp sợ mở miệng hỏi: “Em chấm dứt hợp đồng với Đỉnh Phong? Đỉnh Phong có làm khó em không, không đúng, bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha để em đi, em đã đồng ý chuyện gì với họ mà có thể làm cho họ thả người?”

Chúc Ninh khẽ cười lắc đầu, “Cái gì cũng không đồng ý, chỉ là gần đây em vô tình có được một thứ có thể gây phiền phức cho Đỉnh Phong. Em đồng ý bồi thường phí vi phạm hợp đồng, Đỉnh Phong cố kị đồ trong tay em, không thể không thả em đi. Tuy nhiên, ban đầu họ muốn em trả khoản phí vi phạm hợp đồng giá trên trời theo đúng hợp đồng, nhưng số tiền bồi thường cao ngất ngưởng như vậy sẽ không được tòa án công nhận.”

Diệp Chu nghe được sự thong dong cùng bình tĩnh trong thanh âm của cậu, không hiểu sao chợt nhớ tới cuộc gặp gỡ thật lâu trước đây ở bệnh viện, sự bình tĩnh và kiên cường của cậu bây giờ hoàn toàn khác với sự trốn tránh và yếu đuối khi đó.

Sự thay đổi này không thể nghi ngờ là vô cùng tốt, sau khi Diệp Chu cảm khái, càng nhiều hơn là thực lòng vui mừng vì cậu có thể nhảy ra khỏi cái hố lửa Đỉnh Phong kia.

“Chúc mừng!” Diệp Chu chân thành chúc mừng một phen, sau đó suy nghĩ một chút, nói: “Sau khi chấm dứt hợp đồng với Đỉnh Phong, đã có tính toán gì cho tương lai chưa, đã đàm phán với công ty nào chưa, có cần anh hỗ trợ liên hệ với bên Kinh Chập không? “

“Anh tin rằng nếu họ biết em muốn đổi công ty nhất định sẽ vô cùng hoan nghênh.”

Diệp Chu vui vẻ nói, nhưng lời nói của cậu không phải là giả. Mặc dù năm nay Đỉnh Phong rất xui xẻo, liên tiếp vướng phải đủ loại bê bối, giá cổ phiếu liên tục tụt dốc, Ban Giám đốc lo lắng đến sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng chưa ảnh hưởng quá lớn đến Chúc Ninh.

Thậm chí khi bê bối chèn ép nghệ sĩ của Đỉnh Phong bị vạch trần, chẳng những không gây ra hậu quả gì cho cậu mà còn mang lại tác động tích cực cho Chúc Ninh, độ hot chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là cậu đã tạo được ấn tượng với công chúng bằng hình tượng tiểu đáng thương kiên cường nỗ lực nhưng lại bị công ty vô tình nghiền ép.

Mặc dù phần lớn chỉ là sự đồng cảm, nhưng chỉ cần xử lý thỏa đáng, có đoàn đội trâu bò ở giữa can thiệp, rất có thể phần đồng tình này sẽ chuyển thành hảo cảm, giúp Chúc Ninh thu được duyên người qua đường.

Đồng thời, hai năm nay Chúc Ninh cơ bản là không hề dừng lại, công việc của cậu mỗi ngày đều bận rộn, ông trời sẽ không bạc đãi người thật thà chăm chỉ, câu này rất phù hợp với Chúc Ninh.

Mọi cố gắng đều đã được đền đáp, địa vị trong vòng của Chúc Ninh ngày càng cao, những năm này trong tay cũng có tác phẩm chất lượng, nói là như mặt trời ban trưa cũng không quá đáng chút nào, đã mơ hồ có phong độ của đỉnh lưu.

Bây giờ Chúc Ninh như cái bánh bao mà các công ty dù tranh đến vỡ đầu cũng phải liều mạng có được, cậu chính là một cây rụng tiền biết đi, cho dù chọn công ty nào, đối với công ty đó mà nói đều là lời to.

Chúc Ninh cười nói: “Cảm ơn ý tốt của Diệp đại ca, nhưng em cũng không phải người duy nhất làm ầm ĩ, còn có mấy đứa nhỏ chưa dàn xếp ổn thỏa. Hai năm nay em cũng kiếm được chút tiền, dự định sẽ dùng số tiền này thành lập một phòng làm việc, tuy chưa rõ quyết định này có đúng đắn hay không, nhưng như anh đã nói...khó khăn chỉ là tạm thời, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đúng không?”

Diệp Chu bật cười, đột nhiên có ảo giác con trai mình đã lớn, nhưng chỉ cần nghĩ đến Chúc Ninh sẽ không bao giờ tuổi còn trẻ mà đã đột tử do làm việc cường độ cao như trong nguyên tác, Diệp Chu liền vô cùng vui vẻ.

“Ừ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Chúc Ninh như vậy, Giang Đình Viễn như vậy, chính cậu cũng như vậy.

Đều sẽ tốt hơn.

Cốt truyện chó má gì đó, kết cục không được chết tử tế gì đó, cốt truyện trong sách có thể hạn chế nhất thời, nhưng không thể hạn chế cả đời. Dù họ là nhân vật nào trong sách, chỉ cần chính họ biết rõ, họ không phải là những nhân vật hư cấu mà là những con người bằng xương bằng thịt, có linh hồn và nhận thức, thì không cho chuyện cả một đời bị giới hạn bởi cốt truyện và cái gọi là kết cục.

Sống lại một đời không dễ dàng, nếu như mọi chuyện đều phải sợ hãi rụt rè cẩn thận từng li từng tí một, vậy thì thật quá đáng thương.

Trong một phút chốc như vậy, Diệp Chu có thể nghe rõ ràng âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn trong cơ thể mình. Đó chính là xiềng xích đã cố gắng tác động và thay đổi suy nghĩ của cậu kể từ khi đến thế giới này, giờ đây nó đã hoàn toàn vỡ vụn, từ nay về sau, không còn gì có thể trói buộc cậu được nữa.

Kết cục?

Kết cục của cậu đương nhiên phải được viết lên bằng nỗ lực của chính cậu, không cần phải co đầu rụt cổ nuốt giận vào bụng, có lẽ sẽ có kết cục, nhưng kết cục này có thể và cũng chỉ co thể do chính cậu quyết định, sao phải bị ấn định bởi một cuốn sách?

Chúc Ninh sẽ sống tốt, Giang tổng sẽ sống tốt, mà Diệp Chu cậu cũng sẽ như vậy