Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!

Chương 24: Kết thúc




Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến thanh niên mất hết khí lực, mặt hắn tái nhợt đến cực điểm. Từng giọt máu nhỏ giọt xuống trận pháp.
Mạc Cửu Thiều biết Sở Mộ Vân muốn lợi dụng trận pháp này để giết mình.
Nhưng y không ngờ đứa trẻ y nuôi dưỡng lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Trong nháy mắt, Mạc Cửu Thiều ý thức được, cả đời mình cũng không thể tạo ra tác phẩm nào hoàn mỹ như Sở Mộ Vân.
Mỹ lệ như vậy, trác tuyệt như vậy, cường đại như vậy, khiến tâm hồn y say mê.
Hắn chỉ mới hai mươi tuổi, vẫn là một đứa trẻ non nớt nhưng lại làm ra chuyện có thể lay động cả thế giới.
Không ai có thể nghĩ đến, một người trói gà cũng không chặt, một người không có tu vi gì, một người trẻ tuổi như vậy, lại có thể trói buộc được hai vị Đế tôn của Ma giới.
Nếu như trước hôm nay, ai đó nói những lời như vậy nhất định sẽ bị khịt mũi khinh thường.
Nhưng lúc này... Chuyện khó tin ấy đã xảy ra.
Mạc Cửu Thiều không nháy mắt nhìn Sở Mộ Vân.
Lăng Huyền cũng nâng mắt, đôi mắt đỏ như máu phản chiếu thân ảnh của thanh niên xa lạ.
Trong mắt 'Phẫn nộ' chưa từng có kẻ yếu, nhưng lúc này gã lại thừa nhận một phế nhân không có tu vi lại có thể khiến gợi lên ham muốn chiến đấu của gã.
Mà Sở Mộ Vân từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm Mạc Cửu Thiều:" Trả lời ta!"
"Là ta." Mạc Cửu Thiều đáp lại lời hắn.
Sở Mộ Vân không phải không biết, nhưng khi trực tiếp nghe thấy lời y nói, tuyệt vọng và thống khổ khiến hắn không thể chấp nhận được. Hắn cong môi, nở nụ cười còn khó coi hơn là khóc:"Mười năm, suốt mười năm ngươi xoay ta như chong chóng, ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Coi ta là kẻ điên đi yêu chính kẻ thù giết cha rất thú vị sao?"
Mạc Cửu Thiều không trả lời hắn.
Sở Mộ Vân hận đến cực điểm :"Ngươi định giấu ta đến khi nào? Ngươi muốn lừa ta đến khi nào? Mười năm, hai mươi năm hay ba mươi năm? Hay đến khi ta quên mất mối thù trên lưng, giống như con rối để ngươi giật dây? Hay đến khi ta coi ngươi như sinh mệnh, coi như là tất cả? "
Mạc Cửu Thiều vẫn không nói gì.
Sở Mộ Vân như tuyệt vọng đến cực điểm :"Có phải ngươi cho rằng... Ta sẽ không giết ngươi? "
Mạc Cửu Thiều cuối cùng cũng mở miệng :"Chết dưới tay ngươi, ta rất vui."
Lời nói của y rất dịu dàng nhưng lại chọc giận Sở Mộ Vân :"Đừng giả mù sa mưa! Đừng có giả vờ làm ra dáng vẻ này!Ngươi là đồ ma quỷ, là kẻ điên. Ngươi căn bản ...là không có tâm!"
Giọng hắn khàn khàn hét lên, cả người run lên hết sức lực, thở hổn hển.
Giọng Mạc Cửu Thiều vẫn dịu dàng như trước :"Chuyện ta đã làm, ta sẽ tự gánh vác. "
"Ngươi câm mồm! "Sở Mộ Vân trừng y. Nếu như ánh mắt hắn là thanh kiếm chắc chắn đã đâm chết y một trăm lần :"Ngươi gánh chịu? Ngươi có thể gánh chịu cái gì? Ngươi làm sao gánh chịu mấy trăm mạng người của Sở gia! "
Giọng nói lạc hẳn đi, hoa văn máu như có sinh mệnh điên cuồng cắn nuốt sức mạnh Mạc Cửu Thiều.
Đau đớn không làm cho đế tôn Ngạo mạn biến sắc, y vẫn bình tĩnh nhìn thẳng Sở Mộ Vân.
Lăng Huyền bỗng mở miệng :"Nếu ngươi muốn Mạc Cửu Thiều chết, chỉ cần thu lại trận pháp này, ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi. "
Sở Mộ Vân không nhìn gã, tiếp tục thôi thúc trận pháp, sức mạnh hung ác siết chặt Lăng Huyền.
Đế tôn Phẫn nộ chưa bao giờ là người có tính tình tốt. Giọng nói của gã trầm xuống :"Ngươi cho rằng thứ này có thể nhốt được ta sao?"
Đương nhiên không nhốt được, nhốt cái trứng thì có!
Linh:"Sức mạnh của Phẫn nộ bắt đầu tích tụ. "
Sở Mộ Vân :"Khi nào đến 70% thì nói với ta."
Phẫn nộ trước khi đến Thiên Loan Phong đã chuẩn bị trước. Gã ham chiến nhưng cũng không lỗ mãng, thực lực của Ngạo mạn khiến gã hưng phấn nhưng cũng không khiến gã mụ mị đầu óc mà khinh địch.
Sự thật là gã dùng 300 năm để luyện bộ công pháp có thể làm tăng khí lực. Tuy tốn thời gian, nhưng có thể phản công vào bất cứ lúc nào, khiến người ta trở tay không kịp.
Vốn định lát sau mới dùng đến nhưng lại không ngờ bị thằng nhãi này ép buộc sử dụng.
Trong phút chốc, sương mù màu đen từ người Lăng Huyền tỏa ra xung quanh, như mưa rền gió dữ quét đến, trận pháp bằng máu vững chắc cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ.
Mạc Cửu Thiều cảm giác được đầu tiên, trong lòng y chấn động, nhanh chóng nhìn về phía Sở Mộ Vân :"Thu lại trận pháp! Ngươi không thể vây nhốt được hắn, nếu cố duy trì sẽ khiến ngươi phản phệ! "
Sở Mộ Vân vẫn không nhúc nhích, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm y:"Không cần ngươi nhiều lời! "
Mạc Cửu Thiều nhíu mày, trong lòng nghĩ cách cứu Sở Mộ Vân khỏi sự cuồng bạo của Phẫn nộ.
Sở Mộ Vân nhắm mắt lại. Linh đã đếm đến 69%.
Hít sâu một hơi, bàn tay luôn nắm chặt mở ra, bên trong là mấy chục hạt châu màu xanh nhạt. Hắn dùng máu của mình nhuộm đỏ chúng, sau đó ném vào mắt trận. Dòng máu nhanh chóng tạo thành một trận pháp nhỏ.
Phẫn nộ không hiểu gì về pháp trận nên không biết hắn đang làm gì.
Nhưng Mạc Cửu Thiều lại rất rõ... Dù đế tôn Ngạo mạn đứng trước cái chết vẫn luôn bình tĩnh, giờ phút này lại đầy khiếp sợ :"Ngươi đang làm gì? "
Y hỏi Sở Mộ Vân nhưng hắn lại không nói gì, nhanh chóng bố trí mắt trận.
Đôi mắt Mạc Cửu Thiều tối sầm :"Sở Mộ Vân! Ngươi muốn làm gì? "
Câu hỏi của y vẫn không được trả lời. Trong thời gian ngắn, hoa văn đỏ tươi bị cắn nuốt bởi lục sắc. Trận pháp nghịch chuyển thành hung trận, giống như ánh sáng nơi địa ngục đánh tan không gian âm u, mây mù tiêu tan, khiến địa ngục thê lương biến thành nơi Cực Lạc.
Ngay lúc Phẫn nộ thoát khỏi trói buộc, ánh sáng xanh lục nhanh chóng tụ lại, hoa văn hiện lên chằng chịt, từ tấm lưới biến thành tấm chắn lớn, ánh sáng lục sắc như sao băng chiếu xuống người Mạc Cửu Thiều.
--Sinh chi bảo hộ.
Lấy sinh mệnh để hiến tế, đổi lấy sự bảo hộ ngàn năm.
Mạc Cửu Thiều hoàn toàn ngơ ngẩn, Lăng Huyền thoát khỏi trận pháp trói buộc cũng đứng bất động tại chỗ.
Thanh niên đứng ở mắt trận, sắc mặt tái nhợt, bạch y nhuốm đầy máu. Sau khi ánh sáng biến mất, hắn không thể đứng vững, ngã xuống mặt đất đầy hỗn độn.
Mạc Cửu Thiều đi đến trước người hắn, duỗi tay bế hắn lên. Trọng lực của cơ thể đơn bạc tựa như chỉ còn bộ quần áo.
"Tại sao? " Giọng Mạc Cửu Thiều trần đầy kinh ngạc.
Sở Mộ Vân mở to mắt, đôi mắt đầy mờ mịt, hắn cố gắng mở miệng, giọng nói nhỏ đến cực điểm:" Ta cũng muốn biết vì sao."
Mạc Cửu Thiều cứng đờ, y run rẩy mở miệng :"Ta giết cha mẹ ngươi, ta diệt môn Sở gia, ta..."
"Đúng vậy. " Sở Mộ Vân nhẹ giọng ngắt lời y:"Vì vậy ta hận ngươi. "
Mạc Cửu Thiều gắt gao nhìn chằm chằm hắn :"Vì vậy ngươi nên giết ta."
Sở Mộ Vân không trả lời y, chỉ mỉm cười, cong môi trào phúng :"Mạc Cửu Thiều... Nếu có kiếp sau, ta mong sẽ không gặp lại ngươi."
Đây là câu cuối cùng Sở Mộ Vân nói với y, cũng thành công giam cầm cả đời Mạc Cửu Thiều trong xiềng xích.
Có sinh chi bảo hộ, ngàn năm nữa Lăng Huyền đừng mong khiêu chiến với Mạc Cửu Thiều.
Ôm thi thể lạnh băng của thanh niên, đế tôn Ngạo mạn mãi mãi không biết ở thời khắc cuối cùng Sở Mộ Vân đã nghĩ gì, cũng vĩnh viễn không biết câu 'ta cũng muốn biết vì sao ' của hắn là có ý gì.
Nhưng y biết.
Sở Mộ Vân hận y, hận đến mức muốn giết y. Nhưng ở thời khắc cuối cùng lại dùng trận pháp đã chuẩn bị từ lâu cứu y.
Trong hung trận, thanh niên đã dùng sinh mệnh bảo vệ y.
Nhưng hiện tại... Gì cũng không còn.
Yêu cũng được, hận cũng được, chỉ để lại một câu.

--Nếu có kiếp sau, chỉ mong không gặp lại.
Mạc Cửu Thiều đột nhiên dùng sức gắt gao ôm lấy cơ thể không còn hơi thở vào lồng ngực.
Yến Quân Khanh thoát khỏi trận pháp, chạy đến liền thấy hình ảnh như vậy.
Thiên Loan cung tráng lệ trở thành phế tích, tuyết trắng bay đầy trời che đi mùi máu trong không khí nhưng không đem lại độ ấm nào.
Trường kiếm màu lam cắm trên mặt đất, chủ nhân của nó nửa quỳ trên đất, ngọc quan rơi rụng, tóc đen chảy xuống vai, không khí quanh y đầy lạnh lẽo.
Trong lòng y ôm một người, cẩn thận, trân quý như ôm lấy trân bảo.
Chuyện Yến Quân Khanh sợ hãi vẫn xảy ra, cậu không ngờ thanh niên vừa nãy vẫn sống sờ sờ, giờ lại trở thành thi thể đầy lạnh lẽo.
Thiếu niên hơi lảo đảo, đi về phía trước, giọng nói run rẩy :"Tôn thượng, Vân ca....huynh ấy...."
Mạc Cửu Thiều vẫn không nhúc nhích, giọng nói lạnh lẽo phun ra một chữ:"Cút."
***
Sở Mộ Vân 'chết'. Hắn cứ nghĩ mình sẽ như linh hồn bay giữa không trung, thuận tiện thưởng thức 'kiệt tác 'của mình. Nhưng đáng tiếc, sau khi tắc thở, hắn liền rơi vào một mảnh hắc ám, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, cũng không cảm giác được gì....
Sở Mộ Vân :"Linh, ngươi ở đâu? "
Linh :"...."
Sở Mộ Vân :"Hả?"
Không nghe thấy tiếng Linh, Sở Mộ Vân định tiếp tục hỏi, trước mắt đột nhiên sáng ngời. Hắn vừa mở mắt ra đã bị dòng khí quét đến chấn động.
Sau đó cảm giác thân thể của mình bị ném đi thật xa, văng vào vách tường lại dội về. Tuy không cảm thấy đau đớn nhưng tư vị này cũng không hề dễ chịu.
Cúi đầu, lay động, Sở Mộ Vân bị đám lông xù xù và móng vuốt của mình dọa sợ.