Lễ đính hôn được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng gần biển. Đứng từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy rõ từng đợt sóng dập dờn. Phòng tiếp đón khách được bày trí, trang hoàng một màu trắng tao nhã. Căn phòng rộng lớn chứa được đến hàng nghìn người khách.
Giữa hàng trăm vị khách ở đây, nhân vật chính vẫn luôn nổi bật với bộ đầm lộng lẫy, thanh lịch là tâm điểm của đắm phóng viên lắm lời.
Ở một góc khác, My đang loay hoay tìm chỗ đứng, vô tình có ai đó lướt qua không để ý đã huých nhẹ vào cô khiến cô suýt ngã.
- Cẩn thận chút. - Duy từ đâu đi đến đỡ lấy người cô
Từ đằng sau anh có ai đó đi đến với giọng nói bỡn cợt.
- Ông chủ Ngô đây chính là con trai duy nhất của Hoàng Minh Đức.
Duy theo phản xạ quay đầu lại chào hỏi kính trọng.
- Đúng là oan nghiệt trước tình hình của Dream Star mà cậu ta vẫn thản nhiên được. Nhìn mặt mũi sáng sủa vậy mà.... Duy tức giận, nắm chặt bàn tay lại như chuẩn bị đánh người. My thấy vậy liền bước lên nói.
- ông chủ Ngô nói như vậy là đánh giá quá thấp Bảo Duy rồi trong khi công ty của ông cũng chả khá khẩm, mọi mẫu thời trang đều lấy phong cách của General rồi bắt chước theo.
Trước lời nói sét đánh đó, ông chủ họ Ngô kia dường như tức điên. - Cô là ai mà dám nói như vậy hả?
Hàn Kim Trạch cười đểu rồi nói tiếp.
- À tôi cũng giới thiệu luôn. Đây là nhà thiết kế Jessi lừng lẫy tại Mỹ.
Ông Ngô bật cười. - Ra là Jessi đã từng từ chối công ty tôi đây mà. Con dâu cũ của Hoàng Chấn Phong, lại còn ra tay kiện chính chồng mình. Thật không vừa đâu.
My như bị dội ngay gáo nước lạnh vào đầu. - Ông.....!
- Ông chủ Ngô nói sai rồi. Đó hoàn toàn là hiểu lầm giữa tôi và Jessi. Cô ấy hiểu lầm như vậy cũng là do con gái cưng của nghị sĩ Kim Trạch phán đoán sai mà.
Không biết Nhật Anh đã đến từ lúc nào mà nghe được hết mọi chuyện, lúc nguy cấp nhât anh lại ra tay giúp đỡ. Hàn Kim Trạch thấy Nhật Anh như là nhìn thấy hổ. Nên có chút lưỡng lự.
"Bụp" Cả khay chứa các ly rượu đổ ập xuống người Hàn Kim Trạch. Thêm đó vì va chạm mạnh nên rượu còn bắn vào người My đứng ngay canh đó. Cô gái vừa gây ra lỗi lầm, sợ hãi liên tục nói xin lỗi. Hàn Kim Trạch tức điên, liền cởi áo vét ra rồi đưa cho cận vệ. Không ngờ rượu con ngấm vào cả áo trắng ben tay trái, để lộ một hình xăm, thu hút sự chú ý của My. Vì mải nhìn nên cô cũng chẳng để ý đến bộ váy của mình đã chuyển sang màu hồng.
- My em nên thay đồ đi bẩn hết rồi.
Lúc này cô mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra với mình, vội vã chạy đến toilet
Cô thấm thật nhiều nước vào chỗ rượu để làm nhạt màu nhưng vô tác dụng, cô mệt mỏi dựa vào cửa toilet thì phát hiện ra Nhật Anh đang đứng đợi cô bên ngoài.
- lần sau phản ứng nhanh một chút đừng để người ta bới móc chuyện có liên quan đến tôi.
My miễn cưỡng đáp.
-Anh yên tâm đi, tôi sẽ không để anh bận tâm nữa đâu. Nên lần sau anh cứ tránh xa tôi ra, đừng để tôi phải khó xử khi đối mặt với anh.
Cô lặng lẽ lướt qua anh, nhưng bộ dạng yếu ớt, xanh xao kia lại không che giấu được bởi vẻ ngoài mạnh mẽ. Đột nhiên, anh giữ cô lại, cầm lấy cánh tay cô.
- Em định cự tuyệt tôi thật sao?
My lạnh lùng trả lời. - Đó không phải là điều anh muốn sao?
- Ừ. Vậy thôi.
Cô từ từ gạt tay anh ra khỏi tay mình, thở dài một hơi rồi bước đi nặng nhọc. Anh nhìn theo bộ dạng đó mà lòng nặng trĩu khó tả thành lời.
------
Hạ Vy bước đi một mình trên đường giữa dòng người du khách tấp nập. Đèn vàng chiếu xuống nét mặt u sầu, bước đi cô đơn của cô. "Phù" Cô thở dài một cái đầy mệt mỏi, nhìn những cặp tình nhân đang lướt qua mình mà trong lòng thấy ấm ức, khó chịu. "Vèo" Bỗng dưng một tên nào đó, đi ngang qua cô rồi sau đó chặn đường đi của cô.
- Anh có bình thường không đấy Bảo Duy?
Duy bật cười, nhìn rõ tâm trạng cô đơn của cô.
- Thôi nào ác nữ. Hôm nay là ngày cuối cùng ở đây, nên hưởng thụ tý chứ, đừng tỏ vẻ cô đơn vậy.
Hạ Vy nhìn dáng người cao ráo rồi nhìn sang chiếc xe đạp bên cạnh. Cô bật cười, lần đầu nhìn thấy thiếu gia trong bộ dạng nhàn nhã với chiếc xe đơn giản trong khác đi rất nhiều với phong cách của anh.
- Xe đạp?
Duy gấp gáp. - Xe là anh thuê. Thôi đừng hỏi nhiều nữa vẫn đang tính tiền đấy.
Hạ Vy vui vẻ ngồi lên yên sau.
- Bám chắc vào đi nhanh đấy
Duy nói Cô nghe vậy có chút đắn đo rồi cuối cùng vẫn vòng tay qua ôm lấy hông anh.Xe đạp lao vun vút trên đường đi, vượt tất cả để dẫn đầu. Hưởng thụ gió mát của biển đảo Phú Quốc. Sau một hồi lượn lờ, xe dừng lại trước một cửa hàng đồ ngọt.
- Ăn kem nhé.
Hạ Vy lại cố kìm nén nụ cười hả hê của mình. - Kem này á? Phải không vậy?
Bảo Duy gật đầu. - Đúng rồi. Với điều kiện hiện tại chỉ ăn loại này thôi.
Cô bán hàng lấy ra hai cây kem ốc quế rồi đưa cho hai người. Duy nhanh nhẩu.
- Cháu cảm ơn cô.
Cô bán hàng mỉm cười có thiện cảm với anh.
- Đúng là cậu bé ngoan. Đây là bạn gái cháu sao? Trông xinh xắn đó.
Hạ Vy vừa nghe thấy đã giật mình vội vàng xua tay, nhưng bị Duy chặn lại nhanh chóng.
- Vâng ạ. Rất xinh phải không ạ?
Cô bán hàng đánh nhẹ vào vai Duy. - Đúng là lẻo mép. Này cháu gái cháu thật may mắn khi có một người bạn trai tốt như vậy đó.
Hạ Vy đứng hình, không nói nên lời.
- Cô đang khen kia. Em không trả lời lại thật vô lễ đó.
Hạ Vy nhanh chóng được thức tỉnh, vội vàng trả lời. - À vâng. Thật tốt ạ
Duy chào tạm biệt cô bán hàng một cách thân mật rồi rời đi. Sau khi rời khỏi, Hạ Vy mới đánh anh một cái đau đớn.
- Vừa nãy anh nói gì hả? Bạn gái á?
Duy nhăn nhó ôm lấy cánh tay vừa bị đánh.
- Này. Em là con gái mà bạo lực thế à.
Cô trợn trừng mắt nhìn anh. - Thì sao nào? Anh còn đáng bị đánh nhiều hơn.
Anh thở dài.
- Thua em rồi. Ra kia ngồi nghỉ đi.
Vừa nói anh vừa chỉ về hướng chiếc ghế đá đối diện với biển.
- Em có chuyện liên quan đến mẹ chị My không biết nên nói với anh không? Em nghĩ anh sẽ giúp được chị ý vượt qua chuyện đó.
Duy nghiêng đầu nhìn cô rồi áp hai tay mình vào tóc cô xoa xoa.
- Chuyện gì mà em làm như nghiêm trọng quá vậy.
Hạ Vy bạo lực hất tay anh ra. - Em nghiêm túc đấy.
- Ừ rồi nói đi. - Anh nhanh chóng thay đổi ngay cả giọng nói cũng ấm áp hơn hẳn, làm không khí bây giờ khác đi nhiều
- Mẹ chị ấy bị ung thư phổi. Còn sống được gần 3 tháng nữa nhưng chị ấy không hề biết.
Duy sửng sốt. - Em đùa phải không? Rõ ràng bác gái còn đang sống khỏe mạnh mà.
Hạ Vy rầu rĩ đáp. - Em cũng không nghĩ là thật. Nhưng bác ấy sợ chị ấy buồn rồi suy sụp nên đã giữ bí mật. Chuyện này anh cũng đừng nói với chị My nhé.
Duy vừa nghe xong vội vàng đứng dậy.
- Anh đi đâu thế?
Anh không quay đầu lại, vừa lấy xe đạp vừa nói. - Anh có chút việc, lát em tự về nhé.
Hạ Vy dậm chân thật mạnh.
- Anh là đồ điên. Đồ thần kinh, đưa em đi xa thế rồi bảo tự đi bộ về. Có ai như anh không chứ? Em sẽ hận anh cả đời. Người đang lao vun vút đi trước mặt cô khuất dần, mặc kệ Hạ Vy có la hét thế nào. Bất lực, cô trở lại tiệm bán đồ ngọt vừa nãy.
- Cháu lại đến à. Có mua gì cho cô không?
Cô bán hàng ngó nhìn phía sau. - Ủa. Bạn trai cháu đâu rồi.
Hạ Vy nhăn mặt. - Không phải đâu cô. Anh ta là đồ dở hơi. Bỏ cháu lại đây rồi đi về một mình rồi. Bây giờ cháu đang không biết phải về như thế nào?
Cô bán hàng đáp. - Ở đây cách trung tâm cũng phải 4 - 5 km. Xe điện ít khi đến đây lắm.
Chi bằng cô gọi cho cháu một xe nhé.
Hạ Vy mừng rỡ. - Thật ạ. Cảm ơn cô nhiều lắm ạ.
-----------
"Bốp" Nhật Anh bị đấm một cú đau đớn. Duy sau khi trở về đã hẹn gặp anh và giờ kết quả là đây.
- Cậu làm gì vậy? Muốn chết hả?
Duy đè Nhật Anh xuống, túm lấy cổ áo anh quát lớn.
- Anh là một thằng tồi. Tại sao tôi lại có một người anh trai như anh chứ.
"Bốp, bốp" Sau đó là những cú đấm liên hồi. Nhật Anh tức giận, liền phản công. Anh nắm chặt lấy tay Duy, sau đó vật ngã xuống, đánh thẳng vào mặt Duy như Duy vừa làm với anh.
- Tôi là tiền bối của cậu đấy. Dám đánh sao?
Duy cũng không chịu thua, vẫn tiếp tục đánh trở lại. Nhật Anh không muốn gây thêm phiền phức anh dừng hành động đó lại. Đứng dậy nói nghiêm túc.
- Nói tôi lý do. Tôi biết cậu không đánh người tùy tiện.
Duy quệt nhanh vết máu trên mồm rồi chỉnh chu lại quần áo nhìn thẳng vào mặt anh, rồi lấy từ trong túi quần ra một sợi dây chuyền.
- Anh còn định thờ ơ đây bao giờ? Cô ấy cần anh không phải tôi. Cô ấy sẽ gục ngã lần nữa, khi đó cô ấy cần anh bảo vệ che chở.
Nhật Anh đáp. - Tại sao cậu có sợi dây chuyền đó.
- Mặt trăng và mặt trời anh chỉ có thể chọn một. Hạ Vy và Huyền My đều giống nhau, mạnh mẽ vậy thôi nhưng thực ra yếu đuối. Hai người con gái tôi thích đều thích anh, và tôi luôn thua anh. Giờ anh chọn đi.
Nhật Anh bực tức. - Có phải cậu điên rồi không? Tôi không chọn ai cả. Nếu có duyên thì họ sẽ tự đến bên tôi.
Duy cười nhạt.
- Anh nghĩ với tính cách của hai cô gái đó, sẽ bỏ qua tự trọng và trở về sao? Quên đi. Nhưng Hạ Vy đã quyết tâm từ bỏ rồi anh đừng vương vấn. Hạ Vy nói đúng, anh không chịu nhìn nhận thật sự trong trái tim mình ai là người anh yêu?
- Nhìn My cố gắng mạnh mẽ trước mặt anh, rồi yếu đuối như không thể đứng lên khi ở một mình. Và khi cô ấy biết mẹ sẽ rời khỏi thế giới này thì cô ấy sẽ như thế nào? Anh không thấy đáng thương à?
Nhật Anh sững sờ. - Cậu nói sao? Mẹ cô ấy tại sao lại rời khỏi thế giới này?
- Bác gái bị ung thư phổi ác tính. Giờ thì anh nghĩ kĩ đi xem ai là người anh thực sự yêu.
-----------
My chạy bộ dọc trên đường bờ biển, cô nghĩ đên hôm nay. Thái độ của Nhật Anh lúc đó khiến cô muốn gục ngã, muốn bỏ xuống tất cả để ôm lấy anh và nói cô rất cần anh. Nhưng không thể.
"AAAA. Mấy người định làm gì?" Đột nhiên ở vách đá trên kia có ai đó đang la hét, và một đám người bịt mặt đang bao vây cô. Giọng nói này quá quen thuộc, cô không đắn đo chạy đến chỗ đó ngay.
- Chị Elly.
My vừa chạy lên đến thì thấy Elly, cô liếc qua mấy tên đang nhìn chằm chằm cô chuẩn bị động thủ. "Bụp" Cô nhảy lên rồi đá vào mặt tên to con nhất. Mấy tên sau cũng theo đó mà chạy đến tấn công. Nhưng cô lanh lẹ đã hạ gục tất cả. Đột nhiên, một tên khác lao lên trên tay có cầm một con dao, cô chưa kịp phản ứng đã bị đâm một đường trên cánh tay làm máu chảy ra không ngừng. Cô vơ vội được chiếc gậy trên đất, rồi đánh xuống hai chân của tên vừa nãy. Khiến hắn nằm lăn ra đất và không cử động được Nhưng chưa dừng ở đó, một đám người tứ phía đã đến bao vây.
Elly đã sớm ý thức được chuyện gì sắp xảy ra liền vội chạy đến kéo My bỏ chạy.
- Bắt lấy bọn chúng.
My bị chị kéo đi chạy như điên nhưng cũng vì thế mà cắt đuôi được đám người hung hãn.
- Chị sẽ ra làm mồi nhử em nắm bắt thời gian mà chạy đi nhé.
My ngăn cản. - không được. Em không thể để chị gặp nguy hiểm.
- Thôi nào. Đông người như vậy ta không chạy được đâu. Mục tiêu của bọn chúng là chị không thể để liên lụy đến em.
Nói rồi Elly rút điện thoại ra cô nhắn tin cho ai đó " Nhật Anh. Cứu lấy My "
- Được rồi. Và còn một điều em phải nhớ. Đó là nhân chứng thực sự em phải tự tìm.
Elly đẩy My đi thật xa rồi tự mình chạy đi thu hút sự chú ý của đám người mặc đồ đen. Tất cả dồn sang đuổi Elly, khiến cô phải chạy đến bên bờ vực. Cô vội vàng đứng khựng lại nhìn xuống phía dưới là nước biển sâu thẳm và quay lại nhìn đám người đang chạy đến phía mình, không đắn đo liền nhảy xuống ngay.
My dường như không biết tình hình chỉ có thể cắm đầu cắm cổ vào chạy, vừa chạy cô vừa khóc, cô cảm thấy đây là một thất bại quá lớn, những năm qua cô cố gắng phấn đấu là để bảo vệ người thân của mình nhưng rồi hôm nay lại có người vì cô mà gặp nguy hiểm. Chạy đã được một lúc, cô thấm mệt ngồi xuống đất ôm lấy đầu gối rồi gào khóc. Bỗng dưng, từ xa có ai đang chạy đến phía cô, nhưng cả người cô đang mất cảm giác, mắt mờ dần nên không thể nhìn rõ ai đang đến. Bỗng chốc ngất đi.
Người đó không ai khác lại là Nhật Anh. Sau khi anh nhận được tin nhắn của Elly liền vội vã dò theo GPS rồi đi tìm. Đến gần nhìn thấy My đã nằm trên đất, mặt ướt đẫm mồ hôi bên cánh tay.
-----------
5 tiếng sau
My tỉnh dậy, cô mơ màng nhìn căn phòng kì lạ với mùi thuốc sát trùng nồng nạc, nên ý thức được đang ở bệnh viện. Đầu cô lẫn cánh tay trái bị đâm đau nhức vô cùng. Nhìn sang bên cạnh, Nhật Anh đã thiếp đi cạnh giường bệnh. Có lẽ anh đã ở đây với cô. Cô cố gắng dịch chuyển người để ngồi dậy, không may đã đánh thức anh.
Nhật Anh vui mừng khi nhìn thấy cô đã tỉnh nhưng vẫn còn chút lo lắng.
- Em tỉnh rồi. Thật may quá.
My nhìn anh với anh mắt vô hồn. - Đã có chuyện gì xảy ra? Tôi phải đi tìm chị Elly.
- Cô ấy sau khi bị truy đuổi đã nhảy xuống biển rồi. Bây giờ vẫn đang tìm kiếm nhưng không thấy chỉ e không giữ được tính mạng. Còn đám người kia thì đã biến mất sau khi cảnh sát đến.
My bàng hoàng, cô không tin nổi. - Anh nói gì? Không phải đâu, chị ấy không sao cả. Anh là đồ nói dối. Tôi không tin.
Cô hét lên, phủ nhận mọi việc. Cô òa khóc vô vọng, cô hối hận khi ấy đã để chị đi thay mình.
Nhật Anh nhìn bộ dạng yếu ớt đấy mà lòng anh đau nhói. Ôm lấy cô xoa dịu nỗi đau, sự việc đau buồn đó.
- Không sao. Có anh ở đây. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Anh sẽ không để em phải một mình chịu đựng như thế nữa đâu.
My bất lực, đầu óc trống rỗng. Chỉ biết khóc trên vai anh, có lẽ những lời nói này có thể khiến cô an tâm thêm phần nào