Sáng Chủ Nhật.
9 giờ sáng. Ánh mặt trời mạnh mẽ của cuối mùa hè chiếu xuống phòng My. Đang ngủ say thì cô cảm thấy nóng nóng ở mặt. Hàng mi cong vút khẽ động đậy rồi từ từ mở ra. Cô mệt mỏi ngồi dậy trong trạng thái vẫn còn ngái ngủ chưa mở mắt hẳn. San San ngồi cạnh giường chăm chú nhìn rồi tự cười một mình. My giật mình quay sang bên cạnh.
- San San! Có phải em vào phòng chị vào kéo rèm cửa phải không?
San San đáp. – Tại chị ngủ say quá thôi! Mỗi ngày nghỉ mà cũng lười biếng.
My lườm San San một cái nhớ đời.
- Xin em! Chỉ là mấy tháng đầu mới có ưu đãi cho nhân viên mới thôi. Ngày nghỉ không cần đến công ty mà vẫn phải làm việc trên máy tính.
Bởi vì là nhà thiết kế nổi tiếng nên chủ tịch của Dream Star đã đặc biệt ưu tiên cho My, chủ nhật sẽ được nghỉ. Nhưng chỉ duy trì trong 3 tháng đầu thôi, nếu hết hạn thì ngay cả chủ nhật cũng phải đi làm. Vì là một tập đoàn lớn, với sự cạnh tranh với các tập đoàn khác nên các nhân viên phải bận rộn, chăm chỉ là việc hơn. Nếu đã là nhân viên lâu năm ngày nghỉ chỉ có ngày tết, và nhân dịp kỉ niệm thành lập công ty trong 1 tuần.
San San nói. – Chị còn không xuống nhà xem. Có bất ngờ lớn đó.
My tò mò nhanh chóng bước ra cửa. Nhưng bị San San ngăn lại.
- Chị không định vệ sinh cá nhân sao? Không thì sẽ bị mất hình tượng đó.
My chán nản quay lại phòng và làm vệ sinh cá nhân.
.
15 phút sau.
Sau khi mọi việc đã hoàn tất. My bước xuống nhà, thì thấy trên bàn chật kín hộp đựng đồ. Và thêm nữa, Nhật Anh đang ngồi đó, nhìn cô rồi cười. Còn mẹ My vừa nhìn thấy con gái liền trách móc ngay.
- Con gái lớn muốn đi lấy chồng mà bắt người ta phải đợi gần hai tiếng vậy sao?
Vừa nghe mẹ nói xong, My trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- Gần 2 tiếng? Tại sao mẹ không gọi con dậy.
Mẹ cô thở dài. – Cũng chỉ tại Nhật Anh nó chiều chuộng con quá mức. Nó bảo cứ để con ngủ, nó sẽ đợi.
My chán nản nhăn nhó mặt mũi bởi vì quá xấu hổ. Đến bây giờ, cô mới nhìn sang đống đồ ở trên bàn.
- Mẹ! Những thứ này là gì vậy?
San San chen ngang trả lời hộ. – Đây là quà cưới hỏi của nhà trai gửi đến. Chị xem, toàn những thứ quý giá.
Đột nhiên, Nhật Anh lên tiếng kéo My đứng dậy.
- Mẹ! Cho con mượn con gái mẹ trong ngày hôm nay nhé.
Trịnh Vân Khuê khẽ mỉm cười đồng ý. My còn chưa hiểu chuyện gì đã bị Nhật Anh lôi ra xe. Khi đã yên vị trên xe rồi, cô mới trách móc.
- Anh vẫn thô bạo như ngày thường.
Nhật Anh nhìn sang My đang xoa xoa cổ tay. Anh nhẹ nhàng đáp.
- Xin lỗi em! Lần sau anh sẽ chú ý hơn.
Anh giờ đã ân cần hơn, khiến cho trái tim đang đóng băng của cô dần tan chảy. Đầu óc cô hiện tại vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ. Đến giờ người cô yêu vẫn là Duy nhưng tại sao Nhật Anh cứ gây cho cô một cảm giác khác, gần gũi hơn, thân thiết hơn Duy. “ Có lẽ mình vẫn chỉ coi anh ấy là một người anh trai thôi” My thầm nghĩ.
Trong thời gian suy nghĩ, xe của anh đã dừng lại trước cửa hàng váy cưới từ bao giờ.
- Tại sao lại đến đây? – My hỏi.
Anh nhanh chóng tháo dây an toàn cho cô. Rồi đáp. – Tất nhiên là chụp ảnh cưới rồi.
Không làm được gì. My chỉ bất lực đi theo. Thật sự cô rất rất muốn chống đối lại anh, nhưng nghĩ đến khoảng thời gian làm việc tại My trong công ty General. Đúng là một ác mộng khó quên. Cánh tay mang một vết sẹo dài, khiến cô phải bỏ ra một số tiền lớn để hút sẹo, thẩm mỹ lại đôi tay. Đối với cô thời khắc đó anh như một con ác quỷ khát máu.
My được dẫn tới khu chọn váy cưới. Vẫn đang suy nghĩ về ác mộng đó, cô hình như không để ý đến lời nói của Nhật Anh. Đứng ngây ra như người mất hồn. Anh lay lay người cô.
- My! Em đang nghĩ gì vậy? Sao không chọn váy đi.
My giật mình, hoàn hồn lại. – À!.....Em đang ngắm.
Vì không biết giải thích thế nào nên cô đành đánh trống lảng.
Với trình độ là một nhà thiết kế nổi tiếng ở Mỹ cũng bằng với nổi tiếng trên toàn thế giới. Không có bộ váy nào lọt vào mắt cô cả. My nhíu mày cằn nhằn.
- Chả có bộ váy nào đẹp cả.
Nhật Anh như nhìn thấu tâm ý của cô. Anh mỉm cười chế giễu.
- Là một nhà thiết kế tài giỏi như em đương nhiên là không thích những bộ váy cưới do người Việt Nam thiết kế rồi. Nhưng chắc chắn em sẽ thán phục và hâm mộ các tiền bối hơn.
Nói rồi anh ra hiệu cho cô nhân viên dẫn hai người tới một phòng khác. Bên trong trưng bày hàng chục mẫu váy bắt mắt cho lễ cưới. Cô nhân viên nhanh nhẹn giới thiệu.
- Trong đây là những bộ váy cưới đẹp nhất của tiệm chúng tôi. Tất cả đều do nhà thiết kế nổi tiếng tự tay thiết kế.
Vừa nói nhân viên vừa chỉ tay sang phía bên phải.
- Đây là bộ váy đẹp nhất. Do Sarah Burton thiết kế.
My bàng hoàng với cái tên “ Sarah Burton “ nhà thiết kế này quá nổi tiếng với những bộ quần áo được ưa chuộng trên toàn thế giới. Đặc biệt là những bộ váy cưới, với giá thuê hàng trăm đô la. Bộ váy cưới trắng tinh khiết thu hút sự chú ý của My. Nhật Anh không thấy My phản ứng gì chỉ đăm chiêu nhìn chiếc váy. Anh lên tiếng.
- Em mặc thử đi.
Bộ váy cưới đắt giá này là ước mơ của bao cô dâu muốn được mặc qua. Nhưng vì giá thuê quá đắt họ đều phải từ bỏ ước mơ. Ngay cả My, cũng bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô nhanh chóng mang bộ váy cưới vào thử. Ngay sau khi mặc xong, cô còn phải ngắm ngía cho đã. Mặc kệ chú rể đẹp trai đang đợi mỏi cổ bên ngoài. Vì quá sốt ruột Nhật Anh đi thẳng tới phòng thử váy cưới, gõ cửa. My ở bên trong giật mình, nhớ tới Nhật Anh đang đợi. Cô vội vàng bước ra, thì bắt gặp ngay khuôn mặt nghiêm khắc của Nhật Anh. Cô đành phải cúi xuống như đứa trẻ biết lỗi.
- Em ngủ trong đó à? Cả sáng đã bắt anh đợi rồi! Bây giờ em vẫn tiếp tục như vậy là sao?
My ngắn giọng đáp. – Em xin lỗi.
Vừa dứt câu, Nhật Anh kéo cô ra ngoài ngay. Tất cả các nhân viên nữ ở đây đều phải ngưỡng mộ, ghen tức.
Ảnh cưới vừa mới chụp được vài bức đã được thợ ảnh khen lấy khen để. Vì hai người quá đẹp đôi. Đến thời gian nghỉ chuyển khu vực chụp ảnh, một số nhân viên phụ trách phục trang lao đến, ai cũng quan tâm đến Nhật Anh hơn. Còn My dường như không được mấy cô đó để ý. Thấy hôn phu của mình đang được một đám phụ nữ vây quanh, cô bất lực không thể làm được gì. Giận dỗi bỏ đi trước, dù cô chưa có tình cảm với anh nhưng với tính cách của cô thứ gì đã thuộc về mình thì người khác không được chiếm.
Nhật Anh nhìn theo cô dâu của mình cười thầm. Đến lần chụp thứ hai, để phục thù mấy cô nhân viên lắm điều đó, My cố gắng tạo dáng thật thân mật với anh, để họ tức chết đi. Nhưng để ý kĩ hơn thì lúc này tính cách của cô chả khác gì 5 năm trước, y như một đứa trẻ khác hẳn với hình ảnh hiện tại.
.
Chụp ảnh kết thúc. Thì cũng đến giờ ăn trưa. Cả buổi sáng hôm nay, chưa kịp nhét cái gì vào bụng đã bị anh lôi đi. My dường như thiếu sức sống hẳn, vì đói.
- Thái độ đó là sao? Em giận anh việc gì à? Chả lẽ vì mấy cô nhân viên đó cũng giận sao?
My càng tức hơn. Cô đói như vậy mà anh cũng không nhận ra, thế mà thường ngày cứ khoe khoang là anh hiểu rõ cô, có thể nhìn thấu cô. My nói to.
- Tại sao em phải giận vì cái đấy chứ? Sáng nay anh không thèm để ý đến bữa sáng của em. Đã lôi em đi. Bây giờ thì không thèm mở miệng mời em đi ăn trưa. Không phải quá bất công sao?
Anh bật cười vì lý do này quá trẻ con. Nhưng cũng không thể trách cô hết được, một phần lỗi cũng là do anh. Tại sáng nay quá vội vã, nên không để ý cô chưa được ăn sáng. Anh tiến lại gần ôm cô vào lòng.
- Thôi nào! Anh xin lỗi. Bây giờ ta sẽ lập tức đi ăn ngay. Đừng giận nữa.
Vừa được nghe thấy từ “ Ăn “ My đã vui vẻ hẳn lên. Y hệt như vừa được từ cõi chết trở về.
Lúc đó, Yến Nhi và Duy cũng đang đi dạo phố, thì bắt gặp ngay My đang khoác tay Nhật Anh đi.
- Chuyện gì đang xảy ra đây? Hai người nối lại tình xưa sao? – Yến Nhi mỉa mai. Nhưng thực chất chỉ là chọc tức Duy.
Nhật Anh không để cho My mở miệng, Anh trả lời ngay.
- Đúng vậy! Hơn thế nữa chúng tôi còn sắp đính hôn. Vào tuần sau.
Duy nghe như sét đánh ngang tai. Anh quay sang nhìn thẳng vào Nhật Anh với My. Hỏi dồn.
- Đính hôn? Em bỏ qua anh để đính hôn với anh ta sao?
My không trả lời lại. Duy tiếp tục kích động hơn.
- Anh đã nói em có thể tàn nhẫn với anh! Nhưng như thế này là quá tàn nhẫn rồi em biết không?
Bị rơi vào tình huống khó xử, My không biết ứng xử như nào. Nhưng thật may mắn Nhật Anh bước đến chữa cháy ngay.
- Duy cậu nên thận trọng. Dù sao cô ấy cũng sắp là chị dâu của cậu.
Duy cười nhạt. – Tôi không ngờ! Anh họ tôi lại là một người thừa nước đục thả câu như vậy. Nhưng tôi tin trong lòng cô ấy vẫn luôn yêu tôi, mãi mãi là như vậy. Anh sẽ không được hạnh phúc đâu.
Trong tình huống như thế này, Nhật Anh không muốn làm sự việc thêm nghiêm trọng. Anh vội vã đưa My rời khỏi đây. Còn Duy thì quay người đi theo hướng ngược lại.
- Này! Không phải đi ăn sao – Yến Nhi cố gắng gọi. Nhưng Duy vẫn không quay lại. Cô đành phải đi theo.
.
Cùng lúc đó, tại một nhà hàng khác.
San San đang ngồi ăn trưa vui vẻ với Huy Nam. Mặc dù bị My cấm đoán, nhưng cô bé vẫn cố chấp ngang bướng lắm. Ngay cả khi đi, cô còn phải nhờ vả mẹ của My không nói chuyện này cho My. Bởi vì, My mà biết được thì không đơn giản là cấm chơi với Huy Nam mà còn bị cấm cửa nữa.
San San mồ hôi nhễ nhại vì cái thời tiết thay đổi bất thường ở Hà Nội. Sáng nay thời tiết se lạnh, ra đường San San chỉ mặc một chiếc áo dài tay để giữ ấm, vậy mà đến trưa thời tiết lại nóng hẳn. Cô bé gấp gọn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ một cái bớt màu đỏ trên cánh tay của cô.
Cái bớt đó thu hút sự chú ý của Huy Nam. Anh tò mò hỏi
- Cái bớt trên tay em?
San San vội vã thu cánh tay lại. Lấy bàn tay bên kia che đi.
- Cái bớt này từ khi em sinh ra đã có rồi! Nhưng tại sao anh lại hỏi vậy?
Huy Nam đáp. – À không! Chỉ là thấy hơi trùng hợp thôi. Em gái anh cũng có một chiếc bớt như vậy.
Anh lại hỏi thêm.
- Vậy năm em lạc mất ba mẹ là năm em mấy tuổi?
San San đáp. – Em cũng không nhớ lắm! Hình như là năm 6 tuổi.
Cô bé vừa dứt lời. Huy Nam càng bất ngờ hơn. Anh vội vàng đứng dậy.
- Anh vào nhà vệ sinh chút.
Sau khi vào đó. Huy Nam lau mồ hôi trên trán.
- Tất cả mọi việc đều trùng khớp! Cái tên có phần giống, cái bớt đỏ cũng vậy. Ngay cả thời gian cũng chính xác. Không lẽ San San! Em chính là em gái Hàn Linh San mà anh tìm kiếm bấy lâu nay.
Để xác nhận sự thật! Anh rút điện thoại ra gọi cho người thân cận nhất.
- Điều tra San San cho tôi.