-------
Trong căn phòng rộng thênh thang, lạnh lẽo.
.
Nhật Anh đang nằm gục xuống giường vì mệt. Bên cạnh là một chậu nước lạnh và chiếc khăn lau mặt.
.
My mệt mỏi, hàng mi cong vút khẽ rung. Cô mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Cảm thấy toàn thân mệt rã rời. Đầu đau như búa bổ. Khắp người nóng ran.
.
Cô bỡ ngỡ với cảnh lạ.
- Đây không phải là phòng mình. - My khẽ nói.
.
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của My cũng đủ để làm Nhật Anh thức giấc.
- Em dậy rồi sao? Em làm gì mà để bị sốt cao như vậy? - Nhật Anh quan tâm.
My nghiêng đầu nhìn anh.
- Đây là đâu?
.
- Nhà tôi - Nhật Anh giọng lạnh băng.
My sững sờ.
- Tại? Tại sao anh không đưa tôi về nhà.
.
- Nhà em không có ai ở đó. Tôi không yên tâm để em ở một mình.
My nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra khỏi cửa. Lát sau, cô hét thất thanh.
- Quần áo tôi đâu? - My hét to.
Nhật Anh từ trong phòng bước ra. Đưa cho cô một túi quần áo mới.
- Mồ hôi thấm hết vào quần áo. Nên tôi vứt đi rồi. Em không cần lo. Tôi chưa nhìn gì đâu.
------
Sau khi thay quần áo xong. Cô bước xuống phòng ăn. Bắt gặp hình ảnh hiếm thấy.
.
- Anh biết nấu ăn sao? - My hỏi vì tò mò.
Nhật Anh cười dịu dàng. My ít thấy anh như vậy. Anh chưa bao giờ có một nụ cười hoàn hảo với cô như bây giờ. Anh như trở thành một người khác.
- Em ngồi xuống ăn đi.
.
My ngoan ngoãn ngồi xuống. Cầm thìa xúc từng thìa cháo. Nhật Anh ngồi đối diện cô, mải miết ăn. Anh làm gì cũng thật cuốn hút, anh đẹp lắm. Đẹp hơn Bảo Duy, vẻ đẹp thiên thần đó nhanh chóng mê hoặc cô.
- Em đã làm gì sau khi rời khỏi tôi? - Nhật Anh hỏi đột ngột.
.
My ngẩn người, vài giây sau mới hoàn hồn được.
- À thì!...Tôi về nhà, nhưng không nhớ mật mã để mở cửa. Nên tôi đi Bar.
Nhật Anh đang ăn vẫn không ngước lên hỏi.
- Những lần trước em về nhà kiểu gì?
.
My ấp úng.
- Ba tôi mới đổi mật mã mới. Tôi không nghe nên không nhớ được gì. Bây giờ Ba tôi đi công tác không liên lạc được nên tôi định sang nhà Diệp Thảo ở nhờ vài ngày.
Nhật Anh đặt đôi đũa xuống bàn, nhìn thẳng vào my kiên quyết.
- Tôi không an tâm để em đến đó.
My đáp
- Thế tôi phải ở đâu? Chả lẽ ở nhà anh suốt sao?
.
- Tý em phải đi cùng tôi nên một nơi khác. Nhưng tôi nói trước, em mà không đi thì không xong đâu.
.
My không dám cãi vì cô biết một khi anh đã quyết định điều gì thì ai cũng không thay đổi được.
Việt Nam: 4 giờ chiều
-----
Tại canada: 6 giờ sáng.
Múi giờ chênh lệch nhau là 14 tiếng, khiến Duy chưa làm quen được. 6 giờ sáng, anh đi tản bộ một mình trên con đường của thành phố Vancouver - Canada.
.
Anh bước đi, hít thở không khí trong lành buổi sáng ở Canada. Đang đi, anh bất chợt gặp người quen.
.
Yến Nhi đang tựa vào lan can của ven hồ, 2 tay dang rộng, đón gió. Từng cơn gió tinh nghịch len lỏi qua kẽ tóc của cô. Mùi hương của nước hoa Eternity tỏa ra từ người cô, thơm mát, ngọt ngào.
.
Duy bước đến gần, trò chuyện.
- Tại sao cậu ở đây? Yến Nhi
.
Yến Nhi nhẹ nhàng đáp.
- Chỉ là đi du lịch để giải tỏa thôi. Múi giờ ở Canada chênh lệch với Việt Nam quá lớn, khiến tớ không ngủ được.
Duy hướng mặt về phía mặt trời đang mọc. Bình mình tại Vancouver - Canada lãng mạn tuyệt đẹp.
- Cậu là bạn của mình hơn 10 năm rồi phải không. - Yến Nhi hỏi.
.
Duy đang thư giãn, khẽ " ừm"
- Nếu tớ sớm nói ra bí mật của mình thì mọi chuyện đã khác rồi phải không?
.
Duy quay sang tò mò, không hiểu được Yến Nhi muốn nói gì.
- Bí mật gì mà thay đổi được mọi chuyện thế?
.
- Từ năm 12 tuổi tớ đã thích cậu. Từ lúc đó, không một giây phút nào tớ có thể quên được cậu.
.
Duy bật cười.
- Đừng đùa như vậy. Cậu đã có Huy Nam rồi mà.
Yến Nhi lặng lẽ đáp.
- Tớ chia tay rồi! Anh ấy chỉ là một cái cớ, giúp tớ quên được cậu thôi Bảo Duy ạ. Nhưng mọi thứ thật quá khó.
.
Duy dường như đã biết, mọi thứ đang diễn ra là thật
- Xin lỗi! Mình có bạn gái rồi.
.
Yến Nhi vừa nghe thấy vậy, cô tiến lại gần Duy. Nhẹ nhàng kiễng chân rồi đặt lên môi Duy một nụ hôn. Duy sững sờ trước cái hôn bất ngờ đó, lắp bắp không nói nên lời.
- Cứ coi nụ hôn này là thứ để bắt đầu cuộc chiến đi. Tớ sẽ giành lại cậu bằng mọi giá. - Nói rồi cô quay người đi.
.
Duy không ý thức được điều gì trong một khoảng thời gian ngắn. Rồi anh chạy theo Yến Nhi giữ lấy tay cô.
- Cậu giờ đã là người nổi tiếng! Lần sau đừng làm những thứ ngớ ngẩn như vậy nữa.
Yến Nhi đáp
- Vì cậu! Tôi có thể từ bỏ cái gọi là nổi tiếng. Vì cậu tôi có thể làm những thứ ngớ ngẩn hơn.
Yến Nhi hất tay Duy ra, đi một mình. Thật nhanh.
.
Duy đứng sau, lặng lẽ nhìn cô. Không biết rằng sau này sẽ có những rắc rối gì sẽ xảy ra với người anh yêu