Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 100




London - 10 giờ PM

- Hạ Vy đi thôi! Chúng ta đã ở đây quá lâu rồi phải nhanh lên mới được.

Cô bì bạch đi từ trên gác xuống, vết thương do tai nạn đã khỏi hẳn, chỉ cần phải bôi thuốc đúng giờ sẽ không để lại sẹo.

- Em biết rồi. Anh không thể nán lại một chút kiên nhẫn sao?

Anh bật cười. - Chỉ là nói để em ý thức thôi. Làm việc ở công ty anh lúc nào cũng phải nhanh như vậy!

Hạ Vy đáp. - Nói vậy rồi mà còn không đi à!

- ừ

-------

Việt Nam

- Hôm nay tôi cảnh sát Trần rồi. Bác ấy nói tôi sẽ đi làm vào tuần tới. Đúng như dự tính của cậu nhé. Nhật Anh - Hải Minh vỗ vai Nhật Anh thán phục.

- Bây giờ thì đi đến một nơi thôi - Nhật Anh

Hải Minh nheo mắt nhìn anh, có chút thắc mắc.

- Đi đâu?

Nhật Anh đáp. - Huyền My.

Hải Minh vừa nghe thấy trong lòng không giấu nổi vui mừng khôn siết. Người mà anh tưởng tượng suốt mấy năm qua giờ đã được gặp, đúng là viên mãn.

.

30 phút sau.

"Ding, dong" My bước ra mở cửa. Vừa mở đã nhìn thấy Nhật Anh, cô cũng vui lắm. Bởi vì rất lâu rồi không thấy anh.

- Chào anh. Anh đi lâu như vậy, về còn không thèm đến thăm em.

Anh không trả lời chỉ cười lại một cái đầy chua chát. Làm cô mất hứng, Cô đưa mắt nhìn ra người phía sau, kì lạ.

- Đây là ai?

Hải Minh ngất ngây, dơ tay lên điệu bộ chào hỏi cô.

- Chào em. Anh là Hải Minh, bạn thân của người bên này. Và anh là người sẽ giúp em điều tra vụ án của ba em.

My ngạc nhiên, chỉ tay vào Hải Minh như là nhớ ra điều gì đó.

- Hải Minh. Em biết anh, học trò tài giỏi mà ba em thường hay nhắc đến. Cuối cùng đã được gặp!

Hải Minh vui sướng, mừng rỡ khôn siết như sắp phát khóc, anh úp mặt vào vai Nhật Anh. Lẩm bẩm.

- Trời ơi. Cô ấy biết tôi, vui quá đi.

Nhật Anh lạnh lùng ẩn đầu anh ra.- Vào nhà đi.

My pha tách trà một cách cẩn trọng, cô luôn đưa mắt nhìn Nhật Anh vì thấy có điều gì đó kì lạ ở anh. Từ khi trở về, anh lạnh nhạt với cô đến cái nói chuyện chào hỏi anh cũng không màng tới. " Đã có chuyện gì xảy ra"

- Chắc hẳn thời gian qua em đã khó khăn lắm. - Hải Minh lo lắng.

My cười trừ. Trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.

- Không sao đâu anh. Ban đầu thì cảm thầy buồn và trống vắng, nhưng thời gian qua rồi khiến em quen dần. Có lẽ một thời gian nữa em sẽ bình thường trở lại thôi.

Hải Minh hớn hở chuyển chủ đề.

- Vậy à? Nhưng tại sao em lại biết anh là học trò của ba em.

My mỉm cười trả lời một cách thân thiện.

- Là ba em kể đó. Ba em khen anh rất nhiều, ông ấy nói anh mạnh mẽ, thông minh,..nói chung là rất nhiều. Thật ra em đã muốn gặp anh lâu rồi, quả nhiên đúng như những gì ba kể.

Hải Minh nhìn sang Nhật Anh, trong đầu có chút nghi vấn

- Chỉ kể mỗi anh thôi sao?

My lắc đầu. - Không. Còn một người nữa, nhưng ba em không nói tên. Ông ấy chỉ nói là anh ấy là người mà ba lo lắng nhất, bởi vì

tính tình anh ấy trầm lặng, đôi khi nóng nảy không thể kiểm soát bản thân, và anh ấy luôn giấu cảm xúc của mình, vui hay buồn ai cũng không biết. Người đó là ai vậy?

Hải Minh bất ngờ, miệng há to. - Em không biết là ai ư?

Cô lắc đầu buồn bã.

- Em rất muốn biết

Hải Minh đang chuẩn bị trả lời thì Nhật Anh ngăn lại ra hiệu bằng ánh mắt, không nên nói. Trong lòng anh cũng không biết tại sao cả bác Nguyên Hùng và Nhật Anh đều không muốn nói ra.

- Về vụ án của ba em. Em đã thu thập được những gì, hay trước đó Elly có nói gì với em không?

My đáp. - Chị ấy có kể một vài nghi phạm, như em thấy đó không phải là mấu chốt. Nhưng chị ấy có nói với em một bí mật, nghi phạm thật sự em tự tìm ra. Chị ấy tại sao không nói với em ngay từ đầu.

Nhật Anh im lặng từ nãy đến giờ mới lên tiếng.

- Là cô ấy sợ Hàn Kim Trạch biết được hai người đang tìm kiếm nghi phạm sẽ ra tay trược giết người diệt khẩu.

Cả hai nghe đều thấy có lí.

- Woa...phán đoán như thần - Hải Minh khen ngợi.

My băn khoăn. - Nhưng

chị ấy bắt em tìm kiếm mà không có chút manh mối nào không phải khó khăn sao? Chị còn nói là không cần đến cảnh sát, phải tự tìm.

Nhật Anh suy nghĩ một hồi rồi nói.

- Nếu khó khăn thì cô ấy sẽ không để như thế này mà không cho chút manh mối đâu.

Hải Minh nói. - Nhưng rốt cuộc là ai mới được.

- Thời gian còn dài từ từ mà tìm kiếm. Nhất định sẽ có hy vọng - Nhật Anh.

Tin nhắn gửi đến điện thoại Nhật Anh, anh nhìn màn hình rồi quay sang nói với Hải Minh.

- Bảo Duy và Hạ Vy hôm nay trở về. Cậu có muốn ra đón không?

Hải Minh vui sướng. - Ok. Lâu lắm rồi chưa gặp sư muội, cậu đi không?

Nhật Anh lắc đầu. - Tôi còn có việc khác.

- Vậy hai người nói chuyện đi. Tôi đi đây.

Nói rồi Hải Minh nhảy tưng tưng rồi chạy đi, con người kì lạ.

Giờ trong nhà chỉ còn hai người. Anh cảm thấy bất tiện nên đứng dậy.

- Anh cũng phải về đây.

My vội vàng nói. - Nhật Anh. Đã có chuyện gì mà anh lạnh nhạt với em như vậy!

Anh quay lại nhìn cô rồi cười nhạt.

- Em muốn biết sao?

- Khi ở đảo, sống cuộc sống nhàn hạ, yên bình anh đã ngộ ra nhiều điều. Anh nhìn thấu con người em, nếu yêu anh thì em đã không đùa cợt anh như vậy. Đã không phản bội anh như vậy. Nên từ giờ anh sẽ từ bỏ, anh sẽ không như thằng ngốc mà suốt ngày chạy theo em nữa.

My trả lời. - Em không như vậy. Không như anh nghĩ.

- Vậy thì em nói thật cho anh. Trong lòng em bây giờ có ai? Anh hay Bảo Duy?

Cô ấp úng, lại một lần nữa rơi vào tình huống khó xử. Thật lòng thì hai người đều rât quan trọng, cô không thể chọn lựa.

- Em...Em....!

Anh cười nhạt. - Đấy. Anh đã nói mà, khi nào đã chắc chắn trong lòng em chỉ có anh thì hẵng đến tìm anh. Còn bây giờ coi như chúng ta chỉ là quan hệ xã giao.

Anh quay người định bước đi, nhưng lại bị cô gọi lại.

- Anh đợi đã. Nếu đã như vậy thì...!

Cô bước đến, cầm tay anh rồi ngửa lên gỡ những ngón tay ra rồi đặt dây chuyền lên đó.

- Cái này là anh tặng em. Tượng trưng cho tình yêu của mình, nhưng bây giờ đã như vậy thì em sẽ trả lại anh. Khi em có thể chọn lựa giữa anh và Bảo Duy nếu em có đến tìm anh thì hãy đưa cho em. Còn nếu em không đến, anh hãy đưa nó cho người mà anh yêu thương sau này.!

Cô bước đi, trong lòng cực kì khó chịu.

-------

Sân bay quốc tế Nội Bài

Kết thúc chuyến bay về 15 tiếng, Bảo Duy và Hạ Vy đã về đến Việt Nam. Từ đằng xa anh nhìn thấy trợ lý của mình và một người kì lạ đang dùng tầm bìa trắng đón người, che mặt đi.

- Ai đây? - Hạ Vy khó hiểu chỉ trỏ, cô cố len lỏi từng khe hở để xem người kì lạ đó là ai?

Tấm bìa trắng dần dần hạ xuống, gương mặt quen thuộc đã có chút lạ lẫm hiện ra. Khiến cho cả hai người không khỏi ngỡ ngàng.

- AAAA - Hạ Vy mừng rỡ hét lên rồi âm chầm lấy Hải Minh không rời, như là bị chịu uất ức.

Hải Minh bật cười. - Xem em kìa. Cứ như là bị bắt nạt ấm ức lắm đó.

- Thì đúng là vậy mà. Anh ta, chửi em, khiến em phải bỏ đi. Ở đấy em còn bị lạc, còn xảy ra tai nạn nữa.

Hải Minh suýt xoa, thương tâm. Anh quay sang lườm Bảo Duy.

- Sao cậu bắt nạt sư muội tôi như vậy. Muốn chết hả?

Bảo Duy ra vẻ vô tội, nhìn sang hành động của Hạ Vy vẫn chưa rời, cái ôm dài nhất lịch sử.

- 8 năm không gặp có khác. Sướt mướt ghê.

Hạ Vy quay ra nhìn anh bĩu môi. - Em thân với anh ấy nhất mà.

- Trở về rồi. Thì đến nhà tôi ăn mừng một bữa đi.

Bảo Duy đáp. - Ok. Nhưng phải đến một nơi. Không biết mẹ My như thế nào rồi.

Hải Minh buồn rầu, trong lòng có chút day dứt nói.

- Bác ấy mất rồi. Tính đến nay đã gần 2 tuần. Người ở ngoài nước không thể biết được.

Câu nói sét đánh đó khiến cả hai vô cùng ngạc nhiên, sững sờ. Bảo Duy còn kích động hơn. Anh chẳng nói chẳng giằng chạy đi, bỏ lại Hạ Vy và Hải Minh.

Hạ Vy cũng định đi theo nhưng Hải Minh kéo cô lại.

- Bây giờ nên để từng người đến một. Với tính cách Bảo Duy bây giờ nhất định sẽ bị đuổi về nhanh thôi.

Hạ Vy đáp. - Vậy để hôm khác đến nhà anh nha. Em muốn về nhà nghỉ ngơi.

Cô bước đi, bước chân có đôi chút hụt hẫng. Cô không biết mình buồn vì điều gì, hay ích kỷ vì điều gì chỉ là cảm thấy trong lòng khó chịu, bồi hồi.

Hải Minh buồn bã nhìn theo cô. Anh không ngờ gặp lại hai người sau 8 năm chia cách lại có một kết cục buồn thế này, mỗi người một hướng một tâm sự

----------

Elly rạng rỡ, vừa hát vừa lau nhà chăm chỉ, yêu đời. Dường như bây giờ trong cuộc sống cô toàn màu hồng.

"Cạch" Cửa mở, Elly mừng rỡ bước đến.

- Hải Minh anh về rồi. Cả sáng tôi ở nhà một mình buồn lắm.

Hải Minh lăng lặng ngồi xuống ghế Sofa, anh ngả người ra phía sau mệt mỏi. Elly lo lắng, ngồi xuống kế bên hỏi han.

- Anh sao vậy? Đau ở đâu sao?

Cô đưa tay lên trán, sờ thử. - Có sốt đâu nhỉ?

Hải Minh tức giận túm lấy tay cô, đe dọa.

- Để tôi yên. Bằng không tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.

Đã thế anh còn hất tay cô đi, Elly nắm lấy cổ tay đau đớn. Cô nhăn nhó.

- Gì mà hung dữ thế. Tôi chỉ quan tâm anh thôi mà.

Hải Minh đáp. - Ai khiến cô quan tâm tôi. Cô chỉ khiến tôi bực tức thôi, cô có biết người thân, bạn bè cô đang khó khăn, ai cũng buồn bã mà cô vẫn ung dung tự tại được, điều đó khiến tôi không ưa.

Elly sợ hãi ngồi xuống nền nhà, ôm lấy đầu gối, ngồi khóc một mình.

- Tôi không nhớ gì cả, tôi không biết họ đang gặp khó khăn gì. Anh không cho tôi nhớ lại sao lại mắng tôi chứ?

Hải Minh lặng người, câu nói yếu ớt tủi thân khiến anh mềm lòng, anh đi đến ngồi xuống lau nước mắt cho cô.

- Xin lỗi. Tôi hơi nóng.

Elly sợ sệt, trốn tránh vội vàng đứng dậy, chạy vào phòng đóng cửa lại.

"Cộc cộc" My mệt mỏi bước ra mở cửa.

Bảo Duy vừa nhìn thấy cô, không khỏi bất ngờ. Nét mặt tiều tụy, xanh xao, có phần gầy đi, đôi mắt vô hồn trông như thiếu sức sống, nhìn cô như vậy anh rất đau lòng

- Sao em thành ra như thế này. Lại quyết định chịu đựng đau khổ một mình thế.

My cố gượng cười, chứng minh mình vẫn còn rất ổn, cũng bởi vì cô không muốn ai lo lắng, thương hại đến cô

- Không sao đâu, em ổn mà. Em đã nói rất nhiều là em ổn. Anh hãy như những người còn lại, cứ bỏ mặc em, không quan tâm. Em nghĩ em sẽ tốt hơn.

Bảo Duy đáp. -Mấy người đó không ai quan tâm em sao?

- Không thể trách họ được, là em có lỗi mà.

Anh ôm lấy cô, thực ra bây giờ anh rất buồn, một nỗi buồn không thể tả. Và cũng không thể không ấm ức việc Nhật Anh bỏ rơi cô ấy, trong khi anh ta vẫn mạnh miệng rằng sẽ tranh giành.

- Dù cả thế giới bỏ rơi em. Thì anh vẫn sẽ bảo vệ em.

My lặng lẽ trả lời. - Cảm ơn anh.