Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 6




Edit:Tieumanulk

Trích

Tề Điềm ý thức bắt đầu tan rả như đang trên một chiếc thuyền lớn,theo sóng đánh tới chao đảo lắc lư,một khắc trước được đưa tận lên trời,sau một khắc lại bị đánh xuống đáy biển.Y đau khổ giãy dụa hy vọng có thể lên bờ.

Hoàng đế trẻ tuổi gần đây có thêm một ham mê,trời vừa tối lập tức hưng phấn giống đứa bé tìm được món đồ chơi mới lạ,thích giữ lấy thỉnh thoảng liếc mắt nhìn một chút,đùa giỡn một hồi.

Hoàng đế đem người nằm trên giường kéo đến,một tay vòng quanh hông y đem người cố định trong ngực,một tay khác lượn vòng trên người y hết ngắt rồi vê nặn.

Từ lâu rồi,Tề Điềm hít thở bắt đầu dồn dập,***g ngực phập phồng lên xuống,màu sắc phấn hồng lặng lẽ bò lên trên thân thể y.Biết y rơi vào cảnh đẹp,hoàng đế cũng cảm thấy hưng phấn lên.Ánh mắt người nọ lạnh như băng nhưng bên trong thân thể lại nóng rực.

Phía dưới hoàng đế động tác không nhanh không chậm,đem người ôm vào trong ngực dán chặt vào nhau,nhỏ giọng nói: “Muốn thì mở miệng cầu xin trẫm đi.”

Nghe được giọng của bệ hạ Tề Điềm co rúm lại,giọng nói tuy rằng ôn nhu nhưng lọt vào trong tai y lại lạnh buốt.

Nhìn Tề Điềm im lặng không lên tiếng,hoàng đế tâm trạng đang tốt cũng vơi đi một nữa,lãnh liếc tròng mắt không nói chuyện.

Hoàng đế thật không hiểu nổi bản thân,hắn từ trước đến giờ chỉ thích nam sủng biết điều hiểu rõ lòng người,chỉ cần ngoắc tay lập tức biết mình cần gì,còn người không biết hầu hạ giống Tề Điềm không biết nên chết bao nhiêu lần.Hết lần này tới lần khác hắn còn thích ôm y vào trong ngực làm đủ màn dạo đầu,người này còn không lĩnh tình bộ dạng cứ như đang chịu lóc xương không bằng.

Nghĩ tới đây,hoàng đế tức giận bất giác tăng thêm lực đạo.Cho nên trong tẩm điện rộng lớn chỉ có hai thân thể chạm vào nhau cùng tiếng thở dốc hồng hộc.

Tề Điềm ý thức bắt đầu tan rả như đang trên một chiếc thuyền lớn,theo sóng đánh tới chao đảo lắc lư,một khắc trước được đưa tận lên trời,sau một khắc lại bị đánh xuống đáy biển.Y đau khổ giãy dụa hy vọng có thể lên bờ.

“Xin bệ hạ,xin ngài a.....” Lời cầu xin tha thứ rốt cục như ý nguyện từ trong miệng Tề Điềm thốt ra.

“Xin trẫm cái gì?” Hoàng đế giọng khàn khàn hỏi y,không chịu để lại một chút tôn nghiêm cho y.

“Để cho ta ra đi,để cho ta ra đi!” Câu nói sau cùng biến thành gào thét giống ánh nến le lói cuối cùng mãnh liệt bốc cao.

Hoàng đế nhẹ buông tay Tề Điềm lập tức đạt được giải phóng.Trên người cả hai nhớp nháp ẩm ướt,hoàng đế trẻ tuổi khóe môi nhếch lên nụ cười đắc thắng,đối lập trong con ngươi đen sẫm của Tề Điềm đều là chán ghét cùng màu xám tro tuyệt vọng.

Vừa nhìn thấy hai thái giám đứng ở cửa da đầu Tề Điềm tê dại.Bỗng nhiên Tề Điềm cảm thấy trước kia trong phủ tướng quân bị ca ca bắt nạt còn nhân từ hơn hai vị thái giám này rất nhiều mà hai vị thái giám so với hoàng đế bệ hạ lại càng nhân từ hơn.

Những thủ đoạn hành hạ người,những thứ khí cụ không thể tưởng tượng nổi hết thảy đều dùng trên người Tề Điềm,nghe không được cầu xin tha thứ hoàng đế sẽ không dừng tay.Tề Điềm cảm giác bản thân sẽ bị ép đến hỏng mất.

Đến ngày thứ hai mươi,Tề Điềm bị quấn trong thảm đi đến tẩm điệm,trên đường đi y cảm thấy bầu trời bao la trong hoàng cung quá u ám đen tối,đen đến có thể nuốt chửng người gần như ăn tươi nuốt sống.

Hoàng đế tay phải gối lên đầu,tay trái ở trên đôi môi Tề Điềm bị cắn được đỏ bừng xoa nắn vài lần,trượt đến vị trí ngực bụng,cuối cùng đánh vòng quanh rốn.

Tề Điềm nằm trên giường,ánh mắt thất thần nhìn nơi nào đó trong góc,***g ngực theo nhịp lên xuống phập phồng,thở dốc dồn dập chịu đựng cảm giác hít thở không thông dịu đi sau màn vận động.Rõ ràng đã mệt đến không còn là mình,thân thể lại chết lặng.Sau đó cặp tay kia lại du tẩu trên thân thể vẫn ngăn không được tính phản xạ run rẩy,hình như đã gầy đi,hoàng đế nhíu mày ngồi thẳng cẩn thận quan sát.Bụng hõm vào bên trong,có thể rõ ràng thấy được xương sườn.Toàn thân trải đầy vết máu ứ đọng tỏ rõ thân thể vừa chịu vũ nhục không phải chỉ một hai ngày.

Cố ý ngắt một cái,không có.Nhìn mặt y đỏ một cách lạ thường,thấy không rõ da thịt.Người giấy sao! Hoàng đế ở trong lòng hung hăng chê cười Tề Điềm nhưng hết lần này tới lần khác tay lại ở trên thân thể người nọ qua lại vuốt ve,cảm giác rất tốt.

Hoàng đế vòng tay qua cổ y,để y gối lên tựa vào trong ngực mình,rồi hôn lên đầu lông mày.

Sự yên lặng như vậy khiến hoàng đế cảm thấy rất hưởng thụ.

Màn tơ cẩn thận khép lại,thái giám chuẩn bị đem Tề Điềm khiêng đi vừa nhìn thấy tình cảnh trên giường,mở to miệng ngẩn người,vội vàng quỳ xuống xin tội.

Thật ra trước đó hai vị thái giám chưa đến gần đã xin phép qua,chẳng qua lúc ấy hoàng đế chỉ lo xem xét thân thể Tề Điềm không có chú ý nghe.

Hai vị thái giám quỳ xuống đã bắt đầu run lập cập,bất kể không phải lỗi của bọn hắn nhưng quấy rầy bệ hạ hăng hái là sự thật, theo tính tình bệ hạ nặng thì đầu dọn nhà,nhẹ cũng tránh không khỏi một trận hình phạt lạc tàn.

“Mang hắn xuống đi.” Hoàng đế giọng nói rất bình thản.

Hai thái giám run run dùng thảm quấn lên thân thể lỏa lồ của Tề Điềm mang ra bên ngoài.

Hoàng đế quét qua người Tề Điềm,mệt mỏi nhắm mắt lại muốn ngủ.

“Ngày mai không cần y thị tẩm.”

Khi vị thái giám lông mày nhếch cao đem Tề Điềm giao cho Tiểu Chuẩn Tử,từ ống tay áo lấy ra bình dược bằng sứ trắng,nói: “Sau khi thanh tẩy xong nhớ thoa thuốc này,nó có thể giúp thu liễm vết thương.”

Tiểu Chuẩn Tử ngẩn ngơ,cảm kích nói: “Đa tạ công công.”

Vị thái giám lông mày nhếch cao khoát khoát tay,đem tay khép tại trong tay áo đi trở về.

Phụng dưỡng bệ hạ lâu như vậy hắn đương nhiên biết bệ hạ đối với nam sủng thái độ rõ ràng,sủng ái nhiều nhất cũng không vượt qua năm ngày,không cho phép nam sủng đụng vào lại càng không vuốt ve nam sủng.Tuy dục vọng của bệ hạ hừng hực nhưng ánh mắt lãnh đạm,phát tiết xong lập tức bảo nam sủng xuống giường,động tác hơi chậm chút ít cũng sẽ bị đạp xuống.

Cho nên khi nhìn thấy tình cảnh ban nãy trên giường,trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác sóng to gió lớn.Bệ hạ để một tay cho Tề Điềm gối lên,một tay khác đặt ở bụng Tề Điềm,trên mặt mang theo ý cười,ánh mắt toát ra một loại cảm xúc tên là ôn nhu.Mà Tề Điềm nằm ở trong ngực bệ hạ lại đang ngủ.

………………

“Nghênh nhi,nghe nói khoảng thời gian trước mới tới một vị được thị tẩm nhẫn hai mươi ngày.” Một thiếu niên mặc trang phục hí tử giũ ra ống tay áo xinh đẹp,nhìn thiếu niên đứng bên cạnh mình nói.

“Hai mươi ngày? Phù Cừ ngươi không phải nghe lầm ấy chứ?” Thiếu niên tên Nghênh nhi kia có khuôn mặt lớn cỡ bàn tay,làn da mịn màn khẳng định.

“Nội vụ phủ Vạn công công chính miệng nói thì tuyệt đối không sai.” Phù Cừ ánh mắt nhướng mắt,sóng mắt lưu động có thêm mấy phần phong tình.

“Hai mươi ngày lận a!” Nghênh nhi ngơ ngác mở miệng,nghĩ tới mình thị tẩm một đêm đã đau đến chết đi sống lại,không nghỉ ngơi mấy ngày thì không thể xuống giường được,lẩm bẩm: “Chắc vị công tử kia đau lắm đây.”

“Nghênh nhi!” Phù Cừ trừng mắt liếc hắn,nói: “Ngươi biết cái gì! Hai mươi ngày nói không chừng có thể làm cho bệ hạ nhớ kỹ chúng ta.”

Phù Cừ nhìn Nghênh nhi bộ dạng sắp phát cáu,đang định mở miệng bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người mặc y phục màu xám tro thoáng vụt qua cửa.

Phù Cừ xuất thân là người hát hí khúc,ánh mắt chỉ cần liếc sơ lập tức nhận ra người nào.

“Tiểu Chuẩn Tử!”

Tiểu Chuẩn Tử quay đầu lại thấy Phù Cừ cùng Nghênh nhi,vội vàng tiến đến hành lễ: “Nô tài thỉnh an hai vị công tử.”

“Trong cung có phải mới tới một vị ở tại biệt viện Tây giao không nhỉ?” Thái độ Phù Cừ có chút ngạo mạn.Loại nô tài cấp thấp này không phải dạng hắn phải nịnh bợ.

“Đúng vậy.” Tiểu Chuẩn Tử cúi đầu đáp lời.

“Nghe nói y được thị tẩm hai mươi ngày,bệ hạ nhớ kỹ tên của y sao?” Phù Cừ phất lên đồ hóa trang của mình làm bộ như chút không thèm để ý hỏi.

“A ” Tiểu Chuẩn Tử khó xử ngẩng đầu,nói: “Nô tài không biết.”

“Công công,vị kia bộ dáng thế nào vậy?” Nghênh nhi tò mò hỏi,Phù Cừ cũng quay sang nhìn Tiểu Chuẩn Tử.

“Dung mạo đẹp mắt lắm.” Tiểu Chuẩn Tử chưa từng đi học lại không đọc qua sách gì,không biết nên dùng từ nào để hình dung,chỉ cảm thấy dung mạo Tề Điềm rất đẹp mắt dễ nhìn,còn đẹp chỗ nào lại không nói ra được.

“Đẹp mắt..bất quá một đôi mắt một cái mũi một miệng thôi.Bệ hạ xưa nay chỉ thích mới mẻ,qua một thời gian sẽ chả nhớ đó là ai.” Phù Cừ chua xót hạ thấp Tề Điềm,bệ qua chỉ nhất thời ham của lạ mà thôi.

Nghênh nhi gật đầu cảm thấy Phù Cừ nói rất có lý,nói tiếp: “Cũng đúng,vị Bích Nhi gì đó,khoảng thời gian trước được bệ hạ yêu thích,dăm ba ngày liền cho đòi đi thị tẩm,đảo mắt cái bệ hạ đã tặng cho vương gia.”

Phù Cừ nhoẻn miệng cười,lời nói mang theo chua ngoa: “Ta đoán cái tên này cũng chả thua kém người trước là bao,nói không chừng sáng mai bệ hạ liền đem tặng cho thị vệ cũng không chừng.”

“Tề công tử không giống bọn họ.” Đột ngột vang lên một giọng nói cắt ngang.

Sắc mặt Phù Cừ lập tức thay đổi,gằng giọng: “Ngươi nói cái gì?”

“Công tử không giống bọn họ đâu.” Tiểu Chuẩn Tử lặp lại thêm một lần cảm giác mình nói không sai,công tử trên người không có mỵ khí,sạch sẻ nhẹ nhàng khoan khoái như người trong tranh vẽ bước ra.

Bọn họ là ai,bọn họ không phải là nam sủng sao,Phù Cừ vốn có mấy phần ngạo khí,tâm nhãn lại không lớn,hiện tại cảm thấy bị một thái giám hạ đẳng nhục nhã liền tiến lên một bước,níu lấy Tiểu Chuẩn Tử đánh: “Ngươi nói ai không giống nhau! Ngươi có gan nói thêm lần nửa cho ta!”

Tiểu Chuẩn Tử nhìn Phù Cừ nổi trận lôi đình không dám nói tiếp nữa.Bị Phù Cừ đánh mấy bạt tai,đạp mấy cái cũng không dám đánh trả,nhịn đau,ánh mắt dần dần ửng đỏ.

Một bên Nghênh nhi ngăn Phù Cừ,quay đầu hướng Tiểu Chuẩn Tử nói: “Đi mau đi mau!”

………..

Lúc Tiểu Chuẩn Tử tiến vào,Tề Điềm liếc mắt liền thấy được.

Tiểu Chuẩn Tử không có ngẩng đầu chỉ sửa sang qua loa đồ trên bàn.

“Mặt sao lại thế vậy?”

Tiểu Chuẩn Tử cười gượng,bộ dạng nhe răng trợn mắt ngẩng đầu lên suýt xoa nói: “Ta vô ý bị té,đau lắm a.”.

Tề Điềm nhìn hắn một chút lại nói: “Đem những thứ thuốc lần trước lại thoa một chút,rất nhanh sẽ lành thôi.”

Tiểu Chuẩn Tử gật đầu đáp ứng,khi quay đầu lại soi gương thì kinh ngạc không thôi,này này…dù có ngã cũng không thể thế này nha,năm dấu ngón tay hằn rành rành trên mặt hắn a.