Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 59




Edit: Tieumanulk

Ba ngày sau, Lăng Diễm được xuất cung, Ngô Tang nhìn thấy hình dạng của hắn mà giật mình. Hai gò má vốn phúng phính hiện tại hõm vào như một cái ao nhỏ, đôi mắt to tròn không chút ánh sáng thất thần ngấn nước, lớp da trên môi cũng như muốn bung ra.

Khi Lăng Diễm nhìn thấy Ngô Tang, con ngươi đảo quanh mấy cái khôi phục mấy phần thần thái, nức nở hô: “Thái Phó......”.

“Tiểu điện hạ......” Thanh âm Ngô Tang nghẹn ngào nấc lên.

Rất nhiều năm sau, Lăng Diễm nhớ lại trận tuyệt thực này, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Một đứa bé mới năm tuổi đầu lại có thể dựa vào kiên cường của chính bản thân không ăn không uống tuyệt thực ba ngày để đạt được mục đích của mình.

……..

“Bệ hạ, cách thời gian Ngô đại nhân vào cung còn một khoảng, không bằng ngài cứ nghỉ ngơi một chút?” Phụng An tiến lên, nhỏ giọng khuyên nhủ. Ánh mắt hoàng đế chỉ đăm đăm nhìn vào lối vào, không hé miệng nói lấy một câu.

Phụng An quan sát sắc mặt hoàng đế, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt mang theo mong đợi, thần thái vì hy vọng được nhìn thấy người kia mà không đến nổi quá tệ. Trong lòng Phụng An thở dài một hơi, không lên tiếng lặng lẽ lui xuống.

Một lúc sau, bầu trời dần le lói những ánh sáng rạng rỡ. Một bóng người mặc cẩm y bạch sắc đi đến, cúi đầu móc ra Yêu Bài giao cho thị vệ nhìn. Thị vệ kiểm tra qua loa rồi cho vào. Nam tử khuôn mặt thon gọn không chút biểu tình, vóc người cao gầy chậm rãi đi tới, chẳng qua người này đi vài bước lại chậm lại bước bân, dừng lại chốc lát, lai tiếp tục đi về phía trước.

Một khắc Ngô Tang xuất hiện ngay cửa, ánh mắt hoàng đế đã bám chặt trên người y. Đã chín ngày không gặp, lúc không thấy trong lòng nghĩ đến phát đau, thấy rồi tim lại đập đến ***g ngực muốn vỡ tung. Mỗi nhịp đập đều kèm theo một lời gọi, Ngô Tang, Ngô Tang, Ngô Tang.

Giờ phút này nhìn y đi rồi khựng lại, trong lòng cũng theo đó nặng trĩu, lo lắng y không muốn gặp mình mà quay đầu bước đi, nên không dám tùy tiện tiến lên. Còn đang do dự không nghĩ tới y đã tới trước mặt.

Trong lòng ngay lập tức bị vui mừng chiếm lấy, vội vàng đi đến chào đón. Ngô Tang làm như không thấy đi lướt qua người hắn, ánh mắt chỉ đăm đăm nhìn thẳng phía trước như người mình đi lướt qua không phải đế vương tôn quý vô thượng mà chỉ là một luồng gió mùa thu mà thôi.

“Ngô Tang......” Hoàng đế sửng sốt chốc lát còn chưa kịp liếm láp vết thương, mắt thấy người kia càng đi càng xa, không nhịn được mở miệng gọi lại.

Ngô Tang nghe được thanh âm, ngừng lại, đầu hơi nghiêng sang một bên, nói: “Bệ hạ có gì phân phó?”

Thanh âm xa cách thậm chí mang theo giễu cợt. Hiện tại mỗi cái ánh mắt, cử chỉ đều như đang khinh thường hắn. Trong lòng hoàng đế chua chát, miệng đắc nghét đến thốt không nên lời.

Trong lòng cũng biết hắn tự dưng xuất hiện nhất định người kia không vui, chẳng qua hắn không kiềm được, sau khi biết y hôm nay vào cung, suốt đêm qua hắn không tài nào yên giấc. Muốn gặp lại sợ người nọ lạnh lùng cự tuyệt, chuyện này giày vò hoàng đế cả một đêm. Giờ phút này nhìn thấy nhau lại không biết nói gì cho phải, mở miệng lại lo lắng bản thân nói lầm khiến y không vui.

“Khanh dùng điểm tâm sáng chưa?” Mắt thấy Ngô Tang lại muốn nhấc chân rời đi, hoàng đế liền tiến nhanh về phía trước.

Thói quen dùng bữa của Ngô Tang không tốt lắm, thời gian không gấp thì có thể dùng một chút, còn gấp có khi bỏ bửa không ăn, đặc biệt là đồ ăn sáng. Dĩ vãng may có hoàng đế bên cạnh y mới chịu ăn vài miếng.

Ngô Tang cảm giác được hoàng đế đang nhìn chằm chằm vào mình, không lâu sau quả nhiên như hoàng đế dự đoán, Ngô Tang quay đầu đi không để cho hắn nhìn. Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, nhẫn nại mở miệng, ngoài thờ ơ ra còn nhiều thêm một phần phiền chán: “Bệ hạ có chuyện gì sao?”

Hoàng đế vội vàng dời đi ánh mắt: “Khanh chịu ở lại, trẫm...... rất cảm kích.” Dò xét thần sắc của y một chút, nhanh chóng bổ sung: “Trẫm chỉ nói thay Lăng Diễm.”

“Như lời bệ hạ nói, thần sở dĩ lưu lại cũng chỉ vì tiểu điện hạ.” Tròng mắt trắng trong thuần khiết của Ngô Tang giờ đây xám xịt, lặp lại thêm một lần: “Chỉ vì tiểu điện hạ.”

Hoàng đế biểu tình buồn bả “Trẫm biết.”

“Bệ hạ đã không có chuyện gì, vậy thần đi trước.”

Hoàng đế yên lặng nghiêng người cho Ngô Tang nhường đường.

“Bệ hạ.” Ngô Tang đi về phía trước vài bước, ngừng lại nói thêm: “Mỗi lần thần vào cung chỉ đi mỗi con đường này, sớm muộn gì đều không thay đổi, bởi vậy lần sau thần không muốn nhìn thấy ngài tại đây.”

Ngô Tang nói xong liền rời đi, thân ảnh gầy gò dựng thẳng luôn trong trạng thái đề phòng.

Hoàng đế si ngốc nhìn bóng người từ từ biến mất, không quản người nọ nghe được hay không, lẩm bẩm nói: “Trẫm biết rồi.”

………

“Thái Phó, chính khách thiên này dài như vạy, Viên tu học lại muốn ta học thuộc lòng!” Lăng Diễm cầm thư quyển lật rào rào, tức giận tố giác.

Tiểu hài tử khôi phục rất nhanh, mấy ngày trước cả người khô quắt không chút sức sống, bây giờ lại hoạt bát ầm ĩ, hiếu động còn hơn trước kia.

Viên tu học là người có tiếng học phú ngũ xa tại Hàn Lâm viện nhưng tính tình lại rất ư cố chấp, giảng dạy nghiêm túc, trong số các lão sư nơi đây chỉ có hắn là tích cực nhất.

“Viên tu học chỉ vì muốn tốt cho điện hạ, điện hạ hiện tại là trụ cột quốc gia, sau này lớn lên sẽ cai quản......” Ngô Tang dừng lại một chút, rồi mới mở miệng: “Sau khi lớn lên có thể tạo phúc cho dân chúng.”

Lăng Diễm bĩu môi, đạo lý dân chúng gì đó đối với nó quá rộng lớn đi. Bất quá nó rất ít phản bác lời Thái Phó, dù không tán thành cũng tuyệt không mở miệng tranh cãi.

Nó ủy khuất đem cả người nhét vào trong ngực Ngô Tang, trên người Thái Phó có một mùi thơm nhàn nhạt khiến nó an tâm….muốn ngủ. Lăng Diễm vặn vẹo tìm một vị trí thoải mái, nhắm lại hai mắt lim dim, tò mò hỏi: “Thái Phó bôi cái gì mà thơm quá a.”

Ngô Tang bật cười: “Điện hạ, thần là nam tử, không điểm huân hương nha.”

“Phải không?” Nghe được, Lăng Diễm tinh thần lập tức tỉnh táo, bò dậy ở trên người Ngô Tang ngửi tới ngửi lui.

“Điện hạ không được như vậy, tổn hại lễ nghi hoàng gia mất.” Ngô Tang mở lời khuyên nhủ nhưng không đưa tay ngăn cản.

Ngô Tang dư quang liếc về thân ảnh ở cửa, vội vàng đem Lăng Diễm đẩy ra, chỉnh lại y phục tinh tươm mới đứng dậy, nói: “Nương nương.”

Đi vào là Minh phi dưỡng mẫu của Lăng Diễm. Minh phi chỉ mới vừa tròn hai mươi tuổi, con gái của Tả thừa tướng, mày ngài mắt phượng, song đồng nhộn nhạo ánh nước, thân hình uyển chuyển lại không mất đoan trang, nhìn thôi đã biết xuất thân danh môn được gia đình chiều chuộng.

Minh phi thuở nhỏ được nuôi nấng kỹ lưỡng không bao giờ được tiếp xúc nam tử, sau khi vào cung số lần được gặp hoàng đế đếm được trên đầu ngón tay.

Giờ phút này thấy Ngô Tang hành lễ, ngược lại hơi xấu hổ, nói: “Ngô đại nhân không cần đa lễ.”

Lần này Ngô Tang vào cung là để phụng bồi Lăng Diễm dậy sớm, ôn tập bài vở tại Trắc điện. Công thần cùng phi tử ở chung nơi vốn không hợp lễ nhưng Lăng Diễm kiên trì ở chỗ này, Ngô Tang cũng hết cách chẳng qua cẩn thận tuân theo lễ nghi hơn.

Lăng Diễm nhìn đám cung nữ đứng sau Minh phi, hưng phấn réo ầm lên: “Mẫu phi mang điểm tâm đến đây sao?”

Minh Phi cười khanh khách, ánh mắt nhu hòa rơi vào trên người Lăng Diễm: “Đương nhiên là có.” Dứt lời liền phân phó cung nữ đem thực hạp bưng lên.

Minh Phi thật lòng cảm kích Ngô Tang, kể từ ngày Ngô Tang làm đốc học, Lăng Diễm cũng dụng tâm hơn trong việc học. Chẳng qua mỗi ngày Ngô Tang đều đúng giờ dậu rời cung, vì tránh hiềm nghi nên không bao giờ dùng cơm đã xuất cung. Minh Phi thương cảm thường xuyên làm một ít điểm tâm đem đến cho Ngô Tang.

Trên căn bản chỉ đạm cung nữ đưa tới, thỉnh thoảng mới ghé một chút xem bài tập của Lăng Diễm.Ngô Tang từ chối mấy lần, Minh phi vẫn như cũng mỗi ngày đưa đến, chỉ nói Ngô đại nhân dốc lòng dạy điện hạ, nàng chỉ làm chút việc xem như cảm kích.

Ngô Tang nhìn cung nữ từ đem món trong thực hạp ra, sửng sốt nói: “Nương nương......”

“Ngô đại nhân, đây là cháo ngưu nhũ mễ.” Minh Phi cười giải thích: “Mỗi ngày điểm tâm bệ hạ dùng luôn có món cháo, thật ra đó chỉ là lần đầu ta làm, ta rất thích việc bếp núc, trước kia nấu xong đều không dám tự mình đưa cho bệ hạ, chỉ giao cho thái giám ngự thiện phòng đưa đi. Sau nửa nghe nói bệ hạ rất thích, lệnh mỗi ngày đều phải chuẩn bị, ngự thiện phòng mới đến chỗ ta học hỏi cách làm. Nghe thái giám nói, mấy năm trước, bệ hạ dù không ăn vẫn yêu cầu mỗi bữa đều phải có một chén, còn nói dùng món cháo này để thưởng tâm duyệt mục, ăn cũng ngon hơn. Ngô đại nhân có thể không biết, chén cháo này rất có ý nghĩ trong cung không người nào không biết.”

Lăng Diễm vui vẻ ăn cháo, thấy Thái Phó không động, bèn thúc giục: “Thái Phó ăn.”

Ngô Tang bưng lên ăn một ngụm: “Có vị hạnh nhân.”

Ánh mắt Minh phi sáng lên: “Thái Phó nhận ra. Ta luôn cho rằng dùng canh hạnh nhân nấu ngon hơn. Nhưng bệ hạ không thích nên thôi.”

Ngô Tang rũ xuống ánh mắt, khuấy nhẹ chén cháo trước mặt. Dĩ vãng từng ăn một chút có mùi hạnh nhân liền sẽ không ăn. Hoàng đế múc một muỗng trong chén y ra thử, cau mày nói: “Ngươi không thích hạnh nhân?”

Ngô Tang dưới ánh nhìn quan sát của Minh phi, miễn cưỡng ăn vài miếng, cười nói: “Nương nương thứ tội, buổi trưa thần đã dùng cơm, hiện tại không thể dùng tiếp.”