Edit: Tieumanulk
P.S: Sóng gió lại đến, tiếp tục ngược tâm tiểu công *ngửa đầu cười ha ha*, các bạn thông cảm nhé, TMN thuộc phe *sủng thụ* hi hi
Ngô Tang nhìn hoàng đế rời khỏi mới vội vã chạy đến Thụ Khóa các. Đi qua biệt viện Tây giao, tình cờ thấy một thiếu niên đang tựa tại cửa, khuôn mặt có mấy phần quen mắt, cho rằng nội thị làm việc trong cung, Ngô Tang không nghĩ nhiều đi lướt qua.
“Ngô Tang đại nhân?” Thanh âm từ phía sau truyền đến thanh thúy động lòng người như hoàng anh líu lo trong rừng. Ngô Tang cước bộ hơi chậm lại, quay đầu nhìn về phía thiếu niên.
“Quả nhiên là Ngô Tang đại nhân.”
“Ngươi là?”
Thiếu niên hé miệng cười khẽ, đôi mắt trong suốt nhộn nhạo ánh nước, quấn lọn tóc đen rũ xuống trước ngực, cất giọng nũng nịu: “Ngô đại nhân cảm thấy dung mạo chúng ta có phần giống nhau không?”
Lúc này Ngô Tang mới tinh tế đánh giá thiếu niên trước mắt, ngũ quan có mấy phần giống y, khó trách vừa rồi trông rất quen mắt thì ra vì nguyên nhân này.
Thiếu niên lướt qua Ngô Tang một cái, lông mi dày rậm rủ xuống, giọng mỉa mai: “Bất quá dung mạo của ngài giống hắn hơn.”
“Ngươi là ai, còn hắn là ai?”
“Ta chỉ là một gã nam sủng, nói ra sợ làm bẩn lỗ tai Ngô đại nhân thôi.” Thiếu niên cười vang lên thanh âm lanh lãnh: “Nếu muốn biết hắn là ai, Ngô đại nhân cứ đưa ta đến thư phòng bệ hạ, ta liền nói cho ngài biết.”
Ngô Tang biết đây chắc chắn là một cái bẫy nhưng vẫn không tự chủ được đi tới. Trên đường đi Ngô Tang cảm thấy thiếu niên như đang muốn tiết lộ một bí mật cho y biết.
Ngô Tang rất ranh đem thiếu niên đưa vào ngự thư phòng. Vì người đến là Ngô Tang nên đám thị vệ tựu động im lặng nhường đường. Mới vừa tiến vào gian phòng, thiếu niên thuần thục đi đến ngự án lấy ra một ống tranh, từ từ mở ra, quả nhiên là một bức tranh. Trong bức tranh vẽ một vị nam tử tựa tại đầu giường, vóc người cân xứng, gầy hòa. Có lẽ bức tranh này đã được vẽ khá lâu, viền giấy đã chuyển sang màu vàng, chỉ có khuôn mặt người trong bức họa vẫn rõ ràng như cũ, nhất định được bảo quản cẩn thận.
Thiếu niên từng vô số lần nhìn hoàng đế từ nơi đó lấy ra bức họa này, ba hồi nhìn đến ngây người, ba hồi vuốt ve lên nó. Thần thái chuyên chú như trên thế gian này chỉ có mình hắn.
Mỗi lần gã chỉ có thể len lén nhìn lên rồi phục xuống, bởi vì bệ hạ không bao giờ cho gã ngẩng đầu lên. Có thể nhìn thấy rõ rành như hiện tại cũng là lần đầu tiên.
Gã nhìn kỹ người trong bức họa rồi so với khuôn mặt Ngô Tang, ngay lập tức ánh mắt lóe lên ghen ghét, mở miệng thâm độc: “Khó trách trong khoảng thời gian này ngài được sủng ái như vậy, dung mạo của ngài và hắn thật sự rất giống.”
Nói xong, gã lại ác ý bổ sung: “Bất quá ngài cũng thấy đây, bệ hạ yêu căn bản không phải ngài cũng không phải ta, hắn yêu nhất chính là người trong bức họa. Ta và ngài vì có vài phần giống hắn mới lọt vào mắt bệ hạ.”
“Khi bệ hạ ôm ngài có phải đặc biệt thích hôn vào mắt ngài, thích nghe giọng nói của ngài?”
Thiếu niên lại thích thú đưa ra câu hỏi nhưng nhìn thấy Ngô Tang ngơ ngác mãi vẫn không đáp trả, cho rằng y không muốn trả lời mình, tự ti trong lòng khiến giọng gã càng thêm sắc bén: “Ngài cho rằng ngài là ai? Ngài bất quá cũng chỉ là vật thay thế! Ngài cho rằng bệ hạ thích ngài à! Hắn chẳng qua mượn thân thể của ngài, đôi mắt của ngài, thanh âm của ngài để đuổi theo một bóng dáng khác mà thôi!”
Thiếu niên hận Ngô Tang, vì sau khi Ngô Tang đến đây hoàng đế không còn triệu gã thị tẩm, một lần cũng không có. Một mình ở tại biệt viện cơ đơn lạnh lẽo, ngày nào gã cũng chờ đợi, mong thân ảnh cao lớn tôn quý lần nữa phủ lên thân thể gã, khuỷu tay cường tráng có lực lần nữa đem gã ôm siết vào lòng. Song hết thảy đều bị phá hủy do Ngô Tang đột ngột xuất hiện,
Giờ phút này, gã bi phẫn lên án, thay vì muốn nhục nhã Ngô Tang không bằng nói vạch ra sự thật để gã thấy. Gã không phải chưa từng làm bản thân tê liệt, bóng dáng, vật thay thế, gã đều không để ý, hết thảy đều không sao cả. Chỉ có anh mắt ôn nhu của bệ hạ khi nhìn gã mới thực sự chân thật, chỉ có khoái cảm được bệ hạ ôm vào trong ngực mới là sự thật.
Bắt đầu từ lúc tiến vào ngự thư phòng, Ngô Tang một câu cũng không nói, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bức họa dường như muốn khoét lên nó một chiếc động, ngón tay dùng sức đến trắng bệch. Hít sâu một hơi, đem bức vò thành một cục nắm trong lòng bàn tay, hàm răng trắng noãn cắn xuống môi đến muốn bật máu.
Thiếu niên nhìn thấy liền cười khẽ. Gã biết Ngô Tang thấy xong bức họa này sẽ có cảm xúc thế nào, vả lại bức họa này bệ hạ vô cùng trân quý mỗi lần lấy ra nhìn đều rất cẩn thận như sợ làm dơ làm hư nó, giờ y đem nó vo thành cục, bệ hạ sẽ không bao giờ triệu y thị tẩm nửa.
Thiếu niên đắc ý rời đi, trước khi đi còn mở miệng khinh miệt: “Dung mạo có giống hơn nửa cũng chỉ là cái bóng của người ta thôi, một vật thay thế không hơn không kém, người bệ hạ yêu cho đến bây giờ tuyệt không phải là ngài.”
Sau khi hoàng đế xử lý xong chuyện Lại bộ, lại trở về noãn các chờ Ngô Tang. Một lát sau Lăng Diễm lại khóc lóc đi vào, nói Thái Phó đã hứa mà không đến đón nó. Trái tim Hoàng đế vang lên thanh âm lộp bộp, Ngô Tang từ trước đến nay luôn tuân theo phép tắc, huống chi trước khi rời đi y còn bảo đến đón Lăng Diễm. Phản ứng đầu tiên chính là Ngô Tang đã xảy ra chuyện, không biết bị bắt cóc hay xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.
Lập tức hạ lệnh bảo bọn thị vệ đi tìm, một vòng vẫn không phát hiện tung tích. Lòng như lửa đốt hoàng đế sai bọn họ tiếp tục tìm, mỗi một phòng mỗi một ngõ ngách cũng không được bỏ sót.
Bọn thị vệ tìm thêm một lần vẫn không có kết quả, gấp đến độ đi lòng vòng, không biết làm sao hồi bẩm bệ hạ. Cho đến thị vệ canh gác ngự thư phòng đổi người mới nói Ngô Tang đang ngây ngốc bên trong, mọi người mới xem như thở phào nhẹ nhỏm.
Sau khi nghe được tin tức Ngô Tang, hoàng đế lòng rối bời mới dần thả lỏng, nhấc chân liền hướng ngự thư phòng đi tới. Lúc đẩy cửa tiến vào, Ngô Tang vẫn ngồi trên ghế, thắt lưng cứng ngắc nâng cao dường như đã ngồi rất lâu.
Hoàng đế cười nói: “Sao lại núp ở nơi này, để cho trẫm lo lắng nãy giờ.”
Ngô Tang như cũ cứng ngắc ngồi trên ghế, mặt không chút thay đổi cũng không có ý muốn đứng lên. Nếu ngày thường, Ngô Tang là người tuân theo lễ nghĩa, thấy hắn đến nhất định ra chào đón. Hoàng đế phát giác có cái gì không đúng, tiến lên mấy bước đến trước mặt Ngô Tang, cầm bàn tay y.
Ngón tay lạnh như hàn băng, như ngâm trong nước đá đã lâu mới vừa lấy ra.
Hoàng đế đau lòng, cau lại hai hàng chân mày, vừa đem hai tay cất vào trong lòng mình vừa đưa tay sờ trán, nói: “Có phải nơi nào không thoải mái, chẳng lẽ sốt rồi?”
Đầu Ngô Tang lập tức nghiêng sang một bên tránh bàn tay hoàng đế đưa đến, đồng thời chậm rãi từ rút bàn tay lạnh lẽo rời khỏi ***g ngực ấm nóng. Động tác rõ ràng mang ý kháng cự, hoàng đế trong lòng như bị kim châm, ép bản thân cười nói: “Ngô Tang, trẫm còn đang chờ ngươi dùng bữa đây.”
Ngô Tang ngẩng đầu nhìn hướng hoàng đế, cầm lấy bức họa bị vò thành một cục ném trên bàn từ từ mở ra, giọng khàn khàn ẩn chứa đau đớn thốt lên: “Bệ hạ có thể nói cho biết hắn là ai không?”
Nhìn thấy Ngô Tang mở ra bức họa, hoàng đế chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, sắc mặt ngay lập tức tái mét, đầu óc trống rỗng. Đây không phải bức họa trước khi Tề Điềm về nhà ba ngày, hắn buộc y nằm *** trên giường để vẽ hay sao