Edit: Tieumanulk
Trích
Qua mấy ngày sau, con trai trưởng tướng quân Tề Quát _Tề Ba vì bất hòa ngôn ngữ cùng nhi tử Binh bộ Thượng thư mà xảy ra ẩu đả rốt cuộc đánh chết con nhà người ta, chúng thần xin bệ hạ luận tội xử trí.
Trở lại Đông Noãn Các, hoàng đế giả bộ lơ đãng nhắc tới chuyện này thuận tiện hỏi Tề Điềm phải xử trí thế nào.
Ai ngờ Tề Điềm mở miệng nói: “Bàn về quốc pháp thì phải giết.”
Ngày thứ hai tỉnh lại, lúc hoàng đế thay quần áo thì nghe được nội thị bẩm báo: “Tối hôm qua Tiểu Chuẩn Tử chịu không được đã ra đi.” Ánh mắt hoàng khẽ liếc sang Tề Điềm vừa vặn y đang cúi đầu thắt đai lưng, ngón tay thon dài nhanh nhẹn không chút đình trệ.
Hoàng đế không nhịn được nhắc nhở:”Tề Điềm,Tiểu Chuẩn Tử đã chết.”
Tề Điềm cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên mang theo giễu cợt cùng thê lương nói: “Những người tốt với ta đều không có kết quả tốt.”
Ngày hè, những áng mây trên bầu trời tựa như tâm tư trẻ con thay đổi thất thường khó nắm bắt, giữa trưa rõ ràng mặt trời chói chan, đêm đến cơn bão mới ùn ùn kéo đến.Đình nghị kết thúc, hoàng đế ngồi ngự liễn trở về Đông Noãn Các. Trong điện ánh đèn mờ ảo, mặc dù thật sớm đốt đã đốt nến mà vẫn không rõ.
Thấy người đi vào, nội thị lanh lợi ân cần đến giúp hoàng đế thoát y bào đạm sắc. Hoàng đế nhìn chung quanh một vòng, mở miệng hỏi: “Người đâu?”
“Tề xá nhân đang ở thư phòng ạ.” Nội thị trả lời rập khuôn nghìn bài như một nói Tề Điềm không có cử động gì đặc biệt. Hoàng đế đi vào phòng, trước bàn dài Tề Điềm mặc một thân trường bào tuấn tú nho nhã, tại khí trời nóng bức phiền não làm cho người ta hoa mắt ù tai, thần thanh khí sảng.
Tề Điềm tay trái cầm sách,tay phải cầm bút vẫn duy trì tư thế lúc hoàng đế rời đi, chẳng qua quyển sách trên tay từ 《 Tư Chính Tân Thiên 》 đổi thành 《 Lão Tỉnh Trích Yếu 》Lúc hoàng đế tiến vào, ngay cả đầu Tề Điềm cũng không ngẩng lên.
Đọc sách, đọc sách lại là đọc sách, hoàng đế thật hoài nghi Đông Noãn Các của hắn sắp cho ra đời một trạng nguyên tài giỏi mất rồi. Cả một phòng chất đầy là sách, nhàm chán muốn chết, mặc dù những sách này đều do hắn sai người tìm tới.
Suốt ba tháng, ngoài mặt như phớt lờ sự kiện đêm đó xuất cung, hoàng đế cố ý không nhắc đến Tề Điềm cũng không nói nhiều hơn một từ.
Tuy thiện cùng nhau dùng, giường cùng nhau ngủ nhưng nếu hoàng đế gắp món ăn đầy ấp vào trong chén Tề Điềm y sẽ không ăn, buổi tối nếu hoàng đế muốn ôm Tề Điềm y nhất định liều chết giãy dụa kiên quyết không từ. Trong bóng tối cặp mắt mang theo lạnh lẻo lóe sáng như ánh sáng tuyết khiến hoàng đế bất lực buông tha.
Mà phương pháp hoàng đế dụ dỗ người từ trước đến giờ không được nhiều lắm đành phải cho đòi Lục vương vào cung. Khi Lục vương tiến cung lần đầu, hàn quyên một lát lại cất giọng hỏi: “Hoàng huynh đã làm gì Tề Điềm, y sao thành thế kia?”
Lần thứ hai Lục vương lại vui rạo rực: nói: “Bên ngoài tam phục thiên bên trong lại là băng thiên, thật là nóng a.”
Không phải không có lá bài chủ chốt chẳng qua Trương Vương bài cũng chỉ là lá bài chết, mặc dù chế phục được Tề Điềm nhưng đồng thời khiến quan hệ người hạ thấp đến băng điểm. Cho nên nhiều lần uy hiếp rõ ràng đã đến khóe miệng lại sinh sôi nhịn xuống.
Hoàng đế biết bản thân ngày đó quá nóng nảy, thủ đoạn cũng có chút tàn nhẫn, hai tháng qua hoàng đế vẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ cho rằng bản thân không sai, rõ ràng ngươi dẫn Tiểu Đào bỏ trốn trước, rõ ràng hắn đã không truy cứu nữa, người này còn vì thể diện quỷ quái gì mà cương với hắn chứ.
Nhưng cũng một tháng trước, hai ẩn vệ bên cạnh hắn chạy đến đây xin tội, nói rõ Tề Điềm hôm đó mang theo cung nữ tiểu Đào xuất cung sau một mình trở về Tướng quân phủ. Khi bị Triệu Thạch trên đường áp tải đưa về, Tề Điềm nhiều lần cầu xin hi vọng bỏ qua cho tiểu Đào về nhà, y xin chỉ nhìn mẫu thân một chút lập tức về cung.
Triệu Thạch quỳ gối xuống: “Ngày đó bệ hạ nổi trận lôi đình, bọn thần không dám đứng ra giải thích cùng thánh thượng nhưng trong lòng thần thủy chung bất an, Tề Điềm muốn xuất cung là đúng sự thật nhưng không phải muốn bỏ trốn cùng Tiểu Đào.”
Nhiều năm không để lộ biểu tình hiện tại quân vương dễ dàng lộ ra hối hận, hoàng đế dĩ nhiên nhớ được Phụng An đã hai lần cầu tình còn hắn gằng giọng nếu có người dám cầu tình giùm Tề Điềm sẽ cùng bị tội trượng tễ.
Đại điện rộng rãi, hoa mỹ lại trống rỗng thê lương. Hoàng đế vẻ mặt có phần mỏi mệt, nhàn nhạt mở miệng: “Phụng An, ngươi vì sao sắp xếp rất nhiều để lo cho Tề Điềm?”
Thời điểm Triệu Thạch mở miệng, Phụng An chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, nghe được hoàng đế mở kim khẩu, vội bước ra khỏi hàng mấy bước quỳ gối trước điện, giọng nức nở sắp òa khóc: “Lão nô đã phụng dưỡng bệ hạ từ khi tiên đế còn tại vị cũng gần hai mươi năm còn gì, lão nô không dám phỏng đoán tâm tư bệ hạ. Nhưng bệ hạ đặt nặng tình cảm lên người Tề Điềm, lão nô thật sự chưa từng thấy qua, lão nô chỉ sợ ngài càng dụng tâm thì càng thương tâm.Lão nô….lão nô đâu thèm quan tâm Tề công tử hay Lý công tử gì đó, lão nô chỉ lo lắng...... tổn thương thân thể Tề Điềm ngược lại đau tâm bệ hạ!”
Hoàng đế phất tay nghe Phụng An khóc lóc kể lể, trầm mặc một lúc lâu mới cất giọng: “Phụng An, ngươi nói đi lần này Tề Điềm mất bao lâu mới chịu nói chuyện cùng trẫm?”
Phụng An cúi cong người, lắc đầu nói: “Từ khi Tề Điềm vào cung Tiểu Chuẩn Từ luôn ở bên cạnh chăm sóc y, nô tài kia thuần hậu thiện lương Tề Điềm rất thích hắn. Tề Điềm nhìn mặt lãnh thật ra trong lòng hữu tình, lúc y thần trí điên loạn vẫn nhiều lần gọi Tiểu Chuẩn Tử là Phụng Ninh trước mặt bệ hạ, muốn bệ hạ có thể khai ân cho Tiểu Chuẩn Tử......” Phụng An do dự lại nói tiếp: “Trước khi Tiểu Chuẩn Tử chết, nô tài đã từng hỏi qua hắn, Tề công tử có ý với bệ hạ hay không?”
Hoàng đế con đang thương vẻ mặt vì lời này mà chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm Phụng An.
“Tiểu Chuẩn Tử nói Tề Điềm chỉ ở trước mặt hắn đề cập tới bệ hạ một lần, là ngày cả hai cải trang xuất cung thưởng băng đăng trở lại. Tề Điềm nhìn hắn nói, bệ hạ ngoài mặt hỉ nộ thất thường thật ra cũng rất có tình.”
Đêm đó hoa đăng treo ngập đường phố, xe ngựa kiều diễm, phong lưu trải rộng, Tề Điềm,ngươi đã từng có một khắc khuynh tâm trẫm sao?
Qua mấy ngày sau, con trai trưởng tướng quân Tề Quát _Tề Ba vì bất hòa ngôn ngữ cùng nhi tử Binh bộ Thượng thư mà xảy ra ẩu đả rốt cuộc đánh chết con nhà người ta, chúng thần xin bệ hạ luận tội xử trí.
Binh bộ Thượng thư môn sinh khá nhiều lại là người chết vì nghĩa lớn, nhất thời có không ít người bước ra khỏi hàng yêu cầu nghiêm trị Tề Ba theo đúng quốc pháp.
Hoàng đế đem án tử hạ thấp xuống chỉ nói đợi tra xét rồi mới xử trí.
Trở lại Đông Noãn Các, hoàng đế giả bộ lơ đãng nhắc tới chuyện này thuận tiện hỏi Tề Điềm phải xử trí thế nào.
Ai ngờ Tề Điềm mở miệng nói: “Bàn về quốc pháp thì phải giết.”