Nhất Đao Xuân Sắc

Quyển 2 - Chương 79




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Phúc Vũ

Tạ Thiên Bích vòng tay ôm vai hắn, nhẹ giọng nói: “Niếp thúc thúc không còn, nhưng vẫn còn ta, vẫn còn ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết chóp mũi tràn ngập hơi thở của hắn, ngón tay trong tay hắn là ấm áp là tri kỷ, trong lòng không khỏi xúc động mà mềm mại: “Thiên Bích, vẫn còn ngươi, thật tốt quá.”

——–

Mà ngòi nổ của cuộc chiến kéo dài suốt một năm giữa hai tà giáo chính là Tê Hà kiếm phái.

Tống Thiên Phong từ sau khi giết Thượng Quan Vân Khởi, quy hàng Xích Tôn Phong, thần phục Kỳ Lân đường, kết giao rộng rãi, nguyện trung thành với Xích Tôn, chút dã tâm duy nhất chính là muốn nắm giữ trong tay toàn bộ thế lực vùng Tê Hà, trở thành nhánh quân tiền tiêu của Xích Tôn Phong ở Giang Nam.

Mà Thượng Quan thế gia cùng thành, mấy năm trước bại vong tiêu tán, gia nghiệp lớn như vậy, chỉ còn một cõi hoang tàn, Tống Thiên Phong thắng làm vua, chọn một tiểu viện tinh xảo trong đó tu sửa thành nơi ở của mình, còn kim ốc tàng kiều (nhà vàng cất người đẹp), lấy một mỹ nhân tiêu tiền như nước tên Phương Thảo giấu trong đó.

Phương Thảo cô nương mặt trái xoan, trên mũi nhàn nhạt vài đốm rỗ, có câu mười người mặt rỗ hết chín người thô, nhưng Phương Thảo lại nằm ngoài chín người kia, đặc biệt phong tao, dù sao Tống Thiên Phong cũng không có mắt nhìn cho lắm, chỉ biết phong tao không cần biết có rỗ hay không, hăng hái như thiếu niên mười bảy mười tám, hàng đêm đều phải mò đến kim ốc của nàng.

Đêm đó Tống Thiên Phong sau khi cùng lão đại của Tần Châu kiếm phái chén tạc chén thù, thừa dịp hưng phấn muốn đại chiến ba trăm hiệp với Phương Thảo.

Vừa vào cửa, một mảnh tối tăm như mực, Tống Thiên Phong tuy say rượu nhưng vẫn còn ba phần tỉnh táo, mắt chẳng ra sao nhưng lỗ tai vẫn thính, nghe thấy hô hấp của Phương Thảo có chút nặng nề, chóp mũi là hương nồng từng trận, không khỏi cười dâm nói: “Nàng đúng là tiểu phóng đãng, hôm nay định chơi trò gì mới với gia đây?”

Ợ một tiếng thật kêu, vội nuốt xuống miếng thịt nai bị đẩy lên tới cổ họng: “Ngoan ngoãn hầu hạ gia, sẽ không thiếu ưu ái cho nàng, lần này muốn vòng tay hay là mũ vàng ròng?”

Vừa nói vừa mò mẫm lên giường ngà, trong bóng tối sờ trúng một bàn tay, chỉ cảm thấy mát lạnh mà mềm mại, so với dĩ vãng càng rung động tâm hồn, liền anh dũng lộn người một vòng, đang cởi quần móc ra gia hỏa chuẩn bị dục tiên dục tử, đột nhiên yếu huyệt ở khuỷu tay nhói lên, cả người tê dại, đã như lợn chết không thể nhúc nhích.

Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, thanh âm tuy rất êm ái, nhưng rõ ràng là giọng nam, trong bóng tối nam tử kia chậm rãi đứng dậy, đi đến trước bàn, thắp nến, một tay cầm nến, thẳng tiến giá kiếm ở góc phòng.

Dưới ánh nến nhu hòa mông lung, Tống Thiên Phong thấy nam tử nọ một thân hồng y kiều diễm, trên đầu là phát quan mặc ngọc tinh xảo hoa quý, bước chân tràn đầy ý thái ưu nhã, bàn tay cầm nến kia, như một đóa lan bạch ngọc nở rộ giữa màn đêm sâu thẳm, hình dáng đã đẹp, còn có loại sắc trạch bán trong suốt mịn màng, ngay cả da thịt chỗ những đốt tay thường bị xỉn màu ở thường nhân, cũng một màu trắng muốt tinh thuần, ngón tay khẽ động, chính như dùng đầu ngón tay phớt qua trái tim, mị lực kỳ dị động lòng người.

Tống Thiên Phong từ lúc chào đời đến nay, chưa từng gặp qua người nào như thế, vẻ đẹp vượt cả tính hướng, nhất thời ngay cả sợ hãi cũng quên mất vài phần, mãi cho tới khi nam tử kia rút kiếm khỏi giá, nhẹ nhàng múa vài đường, thấy ngân quang lấp lánh, nam tử này tựa hồ thở dài, nói: “Tống sư huynh, đây là Sấu Ngọc kiếm của Thượng Quan sư huynh đúng không? Mười hai năm trước, ta suýt nữa chết dưới chiêu Sơ Ảnh Liệp Lộc của hắn, không biết ngươi có còn nhớ chăng?”

Một câu khinh miêu đạm tả, lọt vào tai Tống Thiên Phong, lại như sấm giữa trời quang, đột nhiên nhớ tới ai đó, cả kinh nói: “Ngươi… ngươi là…”

Nam tử thu kiếm, xoay người lại, đến gần Tống Thiên Phong, cười hỏi: “Nhận ra chưa?”

Khuôn mặt trước mắt rõ ràng quen thuộc, nhưng lại đẹp đến có chút bất tuân nhân tình, hoàn toàn vô đạo lý, như mỹ ngọc được tinh điêu tế khắc, như minh châu được gột rửa bụi trần, Tống Thiên Phong quan sát thật lâu, nói: “Tô Tiểu Khuyết?”

Tô Tiểu Khuyết gật đầu, liếc nhìn Phương Thảo đang run lẩy bẩy trên giường, nói: “Vị cô nương này diện mạo không tệ, đáng tiếc có vài đốm rỗ thiên nhiên, Vân Khởi mặt cũng đầy rỗ… Tống sư huynh giết Thượng Quan Vân Khởi, không hiểu sao còn có thể ngủ ngon khi đối diện khuôn mặt này?”

Tống Thiên Phong giống như bị quất một roi ngay nơi nhạy cảm nhất, gương mặt lập tức vặn vẹo: “Ngươi… ngươi nói bậy gì đó?”

Tô Tiểu Khuyết mỉm cười ác ý, nhãn thần tràn ngập khoái trá vì bấm trúng chỗ đau, nhưng thanh âm dị thường ôn nhu: “Năm đó ngươi từ sau lưng một kiếm kết liễu Thượng Quan Vân Khởi, vô cùng dứt khoát, tại sao giờ lại áy náy trong lòng? Còn cố tình tìm một nữ tử cũng mặt rỗ như hắn… Nực cười, ngươi đối xử tốt với vị cô nương này, chẳng lẽ là tốt với Vân Khởi, chết rồi vẫn còn mặt mũi gặp lại hắn? Ngươi đem Sấu Ngọc kiếm nổi danh thiên hạ cất luôn ở chỗ vị cô nương này, chẳng lẽ cũng là một cách để bù đắp?”

Tống Thiên Phong run rẩy cắn răng không nói được lời nào.

Tô Tiểu Khuyết đặt nến xuống, búng nhẹ mũi kiếm, chỉ nghe ong ong mấy tiếng, du dương vô cùng, lạnh lùng cười nói: “Ta còn một cách, bảo đảm hữu dụng hơn nhiều so với cách của ngươi.”

Tống Thiên Phong thấy trong mắt hắn lóe lên một tia tàn nhẫn, tự biết không hay, đang định gân cổ kêu cứu, chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, một câu “người đâu” liền chết nghẹn nơi yết hầu, theo máu tươi từ từ vô lực tràn ra.

Tô Tiểu Khuyết rút kiếm, cười lạnh nói: “Nếu đã muốn bù đắp cho Thượng Quan Vân Khởi, hà tất diễn trò trên người một nữ tử không hề liên quan, tự mình xuống dưới nói với hắn đi!”

Chỉ trong một đêm, Giáng Cung đường của Thất Tinh Hồ âm thầm xâm nhập Tê Hà, Tê Hà kiếm phái cứ thế tan thành mây khói, quân cờ phục ở Giang Nam của Xích Tôn Phong đã bị hất ra khỏi bàn cờ.

Xích Tôn Phong ngủ đông ba năm, lần này chịu một đòn đả kích của Thất Tinh Hồ, Tạ Thiên Bích không khỏi vừa kinh vừa phục, thoáng trầm ngâm, nhìn khóm Long trảo hoa đang nở rộ ngoài cửa sổ, nhãn thần nhiệt liệt mà trầm tĩnh, ẩn ẩn hưng phấn như đao rời vỏ, triệu tập đường chủ sáu đường, Xích Tôn Phong vì vậy quy mô nam hạ, thẳng tiến Kim Giang Thủy Minh.

Xích Tôn Phong ba năm áng binh bất động, nhưng đã động thì chấn kinh cả bốn phương, trên Kim Giang, ngay cả Vô Lậu đường xưa nay sở trường về thuỷ chiến cũng vô pháp chống lại, Thất Tinh Hồ liên tiếp bại lui, chín đạo thủy lộ, đã mất hết ba.

Thất Tinh Hồ thấy Kim Giang Thủy Minh khó bề cầm cự, âm thầm phái một nhánh tinh nhuệ lao thẳng tới Toa Hà.

Thành thử ngươi đến ta đi, vô cùng náo nhiệt.

Liên minh chính đạo của Đường Nhất Dã tuy thanh thế không lớn, nhưng cũng có chút tiểu nhân, thấy Thất Tinh Hồ cùng Xích Tôn Phong đấu đến nhộn nhịp, lâu lâu cũng thừa dịp xen vào, mượn cơ hội làm suy yếu thế lực Xích Tôn Phong, nhưng thứ nhất đám người chính đạo không hề thiên vị Thất Tinh Hồ hay Xích Tôn Phong, chỉ xem một bên là ngạ lang một bên là mãnh hổ, một bên ác bá một bên lưu manh, hai phái giao tranh, vốn không có ý định góp vui tham dự, thứ hai Tạ Thiên Bích vốn là cao thủ tôn sư dụng binh sử thuật số một trong giang hồ, cho dù Thất Tinh Hồ liên thủ với Đường Nhất Dã, cũng chẳng chiếm được bao nhiêu tiện nghi.

Vì vậy một năm qua, người trong giang hồ chủ yếu chỉ ngồi cắn hạt dưa xem ma đầu đại chiến yêu nhân, quả là cực kỳ đẹp mắt!

Nhân sĩ chính đạo cứ thế che miệng cười khoái trá cho đến cuối năm tuyết bay tán loạn, cuối cùng cười không nổi nữa.

Nguyên nhân đơn giản, Xích Tôn Phong liên thủ với Thất Tinh Hồ thay phiên nhau tàn phá cường bạo giải quyết luôn Thiết Dực kiếm phái.

Thiết Dực kiếm phái hành sự tuy không nói lý lẽ, tốt xấu gì cũng là một trong bảy đại kiếm phái Trung Nguyên, Thiết Dực kiếm pháp lại sắc sảo cương mãnh, có thể nói là kiếm pháp hàng đầu, thành thử mấy mươi năm giang hồ sóng gió, Thiết Dực kiếm phái vẫn có thể kiêu ngạo duy trì vinh dự.

Đáng tiếc lần này Thiết Dực kiếm phái đã đắc tội Cái Bang.

Cái Bang gần đây nhân tài điêu linh, thế lực suy yếu, Thiết Dực kiếm phái tọa lạc Lâm Châu, một núi không thể chứa hai hổ, xưa nay lại quen thói bá đạo, bèn mưu đồ diệt tổng đà Cái Bang ở Lâm Châu.

Chọn quả hồng mềm mà nặn vốn không sai, bỏ đá xuống giếng cũng là nhân chi thường tình, còn là lệ ở giang hồ, có điều Thiết Dực kiếm phái chưa từng ngờ tới đằng sau quả hồng mềm này cư nhiên xông ra hai con mãnh thú!

Sự tình bắt đầu phát triển rồi kết thúc cực kỳ biến ảo thần tốc.

Đầu tiên là Thiết Dực kiếm phái đả phá phân đà Đại Dũng của Cái Bang, vui sướng hiên ngang, khí phách vạn phần.

Cái Bang quần hùng kích động, Kinh Sở triệu tập các đà chủ thương nghị đối sách, dù sao đều là nhất mạch võ lâm, bởi vậy phái người đi mời Thiếu Lâm Võ Đang chủ trì công đạo, mặt khác loan báo cho các phân đà hô ứng nhau, nếu Thiết Dực kiếm phái còn tiếp tục khiêu khích, cũng không cần khách khí.

Thiếu Lâm Võ Đang đều lo tụng niệm kinh làm công khóa, đầu trọc bảo hai bên ngồi xuống uống mấy hớp trà, tính toán thương lượng việc này làm sao dĩ hòa vi quý? Lão Tạp Mao ngươi đi nói chuyện với lão Trương của Thiết Dực xem sao? Hay là định thế nào?

Ai ngờ Thất Tinh Hồ cùng Xích Tôn Phong đang cấu xé nhau đến lợi hại ở Kim Giang đột nhiên đình chiến, Tô cung chủ Tạ giáo chủ song song xuất hiện tại Lâm Châu.

Chuyện sau đó chính là khi dễ và bị khi dễ, chà đạp và bị chà đạp, thanh trừng và bị thanh trừng.

Thế nhưng cả Thất Tinh Hồ lẫn Xích Tôn Phong đều không thừa nhận chuyện bọn họ ra tay diệt trừ Thiết Dực kiếm phái có liên quan tới Cái Bang.

Thất Tinh Hồ ngàn dặm xa xôi đến Lâm Châu ẩu đả Thiết Dực kiếm phái, nghe nói chỉ bởi vì một tiểu nữ nhi lọt vào mắt xanh của Hoàng đường chủ Vô Lâu đường bị Trương bang chủ của Thiết Dực kiếm phái giành mất, nhịn cũng không thể nhịn, cho nên phải đánh.

Về phần Hoàng đường chủ làm sao ở cách đó ngàn dặm vẫn ghé mắt đến một tiểu nữ nhi ở Lâm Châu, vấn đề này, Thất Tinh Hồ tuyệt đối sẽ không giải thích.

Lý do Xích Tôn Phong đưa ra càng kỳ quái, nghe nói là một tiểu thị nữ bên cạnh Chu đường chủ Hỏa Phượng đường bị Trương bang chủ dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, trộm mất ba trăm lượng vàng thêm một thanh bảo kiếm của Chu đường chủ, đưa cho Trương bang chủ già nua mặt đầy râu ria thân đầy lông lá kia, Xích Tôn Phong quyết không chịu đựng nỗi nhục này, cho nên phải đánh.

Về phần Trương bang chủ làm sao ở cách đó ngàn dặm vẫn dụ dỗ được tiểu thị nữ của Xích Tôn Phong, vấn đề này, Xích Tôn Phong cũng tuyệt đối không giải thích.

Mà Trương bang chủ du thủ du thực già nua, khinh nam rẻ nữ đục tường khoét vách kia, cũng chỉ có thể hàm oan thụ khuất xuống thập điện Diêm La kể khổ.

Thất Tinh Hồ Xích Tôn Phong sau một hồi liên thủ, đã có ý nhất tiếu mãn ân cừu, tà phái ma giáo cũng không đấu đá nhau nữa, văn văn nhã nhã ngồi xuống thương nghị chuyện Thủy Minh.

Vì thế đám người chính đạo cười gần một năm cuối cùng da mặt sượng cứng co quắp, trong lòng thấp thỏm không yên, một Xích Tôn Phong đã đủ hại giang hồ, nếu Thất Tinh Hồ còn thêm một chân chung một giuộc, e rằng ngày đại loạn không xa.

Hải Nhị gia cũng lười nhàn hạ nghỉ ngơi, lão nhân gia căn cứ vào đủ loại tình huống trong năm qua cùng tư liệu được thu thập chắc chắn, dõng dạc đưa ra một phán đoán như sau: Đương kim cung chủ Thất Tinh Hồ chính là thiếu bang chủ Cái Bang năm đó Tô Tiểu Khuyết.

Người giang hồ bán tín bán nghi, Cái Bang càng chột dạ khó chịu với chuyện này, hôm nọ Kinh Sở đã hạ lệnh triệt để ngậm miệng với chúng đệ tử ở hình đường, không biết lão vương bát đản kia nghe ngóng từ đâu? Sợ ô nhục thanh danh trăm năm, thành thử ngay đại thọ sáu mươi của Hải Nhị gia, ăn mày toàn bang dàn trận hồ nước tiểu chúc mừng, nhất thời kim ngọc mãn đường sắc vàng rực rỡ, Hải Nhị gia sau một phen bị làm nhục giáo huấn, không dám nhắc lại chuyện này nữa.

Lại một năm trôi qua, Bạch Lộc Sơn.

Một thân ảnh đỏ rực, như kinh hồng thiểm điện lướt trên sơn đạo, thẳng tiến Bình Tử Phong.

Mạnh Tự Tại khoan bào trường tụ, khoanh tay đứng dưới chân núi Bình Tử Phong, thấy thân ảnh kia cứ lao thẳng mà tới, lập tức lớn tiếng gọi: “Tiểu Khuyết! Đừng lên đó!”

Thân ảnh đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt trắng bệch của Tô Tiểu Khuyết là thần tình hoảng hốt bất an, có loại sợ hãi không còn chỗ dựa rõ ràng như hài tử, tựa hồ một người cực kỳ quan trọng trong đời mình sắp ra đi.

Mạnh Tự Tại khẽ thở dài, bước qua, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, hòa nhã nói: “Giờ ngươi có lên, cũng không gặp được hắn, hắn cũng không cho phép bất kỳ ai lên quấy nhiễu.”

Nắm tay Tô Tiểu Khuyết, một đường kéo về, nói: “Ta dẫn ngươi đến Lạc Vân Phong, nơi các ngươi ở lúc nhỏ… Thiên Bích hôm qua đã tới, chuyện này hắn cũng biết cả rồi, ngươi không ngại cứ hỏi hắn.”

Tô Tiểu Khuyết thẫn thờ đi theo, nửa ngày thấp giọng hỏi: “Ta không còn được gặp lại Niếp thúc thúc nữa thật sao?”

Mạnh Tự Tại đảo mắt nhìn hắn, không khỏi mỉm cười: “Niếp sư đệ nói không sai, tiểu tử ngươi từ nhỏ chí tình chí nghĩa, đáng tiếc vẫn chưa khám phá ra… Niếp sư đệ lần này bế quan tham ngộ, vốn là chuyện đáng mừng, nên biết mấy trăm năm qua, trong thiên hạ không ai tham ngộ được cực hạn của kiếm đạo, tiểu sư đệ trời sinh kỳ tài, cả đời tung hoành chìm nổi, còn trải qua sinh ly tử biệt, đại trí đại định, lần này nếu có thể ngộ được thiên nhân hợp nhất, đột phá sinh tử, đột phá giới hạn trời người, sẽ có thể từ tử hồi sinh, đằng không thăng tiên.”

Tô Tiểu Khuyết cái hiểu cái không, nhưng trong phiền muộn đã cảm giác được một tia vui mừng. Không nói gì thêm, một mạch trở lại Lạc Vân Phong, thấy Tạ Thiên Bích đang đứng trong viện, xa xa nhìn về Bình Tử Phong, thần tình không rõ bi hỷ, nhưng toát lên vẻ thư thái tự tại khó có được.

Hai ba năm qua, hai người chỉ vội vã gặp nhau một lần, còn là vì thương nghị chuyện Thủy Minh, mà lần tương phùng đó cũng chỉ được hai canh giờ, đơn thuần là đứng đầu hai phái hòa hoãn tranh đấu, chỉ có mưu lược toan tính, tương ước chế ngự, tuy vẫn ăn ý hiểu nhau, nhưng cũng có khâm phục đề phòng nhau, không xen vào nửa phần tư tình mật ý.

Trở về Lạc Vân Phong Bạch Lộc Sơn, lại tự nhiên thân cận không ngăn cách. Cho đến hôm nay, Tô Tiểu Khuyết mới chân chính hiểu được “hai Tạ Thiên Bích” mà trước kia Tạ Thiên Bích từng nói là có ý gì, hiện tại, Tô Tiểu Khuyết cũng có hai người, giống như Tạ Thiên Bích, một dành cho Thất Tinh Hồ và võ lâm, một thiên về nội tâm tình yêu cùng ái ý.

Trong lòng đang có lĩnh ngộ, quay lại nhìn, mới phát giác Mạnh Tự Tại đã rời đi, không khỏi nói: “Chúng ta khó khăn lắm mới đến một chuyến, Mạnh thúc thúc cứ thế phất tay phủi mông, cũng không biết bận rộn chuyện gì.”

Tạ Thiên Bích ân một tiếng, kéo tay hắn qua, nói: “Thúc thúc biết chúng ta đã lâu không gặp, đây là cố ý cho chúng ta hảo hảo trò chuyện.”

Tô Tiểu Khuyết cúi đầu, ảm đạm nói: “Không còn được gặp lại Niếp thúc thúc, ta đến giờ vẫn không dám nghĩ Niếp thúc thúc rồi sẽ có một ngày biến mất…”

Tạ Thiên Bích im lặng lắng nghe, chỉ nắm tay hắn chặt hơn nữa.

Tô Tiểu Khuyết nhìn lá rụng dưới chân, vẫn xanh tươi tràn trề nhựa sống: “Niếp thúc thúc xuất một chiêu này, thật đúng là trời long đất lở, trong lòng ta trống trải vô cùng… Tuy mấy năm nay chưa từng dám về gặp thúc, nhưng biết người vẫn còn ở Bạch Lộc Sơn, nội tâm cũng rất kiên định, rất ấm áp.”

Tạ Thiên Bích nói: “Ân, Bạch Lộc Sơn là nhà của chúng ta.”

Tô Tiểu Khuyết khẽ thở dài: “Phải a, những ngày tháng đẹp nhất của chúng ta là ở nơi đây, giờ nghĩ lại, cứ như đã cách một kiếp người.”

Tạ Thiên Bích vòng tay ôm vai hắn, nhẹ giọng nói: “Niếp thúc thúc không còn, nhưng vẫn còn ta, vẫn còn ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết chóp mũi tràn ngập hơi thở của hắn, ngón tay trong tay hắn là ấm áp là tri kỷ, trong lòng không khỏi xúc động mà mềm mại: “Thiên Bích, vẫn còn ngươi, thật tốt quá.”

Tạ Thiên Bích gắt gao ôm hắn, thật lâu sau se giọng nói: “Ta chỉ có ngươi, ngươi cũng chỉ có ta, từ nay về sau sinh tử không rời.”

Cho dù giang hồ thâm hiểm, mỗi một bước đều là sóng gió kinh thiên động địa, nhưng thời khắc này hai người lại là thật lòng với nhau, không còn nửa phần hiềm khích xa cách.

Đêm xuống, trăng sao sáng tỏ, thân ở đây, nhưng dường như không còn là nhân gian, Tô Tiểu Khuyết nói: “Chuyện tu tiên luyện đạo, ta vốn nghĩ chỉ là người đời bịa đặt, về phần luyện đan thái bổ, càng là lời vô căn cứ, Hoàng Ngâm Xung cũng từng luyện đan thái bổ, có Hồi Kim đan mùi tro ăn nhiều vào, mấy ngày không đi ngoài, bí đến nỗi mặt xanh mét, sau đó Sùng Quang cho hắn ăn chút dược, hắn thải ra vài khối gạch đen thượng hạng, hại mao xí nghẽn luôn. Hắn mà có thể thăng tiên, đánh chết ta cũng không tin, nhưng kể cũng lạ, Niếp thúc thúc tự bế huyền quan, ta trái lại cảm thấy thúc ấy thật sự có thể đắc thành thiên đạo.”

Tạ Thiên Bích nhìn trời đêm ở Bạch Lộc Sơn ánh sao đặc biệt lung linh minh khiết, mà Tô Tiểu Khuyết dưới ánh sao càng trong sáng thanh tú như thuở thiếu niên, không khỏi cười nói: “Tu tiên luyện đạo ta không hiểu, nhưng ta biết, Niếp thúc thúc lần này tham ngộ sinh tử quan, hẳn là vì Hạ Thập Ngũ. Hai người họ duyên trần đã tận, Niếp thúc thúc lấy tình phá đạo, có lẽ vì để được một lần nữa đoàn viên tương phùng với Hạ Thập Ngũ ở thế giới khác.”

——–

Có loại xung động muốn đập bàn hét to ba chữ: Niếp – Thập – Tam!!!!!

Bất quá đoạn cuối… Tiểu hồ ly đánh chết vẫn không bỏ thói bỉ sát phong cảnh = =|||

Còn nữa, đoạn Tiểu Khuyết đến kim ốc tàng kiều giải quyết Tống Thiên Phong khiến tớ nghĩ ngay đến bức này (đương nhiên bỏ bớt 1 thanh kiếm sẽ giống hơn ^^)