*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Phúc Vũ
Đường Nhất Dã đỏ mặt cúi đầu: “Ta không thích nữ tử giang hồ.”
Tô Tiểu Khuyết chấn kinh, tự suy bụng ta ra bụng người, ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ… ngươi thích nam tử giang hồ?”
——-
Đường Nhất Dã định thần, nói: “Không phải… Mộc Hương Dược sẽ không lấy Tư Mã Thiếu Xung.”
Tô Tiểu Khuyết nhíu mày: “Cho dù ngươi trời sinh đẹp hơn Tư Mã Thiếu Xung, cũng không nên không biết xấu hổ như vậy a?”
Đường Nhất Dã vội thanh minh: “Không phải không phải… Mộc Hương Dược đã xuất gia rồi, sau này sẽ là Hương Dược sư thái, Cô Vân sư thái đã lập nàng làm chưởng môn kế nhiệm.”
Tô Tiểu Khuyết sửng sốt: “Nhưng Tư Mã Thiếu Xung chưa từng mặt dày tới cửa cầu thân sao?”
Đường Nhất Dã nói: “Tư Mã Thiếu Xung vốn có duyên tao ngộ vài lần với Mộc Hương Dược, nghe nói Mộc Hương Dược từng nghĩ đến chuyện gả cho hắn, Tư Mã Thiếu Xung làm người cũng lỗi lạc quang minh, chỉ nói lòng Mộc cô nương không hướng về ta, khó tránh cả đời tiếc nuối, không ngại cứ suy nghĩ lại, Mộc Hương Dược bừng tỉnh đại ngộ, bèn xuống tóc xuất gia.”
Tô Tiểu Khuyết nhớ tới ngày đó ở gian nhà trúc, Tạ Thiên Bích từng nhắc đến chuyện của Mộc Hương Dược, mình lập tức nhờ hắn tung tin khắp giang hồ rằng Tư Mã Thiếu Xung vốn là người của Xích Tôn Phong, đề phòng Mộc Hương Dược rơi vào bẫy liên lụy Đường môn, Tạ Thiên Bích cuồng tiếu đáp ứng, tuy không làm y lời mình, nhưng cũng đã biến chiêu để bù đắp tâm nguyện, hoàn thành việc mình phó thác, nhớ đến ngày đó hắn ngân diện che mặt, cuồng thái tổn thương, nhất thời trong lòng chua xót.
Đường Nhất Dã lại phiền não thở dài.
Tô Tiểu Khuyết nghe khẩu khí hắn như mang theo xuân ý, đành tạm gác lại mọi tư lự, hỏi: “Sao vậy?”
Đường Nhất Dã đỏ mặt cúi đầu: “Ta không thích nữ tử giang hồ.”
Tô Tiểu Khuyết chấn kinh, tự suy bụng ta ra bụng người, ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ… ngươi thích nam tử giang hồ?”
Đường Nhất Dã tức tối trừng Tô Tiểu Khuyết: “Không phải!”
Tô Tiểu Khuyết thở phào nhẹ nhõm thay Đường Thanh Vũ, thầm nghĩ nếu cả hai đứa con đều đồng loạt long dương nhất tề đoạn tụ, sắc mặt tuyệt hậu của y e rằng phi thường khó coi.
Đường Nhất Dã tiếp tục dục cầu bất mãn mà thở dài.
Tô Tiểu Khuyết nhịn không được trợn mắt với bạch ngọc quan trên đầu hắn, cẩn cẩn dực dực tiếp tục dò hỏi: “Vậy ngươi thích chính là nữ tử chốn phong nguyệt?”
Đường Nhất Dã đột nhiên ngẩng đầu, thế rất mãnh liệt, Tô Tiểu Khuyết thậm chí còn lo sợ hắn sẽ gãy xương cổ, chỉ thấy hắn như bị lăng nhục ngay cả răng nanh cũng sắp đỏ lên: “Đương nhiên không phải! Ta chưa bao giờ đặt chân vào những nơi đó!”
Tô Tiểu Khuyết miễn cưỡng khắc chế dục vọng nắm tóc hắn ấn cho đầu hắn va thật mạnh vào tường, tỏ vẻ an ủi: “Ngươi đã từng tuổi này, lại tuấn tú phú quý, cho dù đi kỹ viện vui vẻ một đêm, Bảo Nhi thích chơi Thư Nhi thích cười, mọi người đều hoan thiên hỉ địa, cũng đâu có gì không tốt.”
Đường Nhất Dã vô cùng ủy khuất nhìn hắn, rốt cuộc cũng nói được trọn câu: “Trong lòng ta chỉ muốn một cô nương con nhà bình thường…”
“Tốt nhất là không nói nhiều, cười lên trông đằm thắm…”
Tô Tiểu Khuyết nhìn thần tình như đang mơ mộng của hắn, chợt lóe linh quang, nhớ tới năm đó giữa tiểu viện đầy tuyết Trương Tiểu Hà cúi đầu mỉm cười.
“Không cần biết Nga Mi kiếm pháp gì đó, chỉ cần biết dùng dao bếp là được.”
Trương Tiểu Hà làm đồ ăn, sắc hương vị vẹn toàn, chỉ mỗi món cá chua ngọt thôi, cũng đã thơm đến mức khiến cả hòa thượng muốn phạm giới ni cô muốn đi đêm.
“Không cần quá mạnh mẽ, càng không thể giống Lệ Tứ Hải động một chút là cho người ta ăn tát.”
Trương Tiểu Hà dù bị tát, có lẽ cũng chỉ bật khóc chứ không đánh trả.
“Lúc ta còn nhỏ, nương may y sam cho ta nét thêu rất tinh xảo… Nàng tốt nhất nên biết thêu thùa.”
Trương Tiểu Hà thêu vịt còn đẹp hơn vài phần so với người ta thêu uyên ương.
Đường Nhất Dã càng nói đầu càng cúi, xấu hổ như đang phiêu kỹ lại bị Tô Tiểu Khuyết bắt quả tang mông trần ngay trên giường. Tô Tiểu Khuyết càng nghe mắt càng sáng, vui vẻ như đang dạo kỹ viện không tốn tiền còn được ma ma dúi cho một nắm bạc.
Đợi Đường Nhất Dã nói xong, Tô Tiểu Khuyết chủ ý cũng đã định, nghiêm túc mở miệng: “Đại ca, ta còn một việc muốn nhờ ngươi.”
Một tiếng đại ca đã thành công gọi về linh hồn bé nhỏ của Đường Nhất Dã, hắn tức khắc vứt đi bộ dáng ủy ủy khuất khuất như tiểu tức phụ, ngẩng đầu ưỡn ngực khí vũ hiên ngang: “Ngươi cứ nói!”
Tô Tiểu Khuyết tiếp lời: “Năm đó tay chân ta đều bị phế, có một nhà đã cứu ta, đến giờ ta vẫn chưa thể đi thăm họ, hiện tại Thất Tinh Hồ mọi việc bất ổn, ngươi thay ta đến đó một chuyến có được không? Ngôi nhà đầu tiên ở phía đông trấn Đậu Tử tại Giang Nam, họ Trương.”
Nói đến đây, bi thương thở dài: “Nếu không nhờ bọn họ cứu giúp, e rằng ta đã không qua khỏi mùa đông năm đó, thành oan hồn vất vưỡng từ lâu, cũng không còn được gặp lại ngươi.”
Đường Nhất Dã nghe xong, trong lòng đau xót, làm sao có nửa phần ý định cự tuyệt, gật đầu nói: “Ta rời Thất Tinh Hồ, sẽ đi tìm bọn họ ngay.”
Tô Tiểu Khuyết còn sợ không đủ, thầm nghĩ Đường Nhất Dã Trương Tiểu Hà hai người này đều thuộc dạng ngốc ngốc khờ khờ ăn ba gậy đã nén không được mà phóng thí, nếu chỉ gặp một lần, có lẽ ngay cả mặt dài tay ngắn ra sao cũng nhìn không rõ, cúi đầu đảo mắt qua lại, thấp giọng nói: “Đại ca, nhà họ rất cơ bần, năm ấy vì trị thương cho ta mà tiêu phí không ít, chỉ sợ hiện giờ đã giật gấu vá vai… ai…”
Đường Nhất Dã giỏi hiểu lòng người nhất ngôn cửu đỉnh: “Ta sẽ đón họ về Thục Trung hết mực chiếu cố, ân nhân cứu ngươi, chính là ân nhân của Đường gia chúng ta, ơn cứu mạng, báo đáp thế nào cũng không đủ.”
Tô Tiểu Khuyết cười hắc hắc, trong lòng biết công phu dong dài nước chảy đá mòn của Đường Nhất Dã là thiên hạ đệ nhất, Trương Tiểu Hà có ngượng ngùng xấu hổ đến đâu e rằng cũng đành phải tiếp nhận Đường tam thiếu gia lấy thân báo đáp đêm ngày.
Đường Nhất Dã nhìn đến nụ cười này, không khỏi tự lãnh phi lãnh rùng mình một cái, Tô Tiểu Khuyết thân mật hỏi: “Ngươi lạnh sao? Có phải thương thế vẫn chưa khỏi hẳn? Ở thêm hai ngày nữa cũng được.”
Đường Nhất Dã lắc đầu, cả đời hắn thích nhất là nói thật: “Không phải lạnh, ngươi cười giống hồ ly quá, ta nhìn đến có chút phát lãnh.”
Cả đời Tô Tiểu Khuyết không thích nhất là phải nghe mấy lời hỗn trướng này của hắn, hừ một tiếng chuyển đề tài: “Liên thủ với Thất Tinh Hồ một lần, thế nào?”
Một câu trời long đất lở, Đường Nhất Dã chớp chớp mắt, cẩn thận nhìn Tô Tiểu Khuyết một hồi, thấy thần thái hắn không giống đang bỡn cợt, trái lại ẩn tàng chút thâm lệ sắc sảo, bèn nghiêm mặt nói: “Chuyện gì?”
Tô Tiểu Khuyết ngón tay nhẹ nhàng lướt ngang cằm, mục quang thâm thúy khó dò, trông có vài phần tương tự Thẩm Mặc Câu: “Đối phó Xích Tôn Phong, Thất Tinh Hồ chém đầu, Đường môn trảm đuôi, chỉ một lần này thôi, từ nay về sau Thất Tinh Hồ cùng võ lâm chính đạo, vẫn là lưỡng bất tương can, thế nào?”
Đường Nhất Dã ngồi càng thẳng lưng hơn, nhưng nửa ngày vẫn chưa lên tiếng, hắn xưa nay kín đáo, hỏi rõ mọi mưu định của Tô Tiểu Khuyết cho thấu triệt minh bạch, mới nói: “Mồi nhử là Tạ Thiên Bích? Nếu Xích Tôn Phong có hành động, lần này ắt chịu đả kích nặng nề. Bất quá… Xích Tôn Phong nhiều năm hoành hành nhân tài lớp lớp, chưa hẳn sẽ mắc câu.”
Tô Tiểu Khuyết nhãn thần thoáng trầm, sắc mặt trắng xanh, dung nhan như ngọc lộ ra ba phần hung ba phần diễm: “Tạ Thiên Bích không chỉ là mồi nhử, còn là người ta thật sự phải giết.”
“Món nợ máu hắn thiếu Cái Bang, nhất định phải trả.”
Đường Nhất Dã muốn nói lại thôi. Tô Tiểu Khuyết một bên nhìn thần sắc hắn, cũng không hỏi tiếp, chỉ chờ hắn, Đường Nhất Dã tâm tư không cạn kinh nghiệm càng dày, nhưng trước mặt huynh đệ ruột của mình, chỉ như một hồ nước trong thấu đáy, nhất thời không kiềm nén được: “Tiểu Khuyết, ngươi muốn giết Tạ Thiên Bích tự nhiên đúng lẽ, nhưng có một chuyện ngươi nên biết, lần này hắn đơn độc thâm nhập Thất Tinh Hồ, tuyệt không phải vì giang hồ bá nghiệp, mà là vì ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương cũ trên cổ tay mình.
Đường Nhất Dã vẫn không chùng bước: “Tạ Thiên Bích ở Thất Tinh Hồ, không phải giáo chủ ma giáo, mà chỉ là một kẻ si tình nhất mực ăn năn một lòng muốn bù đắp vãn hồi.”
Tô Tiểu Khuyết mất kiên nhẫn nói: “Chính tà không thể dung hợp, mấy năm qua võ lâm chính đạo đều chuốc độc thủ của Xích Tôn Phong, ngươi cứ do dự nữ nhi thường tình như vậy, chẳng lẽ không muốn giết giáo chủ Xích Tôn Phong đó?”
Đường Nhất Dã chăm chú nhìn Tô Tiểu Khuyết, Tô Tiểu Khuyết bất giác né tránh ánh mắt trong ngần của hắn, thật lâu sau Đường Nhất Dã trầm giọng nói: “Tạ Thiên Bích đáng chết, năm đó đại hội võ lâm ở Hoài Long Sơn ta đã muốn giết hắn. Ta nói với ngươi những chuyện này, chính là không muốn sau khi hắn chết đi, ngươi vì khúc mắc hiểu lầm này mà u uất tích tụ, cả đời không thể giải thoát.”
Tô Tiểu Khuyết cúi đầu, tóc mai che đi nửa khuôn mặt, nhưng ngón tay lại đang run lên.
Đường Nhất Dã nói đến từ tốn mà rõ ràng: “Nếu ngươi giết hắn chỉ vì bản thân, như vậy Tạ Thiên Bích tội không đáng chết, hôm đó hắn liều cả tính mạng để cứu ngươi, ngươi lại sáu đao đả thương hắn, món nợ trước đó coi như cũng đã trả sạch. Nếu ngươi vì Cái Bang, hắn tất nhiên đáng chết. Ngươi rốt cuộc là vì chính mình hay vì những oan hồn Cái Bang? Mấu chốt quan trọng này phải phân cho rõ. Gáo nước có vỡ cũng vỡ trên giếng, hiệp khách có chết cũng chết dưới đao, người trong giang hồ tuy tính mạng nhẹ tựa lông hồng, nhưng không thấp hèn, giết một người, dù sao cũng phải tự thấy không thẹn với lương tâm mới được.”
Tô Tiểu Khuyết ngẩn ngơ nghe xong, chỉ chống cằm ngưng thần trầm tư, Đường Nhất Dã tự thu thập hành trang.
Nhất thời Tiểu Miên dâng trà bánh lên, Đường Nhất Dã am hiểu mỹ thực, rất vừa ý bánh hạt thông lá sen Tiểu Miên làm, lập tức khách khách khí khí cảm tạ, cứ thế một bình trà xanh, từ từ ăn hết tám miếng bánh, Diệp Tiểu Miên thật sự rất thích vị Đường công tử này, tư thái hắn ăn tuyệt không thô lỗ, còn vừa vặn biểu đạt ý tán thưởng dành cho món điểm tâm.
So với Đường thiếu hiệp, cung chủ quá cố Thẩm Mặc Câu không bao giờ để tâm chuyện ăn uống, có tinh xảo cầu kỳ đến đâu, hắn cũng bất động thanh sắc, hại người ta cứ phập phồng lo sợ; cung chủ đương nhiệm Tô Tiểu Khuyết, vấn đề ăn uống của hắn Tiểu Miên cực kỳ khinh bỉ, thử nghĩ xem, một tiểu ăn mày xuất thân Cái Bang thì biết gì là ngon với dở? Thế nên cho dù Tô Tiểu Khuyết có vô cùng nhiệt tình ca tụng đồ ăn nàng làm, Tiểu Miên cũng chỉ âm thầm kêu oan gọi khuất thay đống đồ ăn đó, còn vị trẻ tuổi nhưng thập phần đáng sợ bị Tô Tiểu Khuyết giấu trong phòng kia, hiển nhiên chính là vương bát đản được ăn lúa mạch còn chà đạp lương thực, nếu hắn có thể nuốt trôi, đồng thau sắt thiếc hay hạt thông lá sen gì cũng chỉ là một loại tư vị, nhìn đến hắn, Tiểu Miên chỉ nghĩ đến sói.
Cho nên vẫn là Đường công tử khả ái nhất, nghĩ tới đây, Diệp Tiểu Miên liền cười kiểu gà mẹ: “Đường công tử, ngày mai làm cho người bánh đậu xanh hồ đào phối với trà hoa nhài, có chịu không?”
Đường Nhất Dã lại mỉm cười, lễ nghĩa chu toàn: “Đa tạ ý tốt của cô nương, chỉ là quấy rầy đã lâu, tại hạ hôm nay định cáo từ, sau này nếu cô nương có chút thời gian, không ngại cứ đến Thục Trung một chuyến.”
Diệp Tiểu Miên có điểm không nỡ rời xa gà con, lại không tiện mở miệng giữ lại, đành phải nháy mắt mấy cái ra hiệu với Tô Tiểu Khuyết.
Tô Tiểu Khuyết chỉ lo ngây ngẩn như tham thiền, Tiểu Miên tức tối, hung hăng lườm hắn một cái, bưng khay chạy ra khỏi phòng.
Thật lâu sau, Tô Tiểu Khuyết như sực tỉnh từ trong mộng, từng chữ một nói: “Ta với Tạ Thiên Bích không ai nợ ai, ta muốn giết hắn, là vì Lộ bang chủ.”
Đường Nhất Dã thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Chuyện liên thủ cứ định như thế, nếu có gì thay đổi, chúng ta truyền thư liên lạc.”
Khoát túi đồ lên vai, mỉm cười nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tiểu Khuyết, hai người cao ngang nhau, nhưng Tô Tiểu Khuyết gầy hơn nhiều, vừa ôm hắn, Đường Nhất Dã trong lòng nảy sinh thương tiếc, không khỏi dặn dò: “Ngươi nhớ bảo trọng, bất cứ lúc nào cũng đừng quên ngươi không hề cô độc một mình, ngươi còn một đại ca ruột ở Thục Trung, vĩnh viễn không bỏ mặc ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết gật đầu thật mạnh.
Nhìn Đường Nhất Dã bên hồ Phù Đồ lên thuyền rời đi, Tô Tiểu Khuyết bất giác mỉm cười, có một đại ca như vậy, trời xanh quả thật chiếu cố mình không ít, mình quả thật tiểu khuyết mà đại mãn, hỉ nhiều hơn ưu, lạc nhiều hơn bi, được nhiều hơn mất.
Tô Tiểu Khuyết thong thả trở lại nơi ở, sắc trời đã tối, cõi lòng có chút ấm áp, phát hiện trong tinh xá thấu ra ánh đèn, vào phòng liền thấy, là Sùng Quang đang ép Tạ Thiên Bích uống canh.
Hơn một tháng qua, Tô Tiểu Khuyết an trí Tạ Thiên Bích trong phòng mình, tuy ở chung nhưng cả ngày không nói gì với nhau.
Tạ Thiên Bích thương thế rất nặng, Đốc mạch hư tổn, tâm phế đều suy, Tô Tiểu Khuyết vẫn không dám lơ là cảnh giác, chỉ giúp hắn cầm máu xử lý vết đao, nội thương lại kéo dài không chịu cứu trị, Tạ Thiên Bích giữa ranh giới sinh tử hôn mê bất tỉnh, cũng chỉ nhờ thuốc mới duy trì tính mạng.
Tô Tiểu Khuyết tàn nhẫn như vậy cũng là bất đắc dĩ, thứ nhất do biết Thái Nhất Tâm Kinh thần diệu vô cùng, chính là pháp môn tu tập nội lực vô thượng, chú trọng khí như thủy triều hội tụ đại dương, Đường Nhất Dã hôm đó trọng thương, không tới một tháng đã khỏi hẳn, nghĩ đến Tạ Thiên Bích tu vi không thua Đường Nhất Dã, chỉ sợ hắn âm thầm điều dưỡng khí tức tùy thời mà động, thứ hai là quá rõ bản lĩnh của Tạ Thiên Bích, năm đó lúc hắn mất hết nội lực, vẫn có thể ẩn thân dưới thác nước đâm Thẩm Mặc Câu bị thương, có nhẫn có độc, một kẻ nguy hiểm bậc này sắp đặt bên giường, sao có thể không đề phòng?
Thành thử đợi thương thế hắn khá hơn, liền dùng phương pháp ngân châm nhập cốt, khiến cho nội lực tán loạn phân liệt, vô pháp ngưng tụ lưu chuyển, ngân châm đâm xuyên yết huyệt thâm nhập xương tủy của Tạ Thiên Bích, đầu ngón tay Tô Tiểu Khuyết qua ngân châm, tựa hồ có thể cảm nhận được nỗi đau đớn của Tạ Thiên Bích, nhất thời chỉ cảm thấy cả người buốt giá, khó chịu đến sởn cả tóc gáy, nỗ lực trấn định tâm thần, vội vàng đâm xong bảy chỗ yếu huyệt, nhưng lại không dám nhìn tới vết máu loang lổ trên bạch y của Tạ Thiên Bích, đôi xảo thủ chí diệu thiên hạ càng run rẩy như cánh chim non.
Trái lại Tạ Thiên Bích tuy đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, nhưng vẫn gượng cười thấp giọng an ủi: “Đừng lo, không chết được, ngươi đừng lo.”
Tô Tiểu Khuyết nghe xong cơ hồ chỉ muốn quên hết tất cả ôm lấy hắn khóc thật lớn, đôi môi run run, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy giữa hai người, cách quá nhiều oan hồn huyết tinh, không thể ôm nhau được nữa.
Tạ Thiên Bích yếu huyệt bị châm, nội thương tự nhiên kéo dài không thể tự lành, thân thể cực kỳ hư nhược, ngày thường cơm áo đều là Tô Tiểu Khuyết một tay chăm sóc, Tô Tiểu Khuyết biết hắn kiêu ngạo, tuy hạ thủ đả thương hắn không chút mềm lòng, nhưng cũng không ỷ vào những chuyện vặt mấy ngày nay mà lăng nhục hắn, hai người sớm tối kề cận, tính tình sở thích của nhau đều rõ như lòng bàn tay, tâm ý tương thông mà sắc sảo, nếu chưa từng trải qua bao nhiêu toan tính tổn thương, quả thật có thể thư thái tự tại như cá gặp nước.
Hôm nay Tô Tiểu Khuyết ở lại chỗ Đường Nhất Dã khá lâu, lại tiễn hắn ra hồ, có lẽ Diệp Tiểu Miên đã làm xong cơm chiều, Sùng Quang mượn cơ hội chủ động xin đi đưa cơm, lúc này mới có thể tiếp cận.
Tô Tiểu Khuyết mục quang quét tới, thấy Tạ Thiên Bích đang dựa vào thành giường, diện vô biểu tình, tay đặt trên tấm chăn mỏng, nhưng da thịt lại bị bỏng đến đỏ một mảng.
Trong tay Sùng Quang quả nhiên là một bát mỳ ‘Qua cầu’ (*).
Bát to hình hoa đào, đặc biệt sâu mà cao, nước là dùng thịt gà, xương heo, giò heo hầm ra, trong mà sóng sánh, trên mặt loang loáng váng dầu, thơm nức mũi, nước nóng đầy dầu mỡ, nhưng trong bát không bốc lấy một làn khói, sợi mỳ trắng tinh, những lát măng tươi cũng trắng, mầm đậu xanh mướt, rau chân vịt non cũng xanh, khoanh giò heo đỏ, nem công cũng đỏ, còn có mộc nhĩ đen, gan heo nâu, cá tươi hồng, hẹ chín vàng, trong bát đủ mọi sắc hương, nụ cười của Sùng Quang cũng ngũ vị câu toàn.
Mỳ Qua cầu tuy ngon, nhưng nếu trực tiếp hớp nước xuống yết hầu có thể bỏng chết người, Sùng Quang nhân Tạ Thiên Bích suy yếu vô lực, múc một thìa nước chỉ lo run tay tươi cười, cứ thế vừa cười vừa run hất toàn bộ lên mu bàn tay Tạ Thiên Bích, hết thìa này đến thìa khác, ý đồ rõ ràng là muốn trực tiếp luộc thành cánh gà chín bốn phần rồi ăn.
Tạ Thiên Bích cho dù dốc toàn lực né tránh, nhưng quả nhiên vẫn trốn không thoát, dứt khoát nửa điểm cũng không nhượng bộ, lạnh lùng nhìn Sùng Quang hành hạ, chỉ xem như mu bàn tay đó không phải của mình.
Tô Tiểu Khuyết từng thấy qua Tạ Thiên Bích vào thời điểm chật vật nhất, chính là lúc rơi vào tay Thẩm Mặc Câu ở Hoài Long Sơn.
Bất quá Thẩm Mặc Câu lấy tôn vị cung chủ, kính Tạ Thiên Bích là nhân tài mới xuất hiện, tự nhiên không giống Sùng Quang dùng chút kỹ xảo âm độc tiểu nhân, tuy bại nhưng không nhục, hiện tại trơ mắt nhìn từng thìa từng thìa dầu sôi kia dội lên, Tạ Thiên Bích không thể né tránh, tuy diện vô biểu tình, nhưng đáy mắt đã có một tia yếu đuối bất lực, vừa tiếp xúc nhãn thần của hắn, Tô Tiểu Khuyết chỉ cảm thấy chỗ dầu kia như đang rót lên trái tim mình, nóng rát đến lột sống một lớp da.
——–
(*) Mỳ Qua cầu: Đặc sản Vân Nam, các bạn có thể tham khảo link sau, bài viết hay, lại có ảnh minh họa, nên đọc ^^
http://yeudulich.vn/Chi-Tiet-Tin/15/109/Van_Nam_va_mon_mi_nang_an_tinh_.html
(**) Bức tranh song miêu Thẩm cung chủ vẽ, tớ vốn định up hồi chương trước, nhưng lãng đãng thế nào lại quên mất, chương này up bù vậy, dễ thương lắm <3<3<3
(cơ mà vẽ con mèo Tiểu Khuyết bự hơn con mèo Mặc Câu rồi ~~)