Nhất Đao Xuân Sắc

Quyển 2 - Chương 55




Edit: Lưu Thủy

Beta: Phúc Vũ

Đến Thất Tinh Hồ đã gần một năm, lần đầu lấy thân phận Thiếu cung chủ gặp những nhân vật trụ cột của ngoại tam đường, Tô Tiểu Khuyết đắn đo một lúc, phân phó Trang Sùng Quang đi trước, còn mình tìm Ngụy Thiên Nhất, định cùng hắn đồng hành tới đại điện Thất Tinh Hồ.

Ngụy Thiên Nhất vừa thấy hắn một mình đến tìm, liền hiểu ý hắn.

Trước khi đi lấy ra một ống trúc đưa cho Tô Tiểu Khuyết, ống trúc màu vàng úa, sờ vào nhẵn nhụi, rõ ràng là đồ cũ được nâng niu trong tay rất lâu, nhìn kỹ lại, quả thật có vài phần giống với vật Tô Tiểu Khuyết từng sử dụng trước đây.

Tô Tiểu Khuyết tiếp nhận ống trúc, thần sắc lộ vẻ mê hoặc, lại nhìn Ngụy Thiên Nhất, thấy trong độc nhãn hắn quang mang ôn nhu như nước nhưng sâu thâm khó dò, lập tức nghi ngờ trỗi lên, hỏi: “Thứ này từ đâu mà có?”

Ngụy Thiên Nhất đưa ngón tay vuốt ve thân ống, thấp giọng nói: “Ta chặt một đoạn trúc, làm cho ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết thấy một đầu ống trúc có gờ nhô lên bằng đồng trắng, hẳn là nút ấn, khẽ ấn một cái, nắp ống liền vô thanh vô tức mở ra, sáu thanh đao mỏng nhẹ nhàng chuẩn xác bắn vào trong tay, thiết kế tuy đơn giản, nhưng cực kỳ linh hoạt hữu dụng.

Tô Tiểu Khuyết giữ sáu phiến đao mỏng kia bằng kẽ tay, chỉ cảm thấy độ mỏng độ dài độ cong cùng xúc cảm, không có điểm nào không vừa ý, chiêu số biến hoá lưu loát dễ xuất, xé gió chém tuyết chẳng chút ngưng trệ, không khỏi vui mừng: “Đúng là hảo đao! Quả thật hữu dụng!”

Ngụy Thiên Nhất thấy hắn chỉ lo ngắm đao tán thưởng, cũng im lặng nhìn hắn, chỉ lo ngắm người thầm khen đẹp.

Tô Tiểu Khuyết nương theo ánh nắng cẩn thận sờ vào lưỡi đao, thấy sắc đao như sương tuyết, mà sương tuyết này không hề tinh thuần, mũi đao mơ hồ có sợi kinh mạch trong suốt làm trục chính, hai bên lan tỏa vài đường chỉ mảnh như xương cá, cũng trong suốt, hai lưỡi đao va chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn giã vang vọng, còn có tinh quang lấp lánh như biển sao, càng nhìn càng thấy giống Thu Ngư song đao của Hoa Mãn Y năm đó.

Nhớ đến Hoa Mãn Y đã chết trong cuộc chiến giữa Xích Tôn Phong với Hoa gia, Thu Ngư đao tự nhiên cũng rơi vào tay Tạ Thiên Bích, nhưng không biết ở Thất Tinh Hồ sao lại xuất hiện binh khí giống Thu Ngư đao như vậy?

Vừa nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy Ngụy Thiên Nhất lòng đầy thủ đoạn, một bụng tâm cơ, quả là quỷ thần khó đoán, lập tức thu đao giấu vào tay áo, ngoài miệng cười nói: “Trước kia ta có một vị sư huynh dùng Thu Ngư song đao nổi danh thiên hạ, lúc ấy trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ, hận không thể đoạt lấy, không ngờ hôm nay ngươi lại đưa cho ta bộ đao này, tuyệt không thua kém Thu Ngư đao.”

Ngụy Thiên Nhất nghe vậy thở dài: “Ngươi quả nhiên tinh mắt, đao này vốn do Thu Ngư đao luyện thành.”

Tô Tiểu Khuyết nhướn mày, nhìn xoáy vào Ngụy Thiên Nhất, khẽ hất hàm ra ý bảo Ngụy Thiên Nhất nói tiếp, trong thần thái đã có loại khí thế bức người không thể hình dung.

Ngụy Thiên Nhất chăm chú nhìn hắn một hồi, mới nói: “Còn nhớ lần đầu ta ngươi gặp nhau trong rừng rậm không? Khi đó ta vừa từ Xích Tôn Phong về đây trị thương.”

Hắn một thân thanh y tóc mai như tuyết, nói năng dị thường ngắn gọn, trong thanh âm càng không có nửa phần gợn sóng: “Mấy năm qua Xích Tôn Phong thế tiến vô song, ngay cả Toa Hà Thuỷ Minh đều hoàn toàn quy thuận, một năm trước, nhân lúc trong cung không có việc gì, Tạ Bất Độ cũng đã chết, ta bèn bắc tiến một đường ngao du thích sát, lên đỉnh Xích Tôn Phong, giao thủ với đám người Tạ Thiên Bích, bại trận trọng thương trốn thoát về Thất Tinh Hồ, nhưng cũng mang theo binh khí của đường chủ Hoả Phượng đường bọn họ về đây.”

Chỉ vào ống trúc cười nói: “Chu Song Ca dùng hôm đó, chính là Thu Ngư song đao này, ta quen dùng đoản kiếm, bảo đao có tốt đến đâu cũng chỉ có thể xếp xó, không ngờ gặp được ngươi chuyên dùng đao mỏng, vài ngày trước mời thợ rèn cao tay đem Thu Ngư song đao nấu chảy, rèn thành sáu thanh Già La đao, chỉ mong ngươi dùng được thuận tiện.”

Tô Tiểu Khuyết nghe hắn một phen biện bạch đến hoàn hảo không chút sơ hở, lại không thể chạy tới Xích Tôn Phong níu áo Tạ Thiên Bích hỏi về kết cục của Thu Ngư đao, đành phải tạm thời tin tưởng, sờ ống trúc trong tay áo, cười nói: “Vậy phải đa tạ ngươi đã lao tâm rồi.”

Nhìn tấm diện cụ băng lãnh của hắn, định nói thêm gì đó, thoáng do dự, trong lòng tuy vẫn tồn tại nghi kị, nhưng cũng đành thở dài bỏ qua.

Đến ngoài đại điện, Tô Tiểu Khuyết hít sâu một hơi, nhìn Ngụy Thiên Nhất trầm mặc như núi đứng bên cạnh, hỏi: “Gia từng nói, Thất Tinh Hồ bao năm qua chỉ chú trọng tu thân luyện đạo, rất hiếm khi can thiệp vào chuyện giang hồ, các đường chủ ngoại tam đường hắn cũng đã lâu không gặp, lần này ta triệu tập những người đó, liệu họ chỉ lo tứ tán bên ngoài, phớt lờ cả lệnh của cung chủ không?”

Ngụy Thiên Nhất cúi đầu, thanh âm càng có phần khàn đục không rõ, nói: “Không.”

Tô Tiểu Khuyết chắp tay sau lưng, hỏi: “Tại sao?”

Ngụy Thiên Nhất đơn giản đáp: “Con người luôn có lòng hiếu kỳ, Thẩm Mặc Câu truyền vị cho ngươi, bọn họ cũng muốn xem thử tố chất của tân cung chủ sau này.”

Tô Tiểu Khuyết khẽ mỉm cười: “Cũng phải, ta vốn là kẻ hầu hạ Gia, bọn họ tuy coi thường nhưng lại muốn nhìn thử một lần cũng phải.”

Ngụy Thiên Nhất dừng bước, ôn tồn nói: “Bảy đời cung chủ trước của Thất Tinh Hồ, đều xuất thân từ nội đường, đây đã là lệ thường. Những cung chủ trước kia đều chú trọng luyện đan, cầu trường sinh, thuật khuê phòng, thành thử sủng nhân bên cạnh sẽ được ưu ái hơn, thường được truyền lại ngôi vị. Ngươi và Thẩm Mặc Câu đều như nhau, bọn họ sao có thể khinh rẻ ngươi được?”

Thất Tinh Hồ xưa nay tôn thờ Đạo gia, ngoại tam đường lấy tên Tu Di, Giáng Cung, Vô Lậu, ngụ ý về đỉnh cao, long hổ giao hội mà tinh tấn tu tập.

Ngoại tam đường đều lập một đường chủ hai phó đường chủ, Tô Tiểu Khuyết vừa gặp chín nhân vật quan trọng hàng đầu Thất Tinh Hồ, không khỏi thở dài, thầm nghĩ nếu không nhờ Thẩm Mặc Câu mang tiếng ác bên ngoài, không nhờ Thất Tinh Hồ tọa lạc chốn tà bí, nơi này ắt hẳn đã sớm thành miếng mồi béo bở cho các đại phái Trung Nguyên, càng đừng nói đến chuyện đối kháng Xích Tôn Phong, e rằng một khi Tạ Thiên Bích suất lĩnh binh đoàn giáo chúng tinh anh dũng mãnh hiếu chiến kia nhất định chỉ một trận đã đánh cho Thất Tinh Hồ tan đàn xẻ nghé.

Ngay cả tổng quản Ngụy Thiên Nhất nắm trọng quyền trong tay, cũng bày bộ dáng đạm mạc không màng thế sự, đã nửa năm không quản đến mọi việc trong cung.

Những người kia vừa nhìn thấy Tô Tiểu Khuyết, ngược lại đa phần đều hai mắt sáng lên trong lòng tán thán.

Chỉ thấy Thiếu cung chủ một thân cẩm bào đỏ thẩm, một tay khẽ đặt lên bàn, trong tay áo mơ hồ ẩn hiện một đoạn cổ tay như tuyết như ngọc, từng ngón tay đều thon dài đẹp đẽ, đầu ngón tay hơi cong lên, sáng ngời như bán trong suốt, móng tay hồng nhuận, không chút tỳ vết.

Khuôn mặt cũng không âm uất tà khí như Thẩm Mặc Câu lúc mới lên ngôi cung chủ, mà có phần ngời sáng rạng rỡ như mặt trời phá mây xuất hiện, đầy sức sống như trúc xanh phá đất vươn lên.

Đường chủ Tu Di đường Văn Cánh Hành đứng đầu trong ba đường chủ, tuổi tác tuy lớn, nhưng gừng càng già càng cay, võ công cao nhất, nhãn quang càng lão luyện, đã sớm biết Tô Tiểu Khuyết tuyệt không phải nhân vật đơn giản, tỉ mỉ quan sát tướng mạo, trong lòng cũng có thiện cảm, chỉ thấy người này nói không chừng sẽ là minh chủ trùng hưng lại Thất Tinh Hồ, lập tức khẽ gật đầu.

Tô Tiểu Khuyết thấy vậy cũng gật đầu với hắn, mỉm cười, thần thái vô cùng tôn kính.

Hoàng Ngâm Xung của Vô Lậu đường lại là một tên quỷ háo sắc, thiên phú dị bẩm không ngày nào không muốn giao hoan, sở trường chính là ngày ngày thông dâm, tuy mặc đạo bào, nhưng thân tiêu dao, tâm tự tại, chẳng cần biết mặt trời đông lên tây xuống, chỉ lo đoạt tú khí của diễm nữ, thu tinh hoa của lệ đồng, ngay cả hai phó đường chủ một nam một nữ bên cạnh đều là giai nhân tuyệt sắc, bầu bạn trên giường, hiện tại thấy phong tư bậc này của Thiếu cung chủ, không khỏi lòng dâm trỗi lên, cả người tê dại, hai đùi giấu dưới bàn run rẩy phấn chấn không khắc nào an phận, vật kia lại cương cứng trướng đau, tình thế cấp bách phải bắt lấy bàn tay ngọc ngà của mỹ nhân ngồi bên cạnh ấn xuống khố hạ để giải nguy, nhưng mục quang lại trơ tráo dán vào người Tô Tiểu Khuyết, thực thi chuyện gian dâm kia bằng ánh mắt.

Sùng Quang đứng một bên thấy hắn khuôn mặt vặn vẹo nhãn thần trắng trợn, ken két nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lo lắng vị đường chủ này có phải đã mắc bệnh dê dại rồi chăng? Liếc mắt nhìn, phát hiện manh mối, hóa ra bao nhiêu trạng thái si mê của hắn cư nhiên đều hướng về Tô Tiểu Khuyết, lập tức lửa giận ngút trời, cắn chặt hai hàm răng đều tăm chuẩn bị phát tiết, ai ngờ đang định xuất thủ, cánh tay chợt tê, đã thân bất do kỷ ngồi xuống, là Tô Tiểu Khuyết bất động thanh sắc ngăn hắn lại.

Tô Tiểu Khuyết há lại không biết Hoàng Ngâm Xung đang trở chứng gì? Nhưng chỉ bình thản mặc hắn bạo phát ý dâm, thầm nghĩ kẻ này quả nhiên háo sắc, trái lại rất dễ chế ngự. Nhất thời thấy mâu quang hắn tuy si mê nhưng sáng suốt sâu kín, sắc mặt tuy trắng bệch như giấy nhưng môi đỏ hồng như mã não, huyệt Thái Dương nhô cao cường thịnh, xem ra nói hắn một cây phất trần tơ bạc đứng đầu Thất Tinh Hồ cũng không ngoa.

Lập tức không so đo với hắn, dời tầm mắt, nhưng lại khẽ mỉm cười.

Có câu kẻ yêu rau xanh dưa cải, người thích hoa cúc dưa leo, tử tế mà nói, Sùng Quang mỹ mạo trông phong tình hơn Tô Tiểu Khuyết, nhưng Hoàng Ngâm Xung này trời sinh đặc biệt yêu thích dung sắc thanh tú thuần túy như Tô Tiểu Khuyết, vừa gặp liền lập tức cảm thấy mọi người xung quanh mình đều trở thành đất bùn, bao nhiêu tình cũ đều như cặn bã, thần hồn điên đảo đã sớm không còn biết mình đang ở đâu, lại thêm nhìn thấy ánh mắt đó, nụ cười đó, làm sao còn có thể nhẫn nại được? Vừa kích động vừa cảm động vừa xúc động, cuối cùng ôm mặt ô ô khóc rống lên ngay tại chỗ.

Sùng Quang trợn mắt khinh thường phong tình vạn chủng, Văn Cánh Hành thở dài than ôi rèn sắt không thành, mỹ nhân đang giúp Hoàng Ngâm Xung giải quyết nhu cầu bằng tay cũng phải đỏ mặt ngượng ngùng thay hắn.

Giáng Cung đường chủ Sử Long Đào diện mạo thô hào nhưng tâm tư sâu kín, kính sợ Thẩm Mặc Câu còn thân cận Ngụy Thiên Nhất, suy tính nhiều năm, thấy Thẩm Mặc Câu không có ý định chấn hưng Thất Tinh Hồ, cho rằng người kế nhiệm nhất định là Ngụy Thiên Nhất, nào ngờ đột nhiên từ trên trời rơi xuống một Tô Tiểu Khuyết, trong lòng quả thật vô cùng thất vọng.

Lúc này thấy Tô Tiểu Khuyết tuổi còn nhỏ, biết hắn mới vào Thất Tinh Hồ chỉ một năm, nghe nói vốn là tiểu lưu manh trong giang hồ, từ Cái Bang lưu lạc đến Xích Tôn Phong, võ công cũng không cao lắm, bèn không chút để hắn vào mắt, lại thấy Ngụy Thiên Nhất thần tình thờ ơ, mục quang đạm mạc, nhất thời muốn lập công trước mặt Thiên Nhất công tử, hạ uy phong của vị thiếu chủ này, lập tức lộ vẻ kiêu căng không phục, chỉ chờ thiếu niên này bị khích tướng mà thất thố trước, liền như thêm dầu vào lửa khiến hắn mất mặt hơn.

Tô Tiểu Khuyết thấy hắn ngạo mạn, trong lòng tự hiểu vài phần, chỉ vờ như không thấy, nói: “Thẩm cung chủ đã lập ta kế nhiệm, Tô Tiểu Khuyết nhất định toàn tâm toàn ý, phục hưng Thất Tinh Hồ. Hôm nay gặp các vị đường chủ, các vị đều là trụ cột của Thất Tinh Hồ, sau này mong các vị chỉ giáo nhiều hơn.”

Văn Cánh Hành gật đầu: “Đương nhiên là thế, lão phu cũng không nhiều lời, sau này Thiếu chủ có gì sai bảo, lão phu tuyệt không thoái thác.”

Sùng Quang nghe vậy trong lòng vô cùng vui mừng, Tô Tiểu Khuyết cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, được một câu hứa hẹn này của Tu Di đường chủ đứng đầu ngoại tam đường, hành sự tự nhiên cũng thuận lợi trôi chảy hơn rất nhiều.

Hoàng Ngâm Xung khóc đến đạo quan thanh ngọc trên đầu cũng lệch đi, lúc này vội đưa tay chỉnh chu lại, nghẹn ngào nói: “Đương… đương nhiên tuân mệnh, Thiếu chủ xin cứ việc phân phó.”

Sùng Quang mỉm cười đứng dậy đi qua, đưa cho hắn một chiếc khăn trắng tuyết, nhu mị nói: “Hoàng đường chủ, lau mặt đi.”

Hoàng Ngâm Xung nhìn đôi tay mềm mại như không xương của Sùng Quang, một bên nhận khăn, một bên trộm sờ một cái, khóc một tiếng, véo thêm một cái, vẫn trắng trợn nhìn Tô Tiểu Khuyết, lại nấc nghẹn tiếng có tiếng không.

Sử Long Đào thấy hai đường chủ kia đều đã thừa nhận vị Thiếu chủ này, trong lòng kinh hoảng, nhưng để ý thấy Ngụy Thiên Nhất không nói lời nào, thậm chí dường như cũng chẳng hề nhúc nhích, trong lòng thoáng bình tĩnh lại, nghĩ thầm hai đường chủ Tu Di Vô Lậu một già nua một háo sắc, không đủ uy hiếp, chỉ cần Nguỵ tổng quản có ý không phục, vậy thì dễ xử rồi.

Lập tức cười nói: “Tô công tử, ta là kẻ thô lỗ, không biết khách sáo, có vài câu muốn hỏi ngươi, hy vọng ngươi đừng trách.”

Hắn gọi Tô công tử mà không phải Thiếu chủ, đám người Văn Cánh Hành làm sao không hiểu ẩn ý? Tuy hơi tỏ vẻ bất mãn, nhưng cũng không phản ứng, chỉ bàng quan muốn xem Tô Tiểu Khuyết sẽ dùng thủ đoạn gì để xử trí.

Ngụy Thiên Nhất ngay cả mắt cũng không ngước lên, như thể đã nhập định.

Hoàng Ngâm Xung từ trong khăn hé miệng ra, vừa định lên tiếng, đã thấy Tô Tiểu Khuyết đảo mắt, sâu xa nhìn mình, tự nhiên ra ý ngăn cản, lập tức ngậm miệng.

Tô Tiểu Khuyết khẽ gật đầu: “Sử đường chủ có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Sử Long Đào thấy hai đường chủ kia đều có ý đứng ngoài cuộc xem biến không giúp bên nào, trong lòng càng thêm yên tâm, hắng họng, trong mắt hiện lên một tia quang mang xảo trá, nói: “Tô công tử vốn là Thiếu chủ Cái Bang, lại cấu kết Xích Tôn Phong hại Bang chủ Cái Bang bỏ mạng, tổng đà Cái Bang bị huỷ, vẫn chưa gượng dậy được…”

Nói đến đây, cố ý ngân dài thanh âm, nhìn sắc mặt Tô Tiểu Khuyết, lại thấy tia tiếu ý bên khoé môi hắn như khắc như chạm, chẳng mảy may biến hoá, không khỏi có chút hoảng loạn, dưới cơn hoảng loạn, cũng không để ý thấy ánh mắt Ngụy Thiên Nhất bỗng nhiên lạnh đi, như đao rời vỏ, sắc bén kinh người.

Sử Long Đào dừng một lúc, nói tiếp: “Hiện tại Tô công tử lại trở thành Thiếu chủ Thất Tinh Hồ, không biết lần này có lại cấu kết với Xích Tôn Phong nữa không?”

Lời này rõ ràng là gây hấn, Tô Tiểu Khuyết lại nghiêm túc lắng nghe, thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ, đáp: “Không có.”

Sử Long Đào ngẩn ra, Hoàng Ngâm Xung cũng nhịn không được đang nghẹn ngào lại cười phụt một tiếng, nghe như nấc cục.

Tô Tiểu Khuyết thản nhiên nói: “Sử đường chủ còn gì muốn hỏi?”

Sử Long Đào thẹn quá hoá giận, thầm nghĩ Thiếu chủ này mình đã đắc tội rồi, hài đã ướt thì tiện tay vứt luôn, lập tức dựng mày lớn tiếng nói: “Sử Long Đào ta đảm nhiệm chức Giáng Cung đường chủ đã mười năm, chỉ biết Thẩm cung chủ Nguỵ tổng quản, ngay cả thanh Phá Quân đao trong tay này cũng chỉ biết dốc sức vì họ!”

Nói xong xoát một tiếng rút đao khỏi vỏ, thanh thế cường hãn, Tô Tiểu Khuyết thấy thanh đao kia lưỡi xanh lấp lánh, sống dày cán dài, quả thật là thanh bảo đao, tán thưởng một tiếng: “Hảo đao!”

Lời còn chưa dứt, thân hình khẽ động, thoáng chốc đã tới, một chân đáp trên chén trà trước mặt Sử Long Đào, như đứng trên chỗ đất bằng phẳng, một cước đá vào yết hầu Sử Long Đào, kẽ tay đao quang lóe sáng, Già La đao đã xuất thủ.

Sử Long Đào kia không ngờ Tô Tiểu Khuyết ra tay đột ngột như vậy, khinh công tuyệt diệu như thế, trở tay không kịp, từ phía dưới đánh trả, vừa vung đao một thức chém lên, liền đầu váng mắt hoa, Tô Tiểu Khuyết động cực như tĩnh tiến thoái như thần, vừa áp sát để tránh chiêu, phân gân đoạn cốt, đã dứt khoát tháo xuống cánh tay cầm Phá Quân đao của Sử Long Đào.

Sử Long Đào chỉ cảm thấy khuỷu tay chợt lạnh, còn chưa biết đến đau, Tô Tiểu Khuyết đã bay về chỗ cũ, khoan thai đặt đoạn cánh tay đẫm máu kia lên bàn, cánh tay bị đứt lìa vẫn còn gắt gao siết chặt bảo đao, đao ánh lên dưới dương quang, càng nổi bật vẻ tiên diễm nơi vết chém rướm máu trên cánh tay đó.

Trong tiếng hét thê thảm hoảng sợ của Sử Long Đào, thanh âm trong trẻo mang theo ý cười của Tô Tiểu Khuyết lọt vào tai: “Sử đường chủ, thể theo lời ngươi, ta sẽ đem lòng trung thành cùng Phá Quân đao này của ngươi dâng lên Thẩm cung chủ.”