Nhất Đao Khuynh Thành

Chương 10: Yêu thầm




Tô Mộng Chẩm muốn thay lời đề từ trong bức tranh thủy mặc của Đường bảo chủ. Đường Duyệt cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Vì sao hắn thay lời đề từ mà nàng phải mài mực cho hắn chứ? Đặc biệt là cả buổi sáng hắn chẳng làm gì, đến giấy và bút đều không động tới, cớ sao nàng lại phải cầm bút mực theo hắn đi khắp nơi một cách ngốc nghếch, lãng phí thời gian như thế?

“Tô công tử, chẳng phải là công tử muốn đề tử sao?”

“Đúng vậy”, Tô Mộng Chẩm vẫn ung dung mở cửa sổ, ngắm cảnh sắc bên ngoài. “Cả buổi sáng nay phải vác nhiều thứ như thế đi cùng ta, nàng không mệt sao?”

“Tô công tử, chẳng phải hôm qua công tử muốn ta thay công tử mài mực sao. Chẳng lẽ công tử đã quên rồi ư?” Đường Duyệt nói một cách lạnh lùng, vùng vằng bỏ nghiên mực trong tay lên trên bàn.

Tô Mộng Chẩm nghiêm nghị nói: “Đã vậy thì xin mời tiểu thư mài mực”.

Đường Duyệt chỉ cảm thấy trong đầu xuất hiện một luồng khí nóng, nỗi tức giận đè nén trong lồng ngực. Nhưng thực tế nàng lại vén tay áo lên, bắt đầu mài mực.

Tô Mộng Chẩm nhìn nàng một lát, trong lòng cảm thấy rất vui. Bắt nạt cái cô bé Đường Duyệt này quả là một điều thú vị, khiến tâm trạng thoải mái lên rất nhiều. Thế là Tô Mộng Chẩm liền đứng trước bàn, cười một cách vui vẻ, nói với Đường Duyệt: “Thứ nàng đang cầm trong tay là thỏi mực đáng giá ngàn vàng. Mực mài ra từ nó lại càng hiếm có trên thế gian này. Nàng mài mực như thể ép đậu phụ như thế, chẳng phải là tàn nhẫn quá sao? Nàng phải biết rằng, nếu có ai tùy tiện vứt thỏi mực này xuống nước, nửa tháng sau vớt lên, cũng không hề bị gỉ sét một chút nào. Lẽ nào nàng còn không chịu thừa nhận, nó là một báu vật hiếm thấy?”

Đường Duyệt ngừng mài mực, nói: “Thỏi mực tốt như vậy, ta không điên mà cũng không ngốc, làm sao lại phải ném xuống nước?”

Tô Mộng Chẩm liếc nàng một cái, càng cười to hơn, nói: “Nhưng nàng chỉ có thể sống được mấy chục năm, còn nó có thể tồn tại được hàng trăm năm đấy”.

Đường Duyệt thở hắt ra một tiếng, tiếp tục mạnh tay mài mực: “Mực này có thể dùng được hai, ba năm, nhưng một trăm năm sau, đến cái cặn cũng chẳng còn”.

Tô Mộng Chẩm gần như cười thành tiếng, nhưng không biết là cười vì lời nói của nàng, hay là cảm thấy cô nương này rất thú vị: “Thỏi mực này có thể mài ra loại mực tinh khiết nhất thế gian”.

Đường Duyệt giờ đã mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng về việc phải đối mặt với hắn, tức tối nói: “Thế gian này có mực màu trắng không?”

Tô Mộng Chẩm cười lớn, vén tay áo lên, quay trở lại ngồi vào ghế, “Nói rất hay!”. Hắn ngồi lên ghế, hai bên lông mày chau lại, nghiêm túc nói chuyện với Đường Duyệt. “Đường tiểu thư, trước đây ta không nhận ra nàng lại là người thú vị như vậy!”

Đường Duyệt không hề có chút phản ứng nào, mấp máy môi: “Thật là vinh hạnh cho ta quá!”. Sự căm ghét đối với hắn trong lòng nàng vẫn chưa bật ra, giờ lại bị hắn trêu tức, tự nhiên lòng căm ghét con người này đã lên đến đỉnh điểm. Một người đàn ông quái gở như vậy, lại có lòng dạ độc ác. Đường Duyệt càng có cảm giác như muốn nôn ra một con ruồi, sự căm ghét thực sự đã lên đến tận cùng.

“Vậy xin hỏi tiểu thư, mực đã chuẩn bị xong chưa?”

Đường Duyệt mở giấy ra: “Công tử không nhìn thấy à?”

“Ây da, chẳng phải muốn ta đề từ sao? Nàng lấy tờ giấy trắng ra để làm gì?”

“Bức tranh đó là bức tranh mà phụ thân ta thích nhất, mời công tử tập viết ra giấy trắng trước đã, để tránh làm hỏng cả bức tranh!” Đường Duyệt cười lạnh nhạt, giọng điệu mỉa mai.

Tô Mộng Chẩm ngạc nhiên đáp lại: “Không ai nói cho nàng biết, bức tranh đó là do ta vẽ sao?”. Nếu giọng điệu của hắn không vui vẻ như thế thì có lẽ Đường Duyệt đã thực sự cho rằng hắn rất ngạc nhiên. Nhưng trông bộ dạng hắn thì rõ ràng là đang cười sự ngốc nghếch của nàng.

Đường Duyệt im lặng suy tư, hai tay run run lấy bức tranh ra, sự nhẫn nại của nàng đã lên đến đỉnh điểm. Tô Mộng Chẩm thực sự có bản lĩnh làm cho người khác phải tức giận. Thì ra tài làm người khác tức giận của hắn cũng xuất quỷ nhập thần giống như bản lĩnh đối phó với nữ nhi của hắn vậy.

Tô Mộng Chẩm mỉm cười, vẫy tay với hai a hoàn đứng cách đó không xa khép nép lén nhìn nãy giờ. Quả nhiên, hai cô gái trẻ cứ đùn đẩy nhau vào.

Đường Duyệt vẫn lạnh lùng quan sát, không biết hắn muốn làm những gì. Chắc không phải là vừa đối mặt với nàng, lại tiếp tục nói lời tán tỉnh với những cô gái trẻ đẹp khác chứ? Ở trong Đường Gia Bảo, hắn vẫn trắng trợn thế này sao?

Nhưng Tô Mộng Chẩm lại ra hiệu cho hai a hoàn kia mở bức tranh thủy mặc mà Đường Duyệt cố ý để sang bên cạnh. Đường Duyệt đoán là đã đến lúc hắn viết đề từ rồi, liền cố ý quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn. Nhưng một lúc sau, hai cô gái kia đột nhiên hét lên, làm nàng không nén nổi phải ngoảnh lại nhìn.

Tô Mộng Chẩm thực sự là đang viết lời đề từ. Nhưng hắn không trải bức tranh lên trên bàn như bình thường, mà bắt hai a hoàn giữ hai đầu bức tranh trong không trung. Còn hắn, tay cầm bút lông, mực rơi từng giọt. Một lát sau, Tô Mộng Chẩm liền ung dung đặt cây bút trong tay xuống, nhìn về phía Đường Duyệt.

Đường Duyệt tiến lại nhìn. Nét chữ trên bức tranh rất khỏe khoắn nhưng tờ giấy chẳng hề tổn hại gì. Dù nàng không hiểu gì về hội họa, nhưng cũng biết được rằng, bức họa có thể khiến Đường bảo chủ trân trọng như vậy chắc chắn là rất xuất chúng. Nàng nhìn Tô Mộng Chẩm với ánh mắt nghi ngờ. Cuối cùng cũng không thể không thừa nhận rằng hắn là một kẻ xấu rất có tài. Nàng đột nhiên nhớ đến những lời mà Tống Uyển Từ nói về Tô Mộng Chẩm. Hắn không chỉ cầm kỳ thi họa vô cùng tinh thông, mà y thuật cũng rất giỏi, võ nghệ thì chẳng cần phải nói. Dường như là chẳng có cái gì mà hắn ta không biết cả. Có lẽ sự khác biệt giữa người với người là do trời định. Nàng vất vả khổ luyện, ngoài võ công ra thì chẳng biết đến những thứ khác. Còn đối phương thì cái gì cũng biết, cái gì cũng tinh thông. Thế này thì đúng là chẳng có chút ngang tài ngang sức nào, và nàng sẽ thua một cách ngớ ngẩn cho mà xem.

“Đường tiểu thư, hình như nàng có ác cảm với ta thì phải?”.

Đường Duyệt nhìn Tô Mộng Chẩm với ánh mắt hình viên đạn, nhưng giọng nói thì rất bình thản: “Công tử đã biết rồi, hà tất phải hỏi lại?”.

“Vậy ta có thể biết nguyên nhân không?” Các ngón tay bên bàn tay trái của Tô Mộng Chẩm cong lên, gõ nhẹ lên mặt bàn, lọc cọc lọc cọc, khiến Đường Duyệt càng thêm bực mình.

Đường Duyệt vừa bày bức tranh thủy mặc ra cho khô mực vừa nói: “Đáng lẽ công tử nên biết nguyên nhân, nếu công tử còn nhớ những việc mình làm năm năm về trước”.

Tô Mộng Chẩm gật đầu nói: “Ta hiểu rồi”.

“Công tử hiểu cái gì?”

“Buổi tối hôm đó, quả nhiên là nàng đã nhìn thấy hết”.

Đường Duyệt hướng mắt sang phía khác, không nói gì. Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.

“Nàng cho rằng tội ác của ta lớn lắm phải không?”

“Ta còn có cách nghĩ khác sao?” Đường Duyệt đáp lại. Mặt nàng trắng bệch nhưng đôi mắt thì sáng đến lạ thường, ẩn giấu bên trong khí chất sắc lạnh.

Tô Mộng Chẩm cười: “Nàng không cảm thấy một cô nương trẻ đẹp, lại lộ ra cái dáng vẻ sắc lạnh như nàng bây giờ, là một việc vô cùng đáng sợ sao?”

“Ta có đáng sợ thế nào đi chăng nữa, cũng vẫn là Đường Duyệt. Công tử có cười như thế nào, cũng sẽ chẳng bao giờ trở thành người tốt được”.

“Cứ cho là đúng đi. Nhưng những việc nàng ấy đã làm, theo như cách nói của nàng, cũng là có tội lớn, chết cũng chẳng có gì oan ức”.

Đường Duyệt phần nộ tới mức đôi mắt như rực lửa: “Ngươi còn mặt mũi nói như vậy sao?”

Tô Mộng Chẩm lại cười: “Nàng ấy chỉ là một cô nương bình thường, có mặt lương thiện dịu dàng, cũng có mặt độc ác xấu xa. Khác biệt ở chỗ, nàng ấy không hề biểu hiện ra trước mặt nàng mà thôi”.

Đường Duyệt đương nhiên là không tin vào những lời của một tên tội đồ không từ một thủ đoạn nào.

“Nàng ấy vì đố kỵ đã tìm cách hãm hại một a hoàn bên cạnh ta. Đối với người phụ nữ như vậy, ta hà tất phải lãng phí lòng nhân từ của mình? Ta chẳng qua chỉ là cho nàng ấy một sự trừng phạt nhỏ mà thôi”, Tô Mộng Chẩm cười nhạt.

Đường Duyệt ngây người ra một lát, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không, Tống tỷ tỷ không phải là người như vậy. Tỷ ấy vô cùng lương thiện, chắc chắn là không…”. Đường Duyệt đột nhiên ngừng lại. Nàng nhận ra mình đang vô tình làm lộ bí mật mà nàng muốn giấu, bí mật Tống Uyển Từ chưa chết.

Tô Mộng Chẩm cười rất tự nhiên, dường như không để ý nét mặt của Đường Duyệt đang biến sắc, chỉ nói rằng: “Thế thì nàng có mắt mà như mù rồi!”.

Đường Duyệt im lặng không nói được gì, cũng chẳng muốn nói. Đứng trước mặt Tô Mộng Chẩm, càng nói nhiều thì càng sai nhiều.

Tô Mộng Chẩm nhìn nàng với ánh mắt như nước mùa xuân, chậm rãi nói: “Mọi người đều giống nhau cả, ta như vậy, Tống Uyển Từ như vậy, nàng cũng như vậy, chỉ cần đạt được mục đích của mình, đều không từ một thủ đoạn nào cả. Trước khi sự việc chưa xảy ra, thì đều là những người lương thiện, tốt bụng. Nhưng chỉ cần có điều gì đó rơi xuống đầu mình, liền trở mặt vô tình ngay. Đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Thế nên, nàng không cần sợ hãi, ta sẽ không đối xử với nàng như với Tống tỷ tỷ của nàng đâu”.

Đường Duyệt nhìn hắn rồi hỏi: “Ngươi sớm đã biết tỷ ấy còn sống?”

Tô Mộng Chẩm cười, với tay lấy thỏi mực trên bàn, đặt lên lòng bàn tay thon thon nhỏ nhắn: “Quả nhiên chỉ là một thỏi mực mà thôi, chẳng có gì đặc biệt cả”.

Đường Duyệt chạy lên mấy bước, vội vàng nói: “Hãy trả lời ta!”.

“Nàng ấy bị mù, nếu không có người giúp đỡ, có thể từ nơi xa xôi ngàn dặm đến Đường Gia Bảo tìm ta được không? Chỉ dựa vào một mình nàng ấy, làm sao có thể tránh được bao nhiêu tai mắt của Đường Gia Bảo, báo tin cho ta? Người này đã không màng gian khổ bảo vệ nàng ấy, đương nhiên là sẽ không để nàng ấy phải chết”.

“Nhưng vách núi cheo leo như vậy, cứ cho là có người giúp đỡ. Tại sao ngươi lại có thể đối đãi tàn nhẫn với tỷ ấy như thế?”

Tô Mộng Chẩm cười: “Nàng ấy sống hay chết đều là do nàng ấy tự chuốc lấy, chẳng có liên quan gì đến ta cả”. Mặc dù biết có người ngầm giúp đỡ Tống Uyển Từ, nhưng Tô Mộng Chẩm không hề quan tâm người đó có xuất hiện kịp thời để cứu Tống Uyển Từ hay không. Câu trả lời đơn giản như vậy nhưng Đường Duyệt lại không thể chấp nhận. Tô Mộng Chẩm nhìn nàng, đột nhiên thở dài một cái: “Nàng ấy từ trước đến giờ cũng không hy vọng nàng có thể giữ kín bí mật. Bất kỳ ai chỉ cần nhìn thấy nét biểu cảm trên khuôn mặt nàng cũng đều biết nàng đang nghĩ gì”.

Mặt Đường Duyệt lúc thì đỏ ửng, lúc lại trắng bệch, cứ đứng trân trân ở đó, không nói nên lời. Lại một lần nữa bị người khác đánh giá là mình ngốc nghếch, thực sự chẳng dễ chịu chút nào: “Đúng là ta rất ngốc, nhưng ta không hại người khác”.

Tô Mộng Chẩm quăng luôn thỏi mực trên tay, thỏi mực lăn trên tờ giấy trắng tạo thành một vệt đen dài, nụ cười tắt trên khuôn mặt, lạnh lùng đáp: “Nàng cũng sẽ như vậy, nếu cần thiết, nàng còn có thể độc ác hơn bất kỳ ai”.

Đường Duyệt chỉ nhìn hắn với ánh mắt đầy sự khinh bỉ.

Tô Mộng Chẩm lại nói: “Một tờ giấy tinh không may bị vẩy mực. Vết mực sẽ càng ngày càng lan rộng hơn. Một cô gái trong sáng cũng giống như vậy, một khi đã trở nên độc ác, thì đàn ông có cưỡi ngựa đuổi theo cũng không kịp”.

Đường Duyệt cau mày lại, nàng không biết tại sao Tô Mộng Chẩm lại nói như vậy. Điều duy nhất nàng quan tâm đó là: “Hiện giờ người không còn màng tới cuốn Ly hận kinh sao?”

Tô Mộng Chẩm ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói: “Ta đã tìm ra cách hay hơn, nàng có muốn biết không?”

Đường Duyệt lùi lại một bước: “Không cần đâu, chỉ cần ngươi không làm tổn thương Tống tỷ tỷ, dùng cách gì thì dùng, không cần phải nói cho ta biết”.

Tô Mộng Chẩm lại lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Đường Duyệt nói: “Đúng là không ngờ, một khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp như vậy lại có thể thốt ra những lời vô tình vô nghĩa như thế. Nàng không biết đàn ông không thích những cô nương nói giọng đanh thép như vậy sao?

Nghe xong, giọng Đường Duyệt càng đanh thép hơn, giống như chiếc bánh bao đã đông cứng sau một đêm: “Ta chẳng cần ngươi phải thích, lại càng không thích ngươi”.

Tô Mộng Chẩm đang muốn nói gì đó, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì liền hỏi: “Vậy thì nàng thích ai?”

Đường Duyệt tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên: “Sao ta lại phải nói cho ngươi biết chuyện đó!”

Tô Mộng Chẩm cười lớn: “Để ta nói trước với người đó, cho huynh ấy có sự chuẩn bị kẻo lại bị cái miệng của nàng làm đông cứng mà chết”.

Đường Duyệt tức muốn chết! Bất kỳ cô gái nào nghe thấy những lời xúc phạm như vậy đều sẽ vô cùng phẫn nộ. Đặc biệt con người này lại nhắc đến người con trai trong lòng nàng. Đường Duyệt đương nhiên là biết dung mạo của mình không đến nỗi nào, nhưng trong lòng nàng biết rất rõ, nàng không bằng nhiều cô gái khác. Ngoài võ công ra, nàng chẳng biết gì về cầm kỳ thi họa, càng không biết thuê thùa may vá. Ngay cả trang điểm, ăn mặc là điều cô gái nào cũng biết, vậy mà nàng chẳng biết gì. Cuộc sống của nàng giống như một bà cụ bảy, tám mươi tuổi, không hề giống cuộc sống của một cô gái trẻ đang thời xuân sắc. Vì vậy, những lời Tô Mộng Chẩm nói, vô hình chung đã động đến nỗi đau của nàng.

Thương Dung, chàng trai luôn đối xử tốt với nàng, luôn cười với nàng, có phải cũng thích những cô gái xinh đẹp, dịu dàng chăng? Sắc mặt và giọng nói của nàng đột nhiên thay đổi: “Không phải ai cũng độc ác như ngươi, làm cho người ta thực sự căm ghét!”

Tô Mộng Chẩm nghiêng đầu nhìn nàng: “Xem ra ta đã đâm vào vết thương của nàng rồi. Nếu không nàng cũng sẽ không giống như con mèo bị giẫm vào đuôi như thế này”.

Đường Duyệt vênh mặt lên nói: “Trong đầu ngươi vốn đã toàn những suy nghĩ độc ác. Ta thực sự không nên nói chuyện với ngươi nữa”.

“Sai rồi, trong đầu ta đôi khi cũng có những suy nghĩ khác”. Giọng Tô Mộng Chẩm dài ra. Nụ cười của hắn rất bí hiểm. Đường Duyệt suýt nữa thì không kìm nổi, định hỏi hắn rốt cuộc là đang nghĩ gì. Nhưng chưa kịp hỏi thì đã kịp thời kìm nén, nàng giả vờ như không nhìn thấy, vẫn đứng bất động ở đó.

Tô Mộng Chẩm cũng không để nàng thất vọng, cười vô cùng sảng khoái nói: “Vừa rồi ta mới nghĩ ra một ý nghĩ xấu là làm thế nào mới có thể làm cho nàng tức muốn chết”.

Đường Duyệt không chỉ tức giận, mà giờ phút này nàng thực sự muốn nhảy lên vò đầu bứt tai, ép mình phải tránh xa con người xấu xa này. Nàng đứng ở đây, chỉ là lãng phí thời gian va công sức. Nàng không thể chịu đựng nổi nữa.

Tô Mộng Chẩm nói: “Lúc này nàng mới giống như một mỹ nhân tuyệt sắc. Sau này nàng càng phải để ta chọc tức nàng. Biết đâu lại có thể khiến người trong mộng của nàng nhìn nàng bằng ánh mắt khác”.

“Bộ dạng này của nàng, thực sự là vô cùng đẹp!” Tô Mộng Chẩm lại cười phá lên, thực sự là cười không biết trời đất là gì.

Đường Duyệt đẩy cửa sầm một cái, bỏ ra ngoài, dùng âm thanh lớn đó để trả lời hắn.

Tang lễ của Đường Cương, Đường Duyệt không tham gia. Chỉ nghe nói Đường Cương sớm mồ côi mẹ, do Như phu nhân nuôi dưỡng. Vị Như phu nhân này đối xử với chàng như con ruột. Khi nghe thấy tin chàng mất, bà đã khóc liền mấy ngày. Đường Duyệt chỉ cảm thấy rằng, Đường Cương rốt cuộc vẫn như còn sống. Chàng mất rồi, nhưng vẫn có rất nhiều người quan tâm, tưởng nhớ tới chàng, nói sẽ báo thù cho chàng. Như thế, rốt cuộc chàng cũng không đến thế giới này một cách vô ích.

Khi Đường Mạc và tất cả mọi người tham gia tang lễ. Đường Duyệt ngồi dưới gốc cây. Nàng nhớ tới người đó, vô thức lấy một thứ cất trong người ra xem. Đó là một cái chuông, lắc nhẹ là kêu tính tang, rất hay, rất đáng yêu. Nàng yêu quý cái chuông này, thường lấy ra ngắm nghía, vuốt ve. Không phải vì nàng thấy nó đáng yêu, mà là vì người tặng chiếc chuông này thực sự rất đáng yêu.

Đã năm năm rồi, không hề gặp chàng, nhưng vẫn luôn nhớ tới chàng. Thích chàng, nhưng từ trước đến giờ nàng nào dám nói, lại càng không dám có ý nghĩa bộc lộ lòng mình. Chỉ sợ đứng trước mặt người ta, nàng vẫn giữ cái bộ dạng lạnh như băng, cứng đờ như vậy.

Yêu một người luôn là điều hạnh phúc, nhưng cũng là một trải nghiệm rất đau khổ. Chỉ là nàng mãi mãi không biết đối phương có thích nàng hay không, có coi trọng nàng hay không. Nàng rung nhẹ chiếc chuông, trên môi nở một nụ cười. Nếu mình tham gia đại hội kiếm pháp, chắc chắn sẽ được gặp chàng.

Đằng xa, có một người chậm rãi bước tới. Bước chân của người đó rất nhẹ nhàng, đến nỗi Đường Duyệt không hề hay biết.

Ánh mắt của Tô Mộng Chẩm dịu dàng như nước mùa thu, mắt không rời khỏi cô gái đang ngồi dưới gốc cây. Trên cành lá vẫn còn đọng lại những giọt sương, lấp lánh như những hạt minh châu, long lanh như ánh mắt của Đường Duyệt vậy. Tô Mộng Chẩm không thể ngờ rằng, trong mắt của Đường Duyệt lại có ánh sáng long lanh đẹp như vậy. Chỉ cần là con người, đều sẽ có cảm giác không thể không rung động.

Đường Mạc lạnh lùng, kiêu ngạo, võ công cao cường, chàng có một tiểu muội đối xử với người khác cũng lạnh băng như vậy là điều không khiến Tô Mộng Chẩm bất ngờ. Nếu Đường Mạc có thể dạy dỗ nên một cô em gái dịu dàng trong sáng, thì sợ mắt người khác sẽ rơi ra ngoài mất. Chỉ là trên thế giới này mọi thứ đều như vậy. Những loài cây chưa bao giờ nở hoa, đến lúc nở hoa rồi thì sẽ có một vẻ đẹp làm rung động lòng người. Những người từ trước không bao giờ cười, đến khi cười rồi thì nhất định sẽ vô cùng đáng yêu. Những người trầm mặc lạnh lùng, một khi cất tiếng, đều nói ra những đạo lý vượt xa sức tưởng tượng của người khác.

Tô Mộng Chẩm không nói được gì, cứ lặng lẽ đứng ở đó, băn khoăn không hiểu là việc gì hay người nào mà có thể khiến một cô gái thường ngày vốn lạnh lùng lại có thần sắc như vậy. Hắn là một người đàn ông rấy hiểu tâm lý phụ nữ. Nhưng Đường Duyệt lại là người mà hắn chẳng hiểu gì. Chỉ vì nàng còn không được coi là một cô gái, chẳng qua chỉ là một con nha đầu thối. Trước đây hắn không hề biết, ngoài tức giận ra, khuôn mặt của nàng còn có nét biểu cảm vô cùng đáng yêu như vậy. Tô Mộng Chẩm càng nhìn càng thấy không cam tâm, đến bản thân hắn còn cảm thấy kỳ lạ.

Một lát sau, khuôn mặt Đường Duyệt biến sắc, nét vô cảm dần trở lại. Tô Mộng Chẩm không phải là người hỉ nộ đều thể hiện rõ trên khuôn mặt. Hắn vẫn giữ được nụ cười vui vẻ của mình, nói với giọng rất thiện cảm: “Chúc nàng buổi sáng tốt lành”.

“Gặp mặt ngươi, ta chẳng thể nào vui lên được”. Nàng đứng dậy, phủi sạch bụi, quay người bước đi.

Tô Mộng Chẩm hỏi: “Nàng không tham gia tang lễ sao?”

“Đi hay không thì có liên quan gì đến ngươi?” Đường Duyệt không trả lời mà hỏi lại.

Tô Mộng Chẩm cười rất ngọt. Hắn liếc Đường Duyệt một cái rồi nói: “Ta cho rằng người của Đường Gia Bảo đều có mặt ở đó”.

“Người của Đường Gia Bảo đều có mặt ở đó?” Đường Duyệt nhắc lại, đầu lại bốc hỏa. Bởi vì nàng hiểu ý của Tô Mộng Chẩm. Hắn vốn biết nàng không có tư cách tham gia những buổi gặp mặt của Đường Gia Bảo. Bất luận là vui vẻ hay là bi thương, nàng đều không có quyền tham gia. “Ta có đi hay không, chẳng liên quan gì đến ngươi cả”.

“Tại sao không liên quan?” Tô Mộng Chẩm nhìn khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng lên của nàng, cười: “Tức giận không phải là điều mà một thục nữ nên có”.

“Ta không phải là thục nữ danh môn. Càng không cần thiết phải làm theo tiêu chuẩn của ngươi”, Đường Duyệt thản nhiên đáp.

“Nếu nàng không để lộ cái nét biểu cảm y chang Đường Mạc, thì sẽ càng đáng yêu hơn đấy”. Tô Mộng Chẩm bước đến chỗ vừa nãy Đường Duyệt ngồi, một tay đặt lên chân phải, thần thái rất điềm đạm.

“Đại ca của ta mặc dù không thích cười, nhưng cũng còn tốt hơn nhiều những kẻ lòng lang dạ sói”. Đường Duyệt không đi ngay. Nàng cố tình đả kích sự kiêu ngạo của Tô Mộng Chẩm.

Tô Mộng Chẩm lại không dễ bị đả kích như vậy. Về mặt nào đó, hắn rất giống với Thương Dung. Chỉ có điều Thương Dung là vì đang niệm Phật, tâm tĩnh hài hòa, còn hắn lại là bản tính có sẵn ăn sâu vào máu rồi, không dễ bị kích động bởi những tác động từ bên ngoài. Hắn nhìn Đường Duyệt, nói rất nhanh: “Ta cho rằng tình cảm của hai người không tốt lắm”.

Đường Duyệt cười nhạt: “Có rất nhiêu điều mà người ngoài không thể nhìn thấy được”.

Hai mắt Đường Duyệt nhìn chằm chằm vào hắn: “Đại ca của ta là một người tốt. Bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng cũng rất ấm áp, người không được phép tùy tiện nhận xét huynh ấy”.

Tô Mộng Chẩm không hề đáp lại nàng. Ánh mắt hắn chẳng biết đang hướng về nơi nào. Một lúc sau mới nói: “Còn mẫu thân nàng thì sao, bà có tốt với nàng không?”

Đường Duyệt cau mày lại. Nàng không hiểu từ lúc nào Tô Mộng Chẩm lại quan tâm đến cuộc sống của nàng, quan tâm đến người thân của nàng. Mắt nàng hướng sang phía khác: “Mẫu thân ta đương nhiên là đối với ta rất tốt”.

Tô Mộng Chẩm cười to: “Nói dối”.

“Ta không nói dối”, Đường Duyệt lạnh lùng đáp. Thực sự là nàng đang nói dối, nhưng không vì thế mà đỏ mặt. Chỉ là vì nàng có thể đứng trước mặt bất kỳ ai mà nói thật rằng mình không được Ôn Nhã Như yêu thương, nhưng trước mặt một kẻ thù đáng ghét như vậy, nàng không được tỏ ra mềm yếu.

“Trên giang hồ ai cũng biết, Ôn Nhã Như có một người con gái riêng”, Tô Mộng Chẩm chậm rãi nói. “Nhưng bà ta luôn ghét bỏ cô con gái này”.

Mặt Đường Duyệt trắng bệch. Nàng đứng trân trân tại chỗ, không biết nên lập tức rời khỏi đây, hay là tiến lên tát vào mặt kẻ đã đâm vào nỗi đau sâu kín trong lòng nàng.

“Ôn gia ở Giang Nam giàu có danh giá. Chẳng biết tại sao một tiểu thư cành vàng lá ngọc lại dan díu với tên phu xe ngựa. Nàng không cảm thấy rất kỳ lạ sao? Nàng cũng hiểu rõ mẫu thân của nàng. Bà ta có thể yêu một kẻ bề tôi của mình sao?” Tô Mộng Chẩm đột nhiên hỏi.

Đường Duyệt như bị người khác đánh cho một trận. Đầu óc quay cuồng. Nàng chỉ nghe thấy ba chữ kẻ bề tôi là đã khó chịu lắm rồi. Mất một lúc lâu nàng mới cất được tiếng: “Nếu người còn nhục mạ phụ thân ta, ta nhất định sẽ giết chết ngươi”.

“Nàng đã từng thử, rất tiếc là đã thất bại”. Tô Mộng Chẩm mỉm cười nhắc nhở nàng, dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói những lời tàn nhẫn nhất. “Cứ cho là nàng giết được ta, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng mẫu thân của nàng ghét bỏ nàng. Càng không thể bịt được miệng thế gian. Nàng là con riêng, cả thiên hạ này đều biết. Nhưng nàng lại không dám thừa nhận?” Tô Mộng Chẩm nói một cách tàn nhẫn.

Hắn rất ít khi tàn nhẫn như vậy với các cô gái, mà không, từ trước đến nay hắn chưa từng làm vậy. Chỉ có điều, so với việc nhìn thấy nụ cười đáng yêu của nàng, hắn tình nguyện chọc tức nàng để nhìn thấy nàng phá vỡ cái vẻ mặt lạnh như băng, lộ ra nét biểu cảm của một người bình thường.

“Phải, ta là con riêng, cả thiên hạ đều biết, vậy thì sao chứ? Cứ cho là ta không thừa nhận, toàn bộ những điều đó đều là sự thật, ngươi đã hài lòng chưa? Có phải là muốn nghe ta nói như vậy không?” Đường Duyệt đột nhiên hét lên, cảm giác như muốn làm nổ tai người ta. Nàng nói là để Tô Mộng Chẩm nghe, cũng là để nói cho mình nghe. Về điểm này, Tô Mộng Chẩm biết rõ, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy trong mắt Đường Duyệt tràn đầy một cảm giác tuyệt vọng.

“Một người bình thường nếu không chịu thừa nhận xuất thân của mình, thì không thể thắng nổi sự giày vò trong tâm can mình”, Tô Mộng Chẩm nhẹ nhàng nói. “Nàng đã dám lớn tiếng nói ra, tại sao lại không dám chấp nhận sự thật này?”

“Ta đã chấp nhận rồi”.

“Không, nàng vẫn không chịu chấp nhận. Nàng đang cố gắng thay đổi nó”.

“Ta cố gắng thay đổi thì có gì sai! Ta chỉ hy vọng người khác không ghét ta. Vậy ta sai ở đâu?”

Tô Mộng Chẩm nghĩ rằng chỉ một tích tắc nữa thôi, những giọt nước mắt của Đường Duyệt sẽ tuôn rơi. Nhưng không, nàng đứng thẳng lên, giống như một chiến binh không hề gục ngã. Đôi vai nàng run lên bần bật. “Nàng sợ người khác chê cười, sợ phải đối mặt với sự thật rằng mình là con riêng. Nàng cho rằng đó là sự sỉ nhục của người đời. Không chỉ mẫu thân nàng khinh nàng, đến nàng cũng không tôn trọng bản thân. Nàng dám nói rằng từ trước đến nay nàng không hề tự ti vì phụ thân mình là một phu xe không? Đường Duyệt, điều mà nàng sợ nhất, chẳng giống ai cả”.

Đường Duyệt chỉ cảm thấy trước mắt mình nhòe đi, đến cái bản mặt đáng ghét của Tô Mộng Chẩm cũng nhìn không rõ. Tâm can nàng đang gào thét, không phải, không phải như vậy. Từ trước tời giờ nàng chưa từng ghét bỏ phụ thân, chưa bao giờ, chưa bao giờ… Dường như lại có giọng nói ác ý đang sỉ nhục nàng. Nếu nàng không phải là một đứa con riêng, nếu nàng là con gái của Đường Mẫn, nếu nàng là em gái ruột của Đường Mạc… Chẳng lẽ đây không phải là sự sỉ nhục đối với người cha đã mất của nàng? Ngay đến bản thân cũng sợ người khác biết xuất thân của mình. Đây chẳng lẽ không phải là sự phản bội lớn nhất sao? Nàng đột nhiên cấm khẩu, giọng nói dần mất đi trong cổ họng.

“Con riêng là điều khác biệt với mọi người, nhưng nàng lại sợ sự khác biệt này. Bởi vì phụ mẫu nàng đã làm chuyện vượt quá giới hạn. Cái thế giới toàn lễ nghĩa này không thể dung thứ cho những chuyện như vậy. Vì vậy nàng phải chịu đựng tất cả những sự đối xử không công bằng. Vì sao không phản kháng lại? Vì sao phải thỏa hiệp? Vì sao phải mặc nhận? Nàng có thể đứng lên thách thức tất cả mọi người trên thế giới này, nên người cảm thấy nhục nhã phải là bản thân họ mới đúng! Đường Duyệt, nàng nên tự chúc mừng bản thân mình rằng nàng không giống những người khác”. Tô Mộng Chẩm dần dần tiến sát nàng, trong ánh mắt hiện lên một vẻ khác thường. “Khi nàng sợ hãi, đừng lựa chọn chạy trốn mà hãy đấu tranh”.

Đường Duyệt như bị mê hoặc, nhìn gã trai đang ở sát bên mình, trong chốc lát không thể phân biệt nổi ý đồ trong lời nói của đối phương, nàng nặng nhọc nhắc lại: “Đấu tranh?”

“Phải, đấu tranh với tất cả mọi người!” Tay của Tô Mộng Chẩm gần như đặt lên vai nàng.

“Đường Duyệt!” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng phá vỡ sự mộng mị của thời khắc này.

Đường Duyệt như tỉnh mộng, trán ướt đẫm mồ hôi.

Tô Mộng Chẩm mỉm cười nhìn Đường Mạc, gật đầu, quay người bước đi không chút luyến tiếc.

“Muội suýt nữa đã bị hắn mê hoặc rồi”. Đường Mạc lạnh lùng nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của Tô Mộng Chẩm: “Biết đâu hắn đang nghiên cứu bí kíp của Tây Vực. Lần sau muội đừng ở cùng hắn một mình nữa nhé”.

“Đừng bao giờ tin những lời quỷ quyệt đó”. Đường Mạc nhìn khuôn mặt như bị mê hoặc của Đường Duyệt rồi nói tiếp: “Muội đừng nghĩ nhiều nữa, ba ngày sau khởi hành”.