Nhất Đẳng Gia Đinh

Chương 17




" Đa tạ! " Tuy rằng Hứa Phong không biết làm sao, nhưng vẫn hướng ba người gật đầu cảm tạ.

Người thiếu niên cầm đầu đám người kia, cười cười khoát tay áo, từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ, đưa cho Hứa Phong nói: " Tặng cho huynh đệ! Ở trong rừng sâu, tốt nhất nên mang theo lợi khí! "

Hứa Phong nhìn thanh chủy thủ kia, lắc lắc đầu, lấy thanh chủy thủ mà hắn vừa thu hồi khi nãy ra, nói: " Ta cũng có! "

" Huynh cũng có?! " Chu Dương nhìn chủy thủ đang nằm trong tay Hứa Phong mà kinh ngạc. Thầm nghĩ, người trước mặt này có phải đầu óc mang bệnh rồi không, đã có chủy thủ như thế, vậy còn dùng tay không đánh gấu!

Đương nhiên, Hứa Phong cũng không biết Chu Dương đang nghĩ gì! Nếu như hắn biết, tất nhiên sẽ nhảy dựng lên mà mắng: " Ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi đều có bệnh! "

Nhóm ba người Chu Dương sau khi nghe Hứa Phong giải thích rõ ràng, lúc này mới hiểu được vì sao Hứa Phong dùng quyền để giao đấu với con gấu nọ. Nhất thời sắc mặt của Chu Dương ửng đỏ lên, không khỏi cảm thấy có lỗi với Hứa Phong, nói: "Hứa huynh, thực ngượng ngùng. Ha ha, ta còn tưởng rằng huynh không có biện pháp chống chọi với con gấu này. Bất quá, ta còn có một câu muốn nói với Hứa huynh. "

" Xin mời! " Hứa Phong nghi hoặc nhìn Chu Dương một cái.

Chu Dương đem thanh chủy thủ cắm vào bên hông, nhìn Hứa Phong cười nói: " Hứa huynh sợ là không biết gì về khí lực. Nên huynh mới thông qua đánh nhau nhằm đạt tới ngũ phẩm. Tuy rằng biện pháp này không sai, nhưng thật sự khó khăn, xác xuất thành công cực thấp! Ta cũng không đề nghị Hứa huynh sử dụng biện pháp này. Do nó quá mức hung hiểm, nhưng hiệu quả thì rất nhỏ. Sợ là huynh có gϊếŧ đến trăm con mãnh thú, cũng không thể đột phá vào ngũ phẩm được đâu! "

Chu Dương vừa mới dứt lời, Triệu Bách cùng Vương Lộ bên cạnh Chu Dương cũng gật đầu chào lại: " Nói vậy là Hứa huynh không có danh sư chỉ điểm. Nếu như Hứa huynh được danh sư chỉ đạo, thì hẳn sẽ không chọn dùng phương pháp như thế này. Nếu muốn nắm giữ cách vận dụng khí lực, cho dù dùng hồng thủy đập vào thân thể thì cũng không có hiểu quả được bao nhiêu, chứ đừng nói gì tới việc đánh nhau với dã thú. "

Hứa Phong nhìn ba người trước mặt mang theo ý cười hiền lành, tự nhiên sẽ không cho là đối phương đang lừa mình. Hứa Phong suy nghĩ một chút, rồi nhìn ba người hỏi: " Không biết ba vị trước kia đạt tới ngũ phẩm, đã sử dụng biện pháp gì vậy?! "

" Ba người chúng ta đều được tộc trưởng trong gia tộc lựa chọn, nhờ bọn họ nên mới đột phá lên ngũ phẩm. Nếu như tình huống như Hứa huynh đây, ta cảm thấy huynh tốt nhất là dùng ngoại lực. Nếu như có lôi vật luyện thể mà nói, thì đạt tới ngũ phẩm không thành vấn đề gì cả. Đương nhiên, lôi vật này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Một cái khác dễ gặp hơn một chút, chính là huyền vật. " Chu Dương cười nói.

Nghe được lời nói của ba người, trong lòng Hứa Phong nhịn không được mắng một tiếng, nghĩ thầm nếu như hắn có loại huyền vật nghịch thiên gì gì đó, hắn còn phải lo lắng nữa sao?!

" Chu huynh rất để mắt tới ta, bất quá, ta không có loại vật như vậy! " Hứa Phong cười nói.

" Bản thân ta có một nơi có thể hỗ trợ cho Hứa huynh, chính là không biết Hứa huynh có dám đi cùng hay không?! " Chu Dương nhìn thiếu niên trước mặt này, hắn nảy sinh hảo cảm với Hứa Phong. Một người dám lấy thực lực không tới ngũ phẩm tiến vào rừng sâu, hơn nữa muốn dùng loại phương pháp đánh quái mà tu luyện nhằm đột phá lên ngũ phẩm. Đủ để thấy được, thiếu niên này tâm chí kiên định. Đối với những người có tính cách như vậy, cho dù lúc này thực lực hắn thấp kém, nhưng cũng đáng để kết giao một phen.

" Chu huynh cứ nói! "

" Chúng ta cũng không bắt ép Hứa huynh, lần này đi đến nơi này, chính là một nơi sinh trưởng của một loài Hỏa vật trưởng thành. Huynh là một huyền giả, nên biết huyền vật trưởng thành đối với rèn luyện thân thể có tác dụng rất lớn. Chúng ta lần này chính là đi tìm nó. Nguyên nhân là do Hỏa vật trưởng thành, liền tác động tới hoàn cảnh chung quanh rất lớn. Thực lực của Hứa huynh nếu như có thể thu phục Hỏa vật này là không thể được. Nhưng nếu như có thể nương theo âm kình của Hỏa vật phát ra, cũng có thể đột phá vào ngũ phẩm! " Chu Dương nói thẳng ra.

" Nơi đây có Hỏa vật?! " Nhãn quang Hứa Phong sáng lên, đây quả nhiên là đồ tốt. Tại nơi đây, thiên địa có đủ loại lực lượng, nhưng bởi vì các loại lực lượng khác nhau sẽ ngưng tụ thành các loại huyền vật có đặc điểm khác nhau. Các loại huyền vật này đối với tu luyện có lợi ích rất lớn. Nếu như có thể hấp thu và luyện hóa được huyền vật này, thì sẽ làm cho tu vi bản thân tăng liền mấy phẩm.

" Ha ha, chúng ta cũng không xác định được vị trí, cho nên lần này mới đi tìm. Hứa huynh nếu như có hứng thú, hay là chúng ta cùng nhau lên đường." Chu Dương cười nói, cực kỳ hào sảng mời gọi.

" Như vậy, liền đa tạ Chu huynh! " Hứa Phong cười cười, nhìn Chu Dương hỏi: " Chu huynh lấy được tin tức này thế Hỏa vật này tên gọi là gì vậy?! "

" Lục Nham Huyền Hỏa! Cấp bậc không cao, nhưng đối với cấp độ lục phẩm của chúng ta mà nói, cũng là thứ tốt. Nếu như có thể luyện hóa nó, nói không chừng tu vi sẽ một bước phi thăng, đạt tới bát phẩm, thậm chí là cửu phẩm không chừng! " Trong mắt Chu Dương lóe ra hào quang cuồng nhiệt.

Lời nói của Chu Dương làm cho Hứa Phong hít mơi hơi khí lạnh, tăng liền hai cho tới ba phẩm cấp, đây là chuyện mà hắn không tưởng tượng nỗi a! Cái này cũng có thể nhìn ra được huyền vật này cực kỳ mạnh mẽ cùng trân quý. Cũng khó trách vô số huyền giả trên khắp thế giới truy tìm những thứ như vậy. Chẳng qua, thứ này chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu. Hơn nữa một khi xuất hiện, cũng là lúc mọi người truy tầm cướp đoạt!

Hứa Phong nghĩ thầm, Chu Dương nói cho hắn biết, chứng tỏ hắn là người hào sảng.Hơn nữa, hắn cảm thấy được Hứa Phong căn bản không có khả năng cùng hắn tranh đoạt. Dù sao thì Hứa Phong cũng mới là tứ phẩm.

Lục Nham Huyền Hỏa thì Hứa Phong cũng được nghe nói qua. Vật này ở bên ngoài bán ít nhất cũng trên vạn lượng bạc, hơn nữa là mặt hàng hiếm có!

Các loại huyền vật do năng lượng thiên địa ngưng tụ thành, là vật trân quý nhất trên phiến đại lục này, cũng là thứ hiếm có nhất, cũng là loại bảo vật của tu luyện giả. Hứa Phong nhớ rõ ở trấn nhỏ này cũng từng một lần xuất hiện một loại huyền vật. Nó làm cho cả trấn lâm vào cảnh tranh đấu, máu chảy đầu rơi, đã chết không biết bao nhiêu huyền giả. Đến cuối cùng, huyền vật này bị người ngoài cướp mất.

Từ đó có thể nhìn ra được, huyền vật có sức hút to lớn đến cỡ nào. Sau khi hấp thu huyền vật không chỉ đề thăng tu vi bản thân lên hai, ba phẩm, mà còn trợ giúp rất lớn cho quá trình tu luyện sau này.

" Vậy xin mời Chu huynh dẫn đường! " Hứa Phong nói.

" Đợi một người nữa! " Chu Dương nhìn Hứa Phong cười cười, vừa mới nói xong, một thanh âm trong trẻo mềm mại vang lên bên tai mọi người: " Chu Dương ca ca, nếu ca không chờ ta tới, thì ta sẽ không đi! "

Một câu này làm cho Chu Dương, Vương Lộ, Triệu Bách ba người nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, Hứa Phong nhìn theo phương hướng ánh mắt của ba người. Xuất hiện trước mặt hắn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp. Đôi con ngươi đen tuyền, uyển chuyển lay động, lộ ra nét tinh linh giảo hoạt, cực kỳ mê người. Gương mặt xinh đẹp trắng hồng. Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, đôi môi đỏ mọng khẽ chu lên, làm cho người ta muốn âu yếm một cái. Làn da bóng loáng, trắng mịn màng. Thân hình mặc một bồ đồ màu tuyết trắng, toát lên vẻ xinh đẹp mê hồn. Ẩn hiện sau cánh áo trắng là một đôi nhũ phong mê người, tràn ngập sắc xuân. Tính cách dễ thương, làm cho tâm hồn người ta có chút ngọt ngào say đắm.

" Hắn là ai?! " Liễu Thiến Như nhìn thấy trong đám người Chu Dương, có một người lạ mặt, nên kinh ngạc hỏi.

" Hứa Phong! Là bằng hữu mới quen! " Chu Dương hồi đáp.

" Ồ! " Liễu Thiến Như ồ lên một tiếng, sau đó không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Hứa Phong kinh ngạc nhìn Liễu Thiến Như, hắn dùng tay sờ sờ mặt mình. Sau khi tin tưởng mình chân thật còn tồn tại, liền không khỏi bị đả kích thật lớn: Chính mình lại không thèm để ý tới sao? Không nên a, ta tuy rằng không phải anh tuấn, nhưng cũng đâu đến nỗi xấu xí chứ. Rõ ràng là một thiếu niên tao nhã a. Mỗi sáng đều tự soi gương, cảm thấy bản thân mình thật đáng yêu mà.

Chính là, nữ nhân này tại sao lại coi thường hắn! Nàng rất khi dễ người! Hứa Phong quả thực tức giận lẫn bất bình, nhìn Liễu Thiến Như.

Tựa hồ biết được ánh mắt của Hứa Phong đang nhìn mình, Liễu Thiến Như quay đầu lại hỏi: " Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Chưa bao giờ nhìn thấy mỹ nữ sao? "

Hứa Phong đánh giá Liễu Thiến Như một phen, bị nữ nhân có dáng người hoàn mỹ này làm cho hắn bốc lên lửa giận, hắn thực lòng nói: " Nhìn thì có nhìn qua các cô gái xinh đẹp, nhưng cũng chưa thấy qua cô gái xinh đẹp dễ nhìn nào lại coi thường người khác như vậy! "

" Dễ nhìn? Làm sao?! " Liễu Thiến Như giật mình nhìn Hứa Phong, lập tức nở nụ cười, chỉ vào Hứa Phong nói: " Ngươi còn không xem lại chính mình đi! "

Thanh âm thanh thúy của Liễu Thiến Như vang lên trong không gian, làm cho Hứa Phong che mặt xoay đầu, thiếu chút nữa là khóc không còn nước mắt: nữ nhân này rất coi thường người khác, chẳng lẽ mình không dễ nhìn hay sao?! Nàng không có ánh mắt!

Hứa Phong tức giận không thèm nhìn Liễu Thiến Như nữa, đối với ánh mắt của nữ nhân này, Hứa Phong thực lòng khinh bỉ. Hắn quyết định ba giờ, không, là ba phút không để ý tới nàng nữa.

.........

Năm người tiến vào bên trong núi, ở trên đường gặp phải không ít mãnh thú. Bất quá lấy thực lực của năm người, thường thường mãnh thú vừa mới xuất hiện đã bị mấy người Chu Dương dùng lợi kiếm xử lý. Cùng nhau đi tới phía trước, Hứa Phong cùng mấy người Chu Dương dần dần trở nên quen thuộc, đối với tính tình của ba người cũng có chút hiểu rõ. Tính cách của ba người hào sảng, hay nói giỡn, thái độ đối với Hứa Phong không có phần khinh thị. Điều này làm cho Hứa Phong đối với bọn họ càng nhiều hảo cảm, đám người ở chung với nhau thập phần hòa hợp.

Chẳng qua, Liễu Thiến Như không ưa gì Hứa Phong, dọc đường đi đều coi thường hắn. Nàng lắc lắc eo nhỏ đi trước, làm cho đám nam nhân đi phía sau cảm nhận được cảnh đẹp ý vui.

Đối với thái độ của Liễu Thiến Như, Chu Dương cũng giải thích qua với Hứa Phong, nàng này luôn luôn có thái độ này. Ngoại trừ ba người bọn họ, thì đều coi thường những người khác.

Hứa Phong cũng hiểu, tuy rằng Chu Dương đối với hắn vô cùng hiền lành, vui vẻ. Nhưng lại duy trì khoảng cách nhất định. Hứa Phong biết mỗi người đều có phạm vi riêng, nếu như muốn hòa nhập vào phạm vi này cũng không phải là chuyện đơn giản. Thái độ làm người của Chu Dương khéo léo một chút, sẽ không để cho Hứa Phong cảm giác được bị lãnh đạm. Nhưng Liễu Thiến Như tính tình ngay thẳng, đối với những người không quan hệ thì trực tiếp coi thường, căn bản không làm ra vẻ mặt này nọ.

Nhìn đồn bộ của Liễu Thiến Như nhếch lên một cái, Hứa Phong nở nụ cười, Liễu Thiến Như có lồi có lõm, sức sống thanh xuân, đầy dụ hoặc. Thân thể lay động cũng làm cho tâm hồn người ta rung động không thôi.

" Hứa huynh! Phía trước chính là hang động, huynh nên cẩn thận một chút. Chúng ta có thể không chiếu cố cho huynh được, huynh phải tự lo lấy mình! " Sau khi Chu Dương gϊếŧ chết một con mãnh thú, nhìn Hứa Phong nhắc nhở nói.

Hứa Phong gật gật đầu, cười cười nói: " Chu huynh xin cứ tự nhiên. Ta biết làm thế nào! "

Chu Dương nghe Hứa Phong nói như vậy, gật đầu: " Vậy chúng ta tiến vào thôi. Nếu như Hứa huynh không chịu đựng nổi, có thể đi ra ngoài trước vậy."