Nhất Đại Tông Sư

Chương 12: Đế quân




Bầu trời phía trên rừng cây có vẻ âm trầm. Cuồng phong từng cơn cuốn lên tuyết trắng xóa lạnh thấu xương. Cả một vùng băng hàn âm u rừng rậm.

Cây đại thụ bị đóng băng, có vài con thú nhỏ không kịp chạy trốn cũng bị đóng băng, xác người tiều phu, người đi rừng, thậm chí cả ba thôn quanh chân núi, tất cả đều bị băng phong bế, chết trong tức khắc.

Sở Tịch Viên ngấm nghía lá phong đỏ chót bị đông thành một mảnh, thầm nghĩ: "Đây mà là Băng tinh thuộc tính cái giống gì?"

Vụ án này bọn họ đã theo cũng hơn nửa tháng. Đầu tiên là hàn khí không biết từ đâu nghịch thiên tràn ngập khắp một vùng tây bắc, sau đó khí lạnh dần dần từ lạnh sương sương đến lạnh thấu xương, phàm nhân huyết nhục tất thảy đều bị băng đông cứng, tính đến nay đã có trên dưới hơn 180 nhân mạng bị liên lụy.

Nhóm người bọn họ từ nhiều môn phái khác nhau phối hợp nhận lệnh triệt phá vụ này, ban đầu tưởng là Băng tinh tác oái, một số tu sĩ trong nhóm còn sống mái truy bắt bằng được Băng tinh giao nộp.

Sở Tịch Viên khi ấy có nói qua: "Kết băng kiểu này không phải thuộc tính của Băng tinh." Nhưng ngặt nỗi không ai đặt tiếng nói của nữ tu sĩ "chưa thành danh" như nàng vào trong mắt, vậy là cứ mập mờ kết án tinh linh kia.

Kết quả thế nào? Thì chính là hiện tại phải vác thân đi điều tra lại.

"Tịch Viên, ngươi đang nghĩ cái gì?"

Sở Tịch Viên theo tiếng gọi quay người lại. Nam tử cùng nàng bạch y tương tự, tóc dài đen tuyền xõa xuống bên vai, nét mặt ôn nhu như ngọc thập phần tuấn mỹ, là sư huynh của nàng - Chân Tự Thành.

"Sư huynh, ngươi vì sao lại đến?"

Khắp Tu Chân giới, mỗi một môn phái cho dù là nhỏ nhất cũng có trên dưới vài miếu thờ, vài chục đệ tử, duy có Hoàng Hạc đỉnh trường hợp đặc biệt, không có thờ ai, cũng không mở cổng tùy thu đồ đệ, mấy chục năm chẳng qua có đúng hai người là Chân Tự Thành và nàng. Chân Tự Thành thiên tư tuyệt đỉnh, 14 tuổi đã kết kim đan, 16 tuổi đứng đầu Tiên Đàm đại hội, năm nay y chẳng qua chưa tới 30 đã phá giới trung kỳ, sư phụ nói y chỉ cần cơ hội để phi thăng.

Có khi y phi thăng còn sớm hơn cả tổ sư Thượng Hoa cung đi. Y như vậy năng lực, căn bản mấy vụ lông gà vỏ tỏi kiểu này mặc định không cần nhúng tay.

Chân Tự Thành nói: "Ta đến xem sư muội trừ yêu."

Sở Tịch Viên cười: "Ngươi đang trêu ta sao?"

Chân Tự Thành thử vận linh tức làm tan mảnh băng trên tay nàng, lại nói: "Ta nghe nói ngươi thả Băng tinh."

"Nó vốn vĩ không có tội."

"Vậy ngươi cũng không nên tự ý thả nó. Ngươi không phải không biết bọn họ ghét nhất là cư dân Quỷ vực đi, thà giết lầm còn hơn bỏ sót a. Ngươi cần gì tự chuốc khổ vào thân như vậy."

"Này không gọi là chuốc khổ vào thân. Bọn họ ngoài miệng luôn hô hào cái gì vạn vật bình đẳng chúng sinh bình đẳng, nhắm mắt một cái là khinh thường là đuổi cùng giết tuyệt người của Quỷ vực, bất luận đúng sai. Ta từ đầu đã nói, ta không tán thành tư tưởng này, càng không thể trơ mắt nhìn bọn họ lạm sát vô tội."

Chân Tự Thành khẽ lắc đầu: "Ngươi đó, lại là suy nghĩ này, nhiều năm như vậy cũng không tham gia Tiên Đàm bằng không với thực lực của ngươi cũng đâu để người ta xem nhẹ. Nên biết thế sự vô thường, vạn vật đều hữu nhân hữu quả, muốn người khác tôn trọng ngươi trước hết phải khiến họ phục ngươi thậm chí khinh nể ngươi trước đã. Bằng không sẽ không đến nổi lời nói của ngươi người ta không xem ra gì."

Sở Tịch Viên nhướng mày hỏi: "Giống như Quỷ đế Lịch Quân kia sao?"

Chân Tự Thành cau mày.

Sở Tịch Viên hí hửng nói: "Quỷ đế Lịch Quân một mồi lửa đốt toàn bộ cơ nghiệp Thượng Hoa cung, không chỉ đập phá tất cả hơn 3000 đền miếu thần quan nhà họ, còn vũ nhục lần lượt từ khanh khách đến tông sư, từ tu sĩ đến tôn chủ, mà đám bọn họ cả ngàn người không có cách nào phản kháng, thua đến tệ hại tan thương, đúng là có cách làm người ta khinh nể nha. Bây giờ Thượng Hoa cung ra đường còn phải vác thêm bốn chữ "không gì ra thật" quả thật hả dạ mà."

Nói tới Quỷ đế Lịch Quân, tính từ lúc Nhân Quỷ phân ranh, Thiên điện Tu Chân giới với Bất quy Quỷ vực chính thức chia tách, chỉ duy nhất hắn khiến thần quan ngồi trên Thiên điện cũng phải kiêng dè.

Về hắn xuất thân, thật ra không có nhiều thông tin, trước khi đăng cơ hắn thậm chí còn không ai biết đến. Đâu ngờ một vong linh vô danh tiểu tốt như vậy lại có một ngày khiến cho quỷ thần nghe tên phải sợ.

Tử Diễm Ngục Long ở Bất quy Quỷ vực là thuần huyết chí tôn thượng cổ ma thú, Long tộc so với Lang tộc, Hồ tộc, Xà tộc,... chính là đứng đầu, hung mãnh nhất cũng là kiêu ngạo nhất. Ngay cả Quỷ đế các tiền triều cũng không dám xem thường chỉ có thể mềm dẻo chiêu mộ. Vậy mà Lịch Quân trong một đêm đã có thể khiến toàn bộ Long tộc kể cả Tử Diễm Ngục Long ngạo khí hơn trời cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân hắn, phục tùng hắn.

Quỷ đế đương nhiệm tất nhiên không hài lòng, phát lệnh triệu tập dốc toàn lực tiêu diệt phản đồ, kết tội Ngục Long.

Đế vương là hệ quỷ yêu mạnh nhất Quỷ vực, ngoại trừ Long tộc, các nhánh còn lại trong Quỷ vực đều phải phục tùng. Một tộc tất nhiên không dám đối đầu với Long tộc, nhưng toàn bộ Quỷ vực dưới lệnh triệu tập thì lại là một chuyện khác. Những tưởng lần này có được cơ hội tốt trấn áp Long tộc đi. Nào ngờ sau một trận chiến, toàn quân bị diệt, ngay cả đương triều Quỷ đế cũng bị Lịch Quân dùng một bản đàn đánh nát ngũ linh, hồn phi phách tán.

Tuy nhiên nếu chỉ có vậy, hắn vẫn chưa đủ được xưng là đáng sợ. Sau khi giành được thắng lợi, hắn thậm chí tàn sát hơn một nửa cư dân Quỷ tộc, cưỡng ép bọn họ tiến hóa từ yêu thú vong linh thành lệ quỷ hung linh. Yêu tà bình thường nếu muốn tiến hóa cũng phải cần đến vài trăm năm, vậy mà hắn chỉ trong chưa đầy một tháng đã biến một nửa Quỷ vực trở thành giống như Địa ngục Tu La.

Thượng Hoa cung lúc bấy giờ giam giữ hầu hết yêu thú vong linh ở Nhân giới chuẩn bị cho Tiên Đàm đại hội, bị một trận cộng hưởng bách quỷ tiến hóa, tổn thất không nhỏ, tôn chủ Thượng Hoa cung lúc đó kiêu ngạo tự cao, chỉ đích danh Lịch Quân khiêu chiến, kết quả chưa đầy một canh giờ tát thảy cơ nghiệp đều bị hủy, thanh danh tổ tông tích lũy mấy đời bị Lịch Quân đạp ở dưới chân. Hắn khi đó nói một câu: "Vô danh tiểu tốt không gì ra thật."

Thượng Hoa cung chịu nỗi nhục không thể lớn hơn, trực tiếp đến Thiên điện kêu cha gọi mẹ, người của Thiên điện trước giờ không xem Bất quy Quỷ vực ra gì, Quỷ đế mới đăng cơ cũng chả thèm để ý, thế là lần nữa gọi tên vị Quỷ đế kia.

Tu sĩ bình thường không đánh lại ngươi, vậy thần quan như bọn ta chắc không thể thua chứ?

Vừa hay, đúng là thua thật.

Trong một đêm, thiên tướng thiên binh còn có mấy trăm Chiến thuật sĩ gõ trống khua xhieeng đến nhà người ta kiếm chuyện, bị Lịch Quân tận diệt toàn quân, không ai sống sót. Lúc này người của Thượng Hoa cung mới khóc ròng cảm ơn trời đất. Lịch Quân có thể một tay thu phục cả Long tộc, tận diệt tiền triều, cấp tiến vạn yêu, đánh giết chư thần, chỉ hủy một tòa Thượng Hoa cung chính là hắn quá nhân từ đi.

Lịch Quân sau đó đại phá Địa lao, một mình đánh đến 18 tầng địa ngục. Lúc Thiên điện xuất quân lần thứ hai, thanh ma kiếm bị phong ấn trên dưới ngàn năm ở Địa ngục Tu La tầng thứ 18 đã bị hắn đường hoàng cắm trên giới mốc, chẳng khác gì đào sẵn một cái hố cắm cái bảng to viết chữ: không sợ chết cứ nhảy vào.

Cứ như vậy, chiến tích lừng lấy cùng với thanh kiếm kia ngang nhiên bịt miệng người của Thiên điện luôn.

Cho tới tận bây giờ.

Chân Tự Thành thở dài nói: "Ngươi chẳng lẽ không nghe bọn họ nói gì sao?"

Sở Tịch Viên hỏi: "Gì cơ?"

Chân Tự Thành đáp: "Khắp nơi đều nói Quỷ đế lộng hành, củng cố lực lượng chính là muốn chinh phạt thiên hạ, huyết tẩy Tiên - Nhân. Chuyện băng yểm lần này trong lòng ai ai cũng đều cho là y đứng sau chỉ thị. Thuộc tính âm hàn như này cho dù là đứa trẻ mới học vỡ lòng cũng biết không phải do Băng tinh, buộc tội nó chẳng qua là kế đối phó. Ngươi hiện tại thả nó, tự nhận trách nhiệm về mình thì thôi đi, còn nói bảy ngày sẽ phá được án, ngộ nhỡ hung thủ thật sự là y, một khi thế cục căng hơn dây đàn này bị đứt, tội danh này của ngươi chính là xứng tầm lưu danh thiên cổ a. Đây rõ ràng là có kẻ âm thầm sắp xếp, ngươi.... ngươi chính là vào bẫy rồi còn không hay."

Sở Tịch Viên nói: "Sư huynh, ta so với ngươi cũng đâu có ngốc. Đừng nói với ta ngươi từ bỏ bế quan chạy xuống đây tìm ta là để nói với ta điều này nha?"

Chân Tự Thành nhìn nàng: "Ta thật sự chưa một ngày ngừng bận tâm về ngươi."

Câu này nói ra, Chân Tự Thành chính là xuất phát từ đáy lòng, nhưng Sở Tịch Viên nghe vào lại là một ý khác, nàng haha cười nói: "Ngươi cũng đừng xem ta là con nít 3 tuổi đi."

Chân Tự Thành trông điệu bộ nàng không hiểu, đành mỉm cười cho qua. Hắn hỏi: "Đã là ngày thứ hai, ngươi điều tra được gì rồi?"

Sở Tịch Viên khóe miệng cong lên lộ ra một cỗ tự tin cao ngạo: "Sư huynh, tiền triều Quỷ đế cũng là thuộc tính băng nhỉ."

Chỉ một câu, không phải nghi vấn mà là khẳng định, Chân Tự Thành liền ánh mắt sáng rỡ.

Hắn hỏi lại: "Ngươi chắc chứ?"

Sở Tịch Viên gật đầu: "Ta hôm qua từng cùng hắn giao đấu, tuy chưa từng đối mặt với Quỷ đế tiền triều nhưng ghi chép về Bất quy Quỷ vực các kiểu chúng ta năm xưa chép phạt không ít đi. Có điều nếu muốn xác thực cần phải có bằng chứng rõ ràng một chút. Ngươi ở đây hay quá, ngươi có thể Thông linh với sư phụ nhỉ, có thể nói sư phụ xuất quan một chuyến chăng?"

Chân Tự Thành mặt trầm như nước nói: "Lão nhân gia bế quan mấy năm, ta lâu nay thật sự chưa từng liên lạc, chỉ sợ... "

"Người có phải hay không ngủ chết trong đó luôn rồi." Sở Tịch Viên bĩu môi nói: "Đồ đệ gặp rắc rối cũng bỏ mặc không lo."

".... Ngươi không phải còn có sư huynh là ta sao?" Chân Tự Thành nói: "Đi, ta ra mặt giúp ngươi là được."