Lúc này Trịnh Ngạn không kiên nhẫn gấp gáp như buổi sáng mà tinh tế cắn cắn lên cánh môi mềm mại, đầu lưỡi lướt lên khuôn miệng của Dương Khánh Kiều, linh hoạt liếm qua răng nanh và nướu, rất phiến tình mà lại ngọt ngào, tiện đà đẩy vào trong khoang miệng, tao nhiễu lên niêm mạc mẫn cảm, câu dẫn mút lấy đầu lưỡi cậu.
Đây là bọn họ lần đầu tiên cẩn trọng hôn môi như thế, một đêm tình ngày ấy, nụ hôn của Trịnh Ngạn chỉ là một phần của tiến trình tiền hí, không chất chứa quá nhiều tình cảm, lần thứ hai vào buổi sáng nay không thể gọi là hôn, nói cắn thì đúng hơn.
Không giống…… Là cái gì, không giống ……?
Rơi vào vòng vây, rồi sau đó trầm mê, Dương Khánh Kiều bị hôn đến mức mê đảo, thần trí cứ như mọc cánh mà bay ra ngoài vũ trụ, kiềm lòng không được mà nâng hai tay lên, vòng lên cổ Trịnh Ngạn, chậm rãi, không tự giác mà từ từ siết chặt, ôm lấy anh, đầu lưỡi trúc trắc bắt đầu cùng anh xoắn lại, nhảy múa.
Xong rồi, cậu nghĩ, mình thật sự xong đời rồi.
Khi nụ hôn chấm dứt, hai mắt Dương Khánh Kiều đã tràn ngập sương mù, tứ chi mềm oặt, đầu óc hòa tan thành một mớ tương hồ, để mặc người kia muốn làm gì thì làm.
“Hôn tôi.” Trịnh Ngạn nhẹ giọng ra lệnh.
Dương Khánh Kiều theo lời, chủ động hôn lên môi anh, ngượng ngùng mà nhiệt tình.
“Không chỉ nơi này.” Trịnh Ngạn nhẹ nhàng áp chế bờ vai của cậu, khiến cậu chậm rãi ngồi xổm xuống. ”Còn có nơi này.”
Đối mặt chỗ đang cộm lên kia, Dương Khánh Kiều cả người giống như bị thiêu đốt.
“Ngoan, hôn tôi một chút là tốt rồi, được không?” Trịnh Ngạn cúi người, ghé vào lỗ tai cậu phà vào hơi thở nóng rực.
Giọng nói chứa đầy ma lực mê hoặc Dương Khánh Kiều, cậu thuận theo mà kéo khóa quần xuống, chần chờ một chút, hai tay run run lấy ra nam tính vẫn còn vây bởi mảnh vải đen.
Cự vật thẳng tắp thô dài, mùi nam tính dương cương, kích thích thị giác cùng khứu giác của Dương Khánh Kiều, khí huyết mãnh liệt xông lên đỉnh đầu, không khỏi cảm thấy một trận vựng huyễn.
“Đừng sợ, hôn nó đi.” Trịnh Ngạn dụ dỗ cổ vũ, một bên vuốt ve mặt cậu, một bên đem bí khởi kia để đến trước môi cậu.
Dương Khánh Kiều nhìn vật thể có nhịp đập trước mắt, thậm chí có thể cảm giác được vật kia phát ra nhiệt độ, lại một trận hoảng hốt vựng huyễn, thật cẩn thận cầm lấy nó.
Tuy rằng trước kia không có kinh nghiệm ở phương diện này, đêm hôm đó cậu cơ hồ nặng đầu đến mức mắt nửa đóng nửa mở mặc cho Trịnh Ngạn bài bố, Trịnh Ngạn cũng không có yêu cầu hoặc bắt buộc việc này, nhưng chưa ăn qua thịt heo cũng đã nhìn thấy heo bò, dù có là AV hay GV thì đều có tiêu chuẩn “phương pháp trực quan“, cùng là nam nhân, đương nhiên có thể hiểu được khẩu giao có thể mang đến cường đại khoái hoạt.
Cố lấy dũng khí, môi trước thử chạm nhẹ vào phần đỉnh bóng loáng, rồi mới vươn đầu lưỡi, giống như liếm một que kem, nhẹ nhàng khẽ liếm một chút.
Hơi ngậm vào, có một loại mùi nồng đậm đặc thù, không có mùi tanh nồng khó chịu như đã nghĩ, mà là một loại xạ hương nam tính kì lạ.
“Ngậm vào đi, ngoan, ngậm vào đi.” Trịnh Ngạn một tay nhẹ nhàng đặt ở sau đầu cậu, cường thế lại ôn nhu, đem chính mình ép vào giữa đôi môi nhuyễn nộn.
Dương Khánh Kiều thực nghe lời, mở miệng ra……
Một kẻ say mê bởi kĩ xảo trúc trắc, một người cố gắng học tập tận tâm lấy lòng.
Hễ liên quan đến Dương Khánh Kiều, t*ng trùng dường như đã đi thẳng lên não, tình trạng động dục hoàn toàn khởi động, tế bào toàn thân anh đều đang kêu gào, khát vọng tình dục mãnh liệt.
Có lẽ là do cảm giác mới lạ, có lẽ là bởi dục vọng chinh phục, anh nói với chính mình, đây không phải là tình yêu, chỉ có thể là sức hấp dẫn trí mạng của thân thể.
Anh không tin vào tình yêu, cái thứ tình cảm nhất kiến chung tình, mẹ nó, định lừa quỷ à!
Nhưng mà, dịu ngoan thần phục của Dương Khánh Kiều không chỉ câu dẫn lên dục vọng hay một thứ cảm xúc phức tạp kì lạ, còn bao hàm một loại rung động ngay cả chính anh đều vẫn chưa phát giác, cứ để cho kích thích của thân thể lặng lẽ dẫn đến nảy sinh tình tố, tuy rằng giữa hai người cho tới bây giờ ngoại trừ tình dục vẫn là tình dục, ngoại trừ sáp nhập chính là bị sáp nhập.
Tiểu thiên sứ ôm ắp hi vọng về tình yêu, trốn ở một góc trong tâm hồn, thút thít gạt lệ.
Tiểu ác ma khoái hoạt với kích tình, không kiêng nể mà phóng túng cười to.
Giờ khắc này, có yêu hay không không quan trọng.
Tình dục, mới là ngẫu nhiên gặp gỡ hay va chạm mà nổ tung, đủ để thiêu hủy đi cái vẻ ngoài đạo mạo và lý trí.
Tại gian trà nước trong văn phòng đang trình diễn một cảnh tượng tình sắc làm cho người ta mặt đỏ tim đập, bọn họ nhất thời ý loạn tình mê đều đã quên, bất cứ lúc nào cũng có thể có người xông vào.
Kỉ xảo nửa mút nửa nhả mất hồn làm cho Trịnh Ngạn phấn khởi chịu không nổi, từ trong khoang miệng ấm áp rút ra, một phen kéo lấy Dương Khánh Kiều ôm cậu ngồi trên mặt bàn bên cạnh, vội vàng kéo quần dài của cậu xuống.
Tiếp xúc với bề mặt lạnh lẽo, lý trí Dương Khánh Kiều thoáng trở lại, kích động chống cự. ”Không được, không thể ở trong này!”
Trịnh Ngạn sao lại cho phép cậu cự tuyệt, cường ngạnh cởi trần trụi nửa người dưới của cậu, khuỷu tay chen vào tách hai chân cậu ra, phần đỉnh đặt ngay lối vào khép chặt. ”Thả lỏng, để tôi đi vào.”
“Không được, sẽ có người……”
“Yên tâm, không có người nào vào đâu.”, Trịnh Ngạn rướn người hôn lên môi cậu trấn an. ”Tôi bảo Bộ phận An Toàn tổ chức buổi tọa đàm và diễn tập phòng thiên tai rồi.”
“A?!”
Đang lúc một tên háo sắc muốn tiến vào, một kẻ do dự không cho tiến vào ra sức giằng co, chuông báo động của công ty reo lên inh ỏi, từ radio vang lên một giọng nữ dễ nghe, nội dung đúng là theo như lời Trịnh Ngạn nói là đang diễn tập phòng thiên tai, muốn toàn thể đồng nghiệp công ty lập tức tới phòng hội nghị tập hợp.
Dương Khánh Kiều há hốc mồm, một lúc không biết phải nói gì.
Các vị khách quan, cái gì gọi là lấy việc công làm việc tư, thế này mới thật sự là lấy việc công làm việc tư nè, quả thực khiến cho người ta giận sôi máu mà!
“Sao có thể như vậy?”, Tiểu Kiều nhịn không được nói thầm.
“Vì sao không thể.” Trịnh Ngạn đúng lý hợp tình trả lời. ”Cậu còn thiếu tôi hai trăm chín mươi chín lần.”
“Tôi từ khi nào thiếu anh hai trăm chín mươi chín lần?”
“Tôi vốn muốn cùng cậu đại chiến ba trăm hiệp.”
“Tôi tôi tôi, tôi không muốn……”
“Cậu muốn.”
“Tôi…… A!”
Trịnh Ngạn tiện tay lấy lọ dầu oliu đặt ở bên cạnh, mở nắp ra đổ xuống nơi chuẩn bị kết hợp giữa hai người, thừa cơ tiến thẳng vào, rốt cuộc, đại công cáo thành.
Mẹ ơi đây rõ ràng là vi phạm pháp luật một cách nghiêm trọng a! Bớ bớ bớ ── cảnh sát đâu, nơi này có dã thú động dục này! Mau gọi cho vườn bách thú hoặc Hội đồng nông nghiệp phái người tới bắt đi a a a ──
Kế tiếp liền có thể tưởng tượng ra, tất cả âm thanh đều hóa thành thở dốc rên rĩ, đôi lúc lại xen vào vài câu thầm thì khiêu tình dâm mĩ.
Ngoài phòng mặt trời rọi sáng trên cao, trong phòng kích tình bắn ra bốn phía.
Trong không gian nhỏ hẹp, cảnh xuân vô hạn, âm thanh rên rĩ thanh hương thật lâu không dừng.
Cứ như vậy, trong phòng tọa đàm phòng chống tai nạn vắng mất hai người đang lo hưởng thụ bữa trưa hương lạt mỹ vị đầy dinh dưỡng, thậm chí thấy vẫn chưa đủ, thiếu chút nữa ngay cả buổi trà chiều cũng muốn cùng nhau vui vẻ.
Đại dã lang lại một lần nữa thật khoái hoạt, cảm thấy mỹ mãn vô cùng mà vỗ vỗ mông tiểu cừu, thần thái sáng lạn mà rời đi.
Đáng thương tiểu cừu nhi bị bắt duy trì tư thế bất lương mà xương sống, eo cùng lưng đều nhức nhói, hộp cơm trưa còn nằm ở trong lò vi ba đều đã lạnh ngắt.
Đành phải một lần nữa hâm nóng, cố gắng nuốt xuống, sau khi khôi phục lý trí thì thật sự không thể tin được, chính mình thế nhưng trong vòng một ngày ở thang máy, ở văn phòng tổng tài rồi trong gian trà nước cùng lão bản ân ân a a. Qủy thần ơi, bộ đang đóng GV hay AV sao?
Dương Khánh Kiều không thể không nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc ── này, có tính là quấy rối tình dục không a?
Vội vàng ăn xong bữa trưa, không bao lâu sau, các đồng nghiệp trở lại văn phòng thuận miệng hỏi: ”Phó phòng, chúng tôi mới vừa ở phòng hội nghị đều không nhìn thấy anh a, anh ngồi ở đâu vậy?”
“Nga, tôi ngồi ở sát góc, cho nên các cô không thấy được.”, chột dạ không thôi.
“Kỳ quái, ngày hôm qua rõ ràng còn phân nửa mà sao hôm nay chỉ còn lại có một chút?” một nữ đồng nghiệp vừa mới trộn rau xà lách làm món tráng miệng cảm thấy nghi hoặc, từ trong gian trà nước ló đầu ra lớn tiếng chất vấn: “Là ai lén dùng dầu oliu của tôi vậy? Làm gì mà dùng nhiều như vậy chứ!”
Tiểu Kiều đồng chường ra gương mặt oa nhi nóng đến sắp cháy, vội vùi đầu xuống bàn làm việc, cảm thấy xấu hổ đến thật muốn đi chết quách cho rồi, ảo giác thấy chỗ nào đó trên cơ thể tựa hồ như vẫn còn trơn trượt……