Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 8: Thẳng tay hạ thủ




Lăng Sương loạng choạng thiếu chút nữa thì té ngã, hối hả chạy từ trong phòng ra.

Sao nàng có thể đi nhầm phòng cơ chứ? Mất mặt quá đi, không biết có gặp phải người quen không nhỉ? Mất mặt hơn nữa là bị người ta nhầm thành kỹ nữ. Thể diện trọn đời toàn bộ đã bị mất sạch, ngay cả một mẩu vụn cũng không còn.

Đi ra khỏi Như Ý lâu, đã thấy Tiểu Điệp cùng kiệu phu đang chờ đợi ở phía dưới. Bởi vì xuất hiện sai lầm, nên gặp mặt bữa nay coi như đi tong luôn đi. Thế nhưng, nàng cũng không muốn sớm như vậy mà đã về nhà. Lúc này Lâm tiền bối cùng Tiêu mỹ nhân chắc hẳn đang xử lý công sự, làm hoài một cái chuyện chán ngắt mà hông biết chán, căn bản hai người sẽ không đếm xỉa gì tới nàng.  Ngoại trừ ngủ, nàng chả có việc gì tao nhã hơn để làm.

“Tiểu Điệp, quanh đây có chỗ nào cảnh đẹp, chúng ta đi dạo một lát rồi về”. Mời đầu giờ chiều không ra ngoài đi du ngoạn một lát chả lẽ về nhà làm gà ấp trứng hả?

Tiểu Điệp đương nhiên không thể nào nói được, nên gã kiệu phu bên cạnh cung kính trả lời thay “tiểu thư, vùng phụ cận quanh đây có một cái hồ tên gọi là Bích Ba, nếu tiểu thư buồn bực, chúng ta đến đó dạo chơi một lát nhé”.

Lăng Sương gật đầu, ngồi vào trong cỗ kiệu,“Hồ đó ở đâu? Mau đưa ta đi”. Kẻ có tiền thật là tốt, ra khỏi cửa cũng có được một đống người hầu hạ.

Tháng ba đúng vào tiết trời đương xuân, ánh nắng tưới sáng, cảnh xuân động lòng người. Ven hồ Bích Ba du khách nói liền nhau, lui tới rất náo nhiệt.

Kiệu được hạ xuống, Lăng Sương để kiệu phu nghỉ ngơi tại quán trà ven đường, còn nàng và Tiểu Điệp ven theo đường đê đi xuống dạo ven hồ.

 Phóng tầm mắt ra xa, Hồ bích Ba rộng mênh mông tựa biển, khắp nơi là một màu xanh  biếc như màu ngọc bích. Hồ Bích Ba, quả nhiên xứng với cái tên của mình.

Gió hồ thổi lên thật mát mẻ, Lăng Sương vui vẻ thoải mái, “Thật là đẹp”. Tinh thần thật thải mái,làn gió tươi mát không có sự ô nhiễm, ánh nắng ấm áp không mang theo những tia tử ngoại.

“Đúng là rất đẹp”. Một giọng nói mang theo hơi thở mát lạnh vang lên phía sau Lăng Sương.

Ngeh ngữ điệu ca than này, Lăng sương cũng đoán được phía sau nàng là mặt hàng gì, nàng quay người ánh mắt hiện rõ sự khinh thường, miệng tuôn ba tiếng “ Thật vô Vị”. Giang hồ ca tụng Lâm Bích Ảnh là võ lâm đệ tứ mỹ nhân, nên đương nhiên vẻ ngoài xinh đẹp khỏi bàn. Nhưng có đôi khi, lớn lên quá xinh đẹp cũng không phải là chuyện tốt.

Còn chưa kịp quay người đi chỗ khác, đã nghe được một tiếng hừ lạnh, “Không phải nói ngươi”.

 “Không khen ta chả lẽ khen cái hồ?”. Nàng đường đường là đại mỹ nữ Lăng Sương, không nói nàng thì nói ai?

Nheo mắt lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc, nàng chậm rãi quay đầu nhìn người đứng sau mình.

Vừa quay đầu lại, nàng triệt để choáng váng.

Đẹp quá! Thật sự là rất đẹp.

Nam tử đứng sau nàng mặc áo bào màu tím, mái tóc dài để thả tung bay trong gió. Mặt như hoa đào, tròng mắt như hai vì sao lung linh, chính giữa trán có điểm chu sa (nốt ruồi son đỏ thắm), xinh đẹp vô hạn. Mâu trung như có một dải sương mù, một vẻ đẹp cảm giác như không hề có thật, còn đôi mắt của hắn ngập nước, dập dờn như song nước màu xuân.

Hắn rõ ràng đang mặc nam trang, thế nhưng …. Thực ra thì hắn là nam hay nữ nhỉ?

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Điệp nắm chặt lấy tay nàng, mơ hồ run lên. Lăng Sương vẫn chưa chú ý tới sự thay đổi của Tiểu Điệp, thản nhiên tỏ vẻ e thẹn cười nói, “ta đúng là tưởng ai cũng mê mình mất rồi”. Có lẽ do mới đây vừa bị khinh bạc nên giờ còn lại chút di chứng.

Hắn chẳng buồn nhìn Lăng sương, hỏi lại ”Ngươi đúng là hoang tưởng thật”.

Lăng Sương chớp mắt, mặt đỏ bừng, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng nhỏ nhen phán một câu “Ừ, ta tuy xấu nhưng là vẫn là nữ nhân hàng thật giá thật. Không giống với người nào đó, nhìn như Gay, một điển hình của Đông Phương Bất Bại”. Hắn rốt cuộc là nam hay nữ vẫn còn chờ khảo chứng. (Đông Phương Bất Bại nhân vậy tự thiến để luyện quỳ hoa bảo điển trong truyện Tiếu ngạo giang hồ của Kim Dung tiên sinh).

Tên Gay đó có chút buồn cười, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, “Ngươi là nữ nhân sao?”. ( Gay khái niệm hiện đại chỉ đồng tính nam).

Lăng Sương ngượng ngùng gật đầu, hai tay chống nạnh, động tác thô lỗ, “Đương nhiên là nữ nhân, không như ai đó trông hệt như dân gay”.  Lấy kinh nghiệm nhiều năm xem phim cổ trang cung đình, thì tên nam nhân này tám phần mười là một tiểu thụ. (tiểu thụ = nam sủng hay còn gọi là thiếp nam, thịnh hành nhất là vào thời Đưởng bên Trung quốc, vua chúa quý tộc, quan lại hay một số kẻ có tiền thường cưới cả thiếp nam cùng với thiếp nữ).

Tên Gay cố kiềm nén, hỏi nàng “Cô nương  xin hỏi, Gay nghĩ là gì?”.

Lăng Sương lườm hắn một cái, “Nghĩa là bất nam bất nữ.” Khái niệm như Gay cũng không biết, trình độ văn hóa thật kém, vô cùng thiếu hiểu biết. (Biết mới lạ).

Tên Gay nghiêm mặt “ta là nam nhân”.

Thần tình trên mặt Lăng Sương giả vờ ngại ngùng gật đầu, “nói lời vô ích, ta nhìn là biết ngay ngươi là nam nhân”. Nhìn trái táo lủng lẳng ở cổ mà còn không biết nam hay nữu sao? Hắn đương nhiên là nam nhân. Nàng đã sống ở hiện đại hai mươi mấy năm, những điều căn bản như phân biệt giới tính không thể không thông thạo.

Nam tử tựa hồ tỏ ra hứng thú, hăng hái bừng bừng hỏi nàng, “Làm sao ngươi biết được vậy?’. Rất ít người vừa mới gặp đã nhìn rõ giới tính của hắn. (thấy có chút hài hước nhỉ ^-^).

 “Lão huynh, ngươi lớn tướng từng này rồi, trái táo cũng lủng lẳng ở cổ thế kia mà lại đi giả mạo mỹ nữ, có thấy xấu hổ hay không?”.Đó là điểm đặc thù để nhận diện nam và nữ.

Đối với sự vô lý của Lăng Sương, hắn không hề tỏ ra tức giận, còn kiên nhân nhờ nàng giải đáp “cô nương, phiền ngươi có thể giải thích cho ta biết một chút được không, ta giả mạo mỹ nữ lúc nào?”.

“Ngươi đã trưởng thành rồi mà còn ăn mặc như vậy, tóc tai thì bù xù, không phải giả mạo mỹ nữ thì là gì?”. Nếu nàng không có kinh nghiệm phong phú thì đã bị hắn lừa gạt từ sớm.

“Đồ ta đang mặc chính là nam trang”. Tên Gay biện giải.

“Con trai mà mặc màu tím sao? Đó là màu của nữ nhân”. Nhưng dù gì thì nàng vẫn thích cái nhan sắc của hắn.

“Sao nam nhân không thể mặc màu này chứ?”. Hắn phản bác.

“A….”Nhất thời, Lăng Sương không biết nên nói gì, mặt mũi nhăn nhó, “ Ta xin, ngươi tự nhiên nói lớn tiếng như vậy làm cái gì hả? Thôi coi như ta đã sai được chưa, ta xin lỗi ngươi”.

Động tác và lời nói của nàng hoàn toàn trái với biểu tình trên khuôn mặt, nam tử không khỏi bật cười, “Cô nương, ngươi….Thật là kỳ quái”. Gương mặt thì lộ vẻ xấu hổ nhưng miệng thì luôn nói lời thô tục, kiến thức của hắn cũng rộng rãi, nhưng một nữ tử kỳ lạ thế này hắn chưa thấy qua bao giờ.

Bản thân nàng là do trời sinh tính hay ngượng ngùng, có gì mà kỳ quái?

“Ngươi chậm rãi mà xem, ta đi đây”. Lăng Sương từ tốn đi qua người hắn, đúng lúc đến gần hắn, nàng tung một cước đá cho hắn một phát thật đau, “Ngươi không nể mặt mũi của lão nương một chút nào hết, một đá vừa rồi coi như ta lấy lãi”.

Nam tử trông y dân Gay mỉm cười, “Tiền vốn lúc nào phải trả lạicho ngươi?”. Nữ nhân này thật thú vị.

* * *

Lăng Sương đang nổi nóng, hắn không biết giữ mồm giữ miệng, lửa cháy mà còn đổ thêm dầu. Vừa dứt lời, một đôi bàn tay trắng như phấn bay vút đến, nhằm thẳng vào con mắt bên phải của hắn, “Bây giờ đây”.

Nam tử thật không ngờ nàng động thủ nhanh đến vậy, nên không hề phòng bị. Hơn nữa động tác của  Lăng Sương cực kỳ dứt khoát, hắn tự nhiên chịu đòn.

Thu hồi đôi bàn tay trắng như phấn, Lăng Sương đắc ý  thưởng thức kiệt tác của mình, “đúng là quốc bảo, thật là đẹp mắt.”

Nam tử đưa tay ôm chặt lấy mắt, dùng con mắt bên trái trừng trừng nhìn Lăng Sương, rủa hai chữ “Ác nữ.”

Ác nữ? Lăng Sương nàng thật ngại qúa đi thôi, nàng vừa ôn nhu lại hiền lành, thế mà hắn nói nàng là ác nữ, đúng là đồ đần độn không biết gì. Nàng cũng đáp trả hai tiếng“Ác nam.” Lăng Sương tung chân lên, hung hăng cảnh cáo hắn.

Võ công của Lăng Sương rất cao, không có phòng bị, hắn trúng một cước của nàng là cái chắc. Nhanh nhẹn lùi về sau vài bước, “ùm tõm”,  hắn rơi béng xuống hồ Bích Ba mất rồi.

Lăng Sương xin thề, nàng không hề cố ý. Lỗi tại hắn làm nàng nổi nóng, căn bản quên mất sau lưng hắn đã là hồ nước.

Vùng vẫy một lát, nam tử chật vật cũng bò được lên mặt hồ, toàn thân ướt sũng đứng trước mặt Lăng Sương, dùng ánh mắt sát nhân trừng trừng nhìn nàng “Ác nữ, ta sẽ không để yên cho ngươi”.

Lăng Sương rụt rè ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt mở to long lanh tựa như tiểu bạch thỏ, “Một thục nữ như ta mà ngươi cư nhiên dám nhục mạ là ác nữ, rõ ràng tự ngươi ngã xuống hồ chứ nào phải tại ta”. Nàng đời này, ghét nhất hai chữ ‘ác nữ ’. (Nói nhỏ “Đúng chứ nhỉ” cuống quýt chạy).

Nam tử hừ lạnh, “Ngươi đích xác là ác nữ”.

“Đồ gay, trên đời này lão tử hận nhất là hai chữ đó”. Lăng Sương nói dứt lời hung hăng đẩy nam tử một cái thật mạnh.

Rất hiển nhiên, nam tử thật không ngờ Lăng Sương ba lần bốn lượt lại động thủ nhanh đến thế, lần thứ hai hắn ngã oạch xuống hồ.

Nhìn nam tử ngã xuống hồ, Lăng Sương kéo tay của Tiểu Điệp, nhanh chân bỏ chạy “ Tiểu Điệp, chạy mau đi”.

Đánh người xong đương nhiên phải bỏ chạy, chỉ có kẻ ngu mới đứng lại không chạy.

Do chuyện bất thình lình xảy ra mà nguồn cảm xúc lẫn sự  hăng hái du ngoạn ven hồ của Lăng Sương đã bị cắt đứt. Thời gian trôi qua vèo vèo, thoáng cái mà ba canh giờ đã trôi qua.

Lúc về tới Lâm gia, thấy Tiêu mỹ nhân chờ đã lâu.

Lăng Sương vừa bước vào cửa, Tiêu mỹ nhân nhiệt liệt chào đón “con gái à, con đã đi đâu thế?”    

Lăng Sương ngẩn người ra, nhưng ngay lập tức đáp “con có đi mà”. Nàng có đến nhưng đã bỏ đi ngay.

Tiêu mỹ nhân hồ nghi nheo lại mắt, “Tam thiếu gia sai người nói rằng hắn đã không đợi được con”.

Lăng Sương chột dạ, nhưng trên mặt không biểu lộ chút nào, “Hẹn gặp nhau ở Như Ý lâu, chữ thiên phòng số 3 phòng không phải sao?”

Tiêu mỹ nhân bộ điệu khinh khỉnh “Ở Nhã gian kìa”. (Nhã gian tên căn phòng)

“Nhã gian?” Đầu Lăng Sương đầy vạch đen, “Có đúng là ở Nhã gian hay không?”. Chả lẽ nàng mà lại lầm lẫn hay sao?.

“Đương nhiên ở Nhã gian rồi”.

Ra là ở nhã gian, không nằm bên trong phòng, lầm lẫn thật rồi.

Lăng sương thở dài, thành thật cung khai, “Con đi dạo ven hồ Bích Ba”. Tiêu mỹ nhân sẽ không trách cứ một người thành thật chứ?

Tiêu mỹ nhân không hề tức giận, ngược lại che miệng cười duyên, “Không sao không sao, tam thiếu gia hẹn con ngày mai gặp lại”.

“Con biết rồi”. Nàng phải cẩn thận một chút, vô luận thế nào vẫn luôn có những chuyện muốn tránh mà không tránh được.

Tiêu mỹ nhân vỗ vai Lăng Sương, “Đi nghỉ sớm một chút đi, mẹ sẽ đi nói giúp với cha con”.

Tư thái của Tiêu mỹ nhân thật ưu nhã, quý phái, dáng vẻ thướt tha yêu kiều. Mới vừa đi hai bước, đã bị Lăng Sương nắm cổ áo “Mẹ, mẹ còn Mai Hoa Nhưỡng không? Con muốn uống”.

“Con gái, chả phải mẹ luôn nói với con phải chú ý tư thái hay sao, đừng có làm hành động vừa rồi lần nào nữa”. Tiêu mỹ nhân đẩy tay nàng ra, có chút hờn giận.

Lăng Sương cười gượng hai tiếng, “Mẹ, con muốn uống Mai Hoa Nhưỡng, còn không ạ?” Nói dứt lời, nàng không quên quan sát thần sắc của Tiêu mỹ nhân.

Tiêu mỹ nhân trầm mặc một hồi, vỗ vai Lăng Sương, ngửa mặt lên trời thở dài, “Mai Hoa Nhưỡng, chỉ còn một vò cuối cùng, con chỉ được nhìn thôi”.

Nhìn bóng lưng của Tiêu mỹ nhân, tinh thần của Lăng Sương hoảng hốt có chút sa sút.

Mai Hoa Nhưỡng à….

Không lẽ phía sau Mai Hoa Nhưỡng và Tiêu mỹ nhân còn có cố sự gì? ( Có chuyện gì hay không nhỉ? cái này …. Đừng hỏi ta).