Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 29: Đại chiến giành con gái




Đó là một người con gái rất đẹp, lúc nâng tay nhấc chân, đều tản ra một loại khí chất cao quý.

Nàng ta vốn ưu nhã tự nhiên, nàng vĩnh viễn không thể bắt chước.

Một người con gái như vậy, là đối tượng phụ nữ thiên hạ vừa ước ao vừa đố kị. Lúc Lăng Sương thấy nàng, lại muốn một tay đánh chết nàng ta, băm làm sủi cảo ăn, thêm chút gừng khô hấp lên ăn.

Không vì cái gì khác, chỉ vì bên người con gái như vậy còn có một người con trai.

Sóng đôi mà ngồi, hắn lặng lẽ uống rượu. Nàng ta ngồi cạnh hắn, vì hắn rót rượu gắp rau, thỉnh thoảng ôn nhu hiền lành dùng khăn thêu thay hắn lau khoé miệng.

Hay cho vợ hiền mẹ lành, hay cho một bộ hình ảnh nhu tình mật ý.

Người con trai này không phải ai khác, chính là người cung cấp t*ng trùng cho đứa con gái mới ra đời của nàng.

Nàng liều mạng sinh đứa nhỏ, hắn lại cùng người đẹp mắt đi mày lại, nhất quyết không đem nàng để vào mắt.

Kỳ quái, làm sao lại có tiếng cọ răng? Lẽ nào đại sảnh tửu lâu lại có thể có chuột? Điệp Vũ vỗ vỗ vai Lăng Sương, “Sương nhi, có con chuột, không sạch sẽ, chúng ta đến nơi khác.”

Lăng Sương nghiến răng nghiến lợi, “Không có chuột, chỉ có người đang cọ răng.”

“Ngươi cọ răng làm gì? Đói bụng lắm sao?” Sẽ không đói đến cọ răng chứ?

“Ta, ta muốn cắn người.” Lăng Sương tiếp cọ răng, gắt gao nhìn chăm chăm người con gái kia, “Có thấy người đẹp áo trắng kia không? Ta tính ăn nàng ta.”

“Ta không chỉ thấy nữ nhân kia, mà còn thấy nàng ta bên cha của Ngữ Vi. Nàng ta là ai a? Sẽ không là thê tử của Quỷ Tôn chứ.” Ánh mắt Điệp Vũ đột nhiên trở nên là lạ, “Sương nhi, ngươi là tiểu thiếp?”

“Ngươi nhìn Lăng Sương ta giống tiểu thiếp sao?” Lăng Sương dùng ánh mắt giết người hung hăng nhìn chằm chằm bọn hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị đem hai người kéo lại đây ăn sống nuốt tươi, “Lão nương liều mạng sinh con, thiếu chút nữa đã mất mạng nhỏ, hắn ngược lại thật tốt,nhuyễn ngọc ôn hương, rượu say món ngon. May mà ta không có tình cảm gì với hắn, bằng không sớm muộn cũng tức chết.” Luôn miệng nói yêu nàng, chờ nàng, lại đem theo một người đẹp bên người hưởng thụ. Lũ con trai, đều là đức hạnh này.

Nam Cung Điệp Vũ híp mắt nghi hoặc, “Các ngươi không có tình cảm gì sao?” Nàng làm sao ngửi thấy được vị dấm chua đậm đặc?

Bọn họ không có cảm tình? Lừa quỷ còn có thể, lừa Điệp Vũ nàng? Đừng hòng.

“Ngươi chớ hiểu lầm, ta không phải ăn dấm chua cũng không phải ghen ghét, ta chỉ là cảm thấy không công bằng. Con gái hắn cũng có phần, vì cái gì ta thiếu chút nữa đã mất mạng nhỏ, hắn lại an an ổn ổn hưởng thụ.” Lời này Lăng Sương nói cho Điệp Vũ nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.

Không sai, nhất định là vậy.

Bởi vì cảm thấy không công bằng, cho nên lòng khó chịu. Bởi vì cảm thấy không công bằng, cho nên muốn bóp chết đôi… gian phu dâm phụ kia.

Nếu nàng mạnh miệng không chịu thừa nhận, Điệp Vũ cũng không ép, đem trọng tâm câu chuyện lôi về chuyện quan trọng nhất trước mắt, “Ngươi mới sinh con xong, rất cần nghỉ ngơi thật tốt, ăn chút gì đó, đừng so đo với bọn hắn làm gì.” Đi qua đi lại lâu như vậy, nàng ta cũng mệt sắp chết. Người con gái này mới vừa sinh con xong lại có sức ăn dấm chua, nàng ta thật phục nàng rồi.

“Ta tình nguyện nghỉ ngơi trong phòng tồi tàn, tình nguyện bắt mấy con gà rừng bổ trợ sức khoẻ, cũng không nguyện nhìn bọn hắn khanh khanh ta ta.” Nếu như không phải số nàng tốt, lúc sinh con không đau mà chết thì cũng sẽ bị tức chết.

“Đem ngươi ném vào phòng tồi tàn ta rất rất đắc ý.” Điệp Vũ cúi đầu dỗ Ngữ Vi, “Đem con gái nuôi của ta ném phòng tồi tàn, ta lại không nỡ.”

“Ta mới sinh con xong có một giờ, có thể phiền lão nhân gia ngươi có chút lương tâm, đỡ ta một cái.” Nàng là người, không phải thần. Làm bằng thịt, không phải làm bằng sắt. Chất lỏng chảy trong cơ thể là máu tươi, không phải xăng. Có thể mệt, có thể đói, cũng có thể mệt mỏi rã rời.

Mới sinh con xong có thể đi một đoạn đường lớn, ngay cả chính nàng cũng phải bội phục bản thân.

Điệp Vũ đầu óc chậm nửa nhịp mới nhớ ra cơ thể Lăng Sương rất yếu, nàng ta vội đỡ lấy nàng, cười làm lành, “Xin lỗi.” Thời kỳ đặc biệt, không cùng nàng so đo.

Ba người con gái hai lớn một nhỏ đi vào, vừa vặn đi qua trước mắt Lệ Tàn Tâm.

Hắn chú ý tới nàng rồi, giương mắt, hắn nhìn chằm chằm nàng không chuyển mắt, thản nhiên mở miệng, “Sắc mặt ngươi rất kém.” Sắc mặt kém tới cực điểm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu.

Hắn còn quan tâm nàng sao? Lòng Lăng Sương kinh hoàng một chút, lập tức cười nhạt. Mắt điếc tai ngơ, đi qua trước mắt hắn.

Có niềm vui mới còn nhớ được nàng tình yêu cũ, thực sự là hiếm thấy.

Điệp Vũ quay đầu ném cho hắn một ánh mắt hung tợn, “Nam nhân thối bội tình bạc nghĩa, tránh xa Sương nhi nhà ta một chút.”

Bội tình bạc nghĩa? Lệ Tàn Tâm nhịn không được nhíu mày.

Bội tình bạc nghĩa phải là Lăng Sương chứ?

Hắn dời ánh mắt, vô ý chạm đến đứa bé trong lòng Điệp Vũ. Bỗng dưng, đáy mắt hắn hiện lên một tia vui sướng.

Đứa nhỏ kia, sẽ không là…

Người đẹp cũng nhíu mày, nguyên nhân cũng là bốn chữ “bội tình bạc nghĩa”, “Các nàng là ai?” Sẽ không là đại ca luôn luôn lạnh lùng, làm ra chuyện gì với cô nương nhà người ta, sau đó không muốn chịu trách nhiệm chứ.

Hắn vẫn luôn không hứng thú với con gái, nếu bội tình bạc nghĩa với cô nương gọi là Sương nhi, có phải chứng tỏ là hắn đối với nàng…

Hắc hắc, hắn không chịu trách nhiệm, nàng ta chịu trách nhiệm.

“Ngươi là niềm vui mới của hắn sao? Ta nói cho ngươi, ta cùng nam nhân thối này đã sớm không còn quan hệ gì. Còn quan hệ trước đây là gì, ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần biết rằng, nam nhân này thấy một người yêu một người, quả thực thối lắm rồi. A, lời thề son sắt sẽ chờ ta… Kết quả…” Lăng Sương từng chữ từng chữ sắc bén, lại có vẻ mềm yếu vô lực, “Đứng trên lập trường nữ nhân, ta khuyên ngươi sớm tìm người khác.” Chà đạp một người đẹp như vậy, tội lỗi a, A Di Đà Phật…

Người đẹp tao nhã đứng lên, dịu dàng cúi đầu, ôn nhu mà nói, “Sương nhi cô nương, ta là Lệ Tương Tương, là muội muội của hắn.” Nàng ta hướng Lăng Sương nháy mắt, cười nhạo, “Tẩu tử, sẽ không là ngay cả ta tẩu cũng ăn dấm chua chứ?”

Hả hả hả? Muội muội? Người đẹp tao nhã này là muội muội hắn.

Vậy nàng… không phải vừa mới rõ ràng uống dấm chua sao?

Khụ, ai nói nàng ăn dấm chua ấy nhỉ? Một chưởng đánh bay.

Trên gò má tái nhợt nổi lên một chút màu hồng ám muội rất đậm, nàng ho khan một tiếng, “Ta không có ăn dấm chua.” Lâu hồ ly từng nói Quỷ Tôn có một muội muội gọi là Tương Tương. Có căn cứ xác thực của hồ ly từ trước, nàng tin lời của nàng ta.

Lệ Tương Tương cố ý pha trò, “Đúng nha, tẩu tử không có ghen, có điều ánh mắt của tẩu tử, dường như muốn đem ta ăn sống nuốt tươi rồi.”

Lăng Sương một mực bác bỏ, “Ta không phải tẩu tử của ngươi.” Nàng đã từng thề, cả đời không lấy chồng. Cho dù là Lệ Tàn Tâm phụ thân của Ngữ Vi, cũng sẽ không trở thành chồng của nàng.

Lệ Tàn Tâm vẫn lặng lẽ uống rượu như cũ, vẻ mặt lại trở nên lạnh lẽo u ám, ở sâu trong con ngươi có một ngọn lửa giận như có như không.

Hắn buông chén, ưu nhã thong dong đứng lên đi đến bên cạnh Điệp Vũ.

Thấy hắn lại gần đứa nhỏ, Lăng Sương đột nhiên ngửi được một chút mùi nguy hiểm. Nàng nhìn hắn đề phòng, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể phát động đại chiến giành con gái, “Ngươi muốn làm gì?”

Lệ Tàn Tâm liếc mắt nhìn bé gái đang ngủ say một cái, “Đứa nhỏ cũng đã giúp ta sinh ra rồi, còn không muốn gả cho ta sao?” Người con gái này, cố ý chọc tức hắn.

Thảm rồi thảm rồi, chuyện lén lút này đã bị phơi ra ngoài ánh sáng rồi. Sắc mặt Lăng Sương càng thêm trắng bệch, nàng khẽ cắn môi, “Đứa nhỏ ta nhặt được, không liên quan gì ngươi.” Ngữ Vi, thứ cho ta nói xạo.

Lệ Tàn Tâm giương con ngươi lạnh nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng khiến nàng trong lòng run sợ, cả người run lên, bất cứ lúc nào cũng có thể té xíu.

“Nếu như không có việc gì, ta đi trước.” Chuồn thôi, chuồn thôi. Rất không có khí phách chuồn đi, là cách tốt nhất.

Thanh âm Lệ Tàn Tâm càng thêm lạnh lùng, “Nó trông rất giống ta.” Quả thực đúng là giống nhau như đúc.

Trực giác nói với hắn, đứa nhỏ này là con của hắn.

Ách… Quả thực rất giống hắn.

Có điều, Lăng Sương tuyệt đối sẽ không thừa nhận, “Ách… Cái đó cũng không thể chứng minh được gì.”

Hai tròng mắt Lệ Tàn Tâm bỗng chốc nheo lại, tiếp đó, bóng người màu trắng giống hệt ma quỷ biến mất ở cửa.

Tương Tương hướng nàng cười cười áy náy, “Tẩu tử, con cháu nhà chúng ta không thể lưu lạc bên ngoài. Nếu như tẩu còn muốn con gái, gả cho đại ca của ta đi.” Sau đó, Lệ Tương Tương cũng biến mất.

Tiêu hoá xong lời Lệ Tương Tương, Nam Cung tiểu thư não ít nếp nhăn mới cúi đầu nhìn một cái…

“A… Ngữ Vi không thấy nữa rồi…” Khỏi phải nói, bị cha nó ôm đi rồi.

Hai người con gái ngây ngốc nhìn nhau, cùng lúc lao ra ngoài.

“Nam nhân thối, đem con gái của ta trả lại cho ta, trả lại cho ta.” Lăng Sương vừa đuổi vừa cao giọng thét, trong đó xen lẫn tiếng khóc vô cùng thê thảm, “Cứu mạng cứu mạng a, Quỷ Tôn cướp con của ta.” Ô ô ô ô, Ngữ Vi của nàng, bảo bối của nàng.

Tiếng khóc Lăng Sương thê thảm mười phần, khiến tất cả người đi đường đều ném ánh mắt hiếu kỳ, có điều… ai quan tâm nàng.

Thói đời càng về sau, tình người càng phai nhạt a…

Tuy là thói đời càng về sau, tình người càng phai nhạt, người tốt rốt cuộc cũng không có chết hết. Cho nên, lối đi của Lăng Sương bị chắn ngang.

Vừa sinh xong con, tâm tình không không chế được gần như sụp đổ, khiến Lăng Sương hoàn toàn không có khả năng chống cự. Lúc một bóng người chắn trước mặt nàng, đồng thời nhanh chóng ra tay điểm huyệt đạo của nàng, nàng chỉ có thể mặc cho người xâm phạm, ngoan ngoãn mà bất tỉnh.

Tiếng khóc la đột nhiên dừng hẳn, Điệp Vũ chạy trước mặt vội quay đầu lại, thấy Lăng Sương yếu ớt dựa vào trong lòng một người con trai. Người con trai kia nàng ta từng gặp qua, chính là hắn anh hùng cứu mỹ nhân ở trấn Bạch Thạch.

Nàng ta vội vội vàng vàng chạy trở lại, thở hồng hộc, “Là ngài? Sương nhi làm sao vậy?”

Người con trai thản nhiên nói, “Bị ta điểm huyệt.”

Điệp Vũ trừng mắt người con trai không vui, “Ngài điểm huyệt nàng làm gì, chúng ta đang vội đuổi theo Ngữ Vi.”

Người con trai nhíu mày, giọng điệu rất ác liệt, “Điệp Vũ tiểu thư, cô có suy nghĩ hay không. Lăng cô nương mới sinh con xong, cơ thể rất yếu ớt, làm sao có thể để nàng chạy loạn khắp nơi?” Hắn lạnh lẽo liếc Điệp Vũ một cái, “Trừ phi, cô muốn nàng chết.”

“Ách…” Điệp Vũ ấp úng chột dạ, “Ta… ta đã quên.”

Người con trai híp mắt nhìn nàng tức giận, “Đem nàng về khách sạn nghỉ ngơi.”

Tuy nàng ta nhìn ra được người con trai cũng không có ác ý, nhưng mà nàng ta vẫn hỏi một vấn đề, “Ngài là ai? Vì sao giúp chúng ta?” Theo nàng biết, hiện nay người tốt trên đời gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ không nhiều lắm. Coi như còn được mấy người, cũng sắp tuyệt chủng rồi.

“Cố Thanh Phong.” Đáp lại ba chữ vô cùng đơn giản.

Cho dù Điệp Vũ nông cạn quê mùa, ba chữ “Cố Thanh Phong” như sấm bên tai nàng ta vẫn biết rõ. Huống chi, nàng ta cũng không nông cạn quê mùa. “Đương kim võ lâm đệ nhất thần y Cố Thanh Phong? Ngài vì cái gì muốn giúp chúng ta.” Thân là đệ nhất mỹ nữ, thân là Nam Cung gia tứ tiểu thư, Điệp Vũ tuyệt đối là người quá quen cảnh đời. Đối với thân phận của Cố Thanh Phong, nàng ta chỉ là hơi kinh ngạc mà thôi.

Biểu hiện của nàng ta ngược lại khiến hắn bất ngờ, “Ta là đại phu, không quen nhìn người khác làm hại thân thể. Thế nào? Bất ngờ?” Cố Thanh Phong hắn tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, cho dù võ lâm minh chủ thấy hắn, mắt cũng sẽ sáng ngời. Biểu hiện của người con gái này đặc biệt trấn định, ngược lại khiến hắn hiếu kỳ.

“Có cái gì mà bất ngờ, đệ nhất thần y, cùng lắm chỉ là một cái tên mà thôi.” Người tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ thấy nhiều rồi, gần như đã chết lặng rồi. Một Cố Thanh Phong bé mọn, không đủ để khiến nàng kinh ngạc.

Cố Thanh Phong không tự chủ được nhìn vào hai mắt nha hoàn không kinh ngạc bình thường này, “Đi thôi, tìm một chỗ để Lăng cô nương nghỉ ngơi.”

Tìm khách sạn thoải thoải mái mái ở lại, Cố đại thần y ra tay cao quý giúp Lăng Sương bắt mạch. Nhẹ nhàng ấn cổ tay nàng, vùng giữa đôi lông mày càng nhăn càng chặt, “Chết là đáng.”

“Bốp”…

Cố đại thần y ăn một cái tát, đầu sỏ gây nên chính là Nam Cung Điệp Vũ bên cạnh.

Vẻ mặt Cố Thanh Phong đột nhiên biến lạnh, ánh mắt âm u lạnh lẽo rơi trên mặt Điệp Vũ, “Ngươi tát ta?” Một nha hoàn nhỏ bé, dám tát Cố Thanh Phong hắn?

Điệp Vũ không chút sợ hãi, giơ tay, lại là một cái tát, “Lão nương chính là tát ngươi.”

Cô Thanh Phong hắn lại cũng có thể có một ngày bị tát? Hơn nữa, kẻ liên tiếp tát hắn hai cái, lại là một người con gái xấu xí.

Gân xanh trên trán nổi lên, hắn cố nén xúc động muốn bóp chết Điệp Vũ, “Vì sao tát ta.”

“Sương nhi đã như vậy rồi mà ngươi còn rủa nàng, không đáng đánh sao?” Điệp Vũ ngạo nghễ nhướng mày, lên mặt nạt người, “Cố Thanh Phong, y thuật kém không ai chê cười ngươi, rủa bệnh nhân là ngươi không đúng. Ngươi không có bản lĩnh thì để Điệp Vũ ta, ngươi đứng sang bên.” Nàng ta thuận tay túm vạt áo của Cố Thanh Phong, kéo hắn sang một bên, “Cần làm gì thì làm đi, đừng ở chỗ này mà vướng chân vướng tay.”

Sinh trưởng trong võ lâm thể gia, Điệp Vũ đương nhiên cũng từng học qua hai ngày y thuật. Tuy rằng không bằng Cố Thanh Phong, vẫn là có thể chuẩn đoán được một ít. “Nội tức rối loạn, hẳn là do bị kích động. Khí huyết không đủ, mạch tượng trì trệ…” Nàng ta thu tay, thở dài nói, “Từ mạch tượng mà xem, nàng hình như đã cạn kiệt tâm sức. Không điều trị cho thật tốt, e là sẽ… dầu hết đèn tắt a.”

Không ngờ Điệp Vũ lại có thể chuẩn xác nói ra nguyên nhân bệnh của Lăng Sương, Cố Thanh Phong lại lần nữa lau mắt nhìn nàng, “Từ lúc mang thai, nữ nhân này đã liền làm càn. Có thể bình an sinh con được đến bây giờ, đã là kỳ tích.” Cơ thể nàng ngày hôm nay kém tới nỗng nỗi này, hoàn toàn là nàng tự chuốc lấy.

Điệp Vũ hoang mang, “Cơ thể của nàng không kém như vậy a.” Nàng ta vẫn đi theo Lăng Sương, tình trạng cơ thể của nàng không kém như vậy.

Cố Thanh Phong thở dài bất đắc dĩ, “Lấy việc nàng làm loạn vô pháp vô thiên, đứa nhỏ vốn đã khó giữ được. Cũng là nàng dùng ý chí gắng gượng, nỗ lực bảo vệ nó. Bảo vệ đứa nhỏ đã lấy hết tâm sức của nàng, sinh con khiến nàng tâm tư cùng lao lực quá độ. Có thể mẹ con bình an, đã là kỳ tích rồi.” Lần trước giúp nàng bắt mạch, hắn cũng đã đoán trước tình trạng này.

“Điều trị trong lúc mới sinh là tốt nhất, trong vòng một tháng tới, Sương nhi giao cho ngươi. Có bất luận sai sót gì, ngươi chôn cùng nàng.” Giọng Nam Cung Điệp Vũ hoàn toàn là uy hiếp, không cho Cố Thanh Phong lâm trận bỏ chạy.

Cố Thanh Phong cười khổ, “Nàng nếu như có chuyện, sư phụ ta cũng sẽ giết ta.” Nha đầu Lăng Sương vậy mà lại được sư phụ hắn thích.

Nam Cung Điệp Vũ cười nhạt, “Sư phụ ngươi là Cố Tam sao.”

Thông minh, Cố Thanh Phong gật đầu, “Không sai, Kiến Tử Bất Cứu Cố Tam chính là sư phụ ta.”

“Vì sao âm thầm bảo hộ chúng ta?” Mỗi lần nguy cấp, hắn đều xuất hiện, thiên hạ không có chuyện khéo như vậy.

“Để một người phụ nữ mang thai đi giết Quan Phách thực sự quá nguy hiểm, sư phụ lo lắng nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên để ta âm thầm bảo hộ, cho đến khi nàng sinh con bình an mới thôi.” Kẻ giết Quan Phách vốn nên là hắn, Lăng Sương thay hắn giết Quan Phách, hắn bảo hộ nàng là chuyện nên làm.

Điệp Vũ “ừm” một tiếng, đổi đề tài, “Ngữ Vi là con ruột máu mủ của Quỷ Tôn, hắn sẽ không làm gì Ngữ Vi. Chuyện cấp bách bây giờ, là giúp Lăng Sương điều trị cơ thể cho thật tốt.” Nàng tuy ngốc, cũng biết phân rõ nặng nhẹ.

“Ngươi yên tâm, nàng không sao.” Thầy trò bọn họ có thể cướp người của Diêm Vương, tình trạng của Lăng Sương tuy nan giải, cũng không đến mức không cứu được.

————

Spoil:Sợ nam nhân? Đang yên đang lành sợ nam nhân làm gì?

Chẳng lẽ là đại ca trên giường quá cầm thú, cho nên nàng sợ? Ừ, nhất định là như vậy.