Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 2: 2: Con Dâu Nuôi Từ Bé





Mộ Tuyết sớm một thân bồn chồn, đứng ở cửa ngóng trông, từ khi nhận điện thoại của lão công, nàng đều đã đi vòng quanh ổ đều hơn tám mươi lần, gấp gáp lại muốn khóc.

Nữ nhi nàng thật sự còn sống sao? Nàng sẽ trở về sao? Những năm qua nàng sống có tốt không? Có bị thiệt thòi không?
Càng nghĩ, Mộ Tuyết càng cảm thấy mình không phải mình là một người mẹ tốt.

Nếu năm xưa nàng không yếu đuối biết đâu đã giữ lại được nữ nhi, sẽ không để nàng bị cướp đi ngay trước mắt.

Bị bán vào sơn thôn, cả đời này của con bé coi như đều bị hủy.

Nghĩ đến đây, Mộ Tuyết cơ hồ nước mắt đầy mặt.

Ngồi trong sofa, Mộ Bạch Chi sắc mặt không quá tốt đẹp, nhưng thấy Mộ Tuyết cứ đi ra đi vào lo lắng như vậy, đành gắng gượng đứng dậy tiến đến an ủi: "Muội muội trở về là chuyện tốt, mẹ đừng quá lo.

Bị bán vào sơn trang, tất nhiên không trông mong tấm thân còn trong sạch, nhưng sự đã như vậy, nàng gả đi cũng không gả đi đâu được.

Vừa hay có thể ở lại bồi mẹ và mẫu thân, đây là chuyện tốt, mẹ đừng thương tâm nữa!"
Nghe Mộ Bạch Chi an ủi, Mộ Tuyết lại càng thêm tự trách, bưng mặt khóc nức nở.

Tính tình Mộ Tuyết vốn nhu nhược mềm mại, đặc trưng của một con thỏ trắng, càng huống hồ tâm tư nàng lại thập phần đơn thuần, thế nên đã không trông thấy nụ cười hả hê của Mộ Bạch Chi ngay cạnh bên.

Mộ Bạch Chi không phải thân sinh của hai phu phụ Mộ Tuyết.

Năm đó các nàng mất con, Mộ Tuyết tinh thần bất ổn, mỗi ngày đều tự áy náy muốn tìm chết, đúng lúc này ca ca Mộ Tuyết tìm đến.

Vì tẩu tử Mộ Tuyết quá mắn đẻ, đẻ liền tù tì mười mấy thỏ con liên tục, bất quá ca ca Mộ Tuyết lại chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, tất nhiên chi tiêu đều không đủ cho một cái ổ nhiều thành viên như thế.

Vậy nên Mộ Bạch Chi được gửi đến nuôi với danh nghĩa con thừa tự, vừa hay khỏa lấp phần nào tâm tình của Mộ Tuyết.

Cuối cùng cũng đợi được đến khi Kỷ Giang Hạ quay về.

Tất nhiên, Mộ Tuyết càng vội vàng nhìn thân ảnh bên cạnh Kỷ Giang Hạ nhiều hơn.


Kỷ Miên giống Kỷ Giang Hạ, là một con báo tuyết, hầu hết báo tuyết ở độ tuổi trưởng thành đều thừa hưởng sắc vóc không tầm thường.

Trong họ nhà mèo lớn, báo tuyết được mệnh danh là "mỹ nhân độc tôn trên đỉnh tuyết sơn", hầu hết Alpha và Omega đều đặc biệt xinh đẹp một cách kiêu kì lóa mắt.

Trong giới giải trí, Ảnh hậu và Ảnh đế thời hoàng kim đều là xuất từ tộc báo tuyết mà ra.

Thế nhưng, thiếu nữ đứng sau lưng Kỷ Giang Hạ, nào có một chút khí thế báo tuyết, đều là nhút nhát và rụt rè.

Mộ Bạch Chi chen lên phía trước Mộ Tuyết, cảnh giác quan sát, khi trông thấy Kỷ Miên bù xù bẩn thỉu thì nhẹ không phát hiện cười khảy.

Nghĩ thầm trong bụng, còn tưởng thế nào nguyên lại cũng chỉ là chiếc giày rách bị bọn thôn dã chơi chán, xừ, làm nàng ta lại phí tâm tư đề phòng.

Mộ Tuyết lao lên trước mắt Kỷ Miên, nước mắt đầy mặt: "Miên Miên!"
Kỷ Miên thụt lùi về sau nửa bước, chớp động hàng mi, rụt rè: "...Mẹ?"
Mộ Tuyết tức thì khóc ô ô ôm chầm lấy Kỷ Miên: "Là mẹ không tốt! Đều là mẹ không tốt!! Miên Miên! Ngươi tha lỗi cho mẹ!! Đều là tại mẹ!!"
Lần đầu tiên Kỷ Miên chứng kiến được sức mạnh của tộc thỏ ở khoảng cách gần như vậy, con ngươi hơi co rút.

Mắt thấy Mộ Tuyết sắp khóc đến ngất đi, Kỷ Miên hoảng hồn đỡ nàng, hốc mắt phiếm hồng: "Mẹ, ta không trách ngươi! Ta không sao!"
Mộ Tuyết vuốt ve sờ soạng Kỷ Miên từ trên xuống dưới, khóc càng lợi hại hơn.

Kỷ Giang Hạ thấy vậy dở khóc dở cười, bất quá trong lòng cũng thập phần cảm thán.

Nàng thật sự không nghĩ gia đình các nàng sẽ có thể tái ngộ.

Âu lão thiên gia vẫn còn có mắt.

Mộ Bạch Chi hồi phục tinh thần, dù sao bây giờ nàng ta cũng là diễn viên có tiếng, rất nhanh bày ra được vẻ mặt khóc lóc an ủi, tiến đến dìu đỡ Mộ Tuyết nghẹn ngào: "Tốt quá rồi, muội muội về thì tốt quá rồi, những năm qua mẹ và mẫu thân ngày nào cũng lo lắng cho muội không yên, tinh thần tiền bạc đều hao mòn không ít.

Thế nhưng nay muội có thể trở về, coi như điểm đó cũng đáng đi!"
Kỷ Miên bận rộn ôm lấy Mộ Tuyết, lại tiện đà quan sát Mộ Bạch Chi vừa lên tiếng.

Kỷ Giang Hạ thấy như vậy bèn nói: "Đây là biểu tỷ của ngươi, nhưng năm xưa mẹ ngươi trong lòng quá nhiều gút mắt, chúng ta đã nhận nàng làm con thừa tự, an ủi mẹ ngươi."

Kỷ Miên rụt rè gật đầu, tỏ vẻ hiểu chuyện.

Kỷ Miên được hai mẹ đưa vào trong nhà, vây quanh người nức nở hỏi han người ân cần rót nước, Mộ Bạch Chi thấy cảnh đó thập phần không thoải mái, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ ngồi cạnh Kỷ Miên, thi thoảng lại quan tâm hỏi về cuộc sống trước kia của Kỷ Miên: "Muội muội đi như vậy, bọn người kia có làm khó muội không? Tỷ nghe nói, con dâu từ trong thôn chạy trốn, đều sẽ bị kéo về, thậm chí còn huyên náo rất lớn! Muội như vậy sẽ không có việc gì đi? Tỷ thật lo lắng."
Mộ Bạch Chi tất nhiên là chắc mẩm Kỷ Miên bán vào sơn thôn làm con dâu nuôi từ bé, mà đã như vậy đám người sơn thôn kia lại cực kì không nói đạo lý, hằng năm chuyện gia bạo con dâu đến mức con dâu bỏ trốn vẫn diễn ra thường lệ, hơn nữa cho dù con dâu bỏ trốn thành công bọn họ cũng sẽ tìm đến nơi, la lối ồn ào đòi đem con dâu về.

Nói đến đây Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết đồng thời khẩn trương cùng đau lòng, bọn họ đều rất ăn ý không đề cập đến những chuyện đó, sợ làm tổn thương Kỷ Miên.

Quả nhiên Kỷ Miên nghe tới đó cúi thấp đầu hơn, trong mắt lóe vệt nước mắt, ấp úng: "Có...!có thể hay không đừng nói chuyện đó...!Ta, ta không muốn nhớ đến..."
"Hảo, hảo.

Không nói đến, không nói đến.

Miên Miên ngoan, hiện tại có mẹ và mẫu thân làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi không có gì để sợ cả! Cho dù là ai cũng đừng hòng bắt nữ nhi của ta đi lần nữa!" Mộ Tuyết lau nước mắt nói.

Kỷ Giang Hạ cũng phụ họa: "Đúng vậy.

Miên Miên, ngươi không cần sợ! Ngươi ở đây, chúng ta lại là một gia đình, ai cũng không thể ức hiếp được nữ nhi của Kỷ Giang Hạ ta!"
Kỷ Miên ngước nhìn hai nữ nhân đầy mặt quan tâm kia, nội tâm trào dâng ấm áp, mỉm cười, chỉ là nụ cười mỉm nhưng lại bừng lên vẻ ngây thơ sáng sủa, hệt như đứa trẻ năm ấy vẫn còn năm tuổi chưa trải sự đời, đơn thuần và ngây ngô.

"Mẫu thân, mẹ.

Cảm ơn hai người."
"Có cái gì mà cảm ơn chứ." Kỷ Giang Hạ giang tay ôm cả Mộ Tuyết và Kỷ Miên vào lòng.

Ngồi bên cạnh nhìn cảnh đó, Mộ Bạch Chi suýt chút cười ra tiếng.

Chẳng qua là một đứa đã bị cưỡi đến nát bấy, thân thể đều bốc mùi thối rồi, vẫn có thể an ủi ngây thơ như thế.

Bất quá, ngoài miệng nàng ta vẫn nói: "Đã như vậy, để ta đi nấu chút gì đi.

Muội muội gầy yếu như vậy, cần bồi bổ đâu!"

"Đúng vậy, vẫn là Chi Chi suy nghĩ chu đáo." Mộ Tuyêt sờ đầu Mộ Bạch Chi nói.

Tranh thủ lúc vào nhà bếp, Mộ Bạch Chi gõ tin nhắn trên điện thoại gửi đến mẹ ruột mình.

[Không cần lo lắng.

Chỉ là một con nha đầu thối đã bị chơi đến nát rồi.

Chẳng qua hai phu phụ kia lại còn vây quanh hết lòng an ủi, không lẽ bọn họ không thấy ghê tởm hay sao chứ.

Ta thật muốn cười.]
Rất nhanh bên kia có hồi đáp ngay: [Dù là vậy, ngươi cẩn thận một điểm.

Còn nữa, ta nghe nói Kỷ Giang Hạ vẫn đang tra cho bằng được kẻ buôn người năm đó, chuyện này thật phiền phức, ngươi chú ý một chút, không được để nàng ta tra ra manh mối đến trên đầu chúng ta, như vậy tiền đồ của ngươi cũng không xong đâu.]
[Ta đã biết.]
Sau đó Mộ Tuyết đề cập tới chuyện tắm rửa thu xếp chỗ nghỉ cho Kỷ Miên.

Nhà của Kỷ Giang Hạ nằm trong Mạt Lỵ Ổ, một trong những khu nhà có kiến trúc đẹp và tinh xảo nhất Đế đô, chỉ dành cho hội nhà giàu, phóng tầm mắt thì cả khu cũng chỉ có hai mươi bốn căn hộ.

Mà nhà của Kỷ Giang Hạ lại là căn thứ hai mươi bốn, vừa hay là căn tệ nhất trong hai mươi bốn căn, tuy nhiên cũng là nơi mà thường dân bách tính ngước nhìn.

Có thể thấy điều kiện của Kỷ Giang Hạ không tồi.

"Để ta dọn đồ của mình qua phòng khách đi, muội muội trở về cũng nên vào lại phòng của mình đâu." Mộ Bạch Chi nhẹ giọng nói, chỉ là trong mắt không giấu được đầy mất mát tổn thương.

Kỷ Giang Hạ và Mộ Tuyết đều khó xử nhìn nhau.

Trong ổ tất nhiên rộng rãi nhiều phòng, bất quá căn phòng lớn nhất vốn trước kia hai phu phụ định dành cho nữ nhi bảo bối, sau khi Mộ Bạch Chi đón đến, đã thay thế vào ở.

Hiện tại đồ đạc của Mộ Bạch Chi đều chất đầy bên trong, nàng ta là một diễn viên, quần áo phục sức không thể nào thiếu được, nếu muốn dọn ra đâu thể chỉ một buổi tối là xong.

Lại nói, phu phụ Kỷ Giang Hạ lại không phải kiểu người bạc tình, việc đón con ruột về sau đó hắt hủi con nuôi này quả thực làm quá phũ phàng đều tổn thương.

Mộ Bạch Chi vốn được gửi đến nuôi với danh nghĩa nữ nhi, nay Kỷ Miên trở về, sự tồn tại của nàng ta quả là khó xử.

Kỷ Giang Hạ nghĩ một lúc nhẹ nhàng nói: "Không sao, Chi Chi, ngươi ở phòng đó đã quen.

Không cần dọn ra, ngày mai ta liền sẽ thuê người tu bổ một phòng mới cho Miên Miên." Sau đó sợ Mộ Bạch Chi ủy khuất, bồi thêm một câu: "Dù sau này có chuyện gì, ngươi gọi ta một tiếng mẫu thân ta vẫn sẽ che chở cho ngươi.


Không được nghĩ nhiều, biết không?"
Mộ Bạch Chi nức nở ôm lấy cánh tay Kỷ Giang Hạ: "Cảm ơn ngươi, mẫu thân."
"Ngoan." Sau đó liền quay sang Kỷ Miên, thấp giọng trấn an: "Miên Miên ngoan, ngươi tối nay chịu khó ngủ với ta và mẹ một đêm, sáng mai ta liền cho người tu bổ phòng cho ngươi ngay, ngươi thích kiểu dáng hay nội thất gì cứ tùy ý chọn lựa, được không?"
Kỷ Miên dè dặt gật đầu.

Mộ Tuyết vội vàng kéo Kỷ Miên: "Ngoan, Miên Miên đến, mẹ dắt ngươi đi tắm rửa.

Tắm rửa xong chúng ta ăn cơm."
Kỷ Miên dừng một chút, từ trong ba lô ôm trong người móc ra một vật, là một hộp ô mai ướp đường.

Nàng ngượng ngùng lại cẩn thận nói: "Ta...!ta không biết quà gặp mặt thế nào mới thỏa đáng...!Đây là ta tự tay làm..."
Kỷ Giang Hạ nhìn hộp ô mai vừa rẻ tiền vừa trân quý kia, dù là một đại Alpha tính khí cứng rắn cũng không nhịn được muốn khóc, càng không nói tới thỏ trắng Mộ Tuyết đã khóc như mưa: "Hảo, hảo.

Miên Miên thật hiểu chuyện..."
Mộ Bạch Chi càng nhìn càng chướng mắt, cảnh tượng ấm áp này thật sự khiến nàng ta muốn buồn nôn, chỉ một hộp mứt quả rẻ tiền lại khiến hai người kia cảm động rưng rưng? Nực cười! Nàng ta ở cái nhà này gần mười lăm năm, việc bỏ công sức lấy lòng ra còn thiếu hay sao? Nghĩ tới đây, Mộ Bạch Chi càng âm thầm tức giận.

Mộ Bạch Chi vốn thể hiện một chút phong phạm chủ nhà, mở lời định lấy quần áo đắt tiền của mình ra cho Kỷ Miên, bất quá Kỷ Miên là báo tuyết, thuộc thú nhân đại hình thể, so với tộc thỏ tất nhiên vóc người lớn hơn rất nhiều.

Mặc dù Mộ Bạch Chi lớn hơn Kỷ Miên hai tuổi, nhưng vẫn thấp hơn Kỷ Miên gần một cái đầu, vậy nên không thể bàn tới việc dùng chung quần áo được.

Đừng nói là Mộ Bạch Chi, cả Mộ Tuyết chủ động tìm những bộ quần áo rộng rãi của mình, cũng không cái nào ướm vừa trên thân Kỷ Miên.

Mộ Tuyết nhất thời bối rối.

Lúc này Kỷ Giang Hạ mới ra tay, lấy quần áo của mình cho Kỷ Miên, thế mới ổn thỏa.

Vốn dĩ Mộ Tuyết một lòng tình mẹ tràn lan muốn tắm rửa cho Kỷ Miên, hù dọa Kỷ Miên một phen, may mắn Kỷ Giang Hạ ngăn lại.

Tiến vào phòng tắm khóa trái rồi, Kỷ Miên mới thả lỏng, hít sâu một hơi chậm rãi thoát vai diễn.

Lần này không tồi, vai diễn "cô bé nhà quê" cũng không tính là quá khiêu chiến.

Trong gương nhà tắm phản chiếu đôi mắt màu lam xinh đẹp, nụ cười dâng lên trên khóe mắt, ngông cuồng mà lạnh nhạt.

....