Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 110: 110: Tình Nguyện Vì Ngươi Đi Cả Nghìn Bước





Lúc tìm được Kỷ Miên, nàng đang ở bờ đê con sông ngoại thành, lẳng lặng hút thuốc, ngắm nhìn con sông uốn lượn.

Một đôi mắt xám tím yên ắng thu lấy bóng hình con báo tuyết.
Bộ dạng Kỷ Miên hút thuốc rất đẹp, vẫn luôn như thế.

Từng ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, môi mỏng nhả ngụm khói xám.

Hơi ngước đầu lên bầu trời đêm, ánh trăng nhàn nhạt phản chiếu xuống cổ áo mở, xương quai xanh đẹp như cánh bướm.

Trong màn khói thuốc mờ nhạt, hư ảo đến mức tưởng rằng mộng cảnh.
Người đó chậm rãi đến gần Kỷ Miên.
Kỷ Miên có hơi kinh ngạc: "Sao ngươi lại ở đây?"
Đối phương đoạt lấy điếu thuốc từ trong tay Kỷ Miên, vứt nó đi, đốm lửa đỏ biến mất trong mặt nước sông.

Thoáng thấy dưới chỗ Kỷ Miên ngồi rơi vài đầu lọc, nhíu mày không vui, giữa hàng chân mày thanh tú nhiễm một tia uấn nộ: "Đã có chuyện gì?"
Kỷ Miên thấy Âu Thùy Tiệp Á Luân tức giận, cảm thấy không rõ nguyên nhân, chỉ tùy tiện đáp: "Không gì cả, muốn giải sầu thôi.

Ngươi sao lại đến đây?"
"Ngươi cho rằng ta không hiểu ngươi?" Âu Thùy Tiệp Á Luân đột nhiên cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt, lần này sự tức giận đã quanh quẩn lồng ngực.
Kỷ Miên hơi chột dạ giấu tay mình vào túi áo khoác, bâng quơ tìm bừa cái cớ: "Ngươi cũng biết trên mạng ta bị chửi thảm cỡ nào rồi đi, ta buồn bã thế nên tìm chỗ giải sầu một lát, có gì sai đâu chứ."
Âu Thùy Tiệp Á Luân ngồi xuống cạnh Kỷ Miên, ngữ khí mang theo tức giận và mỉa mai: "Lấy năng lực của ngươi lại sợ những thứ đồ chơi trên mạng đó? Nói đi, có phải kẻ kia lại gọi cho ngươi không?"
Dù thời gian Âu Thùy Tiệp Á Luân và Kỷ Miên tiếp xúc nhau không dài, nhưng đủ để Âu Thùy Tiệp Á Luân hiểu được con người của Kỷ Miên.

Kỷ Miên so với bất kì Omega càng mạnh mẽ, Kỷ Miên từng nói nếu nàng nhìn ánh mắt thiên hạ mà sống, thì đã sớm chết từ lâu.

Càng huống hồ, những điều thị phi trên mạng đó cũng không tài cán tới mức khiến Kỷ Miên suy sụp.


Bức tường thành tâm lý của con báo tuyết cứng cáp đến mức làm người ta vừa yêu vừa hận.
Bất quá trước giờ, điều có thể làm Kỷ Miên mất lý trí và sụp đổ phòng tuyến, chỉ có một, chính xác là chỉ có một người mà thôi.
Âu Thùy Tiệp Á Luân vì như thế mà nổi giận.

Tại sao trong mắt Kỷ Miên, kẻ kia lại quan trọng như vậy?
"Không có gì đâu." Kỷ Miên yên lặng hồi lâu, nặn ra được mấy chữ vô nghĩa.
Âu Thùy Tiệp Á Luân chăm chú nhìn Kỷ Miên, như thể muốn dùng ánh mắt giải phẫu nàng ra, xem nàng rốt cuộc có trái tim hay không, cuối cùng thì hỏi: "Miên Miên, ngươi có bao giờ nghĩ, ngươi nhớ mãi không quên một người chính là bất hạnh không?"
Kỷ Miên ngẩn người ra.

Nhớ mãi không quên một người chính là bất hạnh?
Kỷ Miên đột nhiên bật cười, nhưng lại là cười khổ: "Ngươi nói không sai, bất hạnh lớn nhất đời ta chính là nàng ta." Ngừng một chút, Kỷ Miên ngước nhìn trời đêm, sờ mặt mình: "Thế nhưng gặp được nàng cũng là điều cứu rỗi mà thượng đế ban cho ta."
Sẽ có một người vừa là bất hạnh vừa là cứu rỗi sao?
Âu Thùy Tiệp Á Luân đột nhiên ôm lấy Kỷ Miên, cố định cái gáy nàng, không báo trước đã hôn lấy nàng.

Nụ hôn này vừa mang theo nộ khí, vừa bá đạo thô bạo, phảng phất tức giận đến cùng cực.

Đầu lưỡi càn quấy không nể nang ai tấn công, cơ hồ không cho cơ hội phản kháng.
Kỷ Miên thoáng nhíu mày, chống cự vài lần, thế nhưng biết rõ mình không phải là đối thủ của nhãi rồng, đành từ bỏ, yên lặng để đối phương tung hoành ngang dọc, đấu đá lung tung.

Môi bị hôn tê dại, đầu lưỡi đều bị đối phương bức bách thuận theo.

Đúng là giống loài bá đạo, cả hôn cũng đáng ghét như vậy.
Mãi đến khi Kỷ Miên có suy nghĩ mình sẽ bị hôn đến chết ngộp, nhãi rồng mới thả nàng ra.

Đôi mắt xám tím kia lặng lẽ nhìn nàng thở hổn hển.
"Ngươi...!hộc, có thể báo trước để ta lấy tinh thần không? Hộc..." Kỷ Miên vừa thở phì phò, vừa oán trách.
Âu Thùy Tiệp Á Luân không trả lời câu này, vuốt tóc Kỷ Miên, lặng lẽ hỏi: "Ngươi quên nàng ta đi, được không?"
Ta không đủ tốt sao, tại sao phải nhớ mãi một người đã tổn thương ngươi.

Kỷ Miên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng sụp mi khe khẽ: "Drake, ta không yêu nàng.

Nhưng nàng là người không thể thay thế được trong lòng ta.

Bất luận ta và nàng đã trải qua những chuyện gì, tới mức không thể hàn gắn, thậm chí trở mặt thành thù đi nữa.

Ta sẽ không thể quên nàng.

Trên đời này có những mối quan hệ, không thể dùng yêu để lý giải, ta xin lỗi."
Ta và nàng, có thể không yêu nhau, nhưng vị trí của nhau thì không thể thay đổi.
Âu Thùy Tiệp Á Luân thoáng yên lặng, và bỗng mỉm cười.

Chỉ bằng một câu "ta không yêu nàng" của Kỷ Miên, nàng đã hiểu, kẻ kia cả đời này vĩnh viễn không bước được vào trái tim con báo tuyết.

Có thể ngươi quan trọng với Kỷ Miên, nhưng Kỷ Miên sẽ không yêu ngươi.
"Ta hiểu rồi." Âu Thùy Tiệp Á Luân khẽ nói.
"Ngươi sao lại ở đây?" Kỷ Miên chuyển chủ đề, chau mày hỏi.

Lý ra giờ này nhãi rồng phải đi huấn luyện sinh tồn gì chứ, sao lại xuất hiện ở đây, không logic.
Âu Thùy Tiệp Á Luân lạnh nhạt giải đáp: "Nghe ngươi gặp chuyện, đào ngũ trốn trở về."
Dù biết mấy thứ loạn thất loạn tháo trên mạng kia không làm con báo tuyết lung lay, nhưng nàng vẫn không an tâm.

Làm một phối ngẫu tiêu chuẩn, tuyệt không để Omega nhà mình thiếu cảm giác an toàn.

Thế là nhãi rồng hưng trí bừng bừng trốn khỏi khu huấn luyện vượt ngàn dặm về tìm Omega, rất có tác phong của một hôn quân.
"Ngươi thế này không sợ Vương hậu tét nát mông ngươi?"
"So với bất kì điều gì trên đời, ta càng sợ để ngươi một mình." Âu Thùy Tiệp Á Luân nghiêm trang nói.

Rõ ràng là một câu đơn giản, thế nhưng tim Kỷ Miên đập nhanh lên vài nhịp.

Nàng buồn bực nhìn sang hướng khác, khống chế bản thân không đỏ mặt: "Ngươi lại biết quăng thính rồi đấy!"
"Cũng là học từ ngươi."
Kỷ Miên nghẹn nín.

Lúc Âu Thùy Tiệp Á Luân cải trang đến địa bàn nàng nằm vùng, nàng đúng thực dùng mấy biện pháp trêu ghẹo đối phương, trêu ghẹo mãi thành thói, bảo sao nhãi rồng không mưa dầm thấm đất, học được chút đỉnh.

Coi như tự mình gieo nghiệt đi.
Thấy mình vẫn bị nhãi rồng ôm, Kỷ Miên vùng vằng: "Bỏ ta ra, ngươi là Alpha, ta là Omega, tùy tiện ôm ấp, không có phép tắc!"
"Yêu, cả ngủ cũng ngủ qua rồi." Nhãi rồng nhe hàm răng trắng bóc cười nhạo.
Kỷ Miên thẹn quá hóa giận, quyết định giằng co tới cùng.

Kết quả vẫn là đấu không lại, thằn lằn lửa chết tiệt lại nhìn nàng lọi nhọi như con dòi, vô cùng thích thú cười nhạo.

Kỷ Miên càng sâu sắc mất mặt, thật tức chết nàng rồi!
Nhưng cũng nhờ thế, bao nhiêu buồn phiền cũng vơi đi mất.
Cả hai lặng lẽ ngắm sao, trời đêm của Đế đô cũng mang vài phần phong tình, không đến nỗi quá nhàm chán.
Cuối cùng trong lồng ngực thoảng hương long não của Âu Thùy Tiệp Á Luân, Kỷ Miên nói khẽ: "Ta và ngươi, không phù hợp, sẽ không có kết quả."
Lời này là một lời nghiêm túc, các nàng dù đã yêu nhau thật lòng hay chưa, thì tương lai phía trước và những nguyên tắc trong thế giới này không cho phép các nàng là một đôi.

Không nằm ở việc Kỷ Miên là một diễn viên, nhãi rồng là Trữ quân, còn nằm ở tuổi tác và tính cách.
Nếu là trong tiểu thuyết, các nàng chẳng thuộc một motip cp nào cả.

Thật sự.
"Miên Miên, ngươi tin ta không?"
Kỷ Miên yên lặng.
"Ta không cần ngươi đáp lại ta, việc ngươi cần làm, là để ta từng bước đi đến cạnh ngươi là được rồi.

Chỉ cần ngươi không bỏ chạy, thì chúng ta vẫn có cơ hội." Âu Thùy Tiệp Á Luân khẽ nói.
Nàng nhận ra Kỷ Miên đã có chút ít tình cảm với mình, chỉ cần Kỷ Miên không chạy trốn, nàng tin một ngày nào đó Kỷ Miên cũng sẽ yêu nàng.
Kỷ Miên thật sự không nghĩ, sẽ có một ngày một người vì nàng mà chấp nhận hi sinh như vậy.


Ngươi không cần làm gì cả, chỉ để ta tiếp cận ngươi...
Một thiên chi kiều nữ, sở hữu muôn vạn hào quang, vạn người kính nể, sẽ lặng lẽ thủ thỉ với nàng, ta sẵn lòng vì mối quan hệ này mà đi cả ngàn bước, ngươi chỉ cần chờ ta.
Kỷ Miên trong mắt thoáng qua phức tạp, bao nhiêu lời tuyệt tình không thốt nổi ra, chung quy là không nỡ.

Nàng bất chợt tự cười nhạo mình trong lòng.

Khi ngươi nhận ra mình không nỡ tuyệt tình với một người, thì ngươi đã thích đối phương mất rồi.

Yêu là học cách nhân nhượng, không phải nhân nhượng vì đối phương, mà nhân nhượng vì chiều theo sự mất trí mà trái tim sai bảo.

Từ khi nhãi rồng này hôn nàng, cơ thể nàng không bộc phát phản kháng, đó đã là câu trả lời rõ ràng nhất rồi...
Sau đó Âu Thùy Tiệp Á Luân đưa Kỷ Miên trở về, các nàng lặng lẽ từ biệt nhau khi trời chưa sáng.
...
Sau một đêm phong tinh huyết vũ, khắp các trang mạng đều treo hashtag #Kỷ Miên cút khỏi giới giải trí# #Kỷ Miên được bao dưỡng# #Kỷ Miên tiểu tam# các thứ.

Tóm lại Kỷ Miên đang tươi sống bị treo lên tế.
Danh tiếng Kỷ Miên thật sự đen đến mức không thể đen hơn.
Cộng thêm đồng nghiệp cùng công ty lên tiếng và cao tầng Thịnh Đức ra mặt, nàng càng giống tình cảnh bị tang thi công thành, bốn bề đều là địch.

Bất quá, lúc này Lý Nhị lại gọi cho Kỷ Miên, trong giọng nói Lý Nhị có hơi khàn khàn: "Miên Miên, ngươi có thể tới công ty một chuyến không?"
Kỷ Miên đương nhiên đáp ứng.

Trước khi ra khỏi nhà, nàng nhận được cái ôm động viên của hai mẹ.
Vốn nghĩ với mớ loạn thất loạn tháo kia, hai mẹ sẽ nghi ngờ nàng.

Nhưng không, Kỷ Giang Hạ chỉ nói với nàng một câu: "Ngươi là nữ nhi của ta, nữ nhi của ta không thể mắt mù tới như vậy." Mộ Tuyết thì khỏi bàn, lão công nói sao sẽ tin theo ngay.
Cảm giác được gia đình ủng hộ thế này, Kỷ Miên cảm thấy mình ngay lập tức có thể giải trừ phong ấn, đi đánh chiếm cả hệ tinh hà còn được ấy chứ.

Thế là lên sức chiến đấu 100%, Kỷ Miên chuẩn bị màn phản pháo của mình.
....