Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

Chương 33-2: Hạ




Nhanh thêm một giây lại một giây. Còn chậm một phút đồng hồ cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Thành công đến được sân bay, ta kín đáo đưa tiền cho tài xế rồi lập tức nhảy xuống xe vọt tới quầy làm thủ tục.

Ta coi ta lên máy bay rồi Chi Nhạc còn có thể làm được cái gì!

Ta đưa tất cả giấy tờ chứng nhận cho cô gái đứng  quầy muốn nàng mau chóng kiểm tra, nhưng nàng dường như phát hiện vấn đề gì nhìn một lần lại một lần,  cuối cùng  ngẩng đầu hỏi, “Tiên sinh, ngươi là Lỗ Chi Tín hay  là Lỗ Chi Nhạc?”

“Lỗ Chi Tín.” Ta trả lời, lập tức khẩn trương hỏi, “Làm sao vậy?”

Cô gái đứng quầy lễ phép trả lời, “Trên chứng minh thư này viết thân phận ngươi là Lỗ Chi Tín,  nhưng hộ chiếu của ngươi viết Lỗ Chi Nhạc. Tiên sinh, ngươi có phải là cầm nhầm không?”

Ta tức giận, thô lỗ đoạt lấy hộ chiếu trong tay cô gái vừa nhìn, nhất thời tức giận thăng cấp, cái tay phát tiết cho một quyền đánh vào mặt bàn phát ra tiếng vang dọa người.

Ta không để ý tới cô gái và người đi lại quanh mình bị dọa cho xanh mặt, móc điện thoại nhấn số di động của Chi Nhạc đang muốn quát hắn.

Nhưng sau một lúc đợi chờ, tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc lại vang lên ở sau người. Ta bỗng nhiên quay đầu lại.

Là Chi Nhạc.

Ta ngạc nhiên xong, lập tức cảm giác được một ngọn lửa giận trong người cuồn cuộn. Ta rống giận, “Chi Nhạc, hộ chiếu ta đâu?”

Nhưng mà dường như Chi Nhạc không nghe thấy, hắn ở trên điện thoại di động nhấn một dãy số, sau đó nói trong điện thoại di động chút gì đó, sau đó  đeo nó trên cổ, xoay người đi đến ban công.

Ta tức  đến giậm chân, lập tức đuổi theo.

Sân bay rất nhiều người, ở trong dòng người trái phải qua lại lượn một vòng, lúc đuổi tới ban công thì thân ảnh của Chi Nhạc đã không thấy.

Ta lo lắng nhìn bốn phía, bắt lấy thân ảnh của hắn, cuối cùng nhìn thấy mọi người đang vây thành một vòng,  ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong đó có người lớn tiếng sợ hãi, “Người kia đứng cao như vậy là muốn làm gì?”

Ta nghe xong trong lòng lập tức có linh cảm không tốt, tiến lên đột phá đoàn người chen đến phía trước,  ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời trừng mắt há miệng.

Lỗ Chi Tín ta thực sự là nằm mơ cũng không nghĩ ra sẽ có cảnh tượng buồn cười như ngày hôm nay.

Ta thấy Chi Nhạc  đang đứng ở một kiến trúc vươn ra của ban công. Xung quanh có tay vịn, phía trước là khu vực ban công, cách nhau cùng lắm mười thước, bên trái là máy bay xuất phát, cự ly bao xa ta không dám suy đoán, cũng không rảnh suy đoán.

Ta hổn hển, hướng Chi Nhạc  rống. “Lỗ Chi Nhạc ngươi phát thần kinh cái gì a, ngươi nhanh xuống cho ta a!”

Ta đã tức giận gọi thẳng tên đầy đủ của Chi Nhạc, nhưng hắn vẫn là vẻ mặt trấn định, hắn nói với ta,  “Ca, cấp hai năm ấy, ta sinh bệnh nằm viện,  ta đau ngươi ngày đêm không ngừng chiếu cố ta, ta muốn ngươi ly khai, nhưng ngươi không chịu. Ngươi muốn tung tiền xu để quyết định ngươi có đi hay không. Ngươi nói là số thì đi,  còn hình thì vẫn ở cùng ta. Ta lúc đó hy vọng là số, ta muốn ngươi có thể về nghỉ ngơi, nhưng kết quả vô luận ngươi tung thế nào, đều là hình. Vì vậy ngươi cười nói với ta, là trời cao muốn ngươi vẫn ở cùng ta. Ca, là trời cao muốn ngươi vẫn ở cùng ta. Ta không muốn buông tha, dĩ nhiên trời cao cũng không để ta buông tha, ta  không tìm được lý do buông tha!”

Ta thực sự là tức giận thổ huyết tại chỗ. Ta gào lên, “Ta lúc đó để hai đồng tiền xu dính chung với nhau, căn bản không có khả năng xuất hiện mặt số! Lỗ Chi Nhạc, ngươi nháo đủ rồi nhanh xuống cho ta!!”

“Nhưng sáng nay trên tay ta chỉ có một tiền xu!” Chi Nhạc phản bác, “Ca. Ta không thuyết phục được chính mình buông tay, ta cho ngươi quyền  lựa chọn, Nhã Hạo, hay là ta.” Nói xong, tay hắn tung một cái, một quyển sổ nhỏ màu đỏ từ trên trời rơi xuống.

Ta định thần vừa nhìn. Là hộ chiếu của ta.

“Hai người ta muốn cả!” Ta nhắc lại lập trường của mình, “Ngươi lập tức cút xuống cho ta, không ta sẽ leo lên cắt chân của ngươi!!”

Áp chế của ta với hắn không có chút tác dụng nào, Chi Nhạc  xoay người hướng phía trái đi tới, mọi người  khẩn trương vạn phần, ta càng hoảng hồn.

Chi Nhạc đi tới trước lan can,  dừng lại. Hắn chỉ vào một chiếc máy bay xa xa, bình tĩnh hướng ta kể lể, “Ca, chuyến đi Cu Ba khách đã bắt đầu lên máy bay, ngươi bây giờ phải đi.”

Bị hắn nói như vậy, ta mới thình lình nhớ tới sự thật thời gian không còn nhiều. Ta thấy  có hành khách đang lần lượt chuẩn bị lên chuyến bay, nhìn hộ chiếu màu đỏ rơi trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn Chi Nhạc đang  đứng ở chỗ cao, đầu óc loạn thành một đống.

Ta không  cưỡng ép, chỉ có hống dụ, “Chi Nhạc, ngươi xuống đi có được không? Ngươi xuống đây a!”

Chi Nhạc bất vi sở động mà lắc đầu, “Ta, hay là Nhã Hạo?”

Ta thực sự là bị hắn làm cho nổi trận lôi đình, rốt cục không thể nhịn được nữa chợt quát, “Ngươi nhảy đi! Chết rồi thì khỏi cho ta và Nhã Hạo phiền lòng!”

Nói xong, ta tức giận cầm hộ chiếu trên đất lên, cũng không quay đầu lại đi về.

Lỗ Chi Nhạc, ta cũng không tin ngươi thực sự sẽ nhảy xuống!!

Ta nghĩ như vậy, đột nhiên, phía sau một trận gió kêu phần phật.

Binh!

Vật nặng rơi xuống đất phát ra tiếng vang chói tay chọc cho mọi người hít một hơi khí lạnh.

Sau đó, tiếng kêu sợ hãi!

Ta giống như bị tiếng kêu xuyên qua màng nhĩ, lại như bị người đoạt đi trái tim.

Trong tai ông ông tác hưởng, tim ngừng đập.

Ta phát điên phá khai vòng vây chen thân đến lan can ban công, nhoài cả người ra nhìn xuống dưới.

Là ba lô.

Ta ngạc nhiên, lập tức ngẩng đầu. Chi Nhạc vẫn như thiên thần đứng ở  chỗ cao.

Ta lập tức toàn thân không còn chút sức lực nào. Trong cơ thể mỗi một dây thần kinh đều bỗng nhiên căng thẳng, lại chợt thả lỏng. Đây cơ hồ khiến  ba hồn bảy vía bay mất. Ta nghĩ hiện tại một trận gió nhẹ cũng có thể thổi ta đi.

Ta vừa vội vừa tức, rốt cục nhịn không được vừa rơi lệ vừa chửi ầm lên.

“Lỗ Chi Nhạc ngươi tên khốn kiếp này, ta nuôi ngươi lớn như vậy, mua sách đi học, ăn, mặc, ở, đi lại, loại nào ta không tốt! Ta qua nhiều năm như vậy ngậm đắng nuốt cay, nhận hết ủy khuất, cũng mong muốn ngươi sau này khấm khá hơn ta một chút. Ngươi bây giờ lại vì chút chuyện này đối với ta đau khổ ép buộc. Ngươi tên hỗn đản này, ngươi phải là muốn ta chết? Ngươi lập tức xuống đây, bằng không... Bằng không  mẹ sinh cho ta thiếu một đệ đệ!”

Ta đã loạn không biết mình nói cái gì. Trên mặt nước mắt không ngừng rơi. Bên ta  hoàn toàn không có ai,  ta cũng chỉ có mình hắn là người thân, nếu như hắn thực sự nhảy xuống, ta khẳng định ta trước tiên từ nơi này nhào qua làm đệm cho hắn.

Chi Nhạc phía trên  không để ý tới ta, hắn đột nhiên hướng phía chuyến bay  hô, “Lỗ Nhã Hạo, nếu như ngươi còn là một nam nhân, lúc đó bỏ đi thì hiện tại thì không nên lề mề như vậy. Lỗ Nhã Hạo, nếu như ngươi thực sự thương hắn, thì không nên do dự đối với hắn để thành cái dạng này!”

Nói xong, Chi Nhạc hít thở sâu một hơi nhìn trời rống to hơn, “Lỗ Nhã Hạo, ngươi rốt cuộc là có phải  nam nhân hay không, ngươi rốt cuộc có yêu hắn không!”

Ta bị hành động như vậy của Chi Nhạc làm cho không hiểu gì, nghĩ thừa cơ hắn không chú ý leo lên lại sợ hắn phát hiện làm xằng bậy. Tới một đám bảo vệ bừa bộn cũng không thấy có giúp đỡ gì với chuyện này.

Ta không còn cách nào, trong đầu lần thứ hai đại chiến muốn loạn.

“Chi Nhạc, ngươi xuống đi! Ta muốn ngươi xuống ngươi có được nghe không!”

Hắn hiển nhiên là nghe được lại không muốn nghe, hắn dứt khoát leo ra ngoài lan can, chọc cho toàn bộ một trận kinh hô, ta sợ gần như không đứng nổi.

Hắn đứng ở sát biên lan can, quay đầu lại nhìn ta, dường như muốn hỏi câu cuối. “Một lần cuối cùng, ca, ta hay là Nhã Hạo?”

Mọi người khẩn trương nín thở. Ta nhìn điện thoại Chi Nhạc đeo ở ngực giữa không trung đang lay động, gió thổi qua lại, tóc mai bay lượn, Chi Nhạc thời khắc này, tựa như một thiếu niên đang muốn thả người nhảy xuống biển tìm kiếm mỹ nhân ngư.

Dáng vẻ rất kiên quyết, vì đạo nghĩa không thể chùn bước.

Hắn thấy ta do dự, thân thể từng chút từng chút nghiêng về phía trước, tim từng chút từng chút bị người nắm chặt, mười tám năm nay từng tí ở trước mắt ta như cuộn băng cấp tốc thoảng qua, ta phảng phất thấy hắn thả người nhảy xuống sau đó hình ảnh máu tươi tại chỗ. Nhất thời sợ hãi, ta mặt đầy nước mắt hô to.

“Ta muốn ngươi!!”

Một tiếng quyết định, động tác của Chi Nhạc đột nhiên ngừng lại.

Hắn hài lòng quay đầu nhìn ta, sau đó nở nụ cười.

Có thể thấy được ánh mắt như ý của Chi Nhạc, hắn kỳ thực sớm đã nắm chắc đáp án cuối cùng của ta. Ta biết rất rõ ràng, nhưng ta chính là không có biện pháp. Ta không thể mạo hiểm như vậy, coi như là muốn đánh hay không, cũng phải khuyên ngăn hắn.

Hắn thấy ta nói ra đáp án, còn chưa hài lòng, “Rốt cuộc là muốn ai?”

“Lỗ Chi Tín muốn Lỗ Chi Nhạc!”

“Ta muốn Lỗ Chi Tín đồng ý với ta sau này cũng không đi tìm Lỗ Nhã Hạo.”

“Ta Lỗ Chi Tín đồng ý với ngươi sau này cũng không đi tìm Lỗ Nhã Hạo!” Ta lúc này chỉ có thể bị người chà xát thành viên thịt làm nhân bánh trôi.

Ta nắm chặt nắm tay, tự nói với mình phải chịu nhẫn.

Ta nói như vậy, hắn rốt cục hài lòng. Mà đám cảnh sát vô dụng kia cũng rốt cục chạy tới, nhưng Chi Nhạc đã tự động đi xuống.

Hắn sau khi xuống tới thấy ta tức giận mặt đỏ đầy nước mắt, mới hiểu được chột dạ áy náy. Hắn như một tiểu hài tử làm sai, cúi đầu chậm rãi đi tới trước mặt ta, đợi ta xử lý.

Ta thực sự là vừa đau lòng vừa phẫn nộ, tập trung toàn thân khí lực túm cổ áo của hắn, nắm tay lại sẽ đánh qua. Nhưng nắm tay kia gần tới, ta nhìn hắn nhắm mắt tiếp thu bị đánh, ta lại mềm lòng.

Ta oán giận mình không tiền đồ, lại thống hận hắn không nhìn xa. Ta vung tay một cái, đẩy hắn ra, chỉ vào hắn mắng to, “Lỗ Chi Nhạc, ta thực sự là hôm nay mới biết ta tám đời có ngươi cái đệ đệ này. Ta cũng không biết ta đời trước thiếu ngươi cái gì!” Nói xong, ta lung tung lau nước mắt trên mặt, thò tay nắm hộ chiếu trên đất nắm tay Chi Nhạc liền hướng trong phi trường đi, “Ngươi theo ta cùng đi Cu Ba, ta muốn ở trước mặt Nhã Hạo cắt chân của ngươi! Ta xem ngươi sau đó nhảy thế nào!”

Ta nổi giận đùng đùng, nhưng mà đi chưa được hai bước, Chi Nhạc liền kéo ta. Ta quay đầu lại, nhìn hắn vẻ mặt do dự, nét mặt tất cả đều là muốn nói lại thôi. Ta sợ hãi, lập tức hỏi, “Làm sao vậy? Ngươi đã làm cái gì rồi?”

Chi Nhạc nhìn ta một chút, cúi đầu, không nói chuyện.

Hắn như vậy khiến ta càng thêm sợ, ta cúi đầu, ánh mắt dừng lại ở trước ngực hắn có cái điện thoại di động.

Trên màn ảnh vẫn hiện cuộc trò chuyện kia.

Rùng mình từ lòng bàn chân cấp tốc đi lên, ta run rẩy hỏi, “Ngươi... Ngươi gọi điện thoại cho ai? Ngươi điện thoại... nãy vẫn mở?”

Chi Nhạc hết giãy dụa, vẫn là ngẩng đầu. Hắn có vẻ áy náy, nhưng lúc này bù đắp không được thương thế của ta. Hắn nói, “Ca, xin lỗi. Xin lỗi...”

Ta thấy máu nóng toàn thân nghịch lưu, trong đầu trống rỗng. Ta mạnh tay gạt điện thoại di động trên người Chi Nhạc, run rẩy đưa tới bên tai, thanh âm xuất hiện vẫn đều đặn.

Ta đầu lưỡi đánh uốn éo, mới miễn cưỡng ra một hơi nói ra một từ này.

Bên kia chỉ có thanh âm của gió thổi qua.

Ta kinh ngạc không hiểu, càng thêm lớn tiếng rống điện thoại. Chỉ có đơn âm tiết như vậy, ta chờ mong một hồi âm. Chờ mong người từ thượng đế cho ta một hồi âm ngoài dự liệu.

Lúc ta kêu xong, đột nhiên, bên kia xa xa mơ hồ truyền đến một giọng nói trầm hậu của người da đen.

Hắn đang nói, “Ho, the sunflowers had growth…” ( hướng dương đã nở..)

Đầu của ta phảng phất bị nghìn cái châm xuyên qua trán, toàn thân một trận chết lặng.

Cái gì thành hình ở trong đầu, cái gì ở trong đầu kêu khóc.

Ta khàn khàn tiếng, đem hết khả năng hướng điện thoại la lên, “Nhã…”

Nhưng một giây kế tiếp, đô ——

Thanh âm điện thoại bị cắt đứt.

Ta nhìn thấy cảnh đó gần đây, đóa hoa vàng ở giữa sóng xanh dập dờn.

Là ai? Tay xinh đẹp cầm một bụi hoa hướng dương, thả mình trong biển hoa, ngẩng đầu nhìn trời.

Nhìn khoảng không chim bay về. Nhìn máy bay bay lượn.

Vút ——

Thanh âm máy bay trên đỉnh đầu.

Đinh tai nhức óc nổ vang, đất rung núi hoảng động, gió lớn kêu phần phật.

Đầu của ta trống rỗng, truyền vào tai chỉ có thanh âm đô đô lưu ở trong đầu âm ong ong sóng hưởng.

Là ai lấy điện thoại đi, là tay người nào, không chút lưu tình cho một tát.

Tất cả mọi người ngạc nhiên.

Chỉ có hai ta lúc này tỉnh.

Ta Lỗ Chi Tín, lần đầu tiên trong đời đánh Lỗ Chi Nhạc.

Ở đài ngắm trăng, ở phi trường, vào thời khắc này. Ở 3/6/04 hai giờ ba mươi chín phút chiều.

Hai ta vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ.

Nhã Hạo, ngươi không thể chứng kiến.