Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

Chương 29-1: Thượng




Người ta nói, cái gương phản ánh sự thực.

Như vậy, sự thực ta hẳn là đang khóc.

Ta bình tĩnh nhìn cái gương trước mặt, lại thấy mình trong gương hai mắt đẫm lệ.

Nó nói với ta Nhã Hạo rất khổ cực, ta không thể chịu đựng được mình không có tiền đồ như vậy, không cần nghĩ ngợi liền một quyền phang tới.

Trong nháy mắt, cái gương rung động bạo liệt. Trung tâm phân ra vô số vết nứt, tiếng vang vô cùng thê thảm.

Mảnh nhỏ cắm vào bàn tay, máu trào phải khiến người cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Ta lẳng lặng thưởng thức, lại bị tiếng động Tiểu Bưu đạp cửa phá hủy tất cả bầu không khí.

Hắn lại càng hoảng sợ, nhưng khuôn mặt lập tức vì phẫn nộ mà đỏ lên. Hắn hận ta không có tự trọng, một quyền đánh tới.

Hắn chăm sóc ta lâu ngày, tính nhẫn nại đã bị chà bóng. Hắn lúc này hận rèn sắt không thành thép rống ta, “Lỗ Chi Tín ngươi còn có phải là nam nhân hay không? Thiếu nữ nhân thì cả ngày muốn chết muốn sống!!”

Hắn xô ta ngã vào bồn tắm, vặn vòi hoa sen làm nước rót từ trên đầu xuống. Hắn gầm lên muốn ta thanh tỉnh, thỉnh thoảng lại túm đầu của ta nhấn vào trong nước, còn quyền đấm cước đá với ta, một chút cũng không nể mặt.

Ta biết là ta không thay đổi, khiến tính nhẫn nại của hắn hoàn toàn biến mất. Hắn nhường nhịn ta đã lâu.

Nhưng hắn vẫn là người tốt. Hắn phát tiết xong, đem ta từ trong nước vớt lên, lôi ra phòng khách, ném tới ghế sa lon, lấy khăn mặt, sau khi bất đắc dĩ thở dài, lại muốn giải quyết xong hậu quả cho ta.

Chỉ chốc lát, trên người ta đã thay quần áo sạch sẽ, tóc lau đến khi gần khô, chỗ bị thương cũng đang được Tiểu Bưu xử lý.

Hắn nâng tay của ta, sau khi khử trùng lại cẩn thận băng bó. Hắn nhìn ta một cái, lại nhịn không được mà nhai đi nhai lại  luận điệu cũ rích, “Chi Tín, tỉnh táo chút đi. Một lần nữa hãy vực dậy, ngươi sẽ nhận ra ngày mai lại tốt đẹp.”

Ta nhìn hắn một chút, sau đó cười cười. “Sau khi hắn ngã xuống, ta có thể vực dậy. Hết thảy đều đang trong giai đoạn tiến hành, là ta có chút khẩn trương.”

Tiểu Bưu nghe xong không khỏi nhíu mày,  “Ngươi muốn trả thù? Chi Tín, đây là tội gì. Nếu như trả thù thật sự có thể làm ngươi vui sướng, ngươi bây giờ cũng không thành ra như vậy.”

Ánh mắt ta nhìn sang chỗ trống. “Ta vốn cũng không vui sướng. Quan trọng nhất là có người như ta không sung sướng.”

Tiểu Bưu nghĩ ta minh ngoan bất linh(*), đã không còn lời nào để nói. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục băng bó cho ta.

(*) Ngu muội không lanh lợi.

Ta nhìn hắn, có chút cảm động. Ta đè hai tay của hắn lại, chân thành nói, “Tiểu Bưu, trong khoảng thời gian này, cám ơn ngươi.”

Tiểu Bưu có chút ngượng ngùng. Hắn vỗ vỗ bả vai của ta, “Huynh đệ đã lâu, nhìn ngươi thành cái dạng này, ta cái gì cũng không làm được.” Hắn cảm thán lắc đầu, “Ai, nữ nhân. Tốt thì được. Không tốt thì làm khổ người. Làm nam nhân cũng thảm a.”

Ta cười. Hắn là đơn giản như thế, còn không biết làm khổ người kia không phải là nữ nhân.

Ta và hắn đều an tĩnh lại. Hắn rất nhanh giúp ta băng bó kỹ lưỡng, lúc cầm thuốc bỏ lại ngăn kéo không cẩn làm rơi một quyển sổ bên cạnh. Hắn vừa nhìn, không khỏi trở nên kinh hỉ, “Chi Tín, nguyên lai ngươi trước đây ngươi học cùng cấp hai với ta.”

Ta quay đầu thấy hắn cầm quyển sổ lưu niệm kia, gật đầu.

Hắn lật ra xem, vừa cười, cao hứng giống như nơi đất khách gặp được tri âm, “Ngươi còn theo học cùng khối với ta. Ta lúc đó học lớp mười ở lớp một, còn ngươi? Ngươi cũng có thể ở trong ban trọng điểm đi.”

“Ta cũng ở lớp một.” Ta bình tĩnh nói. “Ta lúc đó còn là trưởng lớp, nhưng cả lớp đều chế nhạo ta vì ta sợ con gián.”

“A?” Hắn kinh ngạc nhảy dựng lên, “Trách không được lần đầu tiên thấy ngươi đã cảm thấy ngươi rất quen mặt, hóa ra chúng ta là bạn học a.”

Tiểu Bưu thoạt nhìn rất vui vẻ, hắn cầm sổ lưu niệm nhìn trái nhìn phải, miệng lưỡi lưu loát. Cuối cùng hắn nhớ ra cái gì đó, kỳ quái hỏi, “Đúng rồi, Chi Tín, năm đó ta với ngươi cũng không thân quen đi, ngươi tại sao biết ta dọn nhà, lại còn đến tiễn ta, tặng cả khăn quàng cổ?”

Trong đầu ta xuất hiện một mảng âm hưởng rầm rầm. Hình như xe lửa chạy qua vách núi, một mảng đen nhánh, nhưng có tiếng nổ vang kinh người.

Ta nhẹ giọng nói, “Đã quên.”

“Thảo nào a. Rất lâu rồi. Ta còn nhớ rõ lúc đó xe chạy rất nhanh, ta cũng không kịp cám ơn ngươi. Sau định gọi điện thoại đến nhà ngươi nói lời cảm tạ, mới phát hiện ra là nhà ngươi khi đó còn chưa có điện thoại.”

“Ừ…” Ý thức ta bắt đầu có chút mơ hồ.

Có tiếng động của lật sách,  vừa lúc Tiểu Bưu sợ hãi than, “Chi Tín, ngươi nhớ kỹ cái này sao? Cái này…”

Ta thấy hơi mệt, cái đầu nhẹ nhàng mà oặt sang một bên. Thanh âm của Tiểu Bưu cách ta càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.

Đang lúc ta mơ hồ, chỉ nghe được tiếng chạy của xe lửa. Nó chạy qua một cái lại một cái vách núi. Màn đêm thay thế ánh sáng, nổ vang đinh tai nhức óc.

Lúc ta tỉnh lại đã là chạng vạng. Chi Nhạc còn chưa về, ta mới vừa định ngủ tiếp, điện thoại lại vang lên.

Là luật sư. “Lỗ đại thiếu gia, ta là gọi nhắc ngươi ngày mai thời gian hầu tòa là 10 giờ sáng. Ngươi có muốn ta tới đón ngươi không?”

“Không cần.” Ta mệt mỏi xoa xoa huyệt vị. “Ngài luật sư, ngươi chuẩn bị  sao rồi?”

“Yên tâm. Tài liệu ngươi cho tuyệt đối hữu dụng.”

Vị luật sư nói đến vân đạm phong khinh, mà ngày ta đưa giấy báo cáo cho hắn nhìn, hắn vẫn là bình tĩnh  không kinh ngạc chút nào, không khỏi làm ta hoài nghi hắn đã biết.

Ta hỏi, “Ngài luật sư, ngươi không phải là người biết thân thế Nhã Hạo đầu tiên?”

Đầu điện thoại bên kia chỉ có tiếng hít thở. Một lúc lâu, rốt cục có đáp lại. “Nhã Hạo thiếu gia, ta nhìn hắn lớn lên. Hắn từ nhỏ đã thông minh, lão tiên sinh đối với hắn rất hà khắc, thế nhưng hắn vẫn tận lực làm tốt nhất. Năm kia, Nhã Hạo thiếu gia bị bệnh cấp tính cần truyền máu, từ lúc đó, lão tiên sinh đã không còn nhìn tới hắn lấy một cái.” Bên kia dừng lại một chút, nói tiếp, “Ta vẫn rất thương cho Nhã Hạo thiếu gia, nghĩ không ra hôm nay phải ra ở toà án cùng hắn đối địch.”

Tâm trạng cảm thấy thật không tốt. Ta hỏi, “Nhã Hạo... Sau khi Nhã Hạo nhận được cuộc gọi của luật sư có nói những gì không?”

Vị luật sư lại thở dài, “Không có. Hắn rất bình tĩnh. Không nói ra phương án giải quyết, cũng không có mời luật sư. Chi Tín thiếu gia, ngươi và Nhã Hạo thiếu gia có thể thương lượng một chút hay không, ta thấy hành động của hắn có chút khác thường.”

Thương lượng? Để hắn lại có cơ hội gạt ta sao?

Ta đáp có lệ, “Sau hãy nói. Ngày mai gặp.”

Cắt đứt.

Buổi tối, sau khi ăn cơm tối xong, Chi Nhạc  ở trong phòng ôn tập, ta ở đại sảnh xem tin tức xem phim truyền hình xem cả nghìn trò giải trí, thẳng đến đêm khuya TV đóng băng tất cả các kênh.

Ta tắt TV, ném điều khiển từ xa sang một bên, tựa lên sô pha đờ ra. Ta ngày mai đều thấy tâm tình không yên. Nóng ruột chờ nhanh tới ngày mai,  nhưng thực sự lúc nó tới, ta có chút không biết phải làm sao.

Ta đang suy nghĩ, qua ngày mai, tất cả sẽ thay đổi như thế nào?

Ta và Nhã Hạo, sẽ thay đổi ra sao?

Ta đi tới căn phòng của Chi Nhạc, nói, “Chi Nhạc, sau này, sẽ thay đổi ra sao?”

Chi Nhạc đang luyện nghe tiếng Anh, đeo tai nghe,  không nghe thấy ta nói.

Nhưng ta thấy không sao cả, vì vậy tiếp tục nói, “Ta đang suy nghĩ, tất cả dường như đều thay đổi rất không hợp lý. Ta là như thế này, Nhã Hạo cũng là như thế này. Nguyên bản hết thảy đều đã rất tốt. Nhưng trong một đêm, đều bị phá vỡ. Tất cả xảy ra không hề có lý do, ta đến nay còn không hiểu rõ hết.”

Chi Nhạc đang vùi đầu viết chữ.

“Ta đang suy nghĩ, ta cái dạng này, có đúng hay không rất quái dị. Ta... Ta nguyên bản không phải là cái dạng này. Ta ở trong mắt người khác, luôn  là rộng rãi. Nhưng tại sao phải biến thành như vậy? Hết thảy đều rất quái lạ, ta nghĩ sự tồn tại của ta đã thay đổi không hợp lý.”

Chi Nhạc vẫn là cầm bút viết.

Ta không nói nữa, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng một quyển sách lại bay tới. Ta tiếp được vừa nhìn, là 《 lịch sử triết học 》.

Hoàn chưa kịp nghi hoặc, thanh âm của Chi Nhạc đã vang lên, “Danh ngôn của Mác- Lê nin, ngay cả vật chất cũng hợp lý. Nếu hết thảy đều xảy ra rồi, thì không có gì không hợp lý.”

Ta ngây ra một lúc, sau đó cười. Ta biết ngày mai Chi Nhạc nhất định phải thi triết học, Vì vậy sờ sờ đầu của hắn, “Đi thi nỗ lực lên.”

Đi ra.

Ta vẫn ngủ không được. Thay quần áo,  lượn lờ trên con đường không mục đích. Sau khi đi thẳng đến một thân cây, ta mới dừng lại.

Cái cây này đã chứng kiến một truyện cười, chẳng nó là phủ nghĩ bi ai? Ta nhìn một chút ngón tay đang còn mang nhẫn, không khỏi cười khổ. Đeo nó lên dường như mới là chuyện ngày hôm qua, hôm nay đã long trời lở đất.

Có lúc thế sự biến hóa rất nhanh, thật khiến cho người trở tay không kịp.

Ta tháo nhẫn xuống, dưới ánh trăng lần thứ hai thưởng thức ánh sáng  của nó. Ta vốn nghĩ nó là vật giữ tình yêu giữa ta và Nhã Hạo, nhưng nghĩ không ra nó lại phá hư so với bất kỳ  vật gì cũng nhanh hơn.

Dưới ánh trăng, trời sao có chút như còn quang, ta tinh tế thưởng thức, thình lình phát hiện ra ở bên trong lòng chiếc nhẫn một dòng chữ quen thuộc. Ta có chút nghi hoặc,  nghiêm túc nhìn lại, sau đó cười khẽ.

Nguyên lai thế sự đều là như thế này, vô tri vô tội bất lực bất đắc dĩ, đều không thể tránh.

Ta đeo nhẫn lại vào tay, quay người lại, liền thấy một người.

Hắn tiến lên, “Chi Tín, chúng ta... Chúng ta có thể nói chuyện được không.”

Ta thấy hắn so với trước kia thì đã gầy đi rất nhiều, gật đầu.

Ta một mình đi ở phía trước, đi tới  quán bar đang mở, vào phòng lần đầu tiên biết Nhã Hạo. Vừa vào phòng,  tự nhiên bắt đầu cởi quần áo.

Nhã Hạo có chút khó hiểu, hắn đang muốn mở miệng nói, ta đã ra lệnh, “Cởi quần áo lên giường!”

“Cái gì?” Hắn trợn to hai mắt.

“Thế nào? Không phải nói muốn sao?

Muốn thì cởi quần áo lên giường.”

Nhã Hạo ngạc nhiên, chỉ chốc lát bình tĩnh lại. Hắn thấy nhục, nhưng vẫn là theo ý đồ của ta, “Chi Tín, ngươi trước tiên hãy nghe ta nói được không? Sự tình không phải như thế, ta trước kia còn chưa với ngươi cũng đã…”

“Không cởi thì cút!” Ta không muốn nghe, lạnh lùng cắt ngang hắn. Cái tay lưu loát mở toang cửa, ý bảo hắn đi ra ngoài.

Hắn tự rước lấy nhục, bắt đầu thấy xấu hổ và giận dữ. Hắn cắn môi từ chối lúc lâu, cũng không quay đầu lại đã xông ra ngoài.

Ta hung hăng đóng cửa, dường như đã dùng hết sức lực toàn thân, lập tức chán nản ngã lên giường.

Rốt cuộc chưa đến năm phút đồng hồ, cửa đã bị người thô lỗ phá mở. Người tới một bộ hy sinh hùng hồn, giống như đánh bạc, đứng trước mặt ta nhanh chóng cởi sạch quần áo. Không chút do dự.

Hóa ra có tiền sẽ không sợ không ai quay đầu lại.

Ta đứng lên, ánh mắt ngả ngớn nhìn hắn khỏa thân, ý bảo hắn lên giường.

Thấy hắn nghe lời yên lặng nằm lên  giường, ta lập tức bừng lên lửa giận như núi lửa. Ta nằm trên người hắn, trở tay liền cho hắn hai cái tát, “Lỗ Nhã Hạo ngươi nhìn một chút ngươi bây giờ giống cái gì? Vì tiền đem bán mình, mười phần giống một nam kỹ!!”

Trên khuôn mặt trắng nõn gầy gầy đầy dấu tay hồng hồng, khóe miệng còn có tơ máu chảy ra. Nhưng hắn quật cường cắn môi quay đầu đi, không để cho mình phun ra nửa tiếng rên rỉ.

Ta trong cơn giận dữ, đối với hắn đã hoàn toàn mất đi lòng thương tiếc. Ta trói  hai tay  hắn lại, đối đãi với thân thể hắn cũng thô lỗ đến cực điểm. Ta dùng hết  phương pháp ngược đãi nhất tàn nhẫn nhất với hắn, lại không chút nào diệt được lửa giận trong lòng ta, cũng không khiến hắn nôn ra nửa tiếng cầu xin tha thứ.

Tất cả, hắn đều là lặng lẽ chịu đựng.

Quá buồn cười. Nhã Hạo, thì ra hết thảy đều đã định trước.

Lúc đầu ta ở căn phòng này không chiếm được ngươi,  đã định trước ta hôm nay ở gian phòng này không nương tay mà  lăng nhục ngươi.

Lúc đầu ngươi ở gian phòng này không phải là nam kỹ, đã định trước ngươi hôm nay ở gian phòng này đã ở  thân phận thấp hơn, trở thành nam xướng.

Chúng ta đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng vẫn trở lại chỗ cũ.

Ta mua, ngươi bán.

Ta đã không nhớ rõ ta bao nhiêu lần, chỉ biết là người dưới thân đã bị ta hành hạ đến hấp hối. Mà ta trong cũng tình trạng kiệt sức.

Nhưng ta vẫn không chút nào thương hương tiếc ngọc, một cước đạp hắn đến ngã, nhìn hắn thống khổ trằn trọc lăn một vòng tròn trên đất, sau đó run rẩy dựa vào tường ngồi xuống.

“Chi Tín, ngươi... Ngươi có thể nghe ta nói hay không?”

Hắn còn chưa từ bỏ ý định, nhưng ta vô tâm để ý tới. Đi thẳng tới toilet, tẩy sạch hương vị của hắn trên thân mình.

Đó là hương vị mê hoặc ta.

Lúc đi ra, Nhã Hạo  còn đang ở đây.

Hắn dùng chăn đơn che mình đứng dậy, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng khó chịu, sắc mặt tái nhợt có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Ta nhìn mà đau lòng.

Ta vốn là dự định mặc quần áo xong sẽ đi, nhưng vẫn ngồi ở trên giường thủy chung không dịch nửa bước.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, khơi dậy tất cả ký ức trong ta, trong nháy mắt  như nước thủy triều tràn về, ta khổ sở khiến ngực giống như có khối bông lớn chặn ngang. Ta thực sự khó thở, con mắt đau nhức.

Ta nhịn chua xót, tận lực làm cho giọng của mình không được yếu thế. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, tất cả lại nhẹ nhàng. “Nhã Hạo, ta thực sự rất yêu ngươi. So với yêu A Quang trước kia, càng yêu ngươi hơn.”

“Chi Tín...” Giọng của Nhã Hạo thống khổ không gì sánh được.

“Nhã Hạo, nếu như ta... Ta nguyện ý cho ngươi tất cả, chỉ đổi lấy ngươi thực lòng yêu ta. Cho dù là giả…” Ta nhìn về phía hắn, nhìn cả hắn và ta lệ rơi đầy mặt, “Cho dù là giả, ngươi nguyện ý không?”