Đến hiện nay ta vẫn còn kéo lại chút may mắn, nhưng vốn trợ thủ của ta từ lâu đã thu thập hành trang chạy đến công ty đối thủ nhận chức cao hơn, lại còn vô cùng sơ ý gọi điện thoại đến công ty tìm ta, nói là hắn đã an bài xong cho ta một công việc so với lương ở đây tốt hơn gấp mười lần.
Vì vậy ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Vả lại ta sẽ không.
Nhưng ta còn phải cất giọng giải thích, lại đổi lấy một câu ” Giữ quyền lợi truy cứu”, sau đó đem đồ của ta bỏ vào một cái thùng, tính cả ta ném tất ra bên ngoài.
Chỉ thấy bên trong thùng không có tiền thưởng tháng này, tiền phúc lợi, tiền hoa hồng, tiền làm thêm giờ, thậm chí là lương cơ bản.
Đi trên đường phố ánh mặt trời chói chang, ta cảm thấy choáng váng một trận. Ta biết đầu sỏ hại mình thành như vầy là ai, sau đó ta tưới một chai nước khoáng lạnh thấu tâm can lên đầu, ướt nhẹp, giận đùng đùng đi tới công ty đó.
Bảo vệ công ty kia không có lợi hại như công ty ta, ta vẫn một mực cắm đầu như sư tử xông lên, không ai ngăn cản được ta. Ta ở công ty bọn họ không hề có hình tượng vừa sảo vừa nháo, bảo vệ vừa đẩy vừa kéo, cuối cùng, hắn chạy đến – kẻ đã từng là trợ lý kiêm bạn chí cốt của ta.
Hắn rất có phong thái cấp trên vẫy tay ra hiệu cho mọi người ở hai bên đi hết, sau đó dẫn ta đến phòng làm việc của hắn.
“Tại sao ngươi muốn hại ta như vậy?! Ngươi có biết bây giờ hại ta thành một kẻ ra sao không, ta…”
Ta vừa vào văn phòng của hắn liền đá cửa sau đó quang quác liên tục, như tới tố khổ cùng trách móc. Tiếp theo ta hỏi một đống vì sao, vẻ mặt hắn tự nhiên khiến ta càng căm tức.
Hắn lười biếng mở miệng: “Vì sao? Đương nhiên là vì tiền. Còn có, địa vị và tôn nghiêm! Không sai, từ cấp ba, đại học, thậm chí hiện nay đi làm ngươi đều luôn rất chiếu cố ta. Nhưng ta cũng không có yêu cầu như vậy, ta không cam lòng để cho ngươi lúc nào cũng cưỡi trên đầu, có ngươi một ngày, ta sẽ vô phương nổi bật, mỗi người ai cũng cho rằng ta chỉ là người hầu của ngươi, không ai thấy ta vươn lên. Chỉ có điều ông trời không tuyệt tình, hiện nay cơ hội tới, đương nhiên ta còn phải cám ơn ngươi đã chiếu cố người bạn cũ này, nhất là bản thiết kế kia, trước đó khi ta đưa nó cho ông chủ, hắn thực sự vô cùng thoả mãn a.”
Ta trợn to hai mắt, mỗi chữ mối câu nghe rõ rõ ràng ràng. Nhìn bản mặt của tên dối trá phát ghê tởm, ta nhịn không được tát cho hắn một cái.
Thì ra đây chính là bạn tốt của ta, là người ta yêu. Hóa ra mắt ta bị mù.
Hắn bị tát ngã lên ghế, xoa xoa cái mặt sưng tấy, chùi máu tươi bên mép, sau đó đứng lên nhìn ta.
Ta biểu lộ toàn bộ thống khổ lên mặt, hắn nhìn ta, mặt vô biểu tình.
“Được.” Hắn không sao nhún nhún vai.
“Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, chạy tới đây, cũng còn là muốn có được chút lợi ích đi. Năm trăm thế nào, một nghìn được không? Hay là hai nghìn đi.” Hắn nói xong, đưa một sấp tiền một trăm khối cho ta.
Ta tức khắc ngây người, dở khóc dở cười.
Hắn có thể hại ta thân bại danh liệt, vậy mà cho ta hai nghìn?
Ta nhận xấp tiền hắn đưa, dùng chúng phủi phủi mặt của hắn, cắn răng nghiến lợi nói:” Ngươi và ta làm bạn nhiều năm như vậy, cũng chỉ giá trị có hai nghìn?”
Hắn cười, lấy tiền trên tay ta, giúp ta nhét vào túi áo trước ngực, nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc nói:” Vậy ngươi nghĩ tối hôm trước, có giá trị bao nhiêu?”
Đầu ta như bị một kích trí mạng, sau đó trống rỗng.
Ta lặng yên đi ra khỏi công ty hắn, ướt sũng, không mục đích mà chao đảo đi trên đường, ánh dương cay xè chiếu xuống giống như muốn ta hồn phi phách tán, đầu choáng mắt hoa liên tục.
Ta ngồi xuống nơi ánh sáng chói chang nhất, nhìn người trên đường phố qua qua lại lại, nghĩ tới câu cuối cùng hắn vừa nói.
“Vậy ngươi nghĩ tối hôm trước giá trị bao nhiêu tiền?”
Đích thực, có lẽ ta nên dùng hết tất cả mà bồi thường.
Ta rất thương hắn, lần đầu nhìn thấy hắn từ hồi cấp ba cho đến bây giờ.
Ta dùng hết tâm kế tiếp cận hắn, trở thành bạn với hắn, giúp hắn, chiếu cố hắn. Không phải là ta không có ý đồ, vì ta luôn nghĩ có ngày hắn sẽ thích ta, loại mong muốn như có như không này một mực quấn lấy ta, năm ấy thi tốt nghiệp xong, ta nói rõ với hắn, khiến hắn từ sau trở đi vẫn luôn một mực tránh ta.
Kỳ thực ta cũng biết mình nên chết tâm, chỉ là vẫn muốn ôm ý định đến chết. Kết quả không có trưởng thành, trực tiếp chết đi.
Ta ở nhà hắn đợi liên tục một tháng, hắn mới bằng lòng đi ra gặp. Ta thề thốt chân thành, liên tục cam đoan sẽ không nói như vậy nữa, sẽ không có ý không an phận với hắn, ta chỉ cầu xin hắn tiếp tục làm bạn với mình.
Cuối cùng, hắn gật đầu.
Ta vì đền bù một lần sai lầm kia, ở chung với hắn luôn luôn thận trọng, vẫn đối với hắn rất tốt, ý đồ đem tình hữu nghị trước kia của cả hai tìm trở về.
Mãi cho đến hôm trước, đi hát, ta nhớ lần đó đã uống rất nhiều rượu, hắn đưa ta về nhà, ta ôm hắn nói thật nhiều lần yêu hắn, sau đó cứ ôm chặt lấy người không cho đi.
Ngày thứ hai sau đó, ta vừa mở mắt ra, toàn thân xích loã, hắn thì quần áo xốc xếch.
Hắn cũng không nói gì, mặc quần áo tử tế, cứ như vậy mà đi.
Xế chiều hôm đó nhớ ra công ty đối thủ và công ty ta sẽ tung ra con át chủ bài -bản thiết kế của ta. Chỉ là lại biến thành của hắn.
Sau đó tới hôm nay, ta bị đá khỏi công ty, hai bàn tay trắng.
Đây chính là trả thù ta sao? Ta móc ra hai nghìn khối trong túi, cười khổ.
Cuối cùng cười khổ biến thành cười như điên, người đi đường nhoè hết, cười đến mức suýt rơi lệ.
Trả thù? Vậy hai nghìn khối này? Là trả thù hay là báo đáp?
Ta đối với ngươi tốt hơn, chỉ trị giá cho ngươi báo đáp ta hai nghìn khối cỏn con này. Ta có lỗi với ngươi, đổi lại ngươi muốn ta thân bại danh liệt?
Vì sao? Vì sao lại không công bằng như vậy?
Ta ngồi trên đường từ sáng tới tối đen, sau đó đến quán rượu náo nhiệt gần nhất uống, tửu lượng của ta giống như tốt hơn ngày thường, ngàn chén không say. Ta cũng không hiểu sao lần trước lại dễ say đến mất thần trí như vậy, càng nghĩ càng tức, càng tức lại càng muốn gây chuyện, cố ý khiêu khích tên côn đồ ở quầy rượu. Thành ra đánh không thành, cả người ta mềm oặt bị bảo vệ đá ra khỏi quán rượu.
Ta nhớ là mình rất không cam tâm, đỏ mặt quát:” Ngươi là cái thá gì, bây giờ ta không có tiền boa thì sao? Ngươi làm sao đuổi ta đi?”
“Lập tức cút cho ta! Cút!” Bảo vệ vừa đẩy ta đã nhanh chóng bỏ đi.
Lòng ta sinh ấm ức không cam giơ ngón giữa, đi tới SEVEN-ELEVEN.
Vì nơi đó còn có rượu.
Ta đến SEVEN-ELEVEN mua 200 đồng tiền rượu, sau đó ra ngoài mua cái giỏ đựng, xách theo cái giỏ bia giống như tên bất cần đời lắc lư vừa đi vừa uống.
Đi mệt, ta ngồi xuống dưới tàng cây ven đường, sau đó mở chai bia để trước mặt tiếp tục uống.
Mỗi lần uống hết một chai, lập tức đập vỡ cái chai. Trong đêm khuya tĩnh lặng có âm thanh của thuỷ tinh vỡ càng doạ người. Thỉnh thoảng có người qua đường ai cũng cước bộ nhanh hơn lướt qua mặt ta.
Ta không quan tâm, tiếp tục uống.
Khi đánh nát một chai, khi đưa tay định uống hết một chai, có một cái chân đá đổ toàn bộ rượu trước mặt ta.
Ta muốn đứng lên, nhưng vì không có sức lực nên chỉ có thể ngẩng đầu, say rượu cùng ánh sáng mờ mờ khiến ta thấy không rõ người này, bởi vì thân hình hắn cao lớn gầy gò, ta biết là mình không quen người này, cho nên không quan hệ.
“Làm sao? Anh bạn?” Ta hỏi.
“Muốn tình một đêm sao?” Ta nghe xong, lập tức cúi đầu cười đáp. Câu nói đầu tiên có thể nhận ra hắn là người mới vào nghề, hiện tại ai còn nói tình một đêm a.
“Một đêm có thể có bao nhiêu tình?” Ta cười xong, ngẩng đầu hỏi lại.
Đúng, một đêm có thể có bao nhiêu tình? Ta và rất nhiều người từng có một đêm, nhưng cũng không thấy có tình. Hôm trước ta và người khác cũng có một đêm, nhưng cũng không có tạo ra tình, trái lại phá huỷ tất cả tình.
Một đêm sao có thể có tình thú? Chỉ có tính thú.
Hiển nhiên vấn đề của ta khiến người mới vào nghề trước mắt này rất hoang mang, ta khoát khoát tay ý bảo hắn khỏi phải nghĩ:” Thôi, coi như ta nói bậy nói bạ, giá tiền ra sao?”
Dù sao cũng gấp gáp muốn phát tiết, chính hắn chạy tới cũng giúp ta đỡ mất công đi tìm.
“Giá cả không là vấn đề, ngươi nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu.”
Giá cả không là vấn đề? Xem ra cũng rất vội vàng muốn bán đi. Lại một người muốn sa đoạ sao?
“Cũng tốt, thẳng thắn, đi.” Nói xong ta dựa cây bên cạnh đứng lên, loạng choạng lắc lư đi tìm khách sạn.
Đến khách sạn, ta vừa vào cửa phòng đã bắt đầu cởi sạch quần áo, quay người lại lập tức đè nam kỹ đang ngốc lăng một bên xuống giường bắt đầu khởi động.
” Ngươi làm cái gì?” Nam kỹ rõ ràng bị doạ sợ, gắng sức đẩy ta ra.
Ta bị hắn đẩy lại càng không vui:” Ngươi không nên đến đây mới giở trò với ta, tới làm gì không biết sao?”
Nói xong lại muốn nhào tới đè hắn xuống. Nhưng hắn lại đẩy ra:” Ngươi muốn thượng ta?”
Ta nghe xong đơn giản là cười đến mức rớt hàm xuống đất: “Lẽ nào ta muốn bỏ tiền cho ngươi thượng sao? Này!! Ngươi có bệnh tâm thần hả, rốt cuộc có làm hay không đây?”
Hắn nghe xong, suy nghĩ một chút:” Ngươi bỏ tiền? Vậy cũng tốt. Đến đây đi.”
Nói xong, người nằm chữ đại trên giường.
Tuy rằng ta không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng dường như có thể tiếp tục.
Một lần nữa ta bò lên người hắn, bắt đầu thăm dò thân thể của hắn hoàn toàn không có chút ôn nhu nào, vốn là hắn vẫn luôn kìm nén, nhưng thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng rên thống khổ, kích thích máu ngược của ta, khiến ta càng thô lỗ với hắn hơn.
Ta muốn hắn khóc! Ta muốn hắn đau!
Không hiểu sao ý nghĩ này luẩn quẩn trong đầu ta, vốn dĩ là đã dùng chút lực mút trước ngực hắn, tâm đổi liền hung hắn cắn hắn.
“A!!” Hắn nghẹn ngào kêu lên, toàn thân run rẩy, lập tức muốn đẩy ta ra để đứng dậy, ta chiếm được thế thượng phong, duỗi chân một cái, dùng đầu gối đá hạ thân hắn. Lập tức khiến hắn đau đến âm cũng không phát ra, co quắp ngã trên giường.
Ta vội vàng vơ dây lưng cột hai tay của hắn vào đầu giường. Hai tay của mình thì ra sức kéo, áo của hắn bị phanh hoàn toàn, lộ ra toàn thân trắng như tuyết. Ta nhìn đến xuất thần, cái tay dọc theo đường cong cơ thể mò tới bên hông, thì ra tên nam kỹ này da dẻ lại tốt như vậy, hiện tại mới chú ý tới.
Người kia da dẻ cũng đẹp, có khả năng từ cổ áo của hắn nhìn được da dẻ. Ta lén lút nhìn thật nhiều lần, khi mỗi lần chờ hắn ngồi xuống, ta đều cố tình đứng lên, sao đó sẽ từ bên trong cổ áo của hắn nhìn trộm. Không biết hắn có phát hiện ra không, không biết lần này hắn trả thù có tính gộp những hành vi này không.
Nam kỹ dưới thân giãy giụa gọi mạch suy nghĩ của ta trở về, phát giác bây giờ mình còn muốn nghĩ tới người nọ, khiến ta càng chán ghét bản thân, tay vừa động một cái bên hông nam kỹ đã bấu hắn.
Nam kỹ dường như cuối cùng cũng không nhịn được, giãy giụa thân thể rống vào ta: “Ngươi này tên biến thái chết tiệt muốn làm cái gì?! Bây giờ ta không làm, lập tức thả ta đi.”
“Hừ, đâu đến phiên ngươi nói không làm sẽ không làm.” Hắn không ngừng giãy giụa vặn vẹo khiến ta tăng cao tình dục, không kịp chờ, bắt đầu cởi quần của hắn.
“Buông ra!!” Hắn càng giùng giằng lợi hại:” Ngươi muốn bao nhiêu tiền, thưởng cho ngươi!! 500 khối được không, một nghìn khối thế nào, ta cho ngươi đủ hai nghìn khối, ngươi lập tức thả ta!!”
Những con số này triệt để chọc ta giận, tay ta quay lại vung lên cho hai bạt tai, sau đó dùng lực nắm trụ cằm hắn buộc nhìn thẳng vào ta:” Một phân tiền cũng không cần, số tiền này ta cũng có.” Nói xong, ném một sấp tiền lên mặt hắn, nhất thời tiền tản ra bay đầy phòng:” Ta chính là muốn ngươi, ngươi tối nay chậm rãi thưởng thức đi!!”
Nói xong, ta cởi hắn sạch sẽ, vóc người cân xứng trắng noãn khiến bụng dưới của ta bắt đầu trướng đau. Khí lực của hắn không nhẹ, ta vội vàng cố định hai chân hắn, sau đó kéo xuống, nâng hông hắn lên, hướng phía cửa vào, chuẩn bị một phát thẳng tiến.
” Không muốn a!” nam kỹ phía dưới đột nhiên tuyên bố kèm tiếng kêu khóc nức nở, ta bỗng nhiên phanh xe lại.
Ta nhìn người dưới thân giãy giụa đến sợi tóc rối tung, nghĩ tới đêm hôm đó, người ấy cũng có phải gào thét không muốn hay không. Hắn cũng từng không muốn người ấy giống như kẻ này bây giờ giãy giụa phá vỡ mọi suy tính.
Ta và bây giờ không giống nhau, có lẽ so với bây giờ đã đối xử thô bạo với người đó?
Ta bỗng nhiên dừng lại, người dưới thân cảm thấy có cơ hội liều mạng giãy giụa chạy ra, ngay cả cái giường vì lay động kịch liệt mà phát sinh tiếng cạc cạc.
Ta đánh một quyền tới bụng dưới của hắn, hắn dường như đau đến nội tạng cũng phun ra, co quắp cuộn thân. Một tay nắm tóc hắn kéo lại phía sau, lần thứ hai khiến hắn nhìn thẳng vào mặt ta:” Ngươi không phải hắn, ta sao muốn buông tha ngươi!!”
“Ngươi tên biến thái này! Thả ta ra!!”
“Cảm tạ, nhưng mà cũng do ngươi chọc tên biến thái này trước.” Thả tóc hắn ra, một tay lần thứ hai ép hắn trên giường, một tay nâng hông hắn lên, vận sức chờ phát động.
“Ách…. ngươi, ta tuyệt đối không tha ngươi!!”
Ta vừa ngẩn người, hắn vào ban đêm có phải cũng nói như vậy không, hắn có phải đã ở đây vừa khóc vừa kêu la không, ta không tha thứ ngươi, ta hận chết ngươi!
Ta không còn chút nào muốn tiếp tục xâm phạm nam kỹ.
Ta buông hông của nam kỹ ra, chán nản ngồi trên giường. Bởi vì, ta đã vô pháp tiếp tục, cho dù hạ thân có bao nhiêu sưng tấy đau nhức, ta không thể lại ép buộc người không muốn.
Ta không nhìn ánh mắt hoang mang và bất an của nam kỹ, một mình đi vào toilet, mở vòi hoa sen, trong rạng sáng mùa đông giá rét để nước chảy liên tục lên cơ thể, mong muốn gột sạch cơ thể cùng toàn bộ phiền muộn vây quanh trong lòng.
Chưa đợi đến khi đóng băng cơ thể, ta đã đi ra khỏi toilet. Ngoài ý muốn phát hiện nam kỹ vẫn còn ở đây.
Ta quấn chăn mền quanh mình núp ở một góc gian phòng, sau đó cúi đầu không nói gì.
Phát giác hắn vẫn luôn trần truồng ngồi ở mép giường nhìn ta, ta hỏi:” Sao còn chưa đi, ngươi không phải sợ sao?”
“Ha ha.” Dáng vẻ hắn cao ngạo giống như nghe được một chuyện tiếu lâm:” Bây giờ tứ chi hoạt của ta động bình thường ngươi cho là có thể đánh thắng ta sao?”
Đã trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ lại còn có thể nói ra những lời này, khiến ta nhịn không được ngẩng đầu muốn nhìn rõ ràng thần sắc tên nam kỹ này.
Hắn rất đẹp, xinh đẹp không giống nam sinh, đương nhiên cũng không giống nữ sinh.
Dáng vẻ của hắn khiến ta nghĩ chắc cũng còn là tuổi học sinh, từ vóc người nhìn ra hẳn là cao xấp xỉ ta, nhưng so với ta rắn chắc gầy gò hơn. Nhưng khẳng định khí lực của hắn không thua gì ta, thấy vết thương trên tay hắn, đây không phải là nghĩ biện pháp cởi dây lưng và dây vải ra, mà là mạnh mẽ kéo đứt, mặc dù ta không yếu đuối, nhưng tự hỏi mình có loại sức lực này hay không.
Loại thân hình và cá tính phách lối kiêu căng của hắn lại tăng thêm không ít mị lực.
Người như thế sẽ là một nam kỹ?
“Bây giờ ngươi rất muốn đánh ta?”
“Sai!” Hắn lập tức phủ nhận khiến ta cảm thấy kỳ quái, lời kế tiếp lại làm ta bật cười: “Là vô cùng muốn.”
“Vậy tại sao không đánh?”
“Vậy vì sao bỗng nhiên ngươi dừng lại.”
Ta nghĩ rất lâu nên trả lời thế nào, cuối cùng ta quyết định xốc chăn lên, khiến hắn thấy hạ thân ta đã mềm xuống, nói:” Bởi vì nó.”
Không phải ta không có tôn nghiêm đàn ông, mà là muốn nói chuyện này từ đầu tới cuối một lần cho xong, thà chịu nhục một lần.
Nhưng ta đã rất nhanh hối hận.
Hắn cười lạnh một tiếng, thân thể trần truồng, hai chân thon dài bắt chéo vểnh lên, ngồi ở mép giường, một tay lưu loát vén sợi tóc qua trán, một tay ưu nhã đưa điếu thuốc đến bên mép, sau đó thở ra làn khói màu trắng.
Dần dần cả phòng tràn đầy khói trắng, lờ mờ ta nhìn tầm mắt của hắn, lại biết ánh mắt cao ngạo kinh bỉ kia chưa từng nhìn xuống ta ở dưới đất.
Một lúc lâu, hắn nói.
“Ngươi còn không bằng một tên thái giám.”
Thấy khuôn mặt ta vì xấu hổ và giận dữ đan xen mà dần đỏ bừng, hắn bỗng nhiên cười đến mức cuồng vọng ha ha ha.
Bộ dáng kia, giống như đang cười nhạo một thằng hề thấp hèn ti tiện.
Hắn mặc xong quần áo rất nhanh, tuy là vô cùng muốn đánh ta, nhưng hắn không động thủ, bất quá hắn cũng không phải không muốn phục thù. Trước khi đi ra cửa, hắn quay đầu lại vẻ mặt châm chọc nói:” Thái giám, hai nghìn khối ta không cần, giữ lại mà đi bác sĩ, có bệnh cũng không nên đi chơi, tránh phí tiền.” Nói xong, hắn định đi lại giống như nhớ ra cái gì xoay người nói với ta: ” Đúng rồi, quên hỏi, ngươi mỗi lần chơi đều muốn cường bạo sao? Vậy thì ngươi chính là một tên biến thái cường bạo, chuyên môn say rượu hành hung?”
“Ngươi!!!” Ta nghe xong, tức đến mức nhảy dựng. Nhưng sau đó đối mặt với ta chỉ là tiếng cánh cửa đóng bang một cái.
Ta hèn mọn, ta ti tiện, ta là thằng hề, dù ta là thái giám, nhưng ta tuyệt đối không phải tên biến thái cường bạo!