Nhất Dạ Chiêu Tâm

Chương 6




Hai tháng sau,

Dịp “Black valentine” ngày càng đến gần, đây chính là thời điểm công ty tất bật với những dự án mới.

Trước đó Bạch Lan đã hứng thú vạch ra một bản kế hoạch tỉ mỉ nhưng chỉ thiếu điều đến giờ vẫn còn ngần ngại chưa dám thể hiện. Thật trùng hợp, trong một lần tình cờ nó lại được lọt vào mắt xanh của vị giám đốc hắc ám kia.

Tuy “ Valentine đen” vẫn chưa thịnh hành và thu hút đông đảo khách hàng trên thị trường lắm, nhưng với cô đây lại là một bước ngoặc mới mẻ đầy tiềm năng.

Valentine không chỉ là ngày của những cặp tình nhân, nó còn là ngày của giới trẻ, đây là ngày để những bạn chưa tìm được một nửa của mình hay những bạn tôn thờ chủ nghĩa độc thân cùng tụ họp và làm nên những party sôi động.

Bạch Lan chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, tay luyên thuyên đánh liên hồi.

Vị trưởng phòng cao quý từ tốn sải từng bước tiến đến.

“Bạch Lan, giám đốc cho gọi cô đến phòng 108 trình bày về bản kế hoạch “black valentine”.”

Cô ngơ ngác, khẽ chớp mắt nhìn đối phương.

Đối phương thấy vẻ mặt ấy tỏ vẻ khó chịu, giục:” Nhìn gì nữa, còn không mau đi, hay đợi tôi mang kiệu đến rước.”

Cô gấp đống tài liệu khoác vào tay, cúi đầu:”Cảm ơn chị, tôi tự lên đó được.”- Nói rồi hất mông bỏ đi.

Làm trong công ty này đến giờ đã là hai tháng, cách đối xử của trưởng phòng với cấp dưới ít nhiều gì cũng quá thấu hiểu. Vả lại ai mà lại thích cấp dưới mình nhanh chóng lọt được vào mắt xanh của boss chứ, không khéo lại trèo lên cả đầu mình.

Trong lúc đang lan man với dòng suy nghĩ vẩn vơ, cánh cửa 108 chợt mở. Một cô gái xinh đẹp, dáng người thon thả, yểu điệu bước ra nhìn cô cười thân thiện.

“Giám đốc đang ở trong phòng.”

Cô mỉm cười đáp lại:”Vâng, cảm ơn.”

Bạch Lan chừng chừ giây lát, cuối cùng lấy hết bình tĩnh đi vào.

“Giám đốc.”

Chiếc ghế văn phòng đen nhoáng đang quay lưng về phía cô, hình bóng thanh tú của ai đó hướng về phía cửa sổ, hứng trọn từng ánh nắng rực rỡ, tôn lên một vẻ đẹp hoàn mĩ, hào nhoáng.

Hắn xoay người nhìn cô, sắc mặt không chút biểu cảm:”Bản kế hoạch này là sáng kiến của cô.”

Cô gật đầu.

Vẫn vẻ mặt ấy hắn tiếp tục nói:”Sáng kiến rất mới mẻ, nhưng đây là một lĩnh vực mới nên có thể sẽ gặp nhiều khó khăn.”-Hắn ngừng lại, giọng pha chút trầm ấm:”Cô nghĩ mình có thể đảm nhận được.”

Bạch Lan nhìn hắn, lòng thơ thẩn đôi phần.

Trạch Đông xoay hẳn chiếc ghế lại, nghiêm túc nhìn cô rồi khẽ gật đầu:”Thôi được. Chiều nay cô đưa tôi xem một bản kế hoạch hoàn chỉnh.”-Nói rồi hắn vứt đống tài liệu trên tay lên bàn:”Ở đây còn nhiều chổ sai sót, cô mang về đi.”

Cô cúi đầu:”Vâng.”- rồi nhanh chóng gom đống tài liệu lẳng lặng bước ra.

Vừa khép cánh cửa đã thấy đám người kia xăm xoi nhìn mình, đâu đó vang lên những âm thanh xì xào bàn tán.

Chẳng hiểu vì sao ông trời lại ban cho cô cái tai quái đảng để giờ đây những chuyện không muốn nghe lần lượt cứ lùng bùng trong tai.

“Cô ta hình như là nhân viên mới thì phải.”

Ai kia bễu môi:” Ừ, thì sao?”

“Nhân viên mới mà lên đến tận đây chắc hẳn là rất có tài cán.”

“Xứ, chẳng qua là nhờ chiêu trò và quan hệ thôi.”

“Này cô đừng nghĩ ai cũng như vậy chứ.”

“Chính mắt tôi đã nhìn thấy giám đốc đưa cô ta về, còn nghi ngờ gì nữa.”

Tiếng xì xào bỗng dừng lại đôi phút, sau đó lại tiếp.

“À, theo thông tin nội bộ mà tôi biết sắp tới công ty sẽ có thêm một thành viên cấp cao mới.”

“Ai thế?”

“Nghe gian hồ nó đồn là đứa em cùng cha khác mẹ với giám đốc.”

“Cái gì? Thế thì gay go rồi.”

“Chuyện gì mà gay go?”

“Anh em cùng chắc hẳn là có nhiều mâu thuẫn, nếu mình làm việc cho người này thì sẽ phật lòng người kia, không biết ai sẽ là người bị điều đi…sau này cuộc sống trong công ty sẽ không dễ dầu gì…haizz…”

Bạch Lan cố lắc đầu cố cắt ngang tiếng bàn tán của đám nhân viên, cô bước thật nhanh, len lỏi qua dòng người về phía chỗ của mình.

“Chẳng lẽ sắp đến lại có chiến tranh bùng nổ ư? Một giai cấp thống trị đã đủ chết, sắp đến lại có thêm một người nữa.”

“I lay my love on you.It"s all I wanna do. Everytime I breathe I feel brand new.”

Tiếng chuông vang lên đánh thức cô quay về thực tại, cô liếc nhìn chiếc điện thoại không ngừng run trên bàn.

“Alo.”

“Alo, là chị đây. Sáng nay trước lúc đi em đã để quên cái USB trên bàn, có cần chị đem đến không?”

Cô vỗ tay lên trán:”À, em quên mất. Dạ, cảm ơn chị nhiều. Chị đúng là người chị tuyệt vời của em.”

“Thôi đi cô nương. Chị cúp máy đây.”

Tiếng cắt điện thoại lại một lần nữa để cô chìm đắm trong khoảng lặng. Giờ đây ai ai đều tự lo việc nấy, chẳng còn ai đoái ngoài đến cô nữa nhưng không hiểu vì sao cô lại cứ cảm thấy có gì đó rất bất an trong lòng.