Nhật Chiếu Diệu Đại Hàn

Chương 34: Chương 34





[.......]
Hơi nóng tỏa ra từ ga mên cháo, Khánh Như thổi từ từ cho nguội rồi đút cho cậu nhưng Diệp Tử từ chối, cậu muốn tự ăn.

Chỉ mới chớm vài muỗng, miệng của cậu dường như chát đi hơn, không thể nào ăn nổi nữa, Khánh Như thúc cậu ăn nhưng có nói mấy cũng bằng thừa.

Uống thuốc xong xuôi, cô lân la hỏi thăm cậu:
- Nói cho chị nghe đi, tối qua em làm sao vậy, sao lại dầm mưa thế chứ?
Diệp Tử nhìn cô:
Hoá ra....là chị đưa em về sao?
" Ừm, hôm qua chị tăng ca., vừa ra khỏi cửa thấy ai đó ngồi lù lù trên ghế giữa mưa mà lại hao hao giống em nên chị che dù sang xem thử, em làm sao vậy, có chuyện gì sao? "
Diệp Tử nuốt ực ngụm nước trong miệng rồi nhìn cô bằng đôi mắt u buồn, cậu chồm đến ôm lấy Khánh Như, không nói không rằng gì cả, cậu vô thức siết lây vạt áo của cô rồi oà khóc.


Khánh Như không thiết hỏi gì thêm chỉ ngồi im đấy, vỗ về cậu, cậu em thường ngày lúc nào cũng lạc quan yêu đời của cô vậy mà lại có ngày yếu đuối như thế trước mặt cô, cô hiểu cậu đã thống khổ đến như nào.......
Trịnh Hoằng dần mở mắt, một mảng trắng từ trần nhà của bệnh viện thật mơ hồ.

Anh cố gượng ngồi dậy, được một lúc thì Phong Lâm đi vào, thấy anh đã tỉnh Lâm liền gọi bác sĩ vào kiểm tra.

Thăm khám rồi hỏi anh vài câu bác sĩ cũng rời đi, Trịnh Hoằng hỏi cậu:
Tôi vẫn chưa hỏi bác sĩ tôi bị bệnh gì? Cậu nói tôi biết xem .
Phong Lâm thật tâm cũng không biết phải nói như thế nào, cậu cắn răng nhưng trước sự tra hỏi của anh và vì bệnh tình phải chữa càng sớm càng tốt nên anh đành nói sự thật.

Trịnh Hoằng nghe xong, nói anh không bất ngờ là nói dối còn nếu nói anh bất ngờ thì cũng chẳng phải, cảm xúc lúc ấy của anh rất hỗn loạn.

Anh không nói gì, phẩy tay có ý kêu Phong Lâm ra ngoài.

Trong lòng anh bây giờ không chỉ có mỗi cơn đau từ trái tim nữa mà là từ tận đáy lòng của anh, trái tim kia có thể chữa được nhưng liệu vết thương do tự anh tạo ra có lành được không?
Vài ngày sau, Diệp Tử cũng trở lại với công việc còn anh, anh trở về ngôi nhà ngày xưa.

Trên con đường quen thuộc kia gợi lại cho anh bao nhiêu ký ức về cậu.

Cho mãi đến khi đặt chân trên thảm cỏ trong sân, nhìn ngôi nhà sừng sững trước mắt, qua bao năm tháng nắng mưa thì nó cũng cũ kĩ dần.

Bác Hương từ nhà bếp chạy lên xem, bà mừng rỡ khi thấy cậu chủ trở về nhưng nét mặt ơ thờ của anh làm bà cũng e dè đôi phần.


Phong Lâm ra hiệu cho bà không hỏi gì thêm và nấu chút gì cho anh.

Trịnh Hoằng đi thẳng một mạch lên lầu, nhưng không phải vào phòng anh mà là phòng của cậu.

Anh đóng cửa lại, nhìn cảnh vật xung quanh mà xem, tuy được dọn dẹp cẩn thận không bụi là bao nhưng trông thật mốc meo cũ kĩ.

Chiếc giường kia ngày xưa cậu nằm, cái bàn kia vẫn có cậu thiếu niên ngồi học hành chăm chỉ, cánh cửa sổ kia....vẫn có người thường trông ra ngoài nó.

Anh bước đến bên cánh cửa, từ từ kéo tấm rèm ra hai bên vô tình thu hút anh đến cái tủ bên cạnh.

Trịnh Hoằng mở ngăn tủ ra, thứ mà anh nhìn thấy thật không ngờ tới, chính là số tiền mà năm ấy anh đưa cậu cùng với một bức ảnh khi anh đang mải miết làm việc trong phòng.

Con tim anh như ngừng lại tại khoảnh khắc ấy, hoá ra cậu đã thầm thương anh từ khi còn ở tại căn nhà này, điều này càng làm anh thêm bối rối bội phần, không có số tiền này làm sao cậu ấy xoay sở để học? Tại sao lại có cảm giác với anh?
Đầu mũi anh bắt đầu đỏ bừng, nơi cổ họng có chút nghẹn, anh xiết chặt tấm ảnh cầm trong tay, thực sự bây giờ chỉ muốn hét thật lớn lên để giải toả cơn bão trong lòng nhưng anh không thể.


Anh cắn môi cầm số tiền ấy cùng tấm ảnh ra khỏi phòng.

Tối hôm ấy, anh không ngủ được mà đi xuống vườn hoa thủy tiên.

Những bông hoa trắng thật thuần khiết càng thêm ảo diệu dưới ánh trăng tờ mờ, Trịnh Hoằng ngồi xuống rồi từ từ châm một điếu thuốc.

Lâu, lâu lắm rồi anh mới hút lại nó, cái thứ độc hại kia lại là tri âm mỗi khi bản thân anh khổ tâm nhất.

Rít một hơi rồi nhìn cành hoa ấy, hình ảnh cậu lại hiện về nhiều hơn, lúc này những lời cậu nói, những hành vi của cậu như hiện ra trước mặt anh, Trịnh Hoằng buông điếu thuốc thì lúc ấy nước mắt anh cũng bắt đầu chảy theo, giọng nói đầy nghẹn ngào:
- Mẹ ơi, con có sai không mẹ? Khi mà con.....
[.......].