Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 80: Vạn quỷ tập kích thành (3)




Ở phía sau hắn, hơn trăm quỷ vệ điên cuồng phóng tới, theo hắn xông vào giữa quân địch, phóng tay mặc sức chém giết.

Trong lúc nhất thời, chỉ thấy một thiếu niên thanh tú, tay cầm lợi kiếm, dẫn bọn quỷ xông vào trong đám quỷ đông nghịt kia, rống to chém giết, giết mãi cho đến khi đầu quỷ bay loạn, linh thể phiêu tán, tiếng gào thảm thiết chấn động bầu trời vang lên, đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, lệ quỷ trước mặt, không người nào có thể cản được một chiêu của hắn.

Đám quỷ hồn thị vệ, thái giám kia, đang bị thảm sát đến độ ruột gan đều lạnh, đột nhiên lại nhìn thấy chủ nhân dẫn một đoàn quỷ vệ quy mô giết tới, chém quỷ địch thành bảy hồn tám vía, cũng đều tinh thần đại chấn, vung linh đao quỷ trảo, theo bọn họ điên cuồng xông lên, vây quanh lệ quỷ đã mất duệ khí, chém bậy bắt loạn, cắn xé bọn chúng vỡ vụn thành từng miếng, phiêu tán trong gió.

Có sự gia nhập của nhánh quân tràn trề sức lực này, bọn lệ quỷ lúc này không chống đỡ được nữa, liên tiếp bại lui, đào thoát chậm, liền bị một kiếm của Tinh Oánh Nhận chém qua, linh thể nứt ra, mất cả bóng dáng, lệ quỷ phía sau thấy vậy tất cả đều sợ hãi, rú lên một tiếng, bốn phía chạy tứ tán.

Lý Tiểu Dần cầm kiếm đứng trên đỉnh Kim Loan điện, dựng kiếm quát to:

"Thiên địa vô cực, chúng vệ nghe hiệu lệnh của ta: Thừa dũng nên truy giặc cùng đường, không thể mua danh học Bá Vương*! Hôm nay chi bằng đem lệ quỷ chém tận giết tuyệt, không thể lưu lại người nào, để tránh hậu hoạn!"

Một câu nói rõ ràng này, mang theo hào khí anh hùng vô tận, chúng quỷ nghe được tinh thần đại chấn, điên cuồng rống lên, đi theo thủ lĩnh dũng mãnh vô địch, điên cuồng giết về phía trước, đuổi chúng lệ quỷ đến độ lên trời không đường, xuống đất không cửa, chỉ có thể sợ hãi khóc gào, quỳ trên đất cầu xin tha thứ mà thôi.

Trong cung thất, ngoại trừ bị dọa ngất đi, còn lại tất cả già trẻ đều ôm nhau run rẩy, nghe được giọng nói rõ ràng này, trong lòng liền bình tĩnh lại, giống như chết đuối vớ được cọc, khóc ròng hướng trời cao cầu khẩn, chỉ mong công công Tiểu Dân Tử có thể chém sạch lệ quỷ, để cho bọn chúng ngàn ngàn vạn vạn lần không vào trong phòng mình! Trong tâm lý mỗi người, đều tràn đấy cảm kích sùng bái đối với công công Tiểu Dân Tử, còn có rất nhiều người thầm hạ quyết tâm, chỉ cần tránh được đại kiếp lúc này, nhất định lập bài vị công công Tiểu Dân Tử, mỗi ngày đều thắp hương lễ bái, cầu mong hắn bảo vệ chính mình cả đời.

Ở trong cung Chu hoàng hậu, Chân Bình công chúa, đang cùng mẫu hậu, muội muội An Bình công chúa ôm nhau run rẩy, đột nhiên nghe thấy giọng nói lớn kia, liền nổi lên nghi hoặc:

"Tiểu Dân Tử chẳng phải nói hắn không biết thơ sao, tại sao lại nói ra được hai câu thơ hay như vậy chứ?" xem tại

Bầu trời hoàng cung, sương quỷ dày đặc, ở trước mặt, một vùng lớn lệ quỷ như thủy triều điên cuồng rút đi, phía sau thì lại có quỷ vệ dẫn theo vô số quỷ hồn giống như thủy triều điên cuồng ập tới, tràng diện khủng bố, kinh tâm động phách.

Lý Tiểu Dân thu kiếm cười lạnh, đang muốn dẫn bộ hạ xung quanh đi tìm địch quỷ tập kích hoàng cung, đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời, phong vân biến sắc, một bóng dáng khổng lồ, đã đứng ở khoảng không phía trên đỉnh đầu!

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở dưới mây đen bao phủ, một bóng dáng hư vô mờ ảo ở không trung chiếm một vùng lớn, thân thể giống như đám sương mù, quơ cánh tay rộng thùng thình, lên tiếng quát:

"Cẩu thái giám, ngươi dám giết thủ hạ trung thành của ta, lớn mật như vậy! Hôm nay, ta phải bắt ngươi vì hắn mà để mạng lại!"

Sắc mặt Lý Tiểu Dân đột nhiên biến đổi, xoay người rời cung, nhìn trời quát:

"U Minh Sát Vương, ta với ngươi không thù không oán, vì sao lại cứ phải khổ cực ép người! Nói, ngươi là bị người nào sai khiến, tới đây đối nghịch với ta?"

Khuôn mặt khổng lồ của U Minh Sát Vương ở không trung biến ảo phù phiếm, nhếch miệng cười lớn:

"Cái này cũng không đến lượt ngươi quan tâm! Những lão bằng hữu của ta đối với ngươi thù sâu như biển, sẽ nhanh đến Kim Lăng, cướp lấy nơi phồn hoa này! Có điều, ngươi lại không thể nhìn thấy, chỉ cần hôm nay ta xử ngươi, vùng thành trì này, trước tiên do ta làm chủ vài ngày rồi hẵng nói!"

Lý Tiểu Dân giận dữ hét:

"Ta chỉ biết, nhất định là do bọn chúng tác quái!"

Nhớ lại chính mình liên tiếp giết hai âm sơn yêu đạo, cũng là không phụng chỉ mà tự ý giết, nếu để người khác biết được, chỉ sợ sẽ nói mình tự dưng lại sát hại pháp sư do hoàng đế mời tới, càng thêm có hại. Mặc dù Lý Tiểu Dân không sợ, nhưng lại không muốn nhiều lời, ngang nhiên đứng ở đỉnh Tử Cấm, tay cầm cung khảm, kéo căng như trăng tròn, nhắm trời mà bắn!

Tên như sao băng, nhắm hướng bầu trời vọt tới. Trong không khí, U Minh Sát Vương lượn vòng xung quanh kia đột nhiên trên người xuất hiện một cái lỗ lớn, lộ ra một con đường, khiến linh tiễn xuyên qua đó phóng ra, không tổn thương linh thể lão một chút nào.

Lý Tiểu Dân thu cung lại cười lạnh nói:

"U Minh Sát Vương, ngươi cũng chỉ dám né tránh thôi sao?"

Trên bầu trời, lộ ra một khuôn mặt khổng lồ hung tợn cười, trong miệng gào lên một tiếng, một đám sương trắng từ trong miệng lão bắn ra, phóng thẳng tới hướng Lý Tiểu Dân.

Lý Tiểu Dân thả người bay ngược lại, từ trong lòng móc ra một khỏa châu đen cực lớn, quát:

"U Minh Sát Vương, ngươi lại dám cùng ta đấu pháp!"

U Minh Sát Vương cũng không trả lời, vung cánh bạc, ở không trung truy đến, trong miệng điên cuồng phun khói trắng, bao vây quanh người Lý Tiểu Dân.

Trong làn khói trắng, vô số mặt quỷ hiện lên xung quanh, kèm theo ánh mắt kinh khủng, gào thét giận dữ, mở miệng quỷ ra, điên cuồng nhắm hướng Lý Tiểu Dân mà cắn tới!

Lý Tiểu Dân âm thầm niệm chân ngôn, Minh Vương châu bắn ra ánh sáng đen, mạnh mẽ đánh lên sương trắng, vang lớn tiếng vù vù, đánh tan đám sương, đám quỷ trong sương trắng mặc dù hung ác, nhưng thấy ánh sáng đen kéo tới, cũng sợ đến sắc mặt đại biến, nếu tránh né không kịp, liền bị ánh sáng đen chiếu lên mặt, vù vù rung động, nhất thời đánh nát cả khuôn mặt, thối rữa không chịu nổi.

Lý Tiểu Dân mặc dù thấy vậy rất ác tâm, nhưng vẫn cố gắng niệm chú ngữ, lấy ánh sáng đen để xua tan sương trắng. Không bao lâu, bên người đã một vùng thoáng đãng, tất cả sương trắng đều tan đi.

U Minh Sát Vương bay ở không trung, thấy chiêu này không có hiệu quả, khặc khặc phát ra một trận cười to, gầm gừ quát:

"Cẩu thái giám, quả nhiên có bản lĩnh! Cũng được, xem chiêu này của ta!"

Cánh dơi mở ra, điên cuồng nhắm bốn phương tám hướng cuốn đi, không bao lâu, thân thể mỏng như cánh ve đã trùm trời đắp đất, bao phủ hơn phân nửa hoàng cung ở trong đó.

Lý Tiểu Dân hiên ngang đứng trên đỉnh cấm cung, cung khảm trong tay không ngừng bắn linh tiễn ra, nếu thân thể U Minh Sát Vương trở thành khổng lồ như thế, năng lực né tránh tất sẽ giảm, nhất thời không chú ý, bị linh tiễn bắn trúng linh thể, vù vù rung động, bị bắn thành rất nhiều lỗ thủng, nhưng U Minh Sát Vương lại chỉ cau mày nhẫn nại, nghiến răng chịu đựng linh lực bị hao tổn, để đem thân thể phóng đại lên.

Không bao lâu, mảng lớn linh thể kia, đã bao trọn cả hoàng cung lại. Khuôn mặt quỷ dữ tợn của U Minh Sát Vương kia ngày càng lớn dần, ở không trung lộ ra một nụ cười dọa người, lạnh giọng nói:

"Cẩu thái giám, tiếp chiêu đi!"

Vô số luồng khói trắng từ trên thân thể gầy nhược của hắn phát ra, mạnh mẽ đánh tới hướng Lý Tiểu Dân ở trung tâm hoàng cung, trong ánh sáng trắng, lệ quỷ gào rống, giống như có vô số đầu lâu động đậy, điên cuồng cắn tới hướng Lý Tiểu Dân!

Lý Tiểu Dân vung Minh Vương châu, chỗ ánh sáng đen vừa hiện, đều xua tan tất cả ánh sáng trắng, mặt quỷ bên trong cũng kêu thảm biến mất vô hình.

Khói trắng càng ngày càng nhiều, điên cuồng từ bốn phương tám hướng cuốn tới, bao vây cả Lý Tiểu Dân ở trong đó. Lý Tiểu Dân liên thanh gầm lên, áp lực chịu trên người càng ngày càng lớn, ngửa mặt lên trời quát:

"U Minh Sát Vương, ngươi sử dụng độc chiêu như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn đồng loạt giết sạch cả hoàng cung sao?"

Trên mặt quỷ của U Minh Sát Vương, lộ ra một nụ cười kinh khủng, ồm ồm nói:

"Ngươi nói đúng! Cho dù nhiều khói quỷ như vậy cũng không công kích được ngươi, nhưng nếu cả hoàng cung đều chết sạch, chỉ sợ ngươi cũng không chống đỡ được! Khi đó, chiến đấu bất lợi, tội lớn để hoàng tộc bị diệt, đủ khiến cả nhà ngươi chịu họa diệt môn!"

Lý Tiểu Dân trong lòng giận dữ, vốn nhà Lý Ngư chết sạch cũng không là chuyện chẳng liên quan đến gì hắn, vấn đề là mỹ nữ khắp cung này, có rất nhiều người có quan hệ thân mật với hắn, nếu chết ở đây, đủ khiến cả đời hắn đau khổ!

Hắn một bên vung Minh Vương châu, lấy pháp lực ngăn cản khói quỷ tập kích, một bên giả vờ cười nói:

"U Minh Sát Vương, không bằng chúng ta làm một cuộc thương lượng, ngươi không giết người trong hoàng cung, ta sẽ theo ngươi đi Bắc thành, chúng ta hảo hảo đàm phán, có được không?"

U Minh Sát Vương cười rộ lên, âm thanh thê lương chấn trời động đất:

"Cẩu thái giám, bây giờ bổn vương đã nắm chắc thế cục, còn cần gì đàm phán với ngươi! Nếu muốn đám phán, chờ ngươi chết đã rồi hẵng nói!"

Tiếng cười điên cuồng này, khiến cho cung thất trận trận rung động, rồi đột nhiên biến thành một tiếng hét thảm:

"Ngươi hèn hạ!"

Mảng lớn linh thể tràn ngập ở không trung, đột nhiên xuất hiện từng lỗ thủng lớn, trên đó đều có vết bỏng. Linh thể mỏng manh lập tức co rút lại, nhanh như thiểm điện lùi về tâm bầu trời, biến về hình dáng cực nhỏ, U Minh Sát Vương co thành một nhúm, căm tức nhìn hơn trơm quỷ vệ bay múa trên không, cùng với hai mỹ nữ lạnh lùng dẫn đầu bọn họ.

Trong lúc U Minh Sát Vương cười rộ lên lúc nãy, nhị nữ Phong Sương mai phục ở không trung, đã dẫn theo quỷ vệ từ trên trời cao lao xuống, linh đao chém mạnh, phanh thây thân thể U Minh Sát Vương, chém thành bảy hồn tám vía, lúc này linh lực hao tổn nhiều, không thể xuất ra chiêu vừa nãy nữa.

Lý Tiểu Dân cười dài một tràng, cung khảm trong tay ra sức kéo căng, đặt lên tận ba mũi linh tiễn, lớn tiếng quát:

"Đi!"

Linh tiễn điên cuồng bắn ra, va ầm ầm lên người U Minh Sát Vương, U Minh Sát Vương quát to một tiếng, không kịp tránh né, trúng tên từ trên không rơi xuống, hóa thành một mảng sương, bám lên tường, run rẩy thở dốc không ngừng.

Thấy U Minh Sát Vương đã bị thương nặng, linh tiễn trong tay Lý Tiểu Dân không ngừng vọt tới, mũi tên chỉ tập trung vào đoạn tường kia.

U Minh Sát Vương thở hỗn hển, dồn lực bay lên, nhắm hướng phương Bắc mà chạy, trong miệng gào hét giận dữ:

"Cẩu thái giám, chuyện hôm nay đừng hòng ta để yên, sau này lại tới tìm ngươi tính sổ!"

Lý Tiểu Dân nào chịu để hắn chạy trốn, dẫn theo một đám thủ hạ, điên cuồng đuổi theo ở phía sau. Chẳng bao lâu, đã lướt qua rất nhiều nhà dân, rất nhanh truy tới.

U Minh Sát Vương ở phía trước liều mạng bay đi, đúng lúc đó, đầu cự chùy nện đến, nện ầm ầm trên linh thể của U Minh Sát Vương, cơ hồ muốn đập bể đầu quỷ của hắn ngay tại chỗ. Ngay sau đó, một thanh đại đao từ trong bóng tối bổ mạnh xuống, trực tiếp chém đứt nửa người sương của hắn.

Trong tiếng cười hào sảng, Sa Tằng Nhị tướng quân, cũng từ trong bóng tối bay ra, dẫn theo hơn trăm quỷ vệ, vây quanh U Minh Sát Vương, lên tiếng quát:

"U Minh Sát Vương, ngươi bây giờ linh lực đã hao tổn nhiều, mất đi năng lực biến hóa, còn không chịu quỳ xuống đầu hàng!"

U Minh Sát Vương ép thành một quả cầu tròn, cắn răng cả giận nói:

"Cẩu thái giám, đặt nhiều mai phục như vậy! Phì, chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn vương không có người nào bảo vệ bên cạnh sao?"

Quả cầu há miệng khổng lồ ra, ngửa mặt lên trời kêu to, chính lúc đó, hơn một ngàn lệ hồn, từ xa điên cuồng bay tới, đem những ngươi có quan hệ với Lý Tiểu Dân, từng đoàn vây vào giữa.

Quả cầu phía trong, há miệng rộng quát:

"Chúng tiểu nhân, giết sạch bọn chúng, một người cũng không chừa lại!"

--- ------

Nguyên văn *: Nghi tương hữu dũng truy cùng khấu, bất khả cô danh học phách vương. (nên đem dũng khí còn sót lại truy giặc cùng đường, không thể mua danh học Bá Vương)