Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 52: Nữ Tướng Tương Tranh (Trung)




Nghĩ tới vị giai nhân xinh đẹp này khiến mình no mắt, thế nhưng mà nàng lại không để ý đến bệnh tật hành hạ, cởi sạch ở trong trướng cho mình xem, tuy là đêm qua núp trên cây cũng rất lạnh, trong lòng hắn cũng bốc lên một cỗ hào tình, không muốn khiến nàng khó xử, vì thế liền tiến lên chắp tay nói: "Nguyên soái! Một khi ngọc thể của nguyên soái đã có bệnh, mạt tướng tuy bất tài, nhưng cũng nguyện suất chiến thay nguyên soái, bắt lấy Hồng Tam Nương trở về, tùy cho người xử trí!"

Hắn vài chào thật sâu, tay đặt tại chuôi kiếm, rời trướng ra ngoài, trong lòng cũng rất nóng, nghĩ tới việc có thể bắt được Hồng Tam Nương, nhất định là sẽ trộm mang về trướng mình để hưởng thụ, để cho nàng ta nềm lợi hại của mình!

Tần quý phi xoa xoa tay, ý nghĩ cũng có chút mê muội, vì thế nghe thấy hắn nói câu này, nàng mờ mịt ngẩng đầu lên, nhưng mà đã thấy Lý Tiểu Dân rời trướng rồi, có muốn gọi hắn lại, cũng đã không còn kịp rồi, nhìn thấy bóng dáng tiêu sái đầy đấu chí của hắn, trong lòng cũng rất cảm động, thầm nghĩ: "Thật sự là một đứa nhỏ tốt rất quan tâm đến người khác, không uổng công bổn cũng thương yêu hắn!"

Nghĩ lại việc trong cung và ngoài cung, có thể quan tâm đến mình như vậy, chỉ sợ ngoài nữ nhi của mình ra, cũng không có ai khác, vì thế không khỏi thầm than một tiếng, tiểu dân tử quả thật là đứa nhỏ tốt, còn hiếu thuận hơn cả chính con mà mình sinh ra nữa, mặc dù hắn không chịu làm nghĩa tử của mình, nhưng lại làm đệ đệ của nữ nhi mình, vậy cũng khác gì làm nghĩa tử của mình. Trong lòng nàng thấy rất ấm áp, trong lòng thầm nhủ, tương lại nhất định phải thương yêu hắn thật tốt mới được.

Lý Tiểu Dân thúc ngựa rời doanh, nhìn doanh trại địch ở phía xa xa, cũng đang có một đội binh mã đi tới, cầm đầu là một nữ tướng, mặt đẹp như hoa, thúc ngựa đi trước quân, ánh mắt chăm chú nhìn về bên này.

Lý Tiểu Dân thúc ngựa đi tới trước chiến trường, khom người cười nói: "Thỉnh Hồng Tam Nương! Nguyên soái của chính ta đang nhiễm bệnh, chỉ sợ hôm nay khó lòng xuất chiến, do đó mạt tướng đành mặt dày xuất trận, lãnh giáo cao chiêu của Hồng Tam Nương."

Ở tận đáy lòng mình, Hồng Tam Nương cũng cảm thấy rất tò mò về vị quý phi trong cung có thể cùng mình chống đỡ hơn trăm chiêu kia, trong lòng rất muốn phân cao thấp một lần, để xem ai mới là đệ nhất nữ tướng đương thời, ai ngờ là nàng ta lại cáo bệnh không tới, điều này khiến nàng trong lòng rất ngứa ngáy, rất không hài lòng.

Nhìn thấy tiểu thái giám phía trước, nghĩ lại vài vị tướng bên mình đã chết trong tay hắn, khiến nàng rất tức giận, cắn răng cười lạnh nói: "Hồng Tam Nương ta chinh chiến vô số, cùng nam nhân đơn đấu, cùng nữ nhân đơn đấu cũng được, chỉ có thái giám không ra nam ra nữ là không thể đấu!"

Lý Tiểu Dân còn đang dùng đôi sắc nhãn của hắn đánh giá nàng, bỗng nhiên lại nghe thấy câu này, trong lòng tức giận bừng lên, cánh tay cũng run lên chỉ vào nàng, nhưng cũng không nói lên lời, chỉ có thể mắng thầm trong lòng: "Ngươi còn chưa xem qua thân thể lão tử, làm sao có thể nói lão tử nhất định là thái giám? Ta sau này tóm được ngươi, nhất định phải "chơi" cô đến chết đi sống lại, làm cho cô biết thái giám có bao nhiêu cân lượng.

Hồng Tam Nương nói ra những lời này, thanh âm vang động cả chiến trường, hơn phân nửa người đều nghe thấy, đám Đại Thuận Quân tất nhiên là lớn tiếng ủng hộ, chỉ vào Lý Tiểu Dân cười nhạo, mắng lớn là quan quân không người, đến cả thái giám cũng phải lôi ra trận đánh giặc, quả thật là mất hết mặt mũi của quân Đại Đường.

Bên quan quân, ánh mắt đám quân đều ảm đạm, nhìn thấy bóng dáng thê lương của Lý phó soái, trong lòng đều âm thầm than, Lý phó soái cái gì cũng tốt, cơ trí hay là võ công, tất cả đều là số một trong quân, chỉ tiếc là có thứ hắn bị thiếu, cho dù có lợi hại hơn nữa, đều là trò cười cho đám người trên chiến trường.

Đám quân lính Đại Thuận Quân một bên thì cười thái giám đánh giặc, một bên lại mắng lớn là Tần quý phi không dữ chữ tín, nhát gan không dám ứng chiến, lại còn phải thái giám bên người xuất chiến, quả là cực kỳ xấu hổ.

Đám quân binh này, tất cả đều xuất thân là thảo khấu, sớm đã quen nói những lời khó nghe, lại còn được kế thừa năng lực tưởng tượng của người Trung Quốc bao đời nay, vì thế liền cười mắng chỉ vào Lý Tiểu Dân: "Ngươi xem tiểu thái giám này, bộ dáng tuấn tú như vậy, nhất đình là diện thủ của vị quý phi kia rồi!"

Lập tức lại có kẻ xướng họa theo, vẻ mặt rất hồ nghi cao giọng hỏi: "Một khi đã là thái giám, vậy thì không thể xem là nam nhân chân chính được, vậy làm sao hắn có thể là diện thủ của hoàng phi được?"

Người nói lúc đầu liên dương dương tự đắc cười nói tiếp: "Ngươi vậy thì không biết, bên trong hoàng cung của cẩu hoàng đế, có cả loại cực phẩm thái giám trên giường nữa, các vị hoàng phi vì để an ủi thân thể cũng như tâm linh của mình, đều tìm một số thái giám dáng vẻ tuấn tú đến, đưa lên giường, dạy họ cách làm thỏa mãn, sự tình này là bí mật trong cung, ngươi tự nhiên là không biết rồi!"

Lại có người khác xen vào nghi ngờ nói: "Thái giám dùng cái gì để thỏa mãn hoàng phi đây?"

Vị Vạn Sự Thông kiến thức rộng rãi kia lại ngửa mặt lên trời cười nói: "Cái này thì đơn giản, cho ngươi biết, vị thái giám phó soái kia, chỉ cần dùng lưỡi và ngón tay, có khi còn cả ngón chân, để làm thỏa mãn Tần quý phi!"

Hồng Tam Nương trong sơn trại, nàng cũng đã sớm nghe qua cái loại ô ngôn uế ngữ này rồi, tuy là bọn họ nói càng lúc càng khó nghe, nhưng mà Hồng Tam Nương lại không ngừng cổ vũ bọn họ, còn nàng thì mỉm cười nhìn Lý Tiểu Dân, việc này vừa có thể đả kích đối phương vừa có thể tăng sĩ khí bên mình.

Bên trong đám Đại Thuận Quân, thảo luận đang đến hồi cao trào, thậm chí còn đến cả việc Tần quý phi cùng Lý Tiểu Dân dùng tư thế gì để giao hoan ở trên giường, tiếng cười cũng càng lúc càng lớn, đám quân triều đình nghe thấy, vừa xấu hổ vừa tức, cũng không nhịn được mà nhìn về phía Lý Tiểu Dân, trong lòng nghi ngờ, liệu có phải là Tần quý phi và hắn đùng là có mối quan hệ này không, nếu vyaaj thì cũng khó trách hắn lại được sủng ái như vậy.

Lý Tiểu Dân đã sớm lửa giận bừng bừng, hắn thúc ngựa nâng thương công kích về phía Hồng Tam Nương. Tiếc là Hồng Tam Nương cũng đang ở trước trận của Đại Thuận Quân, nàng chỉ cần vung tay lên, tên bay như mưa đã nhằm vào Lý Tiểu Dân, khiến hắn khó lòng ngăn cản được.

Lý Tiểu Dân một bên thì nâng thương gạt tên, một bên thì xem xét kỹ tình thế, thấy quân địch phòng thủ nghiêm mật, mình tất nhiên là không thể vọt tới gần, vì thế chỉ đành quay ngựa về, sắc mặt biến thành màu đen, trong lòng rất bực.

Đột nhiên cửa doanh mở ra, Tần quý phi tự mình dẫn binh mã, khuôn mặt hơi đỏ lên, vô cùng tức giận trước sự nhục mạ của quân địch.

Nàng thúc tuấn mã, nhằm về phía trận địch, sau đó cao giọng quát: "Hồng Tam Nương, không cần dùng cách hèn hạ như vậy, nếu có gan, vậy thì hãy cùng ta chiến đấu một trận!"

Hồng Tam Nương thấy nàng đi tới, trước mắt lập tức sáng ngời, cũng thúc ngựa cầm đao phi ra, đôi Liễu Diệp Đao trong tay chém gió mà tới, lớn tiếng đáp: "Tới rất hay! Một khi ngươi đã tới, tất nhiên là tốt hơn thứ không ra nam không ra nữ ghê tởm kia rồi!"

Nàng cũng không nói nhiều nữa, Liễu Diệp Đao chém tới như cuồng phong, ánh đao chém về phía Tần quý phi lấp lóe hàn quang lạnh người.

Tần quý phi cố gắng chống chịu bệnh trong người, cũng ra sức huy đao, cùng Hồng Tam Nương đối chiến. nàng trong lòng thầm hận tặc quân xuất ngôn đã thương người, dưới lửa giận thiêu đốt, đao thế rất sắc bén, chém xuống Hồng Tam Nương. Mỹ nữ tức giận, hiện giờ giống như một con sư tử cái, điên cuống công kích Hồng Tam Nương, hận không thể một đao chém nàng ta thành hai đoạn, báo thù việc nàng ta dung túng cho thủ hạ hạ nhục mình. Bạn đang đọc chuyện tại

Thấy khí thế mạnh mẽ như thủy triều của nàng, trong lòng Hồng Tam Nương rất kinh ngạc, mặc dù đem toàn lực ra chống đỡ, nhưng mà trên khí thế cũng đã thua một trận, mặc dù Liễu Diệp Đao bay múa đầy trời, bảo vệ được toàn thân, nhưng cũng chỉ cắn răng chống đỡ mà thôi.

Trong Đại Thuận Quân, những âm thanh ồn ào cũng dần hạ xuống, đám tặc binh nhìn thấy Hồng Tam Nương đang phải chống đỡ chật vật, trong lòng đều rất sợ nàng bị Tần quý phi một đao chém xuống, sau đó Tần quý phi lại xuất quân đuổi giết, lại càng thêm sợ hãi, không ái dám nói Tần quý phi có quân hệ thân mật với Lý Tiểu Dân nữa.

Lý Tiểu Dân đứng trước trận tiền, ánh mắt bình thản nhìn tấn quý phi cùng Hồng Tam Nương chiến đấu, tuy là hắn đối với Hồng Tam Nương để mặc binh sĩ nhục mạ mình, nhưng cũng không nhẫn tâm để nàng bị Tần quý phi chém chết đương trường, vì thế chỉ có thầm cầu chúc, mong sao Tần quý phi đùng giết nàng, nhiều nhất chỉ cần bắt lấy nàng là được, để cho mình có cơ hội tốt, chính nghĩa trả thù nữ tù binh xinh đẹp này.

Đang thầm bàn tính xem làm cách nào để hợp pháp hóa hành vi của mình, bỗng nhiên hắn lại thấy từ trong trận của đối phương đi ra một cô gái mặc quần áo màu phấn hồng thúc ngựa tới, thanh âm nũng nịu quát: "Tặc bà nương, chớ có càn rỡ, xem ta tới bắt người đây!"

Lý Tiểu Dân đưa mắt về phía xa, nhận ra ngay là cô gái xinh đẹp đã gặp qua lần trước, là nữ nhi của Hồng Tam Nương, thấy nàng ta dĩ nhiên không để ý đến quy định đơn đấu, muốn mẹ con cùng tấn công tấn quý phi, trong lòng rất căm phẫn, cắn răng nói: "Con của quý phi nương nương vì xem cấm thư bị cấm không cho ra khỏi cửa, nữ nhi cũng ở trong cung không được theo quân, nhưng mà vẫn còn vị con rể là ta đây, làm sao có thể để mẹ con này càn rỡ như thế!"

Hắn quay đầu lại bắt chuyện với Tần Nghi Phúc, kêu hắn phụ trách áp trận, còn mình thì thúc ngựa lao đi, tay cầm ngân thương, quát lớn: "Cô gái kia, không được làm rối loạn quy củ, xem ta đấu với cô đây.

Hồng Tam Nương thấy nữ nhi của mình không để ý đến mệnh lệnh, trong lòng rất gấp, nghĩ tới võ nghệ của nàng là do mình thân truyền, trong đám thiếu niên trong sơn trại cũng không có địch thủ, cho nên trong lòng cũng yên tâm, vì thế yên lòng đối phó với đao thế sắc bén liên miên khống đứt muốn bắt lấy nàng.

Lý Tiểu Dân nhanh thúc ngựa, nhằm vào Tống Tích Tích, quát: "Ngươi không hiểu quy củ sao? Hai tướng đang chiến đấu, có chuyện gì! Muốn đánh, vậy thì đi theo ta!"