Dưới Vĩnh Châu Thành, đại quân đang tụ tập, đối mặt với tường thành vững chắc, chuẩn bị tiến hành công thành.
Các đội quân bình loạn ở các châu huyện phía sau đã đuổi tới, lập tức khiến đại quân gia tăng tới khoảng 70.000 người, nếu so sánh với đám phản quân trong thành, số lượng cũng hơn kém không nhiều, nhưng mà trình độ huấn luyện thì lại vượt qua đám ô hợp đó rất xa, tất cả đều tụ tập dưới trướng của Tần quý phi, cùng nghe lệnh chỉ huy của nàng.
Vốn là có tướng lãnh đề nghị, muốn đợi thêm binh mã của vài châu nữa đến tụ hợp sau đó mới công thành, nhưng mà lại có tin tứ truyền đến, phản tặc Hồng Tam Nương đã suất quân tiến về nơi đây, bởi vậy Tần quý phi vội vàng hạ quyết định, phải nhanh chóng công thành, nếu có thể công thành xong trước khi đám viện quân của Hồng Tam Nương đến, vậy thì là tốt nhất rồi.
Đối với công thành, phó soái Lý Tiểu Dân chỉ là kẻ ngoại đạo, bởi vậy hắn chỉ đành đứng dưới thành, nhìn Tần quý phi chỉ huy đại quân công kích.
Vĩnh Châu Thành cao tường dày, binh lính rất dễ dàng phòng thủ. Lý Tiểu Dân chỉ có thể trơ mắt mà nhìn tướng sĩ quân mình phụ giúp xe gỗ công thành, vọt tới bên bờ sông hộ thành, đem những bao tải đựng đất ném xuống lòng sông, tận lực san lập con sông hộ thành này. Để cho quan quân có thể thông qua dễ dàng.
Sau khi sông hộ thành bị san bằng, đám quân lính mạo hiểm lao tới dưới mưa tên, rồi bắc thang lên tường thành, cùng quân địch chém giết oanh liệt. Tuy là chém giết được một bộ phận quân địch, nhưng mà cái giá phải trả cũng rất đắt, thương vong vô số.
Lần công kích mang tính dò xét này qua đi, Tần quý phi lập tức hạ lệnh đẩy mạnh công kích, chém giết lại càng thêm thảm liệt, máu tươi nhuộm đỏ cả chiến trường, điều này khiến Lý Tiểu Dân rất đau lòng, căn răng quay đầu đi, than thở chính mình vẫn chưa luyện được đến mức trái tim sắt đá, đối mặt với chiến trường bình thường như vậy đã khó lòng chấp nhận được, chỉ có thể là trải qua thêm càng nhiều cuộc chiến đấu tàn khốc, mới có thể trở thành một danh tướng coi mạng người như cỏ rác vậy.
Trải qua một ngày khổ chiến, Tần quý phi rút cục cũng hạ lệnh thu binh, đưa quân về doanh trại.
Trong đại doanh, nữ tướng mỹ mạo xinh đẹp anh vũ này ngồi ngay ngắn trên tướng vị, sắc mặt bình lặng như nước, nhìn đám tướng lãnh bên dưới, trầm giọng nói: "Cuộc chiến hôm nay, các ngươi cũng đã thấy. Nếu dùng phương pháp công thành như vậy, chúng ta phải mất đến bao lâu mới có thể công hạ được thành? Viện quân của địch chỉ cần mấy ngày nữa là có thể đuổi tới, hiện giờ chúng ta chỉ có thể tăng thêm sức mạnh để công thành, vậy mới có hy vọng trước khi viện quân địch tới, công hạ được vĩnh châu, dành được thế bất bại. xem tại
Lý Tiểu Dân ngồi ở bên cạnh vừa nghe thấy còn phải liều mạng công thành, cũng chẳng biết là còn bao nhiêu người nữa phải chết, hắn nhớ lại cảnh chết choc đổ máu diễn ra hôm nay, yết hầu cũng cảm thấy khô lại, cười khổ đứng dậy chắp tay nói: "Nguyên soái, thành này tường cao và dày, hơn nữa còn có 70.000 quân đang thủ bên trong, cũng không kém hơn quân ta mấy. Nếu như vậy mà xem, muốn nhanh chóng công hạ thành này, chỉ sợ là không có khả năng. Không bằng chúng ta vây thành, chỉ cần tiêu diệt được viện quân, lúc đó thì quân tâm của giặc trong thành sẽ hoảng loạn, sẽ sớm quy hàng thôi?"
Tần quy phi nhíu mày, trừng mắt lớn nhìn hắn, vừa tức vừa buồn cười nói: "Hồng Tam Nương kia cũng có nhiều kinh nghiệm chiến trận, đã đi theo Tống Đại Giang làm thảo khấu nhiều năm, cũng không ít lần giao thủ với đại quân của triều đình, làm sao có thể dễ dàng sa vào trong bẫy vây thành chứ! Nếu mà để cho bọn họ tới đây, sau đó trng ngoài giáp công, quân ta lúc đó sẽ rời vào tình huống bất lợi, ngược lại sẽ phải cố thủ trong đại doanh, chờ viện quân tới! Nghi Phúc, ngươi đến đây nhìn, xem có ý kiến gì không?"
Một nam nhân ước chừng khoảng 30 tuổi đứng trước chúng tướng nghe thấy gọi liền bước ra khỏi hàng, cũng kính chắp tay nói: "Vâng, cô cô. Theo chất nhi thấy được, tặc khấu trong thành tuy nhiều, nhưng đều là đám lưu dân mới được chiêu mộ, cuộc công thành hôm này, tâm lý bọn họ đã rất hoảng hốt, chỉ cần quân ta tăng mạnh việc công thành, địch quân nhất định sẽ lộ ra sơ hở. Chất nhi thấy rằng, không bằng chúng ta vây ba thả một, để một đường cho đám tặc khấu trong thành trốn chạy, lúc đó thì trong lòng bọn họ sẽ không còn chiến ý, tất nhiên là sẽ cố trốn chạy khỏi thành rồi, khi đó chúng ta chỉ việc chặn đường đuổi giết, vậy là chắc thắng."
Lý Tiểu Dân đứng ở bên cạnh đánh giá vị đại tướng mới đến tên Tần Nghi Phúc này, chỉ thấy hắn dáng người khôi ngô, lưng hùm vai gấu, quả không hổ là đứa con của huynh trưởng Tần quý phi, quả là hổ tử tướng môn, có uy thế mà người bên ngoài khó mà có được, vì thế cũng âm thầm gật đầu.
Tần Nghi Phúc vốn là một tướng thủ thành ở phía Nam đại đường, nghe thấy cô cô suất binh, vì thế vội vàng đem theo 10.000 binh mã đến hỗ trợ, nghe lệnh dưới trướng Tần quý phi. Hắn nghe nói tới công tích của Lý Tiểu Dân, cũng rất khâm phục, nhưng cũng không nguyện ý thua kém, bởi vậy mới thỉnh chiến nói: "Thỉnh cô cô cho chất nhi tấn công một cửa, chất nhi nhất định sẽ công hạ được Vĩnh Châu, vì cô cô ra sức!"
Tần quý phi mỉm cười gật đầu, vì tên chất nhi có hiếu này mà cảm thấy rất vui mừng.
Nhìn thấy nụ cười vui mừng trên khuôn mặt xinh đẹp vcuar nàng, trong lòng Lý Tiểu Dân cũng nóng lên, vì muốn làm nàng vui, cũng bước tới phía trước các tướng lĩnh mà đưa ra kế sách: "Khải bẩm nguyên soái, một khi quân tâm của giặc trong thành đã không yên, chúng ta không bằng mỗi đêm bắn thư khuyên hàng, nói là dù trợ Trụ làm ác, nhưng nếu người nào bỏ tối theo sáng, có thể xá miễn tội chết. Khi đó đám tặc binh vì mạng sống, trong lòng lại không còn chiến ý, quân ta lại càng dễ dàng công hạ được thành."
Tần quý phi mỉm cười nhìn Lý Tiểu Dân, nói: "Kế này rất hay. Tiểu Dân Tử, người là phó soái của ta, trước thì lập công lớn, hiện tại cũng ra sức vì nước. Ngươi cùng Nghi Phúc bây giờ liền dẫn theo 20.000 binh mã, vây quanh Đông Môn, Tây Môn mạnh mẽ tấn công, ta sẽ suất quân công kích Bắc Môn, ba mặt giáp công, chỉ để lại Nam Môn cho tặc khấu chạy trốn. Dưới công kích như vậy, tặc quân nhất định sẽ trốn chạy, quân ta nhất định sẽ chiến thắng.
Lúc này nữ tử xinh đẹp này vội đứng dậy, tay đặt lên chuôi kiếm, thần thái trên mặt đầy hưng phấn, trầm giọng nói: "Các vị tướng quân, mong mọi người đồng tâm hiệp lực, công kích tặc quân!"
Chúng tướng liền khom người lĩnh mệnh, trong lòng nhiệt huyết trào dâng, tất cae đều cảm thấy rất kích động vì mình đã tham dự vào chiến dịch thắng lợi này. Tuy vậy lại có một vị tướng quân cảm thấy rất rầu rĩ trong lòng, âm thầm cảm thán vì chính mình không thể tự suất quân chém giết.
* * *
Dưới Vĩnh Châu Thành, đại quân đang bao quanh vây khốn, mạnh mẽ công kích ở ba cửa. Đại quân trong thành thấy binh mã triều đình uy thế như vậy, tất cả đều biến sắc, vô cùng sợ hãi.
Trên đầu thành, tình hình chiến đầu rất thảm liệt. Lâm Khôi ở trong thành, nghe thấy các nơi truyền đến báo cáo về thương vong, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, nghiến răng nghiến lợi.
Chiến thuật "vây ba thả một", hắn cũng biết. Bởi vậy tuy là đại quân triều đình lưu lại một đường sống, nhưng hắn dù chết cũng nhất định không chịu chạy ra. Mà huống chi nếu mất Vĩnh Châu Thành, bị Hồng Tam Nương bắt được, lại lấy đó làm tội danh. Với lại không ít vị đầu lĩnh của sơn trại cũng đối nghịch với mình, bọn họ lại "tìm xương trong trứng", chính mình không chừng sẽ bị Hồng Tam Nương đưa ra pháp trường, khai đao trảm thủ, lấy tội danh là bại trận.
Đông Môn, Bắc Môn truyền đến báo cáo thương vong, khiến Lâm Khôi vô cùng kinh ngạc. Hơn nhất là Đông Môn, nghe nói Tần Nghi Phúc cháu trưởng của Tần gia là một viên tướng tài, dĩ nhiên lại còn ở trần, tham gia công thành. Bộ hạ của hắn thấy chủ tướng của mình dũng mạnh như vậy, tất nhiên là cũng liều mình theo, khiến cho đám quân trên thành loạn cả lên, chết vô số người. Tướng thủ Đông Môn cũng liên tục cầu xin viện binh, nếu mà không có viện binh đến giúp, chỉ sợ là khó giữ được.
Tình huống ở bác môn cũng không tốt hơn bao nhiêu, vị quý phi của Tần gia kia tự mình suất quân, chỉ huy vô cùng chính xác, quân lĩnh cũng rất nghe lệnh, tướng thủ ở Bắc Môn liên tục gặp công kích mạnh liệt, ứng phó vô cùng khó khăn, thương vong cũng không ít hơn bao nhiêu so với Đông Môn.
Cùng so sánh với hai nơi này, Tây Môn lại bình tĩnh đến mức khiến kẻ khác giật mình. Theo như binh lính báo lại, tên thái giám phó soái kia, hắn hạ lệnh cho đám bộ hạ hò hét rầm trời, hư trương thanh thế, nhưng mà lại không có dụng tâm công thành. Nhưng mà đám bộ hạ của hắn lại chuẩn bị khí giới công thành rất nhanh chóng, chỉ cần một đêm đã tạo ra hơn một ngàn mấy trăm chiếc xe gỗ công thành, tất cả đều nối thẳng đến bờ song hộ thành, không ngừng lấy đất lấp song.
Nhớ tới thái giám kia, Lâm Khôi không khỏi nhíu mày. Theo tin tức mà đám bại binh lúc trước truyền đến, thái giám kia võ nghệ siêu quần. Chỉ là chỉ huy chính diện, cũng chưa thấy có chỗ nào thần kỳ. Chẳng lẽ, thái giám kia vừa mới ra trận, còn chưa hiểu công thành, cho nên chỉ có chút công chứ không có lực, thử dò xét trước, sau này mới toàn lực đánh một kích?
Mặc dù là lo lắng tên thái giám phó soái này khiến mình mê hoặc, nhưng mà tưởng thủ Đông Môn lại càng ngày càng gửi thư cầu viện gấp hơn, Lâm Khôi cuối cùng đành căn răng, đưa quân dự bị trong thành đên Đông Môn, mặc kệ là ra sao, trước tiên là ngăn cản tên tướng quân dũng mãnh ở Đông Môn đã.
* * *
Đêm khuya, Lý Tiểu Dân đứng ở ngoài thành, nhìn thành trì phía xa, sắc mặt rất ngưng trọng, dáng vẻ đăm chiêu.
Sông hộ thành bên ngoài, đã hoàn toàn bị san bằng. Cho dù là chính mình phái kỵ binh, vọt thẳng đến dưới thành cũng không có vấn đề gì.
Mà lúc này cũng đã là canh tư, đám thủ binh trên tướng thành cũng đã ngủ say. Hôm nay quả thật là đã làm khổ bọn họ, mãi đến canh ba, chúng quân mới về doanh nghỉ ngơi, đột nhiên lúc này lại nghe thấy âm thanh hò hét bên ngoài thành, vì thế kể cả đám thủ binh không có việc gì cũng chạy tới đầu thành, chuẩn bị nghênh đón công kích mạnh nhất của địch quân, nhưng không ngờ rằng chỉ thấy sấm mà không có mưa, đấy chỉ là hô to hò hét không cho đám quân thủ thành ngủ, làm loạn đến hơn nửa canh giờ, lúc này mới thu quân trở về, khiến đám quân thủ thành trong bụng đầy oán hận, tức giận đi nghỉ ngơi.
Đám thủ quân không được nghỉ ngơi tốt, nhưng mà 20.000 binh mã của Lý Tiểu Dân bên ngoài tinh thần lại rất tốt, trốn trong quân doanh, chuẩn bị đội nhóm tùy thời có thể đi công thành.
Lúc ban ngày hôm nay, Lý Tiểu Dân mặc dù để binh mã ở dưới thành hò hét rất hung ác, nhưng mà đại bộ phận lại ở trong doanh trại, nghỉ ngơi rất thoải mái. Tỉnh lại thì ăn, ăn xong lại tiếp tục ngủ, dù là nghỉ phép, cũng chưa thấy thoải mái được như vậy.
Còn đám binh lính hò hét rầm trời dưới thành, cũng là cứ một canh giờ đổi một lần, sau đó về ăn rồi ngủ, phải nói là hơn nửa thời gian đều là ngủ, đến tận đêm khuya, lại không thể ngủ được, tất cả liền đến doanh trại gần thành, chuẩn bị hành động bất ngờ vào ban đêm.
Đám quân thủ thành, mặc dù là không dám chậm trễ, nhưng mà đến đêm tối, tự nhiên là không thể nhìn thấy được binh lính di chuyển trong quân doanh. Hơn nữa vừa mới trải qua việc bị dọa vừa rồi, đã bị câu "sói đến rồi" khiến cho phản cảm, tuy là giương mắt nhìn động tĩnh bên ngoài, nhưng mà cũng không để tâm lắm.
Một tên thủ binh đi lại với vẻ mệ mỏi ở đầu thành, hắn tựa vào thành, đang muốn nghỉ ngơi một chút, bộng nhiên lại nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu đau đớn, hình như là phát ra từ phía đồng bọn tuần tra cùng mình, trong lòng rất kinh hãi, quay đầu nhìn lại, lúc này lại càng hoảng sợ hơn, hắn thấy mặt quỷ rất dữ tợn, đang ở trước mặt mình, dáng vẻ cười vô cùng hung ác!
Tên thủ binh kinh hoảng, mở miệng lớn, đang muốn báo động, bỗng nhiên một cơn gió trên người đánh tới, một thanh cự chùy do linh lực ngưng tụ mà thành, đánh cho đầu hắn biến đi đâu mất!
Cùng lúc đó, đám thủ binh đang nghỉ ngơi tạm trong doanh trại, phát ra rất nhiều âm thanh nhẹ nhàng. Linh đao hung mãnh hung hăng bổ xuống cổ nhưng binh sĩ đang ngủ say, khiến thanh âm thảm thiết không thể phát ra được. Trong bóng đêm, vẫn chỉ là một mảnh im lặng, chỉ có linh đao loang loáng chém vào cổ nhưng binh sĩ, nhẹ nhàng quanh quẩn giữa đêm đen.