Tiễn Ngũ Lâm hừ một tiếng, không mặt mũi nào trả lời, nghe được bên sân tiếng hoan hô vang dậy, đều là quân binh bộ hạ của Lý Tiểu Dân. Quay đầu nhìn lại tướng sĩ bộ hạ của mình vẻ mặt kinh hãi chán nản, Tiễn Ngũ Lâm thẹn đến muốn chui xuống đất, chỉ hận không thể tìm dưới đất một cái lỗ, để mà trốn vào trong đó.
Chu hoàng hậu thấy vậy mừng rỡ, gật đầu cười nhẹ: "Tiểu Dân Tử quả nhiên vũ dũng, không uổng công bổn cung đã một phen tài bồi hắn. Một khi thắng bại đã phân, vậy Lý Tiểu Dân sẽ nhận ấn xuất chinh!"
Tiễn Tùng ở một bên nghe được, trong lòng không phục. Việc hom nay, rõ rang là do Chu hoàng hậu cùng nhất phái của Chu Thái, ỷ thế hiếp người, không cho đại tướng xuất chinh, ngược lại phái một tên tiểu thái giám xuất chiến, nói làm sao, cũng không thể nào nói nổi, lập tức tranh cãi, nói Lý Tiểu Dân chưa từng trải qua chiến trận, xoay mình đã nắm đại quân, chỉ sợ lại lỡ chiến cơ, chậm trễ quốc gia đại sự.
Chu Thái thấy Lý Tiểu Dân chiến thắng, vô cùng hăng hái, làm sao để lão già kia nói như vậy được, lập tức cùng hắn tranh luận. Hai người đánh võ mồm, tranh chấp không dứt, dẫn tới quan viên hai phái, cũng đều gia nhập tranh cãi.
Chu hoàng hậu thấy bọn họ không thể ngừng lại, đành phải đem ánh mắt hướng Tần Viên, dò hỏi: "Tần lão tướng quân, theo ý khanh, nên phái người nào xuất chính.
Chu Tần hai nhà, ở gần nhau, chỉ vì Lý Hùng đã hợp tác với Âm Sơn phái, điều này làm cho hai nhà biết rõ uy lực của tiên gia cảm thấy sự uy hiếp, bởi vậy không thể không tạm thời liên thủ, cùng đối kháng Tiền thị. Bây giờ bộ hạ đại tướng của Tần Viên không có ở Kim Lăng, nói cho cùng, Tần Viên không thể chọn người của Chu thị. Huống chi Lý Tiểu Dân tuy là do Chu hoàng hậu gần đây tài bồi nên, ẩn nhiên là người của phái Chu Thái, nên đưa ra cháu gái của đệ đệ hắn nắm lấy binh quyền, vậy đối với Tần thị mới có lợi.
Tần Viên bước lên một bước, khom người chắp tay, trầm giọng nói: "Nếu nương nương hỏi lão thần, thần không thể làm gì khác hơn là xin tiến cử: thần bảo tiến cử một người, chính là đương triều quý phi Tần thị, tuy là thân nữ nhi, nhưng thuở nhỏ lại theo quân xuất chinh, thân kinh qua nhiều lần đại chiến, một bụng thao lược, so với lão thần lại chỉ có hơn chớ không kém. Mà võ nghệ tinh thục, không kém Đại tướng trong quân, vài chục năm trước, còn trước mặt lão thần tự mình giết địch, trảm sát địch dưới ngựa. Nếu để nàng cầm binh, nhất định một lần phá địch, quét sạch phản quân!"
Hai phái quan viên bên cạnh chờ mong hắn nói, không ngờ hắn lại đẩy nữ nhi của mình xuất chiến, cũng không khỏi rất là kinh ngạc.
Lại nói chuyện xuất hiện nữ tướng xuất chiến, tại Nam Đường cũng đã có từ lâu. Năm đó đệ nhất phu nhân của Đường hoàng Lý Tri Hạo cũng xuất thân võ tướng thế gia, sau khi lên làm hoàng hậu, thường chủ trì chính vụ. Từng có đại tướng không phục để cho nữ tử chú chính, cầm binh tạo phản, lúc ấy Lý Tri Hạo có bệnh trong người, không thể xuất chinh, hoàng hậu lại tự mình lãnh binh xuất chinh, chém thủ cấp của kẻ thù trở về, làm cho Lý Tri Hạo vừa vui mừng vừa sợ hãi than thở, một đời nữ anh hào, làm thân nam tử phải xấu hổ. Từ đó về sau, địa vị nữ tử tại Nam Đường tăng lên rất nhiều, ít nhất tại hoàng gia, nữ tử cũng rất được coi trọng, hoàng hậu phi tần cầm binh xuất chiến, quét sạch loạn quân, trong ba trăm năm nay cũng từng có mấy lần. So với quốc gia khác, khác biệt rất nhiều.
Lúc này đây, Tần Viên lại tiến cử nữ nhi của mình xuất chinh, cũng không quá mức làm cho người nghe phải sợ hãi. Phái võ tướng nghe mà hưng phấn, mặc dù chính mình không có tư cách cùng năng lực cầm binh xuất chinh, nhưng có thể đề cử quý phi của phái mình xuất chiến, cũng là một chuyện tốt, liền ở một bên liều mạng nói tốt cho Tần quý phi, quan viên hai phái khác tự nhiên không phục, lập tức ba phái ầm ĩ thành một đoàn, cơ hồ không nghe rõ ai nói gì.
Chu hoàng hậu mày ngài nhíu lại, ngọc thủ nâng nhẹ, Đại thái giám hầu hạ phượng liễn hiểu ý, lớn tiếng nói: "Yên lặng! Hoàng hậu nương nương đang ở đây, không được kinh động phượng giá!"
Thanh âm chúng quan dần lắng xuống, trở về bình tĩnh, đưa mắt nhìn về phái Chu hoàng hậu, chờ đợi quyết định của nàng.
Chu hoàng hậu có chút trầm ngâm, trước mặt bao người, cũng không quá thiên vị Tiểu Dân Tử, liền lạnh nhạt nói: "Một khi Tần lão tướng quân đã tiến cử, mệnh Tần quý phi nhận ấn xuất chinh, do Lý tướng quân đảm nhiệm phó soái, suất Trấn Tà Quân, làm quân tiên phong."
Chu Thái ở một bên nhìn, cùng Chu hoàng hậu liếc nhau, tâm trạng sáng tỏ: Tiểu Dân tử dù võ nghệ tiên pháp đều xuất chúng, nhưng chung quy tuổi còn trẻ khó làm kẻ dưới phục tùng, chỉ hận bên mình không có nhân tài quân sự kiệt xuất, nếu có thể mượn sức Tiểu Dân tử, tăng cường thực lực. Hơn nữa với tiên pháp cao thâm của hắn, là điều hết sức trọng yếu, có thể không đoạt được binh quyền cũng không sao. Không bằng phái nữ nhi của Tần Viên nhận soái xuất chinh, để giữ mặt mũi cho Tần Viên, hai nhà liên thủ, cùng nhau đối kháng bọn tu chân đạo môn phía sau. Tiểu Dân Tử thấy tình cảnh như vậy, cũng không thể không cảm kích ân tri ngộ của Chu hoàng hậu, hoàn toàn thỏa mãn như ý.
Chu Thái quyết chủ ý, hướng thượng khóm người chắp tay, tấu: "hoàng hậu nói rất đúng, thần không có ý gì khác."
Quan viên nhất phái của hắn, cùng nhóm võ tướng như nhau, đồng thanh xưng tụng, nói hoàng hậu xử lý công bình hợp lý, tất cả mọi người tâm phục khẩu phục.
Tiễn Tùng thấy tình cảnh này, biết hai nhà liên thủ, mình tạm thời chiếm không được chỗ tốt, cũng đành cắn răng nhẫn nại, trên mặt tươi cười, cúi đầu tỏ vẻ mình nguyện ý nghe theo sự an bài của hoàng hậu.
Kể từ đó, Lý Tiểu Dân lãnh chức phó soái đại quân chinh nam bình loạn, mặc dù chưa được làm chủ soái, nhưng mới vào trong quân, liền được đảm nhận trọng nhiệm, đã coi là chuyện hỉ ngoài ý muốn.
****
Thành Vĩnh Châu, đề phong nghiêm ngặt. Mấy vạn phản quân đem toàn thành canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, một lòng muốn ngăn cản đại quân chinh phạt của triều đình, để chờ viện quân đến.
Tháng trước, đầu lĩnh phỉ tặc Tống Đại Giang đang cùng bộ hạ chiếm cứ tại Bàn Sơn hồ, bỗng suất quân đánh bất ngờ, đại tiến công thành Vĩnh Châu. Dân chúng ngoài thành, đã bị bọn tham quan áo bức nghiền ép đến không thở nổi, đều tham gia nổi dậy, theo quân phản loạn, cùng tặc quân tấn công thành Vĩnh Châu.
Tướng trấn thủ Vĩnh Châu, mặc dù tham lam tàn ác, nhưng lại là một tướng lãnh giỏi chinh chiến, bộ hạ quân binh cướp bóc dân chúng cũng không hàm hồ, đánh giặc cũng không chịu yếu thế, cùng Tống Đại Giang một hồi hỏa binh, thừa dịp đánh lén, giết chết Tống Đại Giang, lại bị phó tướng của hắn Lâm Khôi suất viện quân một trận tàn sát, giết chết tướng Vĩnh Châu ngay tại trận, giết sạch lính thủ thánh, đoạt lấy thành Vĩnh Châu.
Tống Đại Giang vừa chết, bộ hạ đầu lĩnh quần long vô thu, tranh đoạt chức vị thủ lĩnh, không lòng dạ nào tiến lên. Bởi vậy mới cho triều đình Đại Đường cơ hội nghỉ ngơi, phái ra đại quân thảo phạt, đến đây bình loạn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Thấy đại địch trước mắt, chúng đầu lĩnh cũng không tranh quyền đoạt vị nữa, liền dâng tặng chức vị cho di sương(người vợ góa) của Tống Đại Giang là Hồng Tam Nương làm chủ, được tất cả đại thuận, đồng tâm hiệp lực, chuẩn bị chống lại đại quân triều đình.
Hồng Tam Nương lúc này ở phương nam chiêu mộ binh mã, suất quân đi đến Vĩnh Châu. Thành Vĩnh Châu, giờ do tặc thủ Lâm Khôi chiếm cứ, thủ hạ có hơn mười vạn binh, hơn phân nửa đều là lưu dân mới tụ họp, sau khi vào thành thành, liền không nói một lời, trước tiên mạnh mẽ cướp bóc. Phú hộ trong thành, đều bị cướp bóc sạch sẽ, kể cả thê nữ đều bắt làm quân kỹ, nam tử tự nhiên quên hết mối nguy mất đầu, làm cho họ chẳng còn muốn nghĩ gì đến đại kế báo thù.
Đám lưu dân mới nhập ngũ, thấy các lão binh cướp bóc thoải mái, cũng nổi lên lòng ham, liền đi đến từng căn nhà ở thành Vĩnh Châu, cướp bóc chém giết, tự nhiên kiếm được không ít chỗ tốt, cướp bóc nhà người ta, giết có giết, trốn có trốn, nữ tử đều bị bắt cưỡng gian rồi đem bán, làm cho lưu dân đầu quân mới tới buôn bán kiếm lời cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Trong thành Vĩnh Châu, nơi nơi đều là thi thể nằm ngang dọc, làm Lâm Khôi nhìn thấy bất hảo, sợ có ôn dịch, liền sai người đem ra ngoài thành chon. Binh lính chon cũng chẳng muốn động thủ, tùy tiện đào một cái mộ tập thể, đem thi thể vất vào bên trong mộ, coi như xong.
Thành Vĩnh Châu qua một kiếp này, một cảnh tượng thê lương. Ngoài thành dân chúng, lại đều hướng Vĩnh Châu đến, chỉ vì ở quê mình bị tham quan ô lại làm cho sống không nổi, nếu làm tặc quân, bỗng nhiên có cơm no. Mà đại quân mặc dù đánh cướp bình dân, lại không cướp của người nghèo, chỉ vì người nghèo thì cướp cũng chẳng được vật gì. Cho nên người nghèo đầu quân vào, khi đó có thể danh chính ngôn thuận đi cướp bóc đám phú hộ.
Thành Vĩnh Châu đề phòng sâm nghiêm, khẩn trường suốt mấy ngày, rốt cuộc tìm được tin tức, nghe nói đại quân triều đình do nhi nữ Đại tướng Tần viên, đương triều Tần quý phi suất lĩnh, cộng với hơn mười vạn binh, đang từ các nơi triệu tập, tiến vào vĩnh Châu.
Mà bản thân Tần quý phi, suất lĩnh năm vạn quân tinh nhuệ trong triều, từ Kim Lăng nam hạ, dần dần hướng đến Vĩnh Châu. Chỉ đợi binh mã thảo phạt loạn quân tề tựu, liền phát động công kích.
Nghe tin tức này, Đại Thuận Quân trong thành Vĩnh Châu liền xảy ra tranh luận kịch liệt.
Theo chủ trương của Đại tướng cầm đầu Chu Diễn Đạt, muốn thừa dịp quaand dịch chưa tụ họp kịp, huy quân bắc thượng, nghênh kích chủ lực của Tần quý phi. Nghĩ rằng nàng chỉ là giới nữ lưu, có thể có kiến thức gì, nếu có thể một kích đánh địch, bắt sát Tần quý phi, nhất định làm cho các lộ binh mã của triều đình phải kinh hoàng luống cuống, mà tinh thần uy vọng Đại Thuận Quân lại tăng nhiều, tương lai huy quân bắc thượng cướp lấy Kim Lăng, cũng không phải việc khó.
Mà một phái khác do thân tín của Lâm Khôi tướng Hồng Bắc Thông cầm đầu, kiên trì nói Tần quý phi vốn là con gái của danh tướng Tần Viên, mặc dù danh tiếng không cao, nhưng cũng là hổ nữ nhà tướng, không thể xem thường. Một khi đã được triều đình cho làm Thống soái, tất có khả năng hơn người, ngang nhiên xua quân bắc thượng nghênh kích, nếu thất bại, ngược lại làm rối loạn quân tâm, không bằng thủ vững Vĩnh Châu, đợi viện quân của Hồng Tam Nương đến, liền trong ứng ngoại hợp, công phá địch quân.
Hai phái cả ngày khắc khẩu, Lâm Khôi cũng không quyết định được. Cuối cùng định ra chủ ý: Cấp cho Chu Diễn Đạt ba vạn nhân mã, đi trước nghênh kích quân tinh nhuệ của Tần quý phi, số còn lại, thủ vững Vĩnh Châu, đợi quân tiếp viện.
Chu Diễn Đạt cũng không ngại nhân mã ít, dù sao hắn mang đi hơn một nửa là quân tinh nhuệ, ngược lại bảy vạn binh ở lại Vĩnh Châu phần lớn là mới chiêu mộ, không có sức chiến đấu. Lập tức trong đầu ý chí dâng trào, suất quân bắc thượng, toàn tâm toàn ý nghĩ kích phá quân địch, có thể bắt được Tần quý phi cưỡng gian một phen thống khoái, để cho một kẻ dơ bẩn xuất thân nghèo hèn cũng có thể nếm tư vị ngọc thể của hoàng phi tôn quý.