Hai lộ đại quân Tây, Bắc điên cuồng lao đến, đem đám cấm quân phản loạn giết đến bước đường cùng, đang gào khóc kêu cha kêu mẹ.
Không bao lâu, hai quân gặp nhau trong trận, hai vị nữ tướng nhìn nhau, rồi cùng hít một hơi khí lạnh, đồng thành duyên dáng hô to: "Hóa ra là ngươi!"
Thủ lĩnh hai quân, đều là nữ tướng, mỹ mạo cũng xinh đẹp vô cùng, lại có thêm phần uy vũ, nhưng khi ở trong trận gặp nhau, đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Hồng Tam Nương thì còn tốt, biết trên chiến trường gặp đối thủ là chuyện bình thường, nhưng Tần quý phi thì lại không ngờ được, nữ phản tặc bị nàng truy nã đã lâu lúc đó như biến mất trên thế gian này, thế mà giờ đây lại xuất hiện trong đại quân Tây Hành, chạy tới cần vương, cùng mình sóng vai tác chiến đuổi giết phản tặc cấm quân.
Chiến hữu trước đây hiện giờ biến thành địch nhân phản loạn, mà địch nhân phản tặc lúc trước thì hiện tại lại suất lĩnh quân đội cần vương, cùng mình chiến đấu với cấm quân phản loạn: biến chuyển đến mức này, Tần quý phi nhất thời cảm thấy rất mờ mịt, trong lòng xuất hiện cảm giác vô lực.
Ánh mắt của nàng rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Tam Nương, nhìn thấy khóe mi của nàng đầy xuân tình, hiển nhiên là đã không ít lần trải qua chuyện nam nữ, mà nàng lại nghiên đầu qua một chút, thấy ngay vẻ mặt khiến nàng vừa yêu vừa hận của Lý Tiểu Dân, lúc này liền bừng tỉnh, tròng lòng cảm thấy vô cùng tức giận, cắn chặt răng, đã chuẩn bị muốn sau khi chiến đấu xong sẽ nghiêm hình tra khảo Lý Tiểu Dân, bắt hắn nói xem rụt cục bắt nữ thủ lĩnh phản tặc kia giấu đi, là có ý gì! Truyện được copy tại
Nhưng một khi tra hỏi, sợ rằng chính mình lại biến thành bị hắn tra hỏi ấy chứ, chắc chắn hắn sẽ khiến mình "khổ không kể siết", nghĩ đến đso, khuông mặt xinh xắn của tấn quý phi hơi đỏ lên, vừa giận vừa xấu hổ, khẽ cắn môi anh đào, không biết phải là gì với tên thiếu niên gan lớn này đây.
Còn ở đối diện, Hồng Tam Nương là người từng trải, chỉ cần liếc mắt đã thấy vẻ mặt xuân tình nhộn nhạo của Tần quý phi, hiển nhiên là biết nàng ta cũng giống mình, đã trải qua nhiều lần nam hoan nữ ái, hiện tại đã khác hẳn lần gặp trước trên chiến trường. Mà người biết đều nói Đại Đường hoàng đế Lý Ngư đang bệnh nặng nằm giường, mất nửa cái mạng rồi, làm sao có thể thỏa mãn được nàng chứ? Nghĩ đến sự lớn gan của Lý Tiểu Dân, trong lòng Hồng Tam Nương chợt hiểu, ánh mắt nhìn về phía Tần quý phi mang theo một tia muốn nói: ta cái gì cũng biết rồi.
Trên chiến trường, hai nữ tướng anh tư hòa sảng xinh đẹp mê người, cười trên chiến mã, tay cầm cương đao tắm máu, đứng đối mặt với nhau, ánh mắt nhìn đối phương, trong mắt đều ẩn chưa tình cảnh đồng bệnh tương liên, đều thở dài sâu kín.
Hai vị mỹ nữ tướng quân này cứ đối mặt nhìn nhau, nhưng mà đám thủ hạ của các nàng không nhàn rỗi như vậy, họ vẫn cứ gào thét như trước, tấn công đám cấm quân bỏ chạy.
Lý Hùng được một đám thân binh bảo hộ, chạy chối chết trên chiến trường, nhưng hắn lại phát hiện ra bốn phương tám hướng đều đã có quân lính bao vây, Ngự Lâm quân, Thủ Vệ quân cùng với đại quân hai lộ Tây Bắc đã vây chặt, tiếng ngựa hí liên hồi, ai ai cũng muốn bắt lấy Đan Dương Vương, đưa lên triều đình, lập công lớn!
Lý Hùng vẫn còn khá nhiều thủ hạ thân tín, lúc này mặc dù đã bại, nhưng đám thủ hạ của hắn vẫn chém giết ra, chỉ muốn bảo hộ Lý Hùng rời khỏi vòng vây. Nhóm người này liều chết, khí thế cũng không thể coi thường.
Khắp bốn phìa đại quân đều vung đao lên chém giết, nhưng hai vị nữ tướng vẫn đối mặt với nhau, liên tục thở dài. Nghĩ đến mấy ngày khổ sở của mình vừa qua, Hồng Tam Nương lại âm thầm cảm thấy đau buồn, biết là Tần quý phi cũng phải chịu những trò chơi tình ái trong tay tiểu thái giám kia, chắc cũng không có gì vui vẻ; mà Tần quý phi nhìn thất vết roi trên cổ tay của Hồng Tam Nương, nàng hiển nhiên biết nữ phản tặc này bị rơi vào tay Lý Tiểu Dân, chỉ sợ là so với mình còn thảm hơn vô số lần, vì thế ánh mắt nhìn về phía Hồng Tam Nương cùng đầy tràn tình cảm đồng tình thương tiếc.
Những tiếng gào thét kinh hoàng, tiếng chém giết lúc này mới khiến hai vị nữ tướng tỉnh lại, họ quay đầu nhìn, thấy đám thân binh của Lý Hùng đang liều chết sắp đưa hắn ra ngòai được, thế là Tần quý phi nổi giận hét lên một tiếng, thúc ngựa chạy nhanh về phía đó.
Hồng Tam Nương cũng đã phục hồi tinh thần, nàng huy động đôi liễu diệp đao, mang theo đám kỵ binh thủ hạ, liều chết chạy qua, cùng Tần quý phi sóng vai tác chiến, từng bước tới gần tên phản tặc Lý Hùng.
Tần quý phi vung đại đao, ra sức chém giết địch nhân trước mặt, chợt phát hiện ra bên cạnh có đồng bọn hỗ trợ, dưới liễu diệp đao của nàng ta, địch nhân liên tục kêu thảm rồi ngã xuống, khiến áp lực của nàng giảm hẳn, vì thế tần qúy phi không khỏi quay đầy, tươi cười tán thưởng Hồng Tam Nương.
Nhìn thấy Tần quý phi cười ôn nhu với mình, trong lòng Hồng Tam Nương bình tĩnh hẳn, biết là nàng ta sẽ không nhớ đến chuyện mình là phản tặc lúc trước nữa, mà nàng và nữ nhi cũng không sợ bị truy bắt nữa. Nàng nhiều ngày nhẫn nại nhịn nhục, hầu hạ thiếu niên kia như vậy, rút cục cũng đã được hồi báo, điều này khiến trong lòng nàng vui sướng nhưng lại thở dài, thiện ý nhìn về phía Tần quý phi, lộ ra nụ cười ngượng ngùng xen lần kích thích và cảm kích.
Hai vị nữ tướng, lập tức chấn chỉnh tinh thần, đồng tâm hiệp lực giết chết đám liều mạng này, suất lĩnh đám thủ hạ, chém giết hơn phân nửa quân còn sót của Lý Hùng.
Nhìn đám thủ hạ thân cận của mình liên tục ngã xuống, trái tim Lý Hùng như bị dao cắt, hắn cắn răng căm hận nói: "Tần quý phi, cho dù ta chết, con của ngươi cũng không được làm hoàng đế, người cần gì bức ta thế chứ!"
Tần quý phi huy đao phẫn nộ quát: "Lý Hùng, ngươi suất quân làm phản, tội không thể tha! Nếu tự thú, quỳ xuống trước ngựa của a di, để a di trói ngươi, đưa đến kim điện cho hoàng đế phân xử!"
Lý Hùng ngửa mặt lên trời cười dài nói: "Phụ hoàng cũng đã sắp chết rồi, chỉ một đám nữ nhân mà cũng đòi phán xét ta sao?"
Hắn hung hăng cắn đầu lưỡi, đau đơn lập tức làm hắn quyết tâm hẳn, hắn lật tay áo, làm lộ ra một cái pháp phù màu đen, đặt lên miệng rồi cắn!
Máu tươi chảy ra, thoáng chốc đã nhuộm đỏ pháp phù. Một đạo hồng quang thoáng chốc đã bao phủ quanh người Lý Hùng, vẻ mặt của hắn cũng đột nhiên trở lên dữ tợn, ngửa mặt lên trời hét to, hét dài: "Tần quý phi, Chu hòang hậu, các ngươi cứ đợi đấy, ta sẽ còn quay lại!"
Hồng quang lóe lên, thoáng chốc đã nuốt lấy thân hình của Lý Hùng, thiên địa lúc này trở lên sáng rực.
Đám quân lính kinh hô, che mặt tránh bị hồng quang làm mù mắt, chỉ trong giây lát, chém giết hoàn toàn ngừng lại.
Hồng quang dần biến mất, mà đợi đến lúc tất cả trở lại bình thường, Tần quý phi ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy con ngựa của Lý Hùng còn ở đó, mà hắn thì đã không còn thấy đâu rồi.
Tần quý phi giận dữ, quát: "Lý Hùng, không cần biết ngươi dùng biện pháp gì, cũng đừng mơ mà thoát được!"
Lý Tiểu Dân ở phía xa chỉ biết thở dài. Thật không ngờ trên người Lý Hùng có pháp phù minh khắc, khiến hắn ở thời điểm nguy hiểm nhất lại thoát được một mạng. Pháp phù này, chỉ sợ là do mấy tên Âm Sơn yêu nhân lưu lại cho vị trưởng hoàng từ có giá trị lợi dụng này dùng.
Hồng Tam Nương giơ cương đao lên, duyên dáng hô to: "Lý Hùng, Tiễn Tùng mưu phản loạn, hiện tại đã bị chém chết, thủ cấp ở đây! Đám phản quân các ngươi, nếu còn không hàng, nhất định bị tru diệt!"
Thấy thủ lĩnh một chết một trốn, đám quân binh tham gia phản loạn đều mất hết chiến ý, bỏ lại đao thương, tùy ý để bính linh trói lại, có tên thân binh bị trói còn cười lạnh: "Lão tử bị chết cũng không sao, chỉ cần vương gia có thể rời đi, đến lúc trở lại, thù của lão tử, chắc chắn hắn sẽ thay lão tử báo!"
Tên phụ trách áp giải quan binh thấy hắn mạnh miệng, đầu tiên là đán cho hắn cắm mặt xuống đất, sau đó thì nhào xuống đấm hắn không thương tiếc. Mấy tên phản binh khác thấy vậy, sợ hãi quỳ xuống, không dám có chút mạnh mồm nào nữa.
Trên chiến trường, lúc này đã dần bình yên trở lại. Đám phản binh dần bị tóm lại một chỗ, ôm đầu ngồi xuống chờ nghe phán xét.
Chỉ có mấy tướng lãnh cấm quân thúc ngựa chạy vội tới, vẻ mặt vô cùng cấp bách và hoảng sợ, chỉ nhìn đám quân đang canh giữ, cầu khẩn bọn họ đừng trói mình vội, trong tay cả đám đều cầm mấy người gỗ nhỏ, chạy vội đến dưới Kim Lăng thành, nhưng họ lại bị đám Thủ Vệ quân giơ trường đao sắc bén ra ngăn lại, không cho tới gần.
Chúng tướng gấp đến mức sắc mặt đại biến, quỳ gối dưới thành, nhìn lên đầu thành, liên tục dập đầu năn nỉ: "An Nam tương quân, xin ngài từ bi, cứu lấy tính mạng cả nhà mạt tướng! Yêu đao làm phép, không chế thân nhân mạt tướng, hiện tại yêu đạo vừa chết, chỉ có ngài mới cứu được bọn họ thôi!"
Nghĩ đến chính mình mấy ngày qua bị yêu nhân khống chế, ăn không ngon ngủ không yêu, lúc nào cũng lo lắng đề phòng, bây giờ đã thành phản nghịch, nói không chừng cả nhà bị chết chém, vì thế đám tướng lĩnh này đều quỳ xuống van khóc không ngừng.
Nhìn thấy dánh vẻ khóc lóc đáng thương của họ, Lý Tiểu Dân cuối cùng cũng không nhịn được, thở dài an ủi: "Thôi, thả bọn họ đi! Mấy người gỗ này trình lên cho ta, không thể để bị hủy!"
Chúng tướng nghe vậy như được đại xá, trên mặt mỗi người đều vô cùng kích động, vội vàng chạy lên, quỳ gối trước mặt Lý Tiểu Dân, khấu đầu liên hồi, năn nỉ nói: "Cầu tướng quân cứu tính mạng cả nhà tiểu nhân, tiểu nhân xin cắn rơm cắn cỏ, thề báo đáp ơn này của ngài!"
Lý Tiểu Dân chậm rãi tiến đến gần, nâng họ dậy, sau đó thì bọn họ sợ hãi dâng người gỗ lên, rồi kêu họ lui về phía sau, còn hắn thì cần lấy một người gỗ, hỏi: "Ai đây?"
Một tên quan vội bước lên trước chắp tay, nói là người nhà mình, rồi hắn lại chỉ vào một cái hình lão đầu đang hôn mê, hoảng sợ nói: "Còn đây là gia phụ, tuổi tác đã cao, còn phải chịu hành hạ như vậy!" Nói xong, hắn không khỏi rơi lệ.
Tay Lý Tiểu Dân cầm lấy người gỗ, trong miệng thầm đọc, lại thúc dục tiên lực, hướng về phía người gỗ.
Trên người gỗ có căm bẩy cương châm, dưới tiên lực của hắn tác động, cương châm dần rung lên, sau đó thì "phốc" một cái, đã bị tiên lực đánh rơi xuống đất.
Một đám sinh hồn, phiêu đãng bay ra từ trong người gỗ. Lý Tiểu Dân vận khởi mục lực, ngưng thần nhìn lại, đã thấy người này đúng là tướng mạo lão nhân kia, vẻ mặt mê man, giống như không biết nên đi về nơi đâu, hắn liền chỉ ngón tay, quát: "Đốt! Hồn linh trở về vị trí cũ, không thể rời xác!"
Tay hắn chỉ, bắn ra xuất một đạo ánh sáng nhạt, bắn thẳng đến chỗ trán thân thể lão nhân kia. Sinh hồn được đạo ánh sáng nhạt chỉ dẫn, chậm rãi bay về phía trước, thấu thẳng vào chỗ mi tâm lão đầu, sau đó chui nhanh vào.
Lại nhìn lão giả bất tỉnh mờ mịt kia chợt bừng tỉnh, vẻ mặt cũng mờ mịt, nhìn chung quanh một phen, đột nhiên chứng kiến ánh mắt của tên cấm quân trước mặt, vội đến ôm hắn, cả kinh nói: "Con à, cha đang ở đâu đây?"
Tên cấm quân kia vui mừng khóc rống lên, cả hai cha con cứ ôm nhau khóc ròng.
Tướng lĩnh khác thấy Lý Tiểu Dân cứu được một người, vội vàng tiến lên quỳ lạy, cầu xin hắn làm người tốt đến cùng, ngàn vạn lần đừng quên người khác.
Lý Tiểu Dân cầm người gỗ, cứu trị cả đám người. Hắn phải bận rộn hồi lâu mới có thể cứu lại tất cả. Chúng tướng cùng thân nhân đều ôm đầu khóc rống.
Có mấy đại tướng cấm quân, có thân nhân chết trong tay Vu Đông Võng Tử. May là thân nhân khác còn chưa bị hạ độc thủ, những người này khóc càng bi thương hơn, đối với đám người Tiễn Tùng càng hận thấu xương, chỉ hận Lý Hùng đào tẩu mất, nếu không chính mình nếu bắt được hắn, không cần biết là hoàng tử hay là không hoàng tử, nhất định cho hắn nhìn thấy ông nội hắn!
Trên chiến trường đã dần bình tĩnh lại. Ngoài một đám cấm quân gia tướng trunh thành với Tiễn Tùng thừa dịp chạy mấy, những kẻ khác đều quỳ xuống đầu hàng, phía sau có hai lộ đại quân Tây Bắc, Ngự Lâm quân, Thủ Vệ quân đưa đến một chỗ canh giữ.
Nhìn thấy rất nhiều hàng binh trên chiến trường, Lý Tiểu Dân lo lắng thở dài, biết là trận loạn thế này, rút cục đã được bình định.