Nhất Bổn Nhật Ký Đích Phát Gian Tình

Chương 63




: Chân tướng

.

Thứ ba ngày x tháng x. Thời tiết: trời trong xanh.

.

Hôm nay trên đường đến trường, mình gặp Ân Dự, cậu ta bình thường không phải đều ngồi ô tô sao? Như thế nào hôm nay lại đổi đi bộ? Trước kia baba cũng dùng ô tô đưa mình đi, nhưng khi mình lên năm 3, ba nói con trai muốn cao lớn thì nên đi bộ nhiều một chút, vậy nên mình bây giờ đều là đi bộ đến trường. Ân Dự thấy mình liền bước qua đi song song với mình, mình không muốn đi cùng cậu ta nên đi lên phía trước mấy bước, sau đó cậu ta lại đuổi theo, thật bực bội! Ân Dự hỏi mình phim hoạt hình hôm qua có coi không, mình trả lời nói có, sau đó thật hối hận nha, tại sao mình phải trả lời cậu ta chứ! Mình vẫn còn đang tức giận đó, hừ! Tiếp sau Ân Dự nói hôm qua đi cùng bạn gái kia ra là bởi vì cậu ta muốn một ít đồ của Diêu Tiếu Tiếu, mình nhịn không được hỏi cậu ta đó là thứ gì cậu ta không chịu nói, keo kiệt!

Lúc hết tiết hai, mình nghĩ lấy thư tình đưa cho Hàn Lệ Na, nhưng thế nào cũng tìm không thấy, chẳng lẽ mình không mang theo sao?

.

Lời phê của giáo viên:

Yêu sớm là không tốt nha~

===========================================================

Ba ngày theo lời của Giang Thiên Dự qua đi cũng không có chuyện gì, Phương Hãn đề cao tinh thần quan sát mấy ngày, phát hiện hành vi cử chỉ của đồng sự cùng học sinh trong trường không có gì khác thường, thái độ đối với cậu vẫn như trước, xem ra Địch Linh chưa đem ảnh chụp phán tán đi, hơn nữa đối phương cũng không liên lạc lại với hai người bọn họ. Cậu có chút hiếu kỳ đi hỏi Giang Thiên Dự, Giang Thiên Dự chỉ cười cười nói: “Có lẽ bị người nào đó hoặc việc gì đó cản trở đi~” Nói xong trên mặt một mạt thần bí, Phương Hãn liếc xéo anh ta, cũng không tiếp tục truy hỏi, cậu cảm thấy một này nào đó của tuần này, hết thảy đáp án sẽ được công bố. (Conan: Chân tướng chỉ có một!)

Thoải mái qua mấy ngày buổi sáng đi làm buối tối chơi game, trong lúc này tiếp tục xem chuyện hài của Cù Châu, cuộc sống Phương Hãn khá hài lòng, vậy nên lúc đi làm bị bạn Cù nào đó chỉ vào mắng chửi: “Cậu là tên không có lương tâm, thế nào lại vứt bỏ tớ vào nước sôi lửa bỏng mà không thèm ngoảnh đầu lại !!” Đối với loại tội danh ‘có lẽ có’ này, thầy Phương đẩy kính nghiêm túc nói với cậu ta: “Làm bạn của cậu nhiều năm, tớ tuyệt đối không thể làm ra chuyện thất đức phá hư nhân duyên của cậu, vậy nên mời cậu tự do mà…” Cù Châu hoàn toàn nước mắt tuôn trào: “Cậu cút đi, có loại bạn xấu xa như cậu đời này tớ đã sống đủ rồi!” Phương Hãn cười tà mắt nhìn xa xăm làm bộ không nghe thấy.

Sáng thứ bảy, tiểu Vũ đi theo dì đến Cung Thiếu Niên, Giang Thiên Dự trong lúc rảnh rỗi nằm trên sô pha đọc báo, vừa xem hết một tờ ‘Kinh Tế’ thì nhận được điện thoại của Phương Hãn, anh cười nhấc máy: “Bà xã~” Trong điện thoại truyền đến giọng nói dễ nghe của đối phương: “Quần áo lần trước anh quăng ở nhà tôi không tính lấy về?” Họ Giang nào đó tiếp tục cười: “Thì để đó đi, nói không chừng lần sau còn có thể dùng tới.” Phương Hãn – – nói: “Giờ tôi cầm qua cho anh.” Giang Thiên Dự: “Ẻ, gấp vậy sao… không phải là bà xã nhớ anh mới lấy cớ đưa quần áo tới tìm anh chứ, ha ha~” Phương Hãn tiếp tục – – nói: “Anh nói gì tôi nghe không rõ.” Giang Thiên Dự nhân cơ hội lại trêu ghẹo mấy câu, hai người mới cúp máy.

Ném di động qua một bên, Giang Thiên Dự lật báo tiếp tục xem, mới đọc đến bài báo thứ nhất, chuông cửa vang lên, anh tự hỏi: “Không phải chứ, nhanh vậy?” Đứng dậy mở cửa. Cửa mở ra, anh sững sờ, người đứng bên ngoài không phải Phương Hãn mà là vợ trước của anh —— Địch Linh. Hai người ở cửa nhìn nhau một hồi, Địch Lịch trước tiên kéo khóe miệng cười: “Không mời em vào?” Giang Thiên Dự buông tay cầm nắm đấm cửa, làm động tác ‘mời’. Địch Lịch vào cửa để túi xuống, nhìn lên lầu hai, Giang Thiên Dự thấy thế cầm lấy tờ báo trên sô pha đi: “Cô không cần nhìn, Tiểu Vũ không có nhà.” Địch Linh quay đầu cười, ngồi xuống trên sô pha: “Không muốn cho nó thấy em sao?” Giang Thiên Dự ngồi ở đối diện, cũng không trực tiếp trả lời: “Dì trong nhà đi vắng, không có trà để tiếp đãi cô.” Địch Linh móc điếu thuốc: “Không sao, dù sao em cũng không tới uống trà.” Giang Thiên Dự nhíu nhíu mày: “Cô rõ ràng không có tình cảm gì với tiểu Vũ, vì sao muốn mang nó đi.” Địch Linh nhả khói, giữa làn khói vẻ mặt cô có chút khó đoán: “Nó là đứa con em mang thai mười tháng, sao em có thể không có tình cảm gì với nó.”

Giang Thiên Dự lạnh lùng nói: “Đừng có nói với tôi cái gì vì ly hôn cô đơn muốn đứa nhỏ làm bạn, theo tôi biết được, cô ở Mỹ đã có hai đứa con, một trai một gái, hơn nữa cô cũng không có ly hôn, lời trước kia đều là nói đối. Tôi chỉ muốn biết, cô muốn tiểu Vũ làm gì.” Địch Linh hơi có chút giật mình: “Không nghĩ tới anh còn có thể tra được những thứ này,” Lập tức hiểu rõ cười: “Cũng đúng, anh với ba mẹ em còn liên lạc đi, hỏi bọn họ một câu là biết, nhưng cái này cũng không đại biểu gì.” Giang Thiên Dự liếc mắt nhìn cô một cái: “Có mục đích gì không bằng nói thẳng, bất âm bất dương như vậy cô cũng không khó chịu?” Địch Linh nhìn người đàn ông đối diện, đột nhiên kéo ra một nụ cười thật lớn, Giang Thiên Dự có chút không hiểu nhìn cô phủi phủi khói nói: “Gấp cái gì, còn một người chưa tới, không phải sao?”

Vừa dứt lời, chuông cửa lại vang lên, Giang Thiên Dự biết lần này đến là Phương Hãn, anh đứng dậy đi mở cửa, nhưng phát hiện mình chỉ đoán đúng phân nửa. Ngoài cửa chính là Phương Hãn không sai, có điều phía sau cậu ấy còn có một người, một người đàn ông ngoại quốc cao lớn tóc vàng mắt xanh.

Phương Hãn dùng ngón cái chỉ người đàn ông phía sau: “Tôi thấy anh ta ở trước cửa nhà anh lén lén lút lút, nên kéo anh ta vào.” Giang Thiên Dự chưa mở miệng, người đàn ông ngoại quốc kia đã lễ độ cười cười: “Chào anh, tôi là…”

“Azeem, sao anh lại ở chỗ này !?” Lúc này, từ trong cánh cửa truyền tới tiếng một người phụ nữ cắt ngang lời giới thiệu của người đàn ông ngoại quốc, ba người đồng thời nhìn về nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy Địch Linh vẻ mặt ngạc nhiên ngó ngoài cửa, tàn thuốc trên ngón tay rớt đầy đất cũng không phát giác.

“Ling, mấy ngày không gặp, em lại càng thêm xinh đẹp.” Người đàn ông được gọi là Azeem mặt tràn đầy tình cảm nói lời xu nịnh, Phương Hãn ở một bên im lặng chà xát cánh tay.

Trên mặt người phụ nữ bên trong hiện lên một tia ngượng ngùng hiếm thấy, lập tức điều chỉnh sắc mặt, từ kẽ răng bật ra một câu: “Anh đến tìm tôi làm gì.” Phương Hãn kéo kéo tay Giang Thiên Dự ý bảo anh ta mời hai người vào nhà, đợi bốn người đều ngồi vào vị trí của mình trên sô pha, Phương Hãn lặng lẽ nghĩ: có thể làm một ván mạt chược.

“Chào anh, tôi là chồng của Ling.” Anh bạn Azeem bắt tay với Giang Thiên Dự, Phương Hãn, tiếp theo nhìn về phía Giang Thiên Dự, “Tôi biết anh là chồng trước của cô ấy, mấy hôm nay thật sự đã quấy rầy hai người.” Giang Thiên Dự khéo léo cười cười, nói tên mình xong cùng Phương Hãn ôm ngực xem kịch.

“Ling, không được em đồng ý tự tiện đưa con đến ký túc xá trường là lỗi của anh, nhưng ở nơi đó bọn trẻ có thể học được thêm nhiều thứ, em xem bọn nó đều bị em cưng đến coi trời bằng vung…” Azeem quay đầu hướng Địch Linh một mặt đầy tức giận thành khẩn giải thích, không đợi anh ta nói xong, người phụ nữ đã ngắt lời: “Ký túc trường gì đó tôi căn bản không để ý, vấn đề là cái trường gì a! Trường Thiên Chúa giáo, ông trời của tôi, anh muốn con của anh tương lai làm mục sư và tu sĩ !?” Azeem dịu dàng mà không mất phần mạnh mẽ cầm tay cô: “Em yêu, trường Thiên Chúa giáo không nhất định sẽ ra làm mục sư và tu sĩ, anh chỉ muốn để bọn nó học tập lễ nghi, dù sao làm người thừa kế thì mỗi lời nói mỗi hành động mỗi cử chỉ của bọn nó đều bị người dòm ngó, hơn nữa ở ký túc trường càng an toàn hơn, anh cũng vì an toàn cho bọn nó mà suy nghĩ.”

Mặc dù trình độ tiếng Anh của hai người cũng không kém, nhưng tốc độ nói chuyện của đối phương cực nhanh, vậy nên nghe nửa ngày Giang Thiên Dự bọn họ chỉ nghe được đại khái, chính là Azeem đem con ném vào trường Thiên Chúa giáo mà trước đó không nói với Địch Linh, lúc người kia phát hiện thì đã muộn, cãi nhau một trận vẫn không thay đổi được tình hình, vì vậy mà giận dỗi chạy tới Trung Quốc. Đối với đôi vợ chồng cãi đến tóe lửa, hai người Giang Thiên Dự bên này cũng đang lén lút kề tai nói nhỏ, Phương Hãn trước tiên lén lén tiến qua hỏi: “Người ngoại quốc này là anh gọi tới?” Giang Thiên Dự cười hì hì nhỏ giọng nói: “Anh hỏi ba mẹ Địch Linh lấy được số điện thoại, trực tiếp gọi điện nói vợ anh ta đang ở đây.” Phương Hãn nhíu nhíu mày: “Ra lại là vợ chồng cãi nhau a, thiệt là, muốn cãi nhau cũng đừng để ảnh hưởng đến người không liên quan chứ.” Cậu nhớ tới chuyện náo loạn của mẹ mình, không nhịn được mặc niệm “Chẳng lẽ thật sự bởi vì nguyên do năm ngoái không đi thắp hương sao…”

Đôi vợ chồng phiền toái bên kia cuối cùng ầm ĩ xong một chương, tâm tình của Địch Linh đã ổn định, có lẽ bị tài hùng biện của ông chồng hiền lành thuyết phục, Azeem nhìn về phía Giang Thiên Dự: “Giang tiên sinh, thật xin lỗi đã quấy rầy hai người trong khoảng thời gian này.” Giang Thiên Dự nghe vậy vội vàng ngừng trao đổi với Phương Hãn, cười cười: “Cũng không phải đại sự gì, có điều, hy vọng vợ chồng hai người hòa thuận một chút.” Đừng có cãi nhau lại tới phá hư quan hệ vợ chồng của người khác a!

Azeem cười nhẹ một tiếng, Phương Hãn lúc này mới phát hiện người đàn ông này bộ dáng vô cùng xuất sắc, mặc dù đã cố thu lại, nhưng cả người vẫn tỏa ra một luồng khí phách, cậu không nén nổi đoán nghề nghiệp đối phương, chắc phải thuộc loại cấp bậc Boss. Lúc này, Địch Linh ngồi một bên không lên tiếng đột nhiên chen vào một câu: “Thiên Dự, tuy lần này những lời trong khoảng thời gian em tới hàm lượng nước quả thật khá nhiều, kể cả…” Cô nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, tiếp tục nói “Kể cả mấy chuyện ly hôn, xin lỗi đã lừa anh, nhưng đừng tưởng em là loại phụ nữ cãi nhau với chồng thì chạy khỏi nhà.” Cô vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai người Giang, Phương.

“Thiên Dự, ba mẹ anh biết chuyện hai người.”

Giang Thiên Dự cùng Phương Hãn đều kinh ngạc, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đôi bên thấy được tâm tình phức tạp. Giang Thiên Dự chuyển hướng qua Địch Linh, ánh mắt đối phương không giống như đang nói dối, anh mở miệng: “Ba mẹ anh làm sao biết chuyện anh và Hãn Hãn? Còn có cả em làm sao biết được?”

Địch Linh ném điếu thuốc đã tàn vào gạt tàn thuốc, lần nữa đốt thêm một điếu, cô dựa vào lưng ghế sô pha nói: “Hơn 2 tuần trước, em đột nhiên nhận được điện thoại của ba mẹ anh, phải biết bình thường bọn em chỉ ở tết mới gọi điện, vậy nên lúc đó em vô cùng ngạc nhiên, nghe bọn họ do dự nói chuyện con trai mình, cũng chính là khi anh cùng một người đàn ông khác gặp gỡ, đầu óc em đều trống rỗng, chồng trước của em, lại ở sau khi ly hôn với em mười năm trở thành một đồng tính luyến ái, là nói chuyện đời khó lường, hay do thời gian thay đổi tất cả đây?” Cô nhấp tàn thuốc tiếp tục nói, “Vốn em không nghĩ xen vào việc không phải của mình, đáng tiếc đối phương là ba mẹ anh, cũng từng là ba mẹ em, vậy nên em tới đây.”

“Em nói là, ba mẹ anh gọi em tới chia rẽ hai người bọn anh?” Nội tâm Giang Thiên Dự vô cùng lo lắng, nếu như là thật, vậy mình cùng Phương Hãn chẳng phải tương lai khó khăn sao?

Địch Linh rùng mình, lập tức nở nụ cười: “Có thể nói là chia rẻ, nhưng em cảm thấy dùng hai từ ‘khảo nghiệm’ để hình dung chính xác hơn, ba mẹ anh cho tới bây giờ đều không phải loại người ép buộc khó dễ.” Chỉ như năm đó cô cố chấp đưa ra chuyện ly hôn, hai người bọn họ nhiều năm như vậy cũng không oán trách qua cô một câu, thậm chí có chút cảm kích cô không mang tiểu Vũ đi, “Nhưng nói thật, muốn em khảo nghiệm hai người thật sự rất khó, em xem rất nhiều tiểu thuyết và phim tình cảm mới nghĩ ra phương pháp này, đáng tiếc vẫn bị hai người nhìn thấu.”

Giang Thiên Dự thở dài một hơi: “Hóa ra là vậy… Anh đã nói sao em chỉ uy hiếp bọn anh bằng miệng, mà không có chút hành động thực tế nào.”

Địch Linh giảo hoạt cười: “Nếu hai người bị lời uy hiếp của em đánh ngã, vậy em sẽ rất thất vọng với hai người nha.” Tiếp theo lấy ảnh trong túi ra, “Thật ra ảnh chụp chỉ có tấm này, trước kia nói có một đống là lừa hai người, giờ trả lại cho hai người.” Nói xong đẩy ảnh về phía bọn họ.

Phương Hãn ở bên cạnh mỉm cười: “Lúc ấy vì sao không lấy ảnh phát ra ngoài, nếu nói muốn khảo nghiệm không phải như vậy hiệu quả hơn sao.”

Địch Linh liếc cậu một cái, lại nhìn về phía Giang Thiên Dự: “Thiên Dự, một nửa kia của anh thật là một người nhẫn tâm nha.”

“Cậu ấy luôn như vậy,” Giang Thiên Dự đưa tay gác lên vai đối phương, vẻ mặt tươi cười, “Nhưng anh thích~”

“Nếu nói em thả cho hai người một con ngựa, không bằng nói em không đành lòng phá hư hạnh phúc của hai người,” Địch Linh ngồi đối diện nhìn hai người thân thiết, lộ ra một nụ cười ôn hòa, “Thiên Dự, thấy anh có thể hạnh phúc, em rất vui.”

“Cảm ơn, hy vọng em cũng có thể hạnh phúc.” Giang Thiên Dự đáp lại đối phương một nụ cười, nắm tay Phương Hãn, Phương Hãn ở một bên cũng mỉm cười, nắm ngược lại tay đối phương.

Luôn bị lạnh nhạt một bên, Azeem lúc này cũng nắm tay Địch Linh, trong tròng mắt xanh lục tràn đầy yêu thương, Địch Linh có chút xấu hổ quay đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì sợ hãi kêu lên: “A, đúng rồi!” Ba người còn lại đều nhìn về phía cô, cô cầm lấy tấm hình trên bàn, cười nói, “Em nói trình độ nhiếp ảnh gia kia cũng tốt quá đi, nhìn xem, thật rõ biết bao~”

Ngã chỏng vó.

Sự tình đã giải quyết, Địch Linh cũng không tiện ở lâu, dù sao chồng yêu đã đuổi tới, cô cũng không thể không về Mỹ, hai người Giang Thiên Dự đưa bọn họ ra cửa, Địch Linh đột nhiên xoay người nói: “Tuy lúc này mở miệng không tốt, nhưng em vẫn muốn nói, thật ra những lời muốn mang tiểu Vũ đi là em thật lòng, dù sao trình độ y học ở nước ngoài cũng đủ…” Câu nói dưới ánh mắt của Giang Thiên Dự dừng lại, Địch Linh hướng phía anh, hai bên nhìn nhau vài giây, cô thở dài, “Quên đi, hiện tại nói lời này có nghĩa gì, dù sao năm đó bỏ nó chính là em.”

Giang Thiên Dự nói: “Cám ơn em còn nhớ tới tiểu Vũ, nhưng nó đã quen với cuộc sống ở Trung Quốc, huống hồ nó còn có baba và thầy nó, tình yêu thương trước kia nó thiếu hụt sẽ từ bây giờ toàn bộ bổ sung lại, nói không chừng là càng nhiều hơn.”

Địch Linh khẽ cười khổ: “Được rồi, mai em và Azeem phải trở về Mỹ, hai người có thể tới tiễn bọn em không? Nếu có thể, đưa tiểu Vũ theo đi…” Dừng một chút, “Quên đi, nó hẳn sẽ không muốn gặp người mẹ vô trách nhiệm như em.”

“Anh sẽ dẫn nó theo.” Giang Thiên Dự nhìn về phía người phụ nữ đối diện hứa hẹn, nhận được nụ cười cảm kích từ đối phương.

Nhìn đôi vợ chồng rời đi, Phương Hãn như lơ đãng mở miệng hỏi: “Vừa nãy cô ta nói trình độ y học nước ngoài cũng đủ… Là có ý gì?”

Giang Thiên Dự không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi câu này, không kịp phòng bị: “A?”

“A cái gì? Anh không nghe rõ câu hỏi của tôi?” Phương Hãn nhíu mày, cậu không hy vọng đối phương có chuyện giấu mình.

“Hôm nay trời thiệt không tệ…” Giang Thiên Dự làm động tác nhìn xa xăm vờ không nghe thấy, không chịu trực tiếp trả lời.

“Nếu anh không nói…” Phương Hãn uy hiếp híp mắt, sau đó tiến qua nhẹ nhàng nói một câu, sắc mặt Giang Thiên Dự thay đổi trong nháy mắt, sau đó đầu hàng: “Được rồi, thật ra trước đây không nói cho em biết, lúc đầu là sợ em sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn tiểu Vũ, sau này là sợ em lo lắng.”

“Nói đi.” Phương Hãn đóng cửa lại, hai người trở lại sô pha, lúc này Giang Thiên Dự mới nói: “Lúc tiểu Vũ còn chưa tới 1 tuổi, từng phát sốt, sốt tới 40 độ.”

“Còn nhỏ như vậy đã sốt tới 40 độ !?” Phương Hãn kinh ngạc.

“Ừ, đêm đó anh ra ngoài, dì đang ngủ, kết quả chờ anh hơn nửa đêm trở về tiểu Vũ cũng đã sốt mấy tiếng… Tuy lúc ấy lập tức đưa đến bệnh viện, cơn sốt đã lui, nhưng sau đó bọn anh phát hiện tiểu Vũ đứa nhỏ này bất kể về sinh lý hay tâm lý phát triển đều chậm hơn những đứa trẻ khác.” Giang Thiên Dự vô cùng hối hận đêm đó mình đã ra ngoài, đối với tiểu Vũ nội tâm càng áy náy vô cùng, vậy nên sau đó thường xuyên sử dụng công tác để tê liệt làm dịu bản thân, dẫn đến tình cảm quan tâm đến con không đủ.

Phương Hãn kinh ngạc về sự thật từ miệng Giang Thiên Dự, mặc dù tiểu Vũ thấp bé hơn so với bạn bè cùng tuổi, thêm cách nói chuyện có chút ngây thơ, nhưng cũng không đạt tới trình độ ‘chậm phát triển’, cậu vỗ vỗ Giang Thiên Dự đang hối hận: “Các anh không đi tìm bác sĩ kiểm tra sao?”

Giang Thiên Dự thở dài: “Kiểm tra rồi, bác sĩ nói cơ thể vốn sinh ra đã yếu kém, hình như từ trong bụng mẹ đã dẫn theo ít bệnh, nhưng theo tiểu Vũ từ từ lớn lên, nó cũng càng ngày càng khỏe mạnh như các bạn cùng trang lứa.”

“Tôi cảm thấy anh không sai, tiểu Vũ đứa nhỏ này đầu óc tuyệt đối không có vấn đề, thi giữa kỳ nó không phải còn vào top 10 lớp sao.” Phương Hãn sờ sờ đầu Giang Thiên Dự, tựa như an ủi một chú chó lớn thất lạc, “Vậy nên không cần tự trách, bác sĩ không phải nói sau này nó sẽ càng ngày càng khỏe mạnh sao, hơn nữa bây giờ có tôi với anh, nó sẽ sống vui vẻ hạnh phúc.”

Giang Thiên Dự ngẩng đầu nhìn cậu ấy, chỉ thấy trên mặt đối phương một nụ cười tràn đầy bao dung, trong lòng anh lướt qua tình cảnh từ lần đầu quen biết đến khi yêu nhau, nội tâm một trận ấm áp, trở tay ôm lấy đối phương: “Ừm, em nói đúng, sau này tiểu Vũ nhận được nhiều nhất chính là yêu thương.”

Hai người yên lặng ôm nhau một hồi, Giang Thiên Dự đột nhiên sáp qua trộm hỏi một câu: “Vậy tối nay có thể ở lại không?”

Phương Hãn mắt trợn trắng, người này thật sự là tên phá hư không khí.

Sáng hôm sau, Giang Thiên Dự, Phương Hãn dẫn theo Giang Tiểu Vũ đến sân bay tiễn vợ chồng Địch Linh, ở phòng chờ máy bay, hai bên vui vẻ trò chuyện.

“Cám ơn hai người đã tới tiễn bọn em, cũng cám ơn hai người đã dẫn tiểu Vũ đến.” Địch Linh cúi đầu nhìn về phía Giang Tiểu Vũ, đáng tiếc nhóc kia đang hứng phấn bừng bừng quan sát kiến trúc trong sân bay, không phát hiện ánh mắt cô.

Giang Thiên Dự chú ý tới sự cô đơn trên mặt cô chợt lóe rồi biến mất, kéo tiểu Vũ qua: “Đến, cùng dì nói hẹn gặp lại nào.” Vốn muốn để tiểu Vũ gọi mẹ, nhưng Địch Linh nói nó không thừa nhận người mẹ này nên để nó kêu dì, có một số việc có lẽ chờ nó trưởng thành sẽ hiểu rõ hơn.

“Hẹn gặp lại dì.” Giang Tiểu Vũ quan sát dì trước mặt, lập tức lực chú ý bị Azeem bên cạnh hấp dẫn đi, woa, tóc màu vàng nha, thật đẹp a, thiệt muốn sờ vào một cái mà~!

Azeem chú ý đến ánh mắt sáng lấp lánh của bạn nhỏ, cười sau đó ôm lấy nó, bạn nhỏ tiểu Vũ vui vẻ sờ sờ tóc chú ngoại quốc, lại không thấy đối phương tức giận, đúng là một chú tốt nha! Địch Linh ở một bên vẻ mặt phức tạp, nhìn một hồi, quay đầu nói với Giang Thiên Dự bọn họ: “Thiên Dự, tuy hai người đã thông qua khảo nghiệm của em, em cũng có thể cho ba mẹ anh một câu trả lời viên mãn, nhưng điều này không thay cho ý kiến của bọn họ, chỉ có thể làm tham khảo mà thôi, vậy nên tương lai của hai người, còn phải dựa vào chính hai người.”

“Yên tâm đi.” Giang Thiên Dự cười cười, đã quyết định cùng nhau, cho dù trên đường giăng đầy bụi gai thì đã sao.

“Ừ,” Địch Linh đột nhiên thở dài, “Nói thật, mặc dù em tới Trung Quốc hơn phân nửa nguyên nhân là đến khảo nghiệm hai người, nửa phần còn lại à… không đề cập tới cũng được, dù sao về Mỹ em cũng sẽ nghiêm khắc tính sổ với anh ấy,” Người đàn ông tóc vàng bên cạnh lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, “Có điều nhìn thấy hai người tốt như vậy, thật đúng là khiến em có chút ghen tị nha.”

Nghe vậy, Giang Thiên Dự cùng Phương Hãn hiểu rõ cười, Azeem ở một bên buông tiểu Vũ xuống, bạn nhỏ ngoan ngoãn đứng cạnh thầy nhà nó, trong sân bay một giọng nữ nhã nhặn vang lên, thúc giục các vị khách chưa đăng ký, Địch Linh cười vươn tay: “Để bọn em nói hẹn gặp lại đi.”

Giang Thiên Dự vươn tay cùng bọn họ bắt tay tạm biệt, khi Phương Hãn vươn tay, Địch Linh đột nhiên dùng sức, Phương Hãn không phòng bị kịp bị kéo tới, một nụ hôn nhẹ vào hai má cậu: “Cùng một cậu trai tuấn tú thế này tạm biệt đương nhiên phải hôn một cái.” Giang Thiên Dự một tay bắt người kéo về, trên mặt có chút ghen tị, nhìn Địch Linh cười một trận, bản thân lại không phát hiện vẻ mặt khó chịu của chồng cô.

Hai vợ chồng cười xong nói lời tạm biệt với bọn họ, thân ảnh biến mất ở lối vào, Phương Hãn sờ sờ má: “Vợ trước của anh khí lực thật lớn.”

Giang Thiên Dự giúp xoa xoa: “Đương nhiên, ở đại học cô ấy thuộc nhóm Không Thủ Đạo.”

Phương Hãn buồn cười: “Khẩu vị của anh, quả nhiên không giống người thường.”

Từ sân bay đi ra, ba người về tới trong nhà Giang Thiên Dự, cơm tối do Phương Hãn nắm giữ, ăn uống no nê xong, thầy Phương đặc biệt cho phép nhóc kia có thể chơi game trễ một chút, nhận được đối phương hoan hô một trận, không lâu sau hai vị đại nhân cũng lần lượt bò lên.

Phương Hãn dùng laptop ngồi cạnh Giang Thiên Dự, vừa đăng nhập game, chợt nghe người kế bên hô lên kinh ngạc.

“Bà xã, hình như anh bị trộm.”

——————————————————————————————————