Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường

Chương 8: “Anh ơi.”




Vào đúng dịp hoa anh đào dưới tòa nhà trung học cơ sở nở rộ, một đám đàn anh cao trung bình một mét tám mươi lăm vây quanh một nhóc học sinh trung học khiến cậu sợ hãi lùi về phía sau vài bước. Xung quanh đầy những người đang tưng bừng hóng hớt, trên sân thượng hay mảnh đất trống cạnh bãi cỏ đều đông nghìn nghịt. Bọn họ không chỉ hò hét ầm ĩ mà còn huýt sáo trêu đùa.

Sống lưng Tần Thư cứng đờ, ngơ ngác nhìn đám đông vây quanh mình. Thân hình cậu vốn đã gầy gò, đứng giữa đám nam sinh cao to nay càng trở nên nhỏ bé trơ trọi. Hiển nhiên cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống này, sợ sệt siết chặt quai cặp sách.

Mấy tên côn đồ tự giác nhường đường cho Thủy Tam đi đến trước mặt Tần Thư. Hắn phanh mấy cúc áo đồng phục để lộ làn da màu lúa mạch cùng đường nét cơ bắp ẩn hiện, kiểu tóc ba phân nghiêm chỉnh cũng không tài nào che được nụ cười hết sức càn rỡ ấy, đôi khuyên tai bạc ánh lên dưới tia nắng mặt trời khiến gương mặt đang cười âm u kia dường như trở nên sống động hơn. Tần Thư chăm chú nhìn hắn, không hiểu vì sao lại thấy hơi quen thuộc. Thủy Tam hơi khom lưng, đưa ra một bó hoa hồng xanh và thanh sô cô la Đức được sản xuất thủ công tặng cho cậu: “Tần Thư đúng không? Tôi thích em, làm bạn gái của tôi nhé?”

Chín mươi chín đóa hồng xanh xém chắn hết cả khuôn mặt Tần Thư. Đồng phục của trường liên cấp Minh Đức cũng có một số chi tiết để phân biệt, trung học phổ thông là áo trắng viền đen, mà trung học cơ sở thì vừa hay ngược lại, điều này khiến hai người mặc hai kiểu áo đứng cạnh nhau trông chẳng khác gì đồ tình nhân cả.

Phía đám đông vang lên mấy tiếng la hét ầm ĩ, thi thoảng xen lẫn tiếng huýt sáo. Nữ sinh vẻ ngoài ngoan ngoãn nọ đang hòa mình vào dòng người, cảm thấy tam quan sắp sụp đổ tới nơi: “Ôi mẹ ơi! Đàn anh chắc là không biết Tần Thư là… là con trai đâu nhỉ?”

Quả thực là Tần Thư có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp.

Cậu mảnh khảnh quá mức, hai má hơi tròn trịa nên nhìn chẳng khác nào trẻ con. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp như phủ một lớp sương mù vì sợ hãi, ánh nhìn buông lơi đượm vẻ suy tư. Hàng mi dài khẽ run càng tô điểm thêm cho gương mặt trắng sứ dưới ánh nắng, nhưng đôi mắt kia lại mất đi tiêu điểm, lộ rõ sự mơ hồ và bối rối. Lúc nhìn về phía Lục Kiều An đang thờ ơ quan sát, Tần Thư không khỏi rùng mình. Lục Kiều An cong khóe môi, cười ôn hòa với cậu khiến cậu vội vã rời tầm mắt đi chỗ khác.

Mấy em gái hủ nữ đứng hóng drama bên ngoài nắm chặt hai tay, cặp mắt hừng hực lửa giận: “Ôi đệch, hóa ra là nhầm à? Tớ còn tưởng anh ta thật sự thích con trai cơ! Sao còn chưa biết người ta là nam hay nữ mà đã tán tỉnh vậy chứ?”

Thủy Tam ở giữa đám người hiển nhiên không nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của những người xung quanh. Bản thân được hấp thụ được tinh hoa trong “Vợ nhỏ của thiếu gia xã hội đen” từ nhỏ, lại còn là một “con ông cháu cha” hàng thật giá thật, cả người Thủy Tam như được bao phủ trong ánh hào quang lấp lánh. Nửa tháng trước, đàn em của Thủy Tam nói rằng có một em gái xinh đẹp học lớp tám mới chuyển tới, bọn nó đã thám thính mấy hôm rồi. Là một idol giới trẻ có triển vọng, nguyên tắc của Thủy Tam chỉ có mấy chữ “cơm phải ngon, gái phải xinh”. Và điều gì phải đến rồi cũng sẽ đến, thiếu niên đa tình tiếp tục bước trên con đường không thể quay đầu, nào thư nào hoa để theo đuổi Tần Thư.

Mãi về sau hắn mới rút ra được một kinh nghiệm xương máu: chọn đàn em cũng phải chọn thằng nào có não, nếu không kiểu gì cũng bị chúng nó xui dại làm mấy chuyện đần độn. Ví dụ như nhầm nam sinh thành nữ sinh rồi giới thiệu cho hắn…

Nhưng giờ thì Thủy Tam nào có sáng suốt được như thế. Sáng nay cuối cùng hắn đã hạ quyết tâm bày tỏ với người trong lòng, còn cố tình đọc “Học trưởng bá đạo yêu tôi” thêm hẳn mấy lần. Sau khi chắc chắn bản thân đã hấp thu được hết tinh hoa từ “Sáu chiêu bài để thu phục nữ sinh vào tay”, Thủy Tam lập tức dắt theo mấy anh em chặn Tần Thư lại. Giữa vô vàn ánh mắt đang chăm chú quan sát, hắn nở một nụ cười vừa ngông cuồng, vừa quyến rũ: “Tần Thư, tan học chớ về vội, tôi tìm em có việc.” Sau đó, Thủy Tam tự cho là ngầu lòi rồi hiên ngang rời đi. Thậm chí vì gây ấn tượng với “ánh trăng sáng” Tần Thư, hắn còn giơ chân đá bay cái thùng rác ven đường để tạo nét, còn đám đàn em ở sau ồn ào hùa theo, huýt sáo chòng ghẹo cậu.

Mà lúc này, Thủy Tam đứng trước mặt người trong lòng hắn, mắt thì phóng điện, đầu thì khẳng định lại tiêu chuẩn thẩm mỹ của chính mình. Em gái lớp dưới này quả thật là vừa quyến rũ vừa trong sáng, không chỉ giống một đóa sen trắng mà còn có cả khí chất trà xanh! Túm cái quần lại là Thủy thiếu gia càng nhìn Tần Thư càng thấy ưng, chỉ là hình như “ánh trăng sáng” đang hơi ngơ ngác ngượng ngùng thì phải. Haizz… chắc chắn là bị khí chất bá vương của mình oanh tạc cho ngây người rồi!

Thủy Tam đằng kia vẫn còn đứng một góc để ảo tưởng sức mạnh, Tần Thư bên này vẻ mặt vẫn mờ mịt như cũ. Chắc cú một điều cậu chưa bao giờ đọc mấy thứ tào lao như “Nữ sinh nhỏ bé và đàn anh bá đạo”, nên cậu cũng không có cái gì gọi là cảm giác vui sướng như nai con chạy loạn khi được trùm trường để ý, cũng không ngấm nổi cách tỏ tình trẻ trâu của hắn. Tần Thư cúi xuống nhìn bó hoa mình đang ôm trong ngực rồi lại nhìn Thủy Tam ở đối diện đang không ngừng nháy mắt với mình. Cậu nghiêm túc trả lại hoa, sống lưng thẳng tắp đến nỗi có thể kết nạp vào Đội Thiếu niên Tiền Phong làm học sinh kéo cờ ưu tú ngay lập tức. Tần Thư vừa lắp bắp lại vừa trịnh trọng nói: “Đàn anh, xin, xin lỗi. Em không, không phải, con gái.”

“?!” Thủy Tam đứng hình. Mọi người xung quanh cười phá lên như được mùa. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngáo ngơ nhìn “ánh trăng sáng”. “Ánh trăng sáng” vẫn trong sáng, vẫn xinh đẹp như cũ, tim người ta còn đang đập thình thịch đây này, nhưng mà… nhìn đứa ngốc này cứ thấy quen quen thế quái nào ấy nhở?

Tần Thư lắp bắp một hồi cuối cùng cũng nói hết câu, chỉ có chút xíu mà trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Cậu khẽ cắn môi liếc nhìn Lục Kiều An, thấy khẩu hình miệng của gã đang bảo gì đó. Tần Thư bị ánh mắt của Lục Kiều An dọa sợ nhưng vẫn do dự không nói ra câu mà gã ép.

Mọi người xung quanh hiển nhiên cũng thấy Tần Thư lặng lẽ liếc về phía Lục Kiều An. Những ánh mắt tò mò đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ, trong đó có một ánh mắt tràn đầy oán giận. Thủy Tam với Lục Kiều An không vừa mắt nhau là việc mà cả trường đều biết. Hắn thấy Lục Kiều An quá giả tạo, rõ ràng là một thằng nham hiểm chẳng thua ai miếng nào mà cứ thích giả nai trước mặt người khác. Nhưng Lục Kiều An ghét Thủy Tam lại chẳng vì lí do gì cả, gã luôn tìm hắn gây sự vô cớ, đúng kiểu thèm đòn hết lần này đến lần khác.

Thủy Tam nhìn thấy Lục Kiều An thì nhíu mày, cáu tiết trừng gã một cái.

Lục Kiều An lại cười tươi rói, gã nói với Tần Thư: “Tần Thư, được tỏ tình mà lại đi nhìn nam sinh khác là không lễ phép đâu đấy. Tôi không muốn bị đàn anh Thủy hiểu lầm đâu, cậu không có gì muốn nói với anh ta sao?” Một câu tưởng chừng như vu vơ nhưng lại mang thái độ uy hiếp rõ ràng. Lục Kiều An liếc bàn tay trái bị thương của Tần Thư một cái, cậu vội vã nhìn đi chỗ khác.

“Đàn anh, anh, anh…” Cậu ngẩng đầu nhìn Thủy Tam, khoé mắt đỏ lên, tiếp tục lắp bắp nói: “Đồng tính luyến ái, thật, ghê tởm.”

Thần kinh thô như Thủy Tam cũng nhận ra có gì đó không ổn. Tự nhiên bắt gặp ánh mắt tránh né của Tần Thư và vết thương trong lòng bàn tay cậu, nghĩ một chút đại khái cũng hiểu có chuyện gì xảy ra. Chẳng trách tên đàn em tới khu trung học cơ sở thám thính cứ úp mở không nói rõ Tần Thư là nam sinh, chắc chắn là bị tên khốn Lục Kiều An này động tay động chân rồi. Còn về câu kì thị đồng tính luyến ái kia, hắn nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Tần Thư, tin chắc rằng tên ngốc này ngay cả “đồng tính luyến ái” là gì cũng không biết, khả năng cao là bị ép nói như vậy.

Lục Kiều An ở một bên nhìn Thủy Tam bị xấu mặt, trong lòng gã sung sướng không nói nên lời, bên ngoài vẫn trưng ra vẻ lương thiện như đóa sen trắng. Thủy Tam nhếch miệng nói với đối phương, “Thằng đần, mày có thể làm cái gì mới mới được không? Đàn ông con trai đếch ai lại nhai tới nhai lui mấy cái kịch bản thảo mai này thế?”

Lục Kiều An bị mắng cũng không nhíu mày lấy một cái, dáng vẻ một mực như chỉ đang hóng drama: “Xin lỗi, khiến cậu tức giận rồi. Nhưng mà tôi không phải người đồng tính, nên là…”

“Đồng tính luyến ái động gì đến miếng cơm nhà mày mà mày còn ở đây mù quáng ép buộc người ta như thế? Tự nhìn lại mình đi. Mày cứ chờ đấy cho bố, mai bố cũng tìm mày tỏ tình chơi, cho mày thành đồng tính luyến ái luôn. Ha ha ha.” Thủy Tam vừa chửi Lục Kiều An, vừa túm cổ áo lôi Tần Thư lại. Hắn ném bó hoa trong ngực cậu đi, cậu ngoan ngoãn không phản kháng. Thủy Tam còn định quăng nốt sô cô la đi, nhưng Tần Thư lại siết chặt tay lại, ôm khư khư cái hộp không buông, đáng thương mím chặt môi, đôi mắt nhòe đi như sắp khóc. Thủy Tam dở khóc dở cười quát cậu: “Vậy cậu đổi sang cầm tay kia, đưa tay này đây cho tôi xem.”

Tần Thư cắn môi, do dự nhìn Thủy Tam. Cậu lắc đầu, bàn tay nắm càng chặt hơn. Ngay sau đó, cánh tay Tần Thư bị giữ lấy, Thủy Tam cưỡng chế mở tay cậu ra. Tần Thư thảng thốt kêu lên một tiếng, hàng lông mi run lên vì đau đớn. Mọi người xung quanh dù thờ ơ cũng phải hít vào một hơi lạnh. Trong lòng bàn tay tái nhợt nổi bật lên hai vết bỏng do tàn thuốc, da thịt lẫn lộn. Ánh mắt Thủy Tam tối sầm lại. Tần Thư co rúm người, muốn rút tay ra thì lại càng bị nắm chặt hơn. Cuối cùng, Thủy Tam nghiêm mặt nói: “Đừng nắm tay lại, nhiễm trùng lần nữa bây giờ.”

Nói xong, Thủy Tam im lặng nhìn xung quanh. Lúc hắn không nói lời nào, cả người như toát lên vẻ “người sống chớ lại gần”. Ánh mắt mang theo ý cảnh cáo quét một lượt rồi dừng lại trên mặt Lục Kiều An: “Hôm nay coi như tôi không đúng, chưa tìm hiểu rõ đã đến thổ lộ, để mọi người chê cười rồi. Cười một cái cũng không sao, đừng để tôi nghe thấy là được.” Hắn như đang nói với mọi người, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Lục Kiều An. Ngữ điệu nửa thật nửa giả bổ sung: “Nhưng sau này kẻ nào muốn làm mấy cái trò đùa cợt khốn nạn như thế này nữa, đừng trách ông đây đánh cho cha mẹ không nhận được mặt con. Ngoài ra, không vừa mắt thì đến đúng nơi, tìm đúng người mà gây sự, lúc nào ông cũng chiều, đừng có bắt nạt người ngốc. Cảm ơn!”

Nghe xong mấy lời sặc mùi cảnh cáo của Thủy Tam, mọi người vốn chỉ muốn hóng drama một chút cũng tự biết ý mà rời đi. Nói chung, ở trường Minh Đức này chẳng ai dại mà động vào Thủy Tam cả. Chỉ chốc lát sau, khu dạy học yên tĩnh trở lại, chỉ còn Lục Kiều An và đám đàn em của gã đứng ở một bên. Gã tới gần Tần Thư, tấm tắc khen ngợi hai tiếng: “Thủy thiếu gia đúng là người tốt đấy, ngay cả một thằng ngu cũng bảo vệ.”

Tần Thư co trúm lại trốn ra sau lưng Thủy Tam, Lục Kiều An đứng yên trước mặt hắn, lạnh lùng cười, hỏi: “Thằng ngu kia, mày còn chưa cút sao?”

Lục Kiều An còn đang muốn nói gì đó, mũi đã ăn ngay một cú trời giáng, chưa kịp phản ứng lại đã ăn thêm một đấm nữa. Đám đàn em ở sau có tức cũng không dám ra mặt. Tuy bọn chúng từng nghe việc Lục Kiều An thường xuyên bị Thủy Tam đánh từ lâu, nhưng giờ được chứng kiến vẫn không tránh khỏi hơi xấu hổ. Lục Kiều An cúi người quệt mũi một cái, tất nhiên là máu me be bét rồi, dòng máu đỏ tươi chảy dọc sống mũi. Thủy Tam ung dung xoay cổ tay: “Xin lỗi nhé, Lục thảo mai, không cẩn thận đụng trúng ngài rồi.”

Lục Kiều An tức tới hộc máu, nghiến răng nghiến lợi nói với hắn: “Thủy Tam, mày!”

“Gọi bố đi, không phục thì im mồm.” Thủy Tam bỏ lại câu này, hoàn toàn coi khinh tiếng chửi mỗi lúc một thô tục của Lục Kiều An ở sau lưng. Hắn quay người lại ngay lập tức thấy Tần Thư nhìn chằm chằm mình với ánh mắt lấp lánh. Cổ áo do vừa bị nắm lấy mà dựng lên, cặp sách lỏng lẻo đeo trên lưng, khuôn mặt đẫm nước mắt lại cười lộ hai chiếc răng nanh nhỏ. Cái biểu cảm này làm cho cậu trông vốn đã ngốc nghếch, giờ nhìn lại càng đần hơn.

Thủy Tam thở dài, càng lúc càng nghi ngờ bản thân mình có phải mù không mà lại nhận nhầm cậu thành nữ sinh. Còn đang sống sờ sờ ra đây mà thanh danh lại bị dính vết nhơ, sau này làm sao hắn đi tán gái được, làm gì còn uy nghiêm của đại ca xã hội đen nữa! Mà nguồn cơn tai bay vạ gió lại đang cười ngu với mình. Thủy Tam thấy Tần Thư là cáu, vẻ mặt hắn vẫn khó đăm đăm, làm ra một biểu cảm hung dữ rồi xoay người đi thẳng: “Đệt. Đồ ngốc, cậu đừng có cười nữa được không.”

Tần Thư cong khóe miệng, rất chi là tủi thân đi theo sau hắn: “Em, em không phải là đồ ngốc. Em là, Tần, Tần Thư.”

Thủy Tam nhướng mày, đau đầu đỡ trán: “Ông đây không quan tâm cậu là ai. Đừng có mà đi theo tôi nữa.”

Tần Thư ở sau lưng hắn trừng to mắt, vẫn ấm ức bám riết không thôi, theo sau như một cái đuôi nhỏ: “Anh ơi, anh ta vẫn, vẫn còn đang chửi anh kìa.”

“Anh ta” kia đương nhiên để chỉ Lục Kiều An đang giận đỏ bừng mặt kia. Thủy Tam không kiên nhẫn nói: “Kệ mẹ nó chửi. Dù sao mắng tới mắng lui cũng chỉ có mấy cái từ cút cút cút vừa vô nghĩa vừa đần độn đấy.”

Thủy Tam còn đang đắm chìm trong vấn đề làm sao để giữ được tôn nghiêm của chính mình, không hề chú ý tới Tần Thư ở sau lưng hắn đang mỉm cười. Răng nanh nhỏ ánh lên dưới mặt trời trông sinh động vô cùng. Trong mắt cậu tràn đầy vui sướng, khẽ gọi một tiếng “anh ơi”.