Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường

Chương 22: “Em quay về rồi.”




Thoại bản xưa nay cũng chỉ có mấy loại: Quãng đời còn lại của hoa khôi – mỹ nhân tuổi xế chiều, thư sinh gặp hồ ly – người và yêu không chung đường, anh hùng mạt lộ – giã biệt chiến trường. Bao năm nay cốt truyện vẫn luôn như vậy, đơn giản chỉ là khởi đầu và kết thúc của tình yêu. Lặng lẽ nhìn người đến rồi đi, thờ ơ chuyện hợp tan, mưa nắng.

Câu chuyện giữa thư sinh và thổ phỉ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Trong thời loạn lạc không có nhiều trói buộc nhân gian, mà cho dù có thì da mặt Thủy Tam dày như vậy, hắn nghiễm nhiên phớt lờ mọi thứ. Nếu hắn cố ý trêu chọc, Tần Thư rõ ràng không phải đối thủ của hắn. Huống chi Tần Thư cũng không phải kiểu người khôn khéo gì, phát huy ưu điểm “ngốc trắng ngọt” đến level cao nhất. Ở trong trại, cậu không chăm hoa thì chơi với cỏ, đối với Thủy Tam thì là hết mực nghe lời. Trong vòng nửa năm, mấy cô vợ lẽ xinh đẹp của trại chủ đồng loạt bị ngó lơ. Thủy Tam giải thích: “Ông đây bận làm công tác giáo dục với tiểu tiên sinh, đào đâu ra thời gian để ý tới các ngươi?”

Bởi vì quá trình quay MV vẫn còn đang dang dở, phía công ty chỉ tung ra vài đoạn trailer ngắn, điều này đã tạo ra không ít sóng gió trên mạng xã hội. Một bài đăng về “Quý công tử thời loạn” đã đạt hơn một triệu lượt xem trên Weibo chỉ trong một đêm. Tiến độ của “tiểu thiếu gia bụng dạ khó lường và tên quân phiệt lẳng lơ” nhà hàng xóm rõ ràng nhanh hơn, lời thoại cũng thẳng thắn hơn. Chỉ qua vài clip ngắn thôi cũng thấy rõ cảnh yêu nhau lắm cắn nhau đau của hai người. Cốt truyện như này kích thích trực tiếp đến óc sáng tạo nhiệt tình của các cô gái, tình anh em xã hội chủ nghĩa đúng là cảm động trời xanh. Đủ loại fanfiction lên sàn, gần như đồ sát luôn B trạm (1) ngay trong đêm. Bão bình luận toàn là “A a a thiếu gia khơi dậy dục vọng muốn hành hạ của tôiii!”, “Quân phiệt gì đó ngầu quá trời!”, “Mẹ nó sao ngược sớm quá vậy? Làm ơn cứu tui khỏi cái cảnh tìm đường trong vụn thủy tinh với.” 

(1) Bilibili là một trang web chia sẻ video xoay quanh chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi của Trung Quốc, nơi người dùng có thể gửi, xem và bình luận về video.

Mà bên phía Tần Thư và Thủy Tam lại đang mắc phải tình cảnh khó xử.

Tần Thư thực sự đã diễn ra dáng vẻ của một tiểu thư sinh “ngốc trắng ngọt”. Cảnh cậu vỗ một phát dán lại râu trên cằm của “cha” đã bị cắt đi, khung hình cuối cùng được cố định trên khóe miệng cứng đờ của Thủy Tam. Còn không thì là cảnh Tần Thư thật thà nói nơi cất giấu của cải nhà mình với Thủy Tam, nghiêm túc như một cô vợ nhỏ cuối tháng nộp tiền lương cho chồng. Cuối cùng, hình ảnh dừng lại trước nụ cười đáng sợ của Thủy Tam. Nói chung, nếu quân phiệt cao quý, lạnh lùng, hào nhoáng và đằng cấp thì thổ phỉ chẳng khác nào đang tấu hài.

Khu bình luận thật sự nổ tung rồi.

ID [Thiên hạ đại đồng]: “Mẹ ơi, đây là cậu chủ Thủy Tam của công ty công nghệ Linh Tê sao? Cảm thấy đằng ấy có khả năng sẽ bị anh ta hủy hoại mất.”

ID [Ôm bé Thư dễ thương đi]: “Chủ thớt nghĩ nhiều rồi, Tiểu Thư sẽ bẫy cha, giúp anh ta lừa tiền đó.” Đăng kèm meme Tần Thư đáng thương chèn mấy chữ to tướng: “Anh ơi, em bẫy cha rồi nè!”

ID [Thiên hạ đại đồng]: “Nụ cười dần trở nên biến thái, ha ha ha ha ha ha, cái meme này hài chết tui!”

Những bình luận như này đã góp phần đưa CP “Tam Thư” lên hotsearch. Thủy Tam và Tần Thư đang lái xe đến phim trường, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo. Để khôi phục lại cốt truyện, đoàn làm phim đã đặt địa điểm quay ở trên núi, lúc quay còn phải đi qua một đoạn đường núi quanh co.

Lúc ngủ dậy Thủy Tam đã thấy khó ở rồi, lái xe trên đường núi khúc khuỷu lại càng khó chịu hơn. Tần Thư ngồi ghế phó lái thấy sắc mặt hắn không tốt, biết điều né sang một bên chơi điện thoại. Không biết cậu lướt thấy gì, nhỏ giọng kêu lên một tiếng. Thủy Tam nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”Tần Thư lén lút giấu điện thoại ra sau lưng, trưng ra bộ dáng giấu đầu lòi đuôi: “Không có gì. Anh cứ lái xe tiếp đi. Em không có thấy gì hết!”

Thủy Tam: “…” Không bùng nổ trong im lặng thì sẽ là biến thái trong im lặng. (2) Thủy Tam dứt khoát rút điện thoại của cậu, vừa nhìn đã muốn nổi khùng. Trên màn hình là một đoạn video của Thủy Tam và Tần Thư, khu bình luận rất náo nhiệt: “Uiii, ngày nào trại chủ cũng lừa gạt bé con vậy”, “Anh ơi, chúng ta không có hẹn ước”, “Hôm nay Thủy Tam ta nhất định phải bắt về làm áp trại phu nhân, ha ha ha!”, “Mọi người có để ý không, mỗi lần Thủy trại chủ nhìn thư sinh nhỏ là nụ cười dần trở nên biến thái ấy!” Thủy Tam bị đống bình luận chọc cho mù mắt, hắn đen mặt, âm thầm hỏi thăm sức khỏe biên kịch cả trăm nghìn lần. Hắn đẹp trai, phong độ như vậy sao lại bị gán với hình tượng lừa đảo chứ!

(2) Câu gốc của Lỗ Tấn là: “Nếu bạn không bùng nổ trong im lặng, bạn sẽ chết trong im lặng.”

Nhìn sắc mặt u ám của Thủy Tam, cậu lại cảm nhận được một niềm vui nhỏ bé, đôi chân nhỏ nghịch ngợm đung đưa trước ghế, chớp mắt nói: “Anh ơi, ai cũng nói anh lừa bán em.”

“Em còn cười! Đợi đó, ông đây lập tức đăng Weibo, nói là do em quyến rũ!” Thủy Tam vừa nói, tay vừa giả vờ đăng bài, thầm bật cười trước biểu cảm của Tần Thư. Trên điện thoại là bức ảnh Tần Thư được photoshop thêm đôi tai thỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bắt nạt. Thủy Tam xấu xa nghĩ, sau này mua một cái cho em ấy đeo. Tần Thư ngồi nhìn biểu cảm khó hiểu của Thủy Tam, nghi ngờ hắn lại giở trò, cậu nhào qua giật lại điện thoại từ tay Thủy Tam. Động tác quá mạnh khiến Thủy Tam bị trượt tay, vô lăng xoay tròn khiến chiếc xe Jeep chệch hướng, lao nhanh xuống sườn dốc bên đường. Thủy Tam vô thức muốn bảo vệ Tần Thư, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, lực rơi cực lớn kèm theo quán tính đã nện lên người họ.

Đúng là hồng nhan họa thủy, người càng đẹp thì sức phá hoại càng lớn. Đang lúc tai nạn mà Thủy Tam còn nghĩ được như vậy.

Trước mắt bị bao phủ bởi một lớp sương mù, giống như nhìn xuyên qua làn nước để thấy được ánh sáng, rồi trong phút chốc vỡ vụn thành từng mảnh ký ức. Những bóng người mặc áo blouse trắng lúc ẩn lúc hiện trước mắt Tần Thư, kèm theo đó là giọng nói lạnh lùng, cứng nhắc: “Hô hấp bình thường, chấn động não, xuất huyết cục bộ, chuẩn bị túi máu!”

Mùi máu tươi mang theo độ ấm cùng với ánh đèn sợi đốt chiếu lên mặt giống như ánh mặt trời ảm đạm vào mùa đông. Sau đó, tiếng người xa dần, Tần Thư chìm vào giấc ngủ say. Trong cơn mơ, mưa đỏ uốn lượn, hiện thực và hồi ức lẫn lộn, tiếng súng vang trời xen lẫn tiếng xì xào bàn tán của những người vây xem văng vẳng bên tai. Tần Thư cảm giác mi mắt nặng nề, rõ ràng muốn cứ vậy ngủ thiếp đi nhưng lại có giọng ai đó chen vào giữa tiếng ồn ào, không ngừng gọi tên cậu: “Tần Thư! Tần Thư!”

Ai đang gọi cậu?

“Tần Thư? Tên nhóc này! Con mẹ nó, em đừng có thành người thực vật đấy!” Thủy Tam gào lên, đầu hắn quấn kín băng gạc, nửa cái chân bó bột treo trên giường bên cạnh giường Tần Thư. Sau vụ tai nạn đó, may mà đoàn làm phim vẫn còn chút lương tâm, kịp thời phát hiện họ mất tích nên báo cảnh sát. Khi tìm thấy hai người họ, Thủy Tam như được vớt ra từ vũng máu, trên người nhiều chỗ gãy xương do va đập. Tần Thư được hắn che chở nên chỉ bị trầy xước ngoài da nhưng lại bị đập vào đầu, thời gian hôn mê lâu hơn.

Nhìn từ góc độ của Thủy Tam chỉ thấy được nửa khuôn mặt Tần Thư. Cậu nằm trên dường bệnh, cạnh bình dưỡng khí là khuôn mặt thanh tú tái nhợt, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, cổ tay nhỏ gầy gò xanh xao vì truyền dịch. Cảnh tượng này lại sinh ra một loại cám dỗ kỳ lạ, Thủy Tam vô thức dời mắt đi, thầm lải nhải trong lòng: “Đã ngốc sẵn còn bị đập đầu nữa, xem ra cả đời này không khá lên nổi rồi.”

“Thủy Tam.” Bỗng có một tiếng nói vang lên, mang chất giọng hơi uốn lưỡi nhưng lại khiến người nghe rung động. Thủy Tam nhìn về phía Tần Thư theo bản năng, đối diện là một đôi mắt đang mở.

Tần Thư hơi nheo mắt lại, cơn choáng qua đi, cậu nhìn rõ được người ở đối diện mình, dáng vẻ vẫn như xưa: “Thủy Tam”. Cuối cùng cậu cũng cất tiếng gọi cái tên mà cậu đã chôn chặt trong lòng nhiều năm. “Em quay về rồi.”