Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường

Chương 14: Cáo mượn oai hùm




Thủy Tam trằn trọc cả đêm, mất ngủ chỉ vì một nụ hôn hời hợt của Tần Thư. Lẽ nào tên ngốc này định dùng chiêu giả heo ăn thịt hổ(*)? Lịch sử tình trường của Thủy Tam rất phong phú, từ mấy em gái loli đáng yêu cho đến các chị đại ngầu lòi đều có cả. Không cần biết tỏ tình hay chia tay, người chủ động luôn là hắn, nhưng từ sau khi gặp Tần Thư, con đường tình ái của hắn đã rơi vào trạng thái sụp đổ.

(*) 扮猪吃老虎 (giả heo ăn thịt hổ): giả làm kẻ yếu thế để giành được thắng lợi.

Cái hôn hôm nay của Tần Thư thật sự rất qua quýt. Trước đây Thủy Tam hôn môi đều do khoái cảm từ thể xác chi phối. Hôm nay giống như bị ma nhập vậy, không giành lại quyền chủ động thì thôi đi, trái tim cứ như có một dòng điện chạy qua, còn đầu óc thì trống rỗng. Ngay cả khi Tần Thư tách ra rồi, hắn vẫn đang chìm đắm trong hương vị trái cây vương lại trên môi. Thậm chí trong một thoáng ấy, hắn còn muốn đè người kia lên tường mà bắt nạt, để thằng nhóc ấy biết sợ là gì.

Trong lúc ngẩn người, ngón tay Thủy Tam vô tình vuốt ve khóe môi mình. Hơi thở của Tần Thư tựa như vẫn còn đang quanh quẩn quanh người khiến cơ thể Thủy Tam nổi lên phản ứng khó nói. Hắn thầm chửi một tiếng rồi đi vào nhà vệ sinh. Mẹ kiếp, người ở lầu trên kia chắc chắn là một con yêu tinh!

Sáng sớm hôm sau, Tần Thư loay hoay hồi lâu, không biết có nên gọi Thủy Tam đến trường bảo kê cho mình không. Cậu rùng mình khi nhớ lại đêm qua Thủy Tam đã uất ức đáng thương như nào khi suy đoán rằng cậu đang lợi dụng hắn, thế là quả quyết từ bỏ ý định này. Kết quả là cậu còn chưa bước ra khỏi sân đã nhìn thấy Thủy Tam đang dựa vào chiếc Maserati với cặp mắt gấu trúc, khoanh tay than thở: “Cậu là rùa à? Sao lề mề quá vậy!” Hắn vừa nói vừa mở cửa xe cho Tần Thư, sau đó cũng tự mình ngồi vào xe một cách cà lơ phất phơ.

Suốt quãng đường, Thủy Tam dường như rất gượng gạo, không nói chuyện với Tần Thư lấy một câu. Trước khi bị ánh mắt ai oán kia hành hạ, Tần Thư cảm thấy mình nên biện minh cho hành vi tối qua của bản thân. Thủy Tam bày ra biểu cảm bi thương, lời nói lạnh lùng mang tính uy hiếp: “Bây giờ cậu đừng nói gì cả thì hơn.”

Tần Thư trợn mắt coi thường hắn, sau đó nghiêng đầu về phía cửa sổ không nói nữa. Mặt khác, Thủy Tam hết lần này đến lần khác nhìn cậu qua kính chiếu hậu, vô cùng khó chịu với thái độ của Tần Thư.

Cuối cùng cũng đến trường, trước đây Thủy Tam là trùm trường ở Minh Đức, một số chiến tích anh dũng của hắn vẫn được lưu truyền tại đây. Những tên lưu manh còn vừa công khai, vừa lén lút tôn sùng hắn như thần tượng. Huống chi hắn còn thi dỗ vào trường quân sự ZY, dù mục đích là làm vẻ vang cho trường hay là để nịnh bợ lão gia nhà họ Thủy thì tựu chung lại, ảnh của Thủy Tam quanh năm đều được treo trên bảng vinh danh. Trước kia, một tấm ảnh nho nhỏ của được dán dưới lớp tủ kính đã đủ làm bao thiếu nữ mê mệt, quay đầu phấn đấu. Nghe nói từ đó về sau, tỷ lệ nộp hồ sơ dự thi vào đại học ZY cũng tăng chóng mặt.

Cho nên hôm nay lúc Thủy Tam và Tần Thư cùng nhau bước vào trường học, không ít người bị chói mù mắt chó.

Đám côn đồ choai choai được nhìn thấy thần tượng của mình thì mừng “gớt” nước mắt, khí thế hào hùng khó diễn tả thành lời. Các nữ sinh nhìn hai anh chàng siêu siêu đẹp trai đứng cạnh nhau, điên cuồng chụp lén bọn họ. Tần Thư lại còn mặc đồng phục, mang lại cảm giác sạch sẽ thư sinh. Thủy Tam thì được bao phủ bởi khí chất của bậc bề trên, muốn cất nó đi cũng không cất được. Cặp kính râm được hắn cài lên cổ áo sơ mi, những đường cong cơ bắp lộ rõ tại nơi cổ áo bị kéo xuống ấy. Bọn họ đi nhanh nên không chú ý tới trong đám người kia có một cặp mắt luôn dính chặt lấy họ. Lục Kiều An quan sát họ từ chỗ đám đông, gã kích động không rõ lý do, ngay cả hàm răng cũng nghiến vào nhau đến run lên, khoé miệng gần như cong thành hình vòng cung giống điệu cười của quỷ dữ, gã ta thì thầm một mình: “Thuỷ Tam, mày quay về rồi.”

Nhưng bây giờ, Thủy Tam đang theo Tần Thư lên lầu với một vẻ mặt không mấy thân thiện. Bọn họ đến trường khá muộn, trong phòng đã nhốn nháo gần đủ người rồi. Lớp 11/31 vô cùng ồn ào, đám học sinh đùa nghịch đứa đuổi đứa chạy. Tần Thư vừa vào lớp đã thấy bàn học của mình bị đẩy đổ rồi, sách vở thì vứt lung tung trong cái thùng rác bên cạnh. Cậu nhướn mày, nhìn về phía Lưu Kỳ đang cười nói cùng với đám nam sinh. Điệu cười của gã nom rất chi là ngứa đòn, còn huýt sáo với Tần Thư: “Ui thằng ngu đến rồi này! Thật là, không biết ai đẩy đổ bàn học của mày nữa.” Gã nói xong còn lớn giọng hỏi các nam sinh xung quanh: “Mày có thấy là ai làm không? Ai thế, mày à?”

Các nam sinh khác phối hợp diễn với gã, đồng thanh nói không thấy.

Lưu Kỳ vênh mặt lên với Tần Thư, trên mặt viết: “Nhìn đi nè, là ông mày làm đấy, ha ha ha, mày làm gì được tao hả thằng ngu?”

Điều đáng kinh ngạc là Tần Thư không hề tức giận dù chỉ một chút, trái lại ánh mắt cậu dành cho gã còn mang theo một chút… thương hại? Não Lưu Kỳ còn chưa “load” kịp đã nhìn thấy một người xuất hiện sau lưng Tần Thư. Người đó vô cùng cao ráo, trên khuôn mặt đẹp trai là nụ cười nguy hiểm, như thể anh ta chỉ đang đùa với bạn, nhưng trong lời nói lại mang đậm sắc thái ra lệnh: “Cho mày ba mươi giây, nhặt đồ của cậu ấy về.”

Khi Thủy Tam không nói chuyện, ở hắn không chỉ toát ra sự tàn bạo của quân nhân mà còn có ba phần khí thế của thổ phỉ, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đủ khiến đối phương không lạnh mà run. Lưu Kỳ luôn cảm thấy người này hơi quen nhưng tạm thời không nhớ ra đây chính là đại ca Thủy Tam được đám lưu manh con như gã tôn sùng. Nếu biết, cho gã mười ngàn lá gan gã cũng không dám chiến tiếp nữa: “Dựa vào đâu mà anh bắt tôi nhặt? Con mắt nào của anh thấy là tôi đập?”

“Ông đây không cần biết có phải mày đập hay không, nhưng ông ngứa mắt mày nên bảo mày nhặt đấy.” Những lời này nghe rất thô lỗ, ngông cuồng vô cùng, nhưng hắn là người thật sự sẽ làm những chuyện như vậy.

Thủy Tam nhìn cái bàn học xiêu vẹo cạnh thùng giác cùng những người đang hóng chuyện xung quanh, không hiểu sao lại thấy bực mình. Hắn khó có thể tin được trước kia Tần Thư lại cam chịu như vậy, mãi hôm nay mới kêu hắn đến giúp cậu. Tại sao không tới tìm mình sớm hơn chứ? Mình nhất định… Nghĩ đến đây, Thủy Tam chợt sửng sốt. Dường như hắn không có tư cách gì để bất bình thay cho Tần Thư, dù sao thì người trước kia bắt nạt cậu luôn là hắn.

Lưu Kỳ bị hắn doạ, sợ tới mức lùi về phía sau hai bước nhưng vẫn cứng miệng hỏi lại: “Cái người này sao lại không nói lý lẽ vậy? Đã nói rồi, k-không phải tôi…”

“Vậy sao.” Sắc mặt Thủy Tam càng lúc càng âm u hơn. Tuy rằng hắn vẫn đang cười, còn lịch sự hỏi một nữ sinh trong lớp xem bàn của Lưu Kỳ ở đâu. Cô gái run rẩy chỉ vào một cái bàn bừa bộn, Thủy Tam gật đầu một cái thay cho lời cảm ơn. Giây tiếp theo, trong phòng học vang lên một tiếng động lớn, chân bàn gỗ bị đạp gãy, mặt bàn làm bằng sắt cũng bị giẫm cho lõm vào.

“Bây giờ mày còn muốn nói lý lẽ nữa không?” Thủy Tam sống trong môi trường quân đội, thể lực không phải luyện ra để chơi. Vác bao nặng ba mươi kilogram chạy quanh núi còn chưa là gì, phá một cái bàn học đối với hắn dễ như trở bàn tay. Lưu Kỳ bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ đến mức ôm đầu gào thét, đôi chân run rẩy vội vàng núp sau lưng Tần Thư, bắt đầu cầu xin được tha thứ: “Tần Thư, tôi xin lỗi, tôi không nên lén lút phá bàn học của cậu, tôi sửa lại cho cậu ngay đây! Sau này tôi sẽ không dám nữa đâu!”

Tần Thư ngây người nhìn Thủy Tam, bị gã năn nỉ như vậy lại không nhịn được mà bật cười. Tần Thư ít khi cười, nhưng khi thật sự cười lên lại rất là chết người. Gương mặt lạnh như ngọc lộ ra vẻ ấm áp, hàng mi dài nơi mí mắt khẽ rung, phủ bóng xuống nơi hốc mắt. Trước kia Lưu Kỳ đã nhiều lần thấy nụ cười ngốc nghếch của Tần Thư, nhưng hôm nay lại bị nụ cười vừa mỉa mai vừa vui vẻ này làm cho sững sờ, nghe rất êm tai: “Không có lần sau đâu, cậu biết bắt nạt kẻ yếu thì tôi biết “cáo mượn oai hùm”, như nhau thôi.”

Tiếng chuông bắt đầu giờ học vang lên, chủ nhiệm lớp đúng giờ bước vào. Ông vừa vặn chứng kiến khung cảnh cực kỳ hỗn loạn này, phòng học thì lộn xộn, đám học sinh lại đang vây quanh hai người. Lưu Kỳ như nhìn thấy cứu tinh của đời mình, vội vàng núp ra sau lưng ông: “Thầy ơi, cứu em với! Tần Thư dẫn người đến đánh em!”

“Tần Thư, cút sang đây!” Chủ nhiệm lớp bắt đầu quát tháo theo thói quen, nhưng Tần Thư lại bịt tai không nghe, ông ta không thể làm gì khác hơn ngoài hắng giọng một cái. Người đang quay lưng với ông chợt xoay người lại, lời trách mắng chuẩn bị phun ra của chủ nhiệm lớp bị nuốt ngược về. Sau một hồi im lặng, ông ta đổi sang cái giọng như thể đang nịnh hót: “Là Tam thiếu gia đấy à? Về trường sao không báo với phòng giáo vụ một tiếng để các thầy chuẩn bị trước. Thủy tướng quân dạo này có khoẻ không?”

Cậu ba nhà họ Thủy mà bọn họ biết đúng là chỉ có Thủy Tam. Bây giờ ai cũng hiểu rằng người vừa đẹp trai, vừa lưu manh này chính là nam thần trên bảng vinh danh, nhất thời trong phòng học vang lên những tiếng la hét không ngừng. Cuối cùng Lưu Kỳ cũng nhận ra người này là ai, biểu cảm nịnh nọt và không tin nổi thay đổi liên tục rồi sau đó dừng lại ở vẻ mặt mếu máo muốn khóc.

Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía Thủy Tam, hắn đeo kính râm lên, nắm lấy cánh tay Tần Thư kéo tới trước mặt chủ nhiệm lớp: “Ông cụ ở nhà vẫn khoẻ. Thầy à, chúng ta đến phòng làm việc đi, em thật sự muốn biết tại sao em trai của em lại phải cút sang đó đấy.”

Những tiếng hít vào vang lên rõ mồn một trong lớp học.