•Cơ hội sao...
Triệu Linh Tiêu không hiểu ý trong câu nói của Hàn Dĩnh bèn hỏi.
•Ừm.. Thương Khung Lạc Địa thì ta không mặn mà lắm, tuy nhiên lần này xuất hiện tại Ôn Du trấn này chắc chắn sẽ thu hút nhiều người đến đây, chắc chắn đây sẽ là một cơ hội cực kỳ tốt để buôn bán..
Hàn Dĩnh hai mắt sáng lên, nói chuyện vô cùng hào hứng.
•Àh...
Triệu Linh Tiêu cười khan, thương gia luôn là như vậy, sẽ luôn tận dụng mọi thời cơ để thuận nước đẩy thuyền.
•A... Nhắc mới nhớ, ta cần đi chuẩn bị để phát tài, Tiêu nhi com cứ tự nhiên tham quan nơi này, có chuyện gì cứ đến tìm ta hay Uyên nhi...
Nói đoạn Hàn Dĩnh lập tức chạy đi, thái độ gấp rút như bị tiêu chảy. Triệu Linh Tiêu nhìn theo khóe mắt giật giật, người mê tiền không thiếu nhưng Lão cửu cửu này đúng là cực phẩm a..
Triệu Linh Tiêu có chút buồn bực, hắn chưa hỏi thăm được gì về bí địa thì lão Hàn Dĩnh đã chạy mất. Vì Thương Khung Lạc Địa này đối với hắn có chút hấp dẫn, nên hắn quyết định đi điều tra thử, nếu như không có biến cố gì hắn sẽ vào trong một chuyến.
Nghĩ đoạn Triệu Linh Tiêu bèn hướng ra cửa định rời Uyển Tinh trang ra ngoài nghe ngóng tin tức.
•Linh Tiêu ca, huynh định ra ngoài sao...
Bất chợt phía sau hắn vang lên tiếng gọi, không ai khác chính là Hàn Uyên xinh đẹp biểu muội của hắn.
•À! Ta định ra ngoài nghe ngóng một chút..
Triệu Linh Tiêu nghe gọi liền quay lại cười đáp.
•Nghe ngóng...
Hàn Uyên không hiểu liền hỏi.
•Ừm.. Ta định ra ngoài nghe ngóng một chút thông tin về Thương Khung Lạc Địa...
Triệu Linh Tiêu giải thích.
•Thương Khung Lạc Địa sao..
Hàn Uyên ngạc nhiên thốt lên.
•Phụ thân không nói với muội sao..
Triệu Linh Tiêu hỏi. Hàn Uyên khe khẽ lắc đầu, nàng từ lúc về Uyển Tinh trang không có gặp phụ thân nên vẫn chưa nghe nói đến. Triệu Linh Tiêu biết được liền đem chuyện Thương Khung Lạc Địa kể rõ cho nàng nghe. Hàn Uyên nghe xong không che giấu hứng thú gật đầu.
•Vậy để muội cùng với ca đi ra ngoài, dù sao ca cũng không quen thuộc nơi này đi một mình cũng không tiện lắm..
Hàn Uyên giọng điệu ân cần nói.
•Ừm... Vậy cũng tốt, chúng ta cùng đi...
Triệu Linh Tiêu không cần nghĩ ngợi liền đồng ý.
•Ân...
Hàn Uyên được đi chung với Triệu Linh Tiêu khiến nàng tâm tình rất vui vẻ liền gật đầu một cái, thân thân mật mật sánh vai cùng hắn rời khỏi Uyển Tinh trang.
Trời buổi đêm ở Ôn Du trấn cũng không phải sáng sủa lắm, vì không có nhiều đèn đường nên màu sắc khá âm u. Tuy nhiên như vậy không hề ảnh hưởng đến lượng người nơi đây, phải nói là vô cùng đông đúc tấp nập. Các nhà trọ, tửu quán, khách điếm đều chật ních người, trên đường người qua kẻ lại đông như mắc cửi, tiếng ồn ào râm ran như cái chợ.. Mà đây là cái chợ mà.
Triệu Linh Tiêu vừa đi vừa lắng tai nghe ngóng, chỉ cần một vài thông tin nhỏ cũng hấp dẫn sự chú ý của hắn. Người đông, lối đi lại nhỏ nên hàng tá người chen chúc nhau, Hàn Uyên sợ thất lạc với Triệu Linh Tiêu nên bất giác bấu lấy khuỷu tay hắn, nhìn xa lại giống như một đôi tình nhân. Đi một lúc Triệu Linh Tiêu nhận thấy tình hình không mấy khả quan bèn kéo Hàn Uyên ghé vào một tửu quán ven đường. Tửu quán này không phải xa hoa hay cao cấp mà chỉ là quán lề đường. Triệu Linh Tiêu ghé vào nơi này một là vì ở đây sẽ nghe ngóng được nhiều tin tức hơn, hai là nãy giờ chỉ có ở đây là còn chỗ ngồi.
Hai người ngồi xuống một lát liền có chủ quán chạy ra tiếp đón.
•Hai vị khách quan dùng gì..
Chủ quán biểu tình ân cần, hiếu khách hỏi.
•Cho ta một đĩa thức ăn và một bình rượu hảo hạng..
Triệu Linh Tiêu tùy tiện gọi món, mục đích của hắn đến đây không phải là ăn uống.
Chủ quán dạ một tiếng liền chạy vào trong, hôm nay đắc khách khiến tâm tình lão cũng vui vẻ hứng khởi vô cùng.
Triệu Linh Tiêu ngồi trong quán lắng tai nghe ngóng những người xung quanh nói chuyện với nhau.
•Này ngươi biết gì không, Thương Khung Lạc Địa lần này hấp dẫn vô số người, nghe nói ba siêu tông môn cũng đưa đệ tử đến...
•Vậy thì lần này chính là long xà hội tụ rồi, chắc chắn tranh đấu sẽ rất ác liệt..
.......
Có đủ mọi sự bàn luận, tất cả đều xoay quanh Thương Khung Lạc Địa.
•Vị huynh đài này, ta có chuyện muốn hỏi..
Triệu Linh Tiêu hướng về một trung niên lễ độ hỏi.
•Huynh cứ hỏi đi..
Người kia khí độ cũng rất khiêm nhường đáp.
•Chuyện là ta không biết bí địa khi nào có thể vào...
Triệu Linh Tiêu nghe vậy liền nói ra thắc mắc của mình.
•Àh! Theo ta được biết thì nhanh nhất ba ngày nữa bí địa sẽ hoàn toàn mở ra, đến lúc đó sẽ có thể vào trong...
Trung niên kia thẳng thắn trả lời.
•Vậy sao... Vậy...
Triệu Linh Tiêu định cất lời hỏi thêm ai ngờ vừa lúc đó đột nhiên có một nam nhân hồng y không nói không rằng đặt mông xuống ngồi ngay bàn của hai người họ cắt ngang câu nói của hắn.
•A... Tiểu mỹ nhân nàng tên gì, ta có thể ngồi chung không...
Thanh niên kia hoàn toàn xem Triệu Linh Tiêu là không khí, giọng điệu cưa cẩm Hàn Uyên.
Ai biết tâm Hàn Uyên đã trao cho Triệu Linh Tiêu rồi, nên thấy thái độ của thanh niên kia nàng vô cùng chán ghét, thậm chí không thèm trả lời.
•Ta thấy nàng rất vừa mắt hay là nàng đi cũng ta đi...
Thanh niên không để ý thái độ của Hàn Uyên buông lời ong bầu, à không ong bướm.
•Ràn rỡ vô sỉ...
Hàn Uyên cảm thấy bị xúc phạm liền đập bàn đứng lên quát.