Cát Nguyên run run đôi bàn tay, đứng dậy còn không vững. Chu Kì đứng một bên vội vã đỡ chủ tử.Thất thần thốt lên
-"Không thể nào....... không thể nào...... Phụ hoàng sẽ không làm vậy đâu..... Không thể.... không thể..... "
Băng Nguyệt cũng không kém gì, cô khuôn mặt trắng hồng nay đang đỏ dần.. Đôi mắt sưng húp cả lên, môi mấp máy không nên lời. Mặc Hy thẫn người, nhất thời nhếch miệng lên
-"Người mà nổi tiếng thương con nhất thiên hạ đây ư... Tấm gương cho các phụ mẫu đây ư... Hoang đường"
Rồi quỵ người xuống, Vũ Hàn đứng bên dìu Mặc Hy lại ghế ngồi
Khả An trong lòng nhói lên dằn vặt bản thân mình *Đáng lẽ ta không nên nói ra, ta sao lại vậy chứ... Nhưng Vân Nghi tỷ tỷ à, muội đã trả thù cho tỷ và Cô cô rồi. Hai người an nghỉ nhé... "
Băng Nguyệt dần lấy lại tinh thần ra lệnh
-"Vậy thì đã sao, ngươi cũng là kẻ đã sát hại phụ hoàng... Người đâu, giam ả ta vào nhà lao.. Ngày mai, đưa lên hoàng thượng định đoạt "
Đám thuộc hạ nhìn chủ tử, thấy Cát Nguyên không nói gì thì cầm hai bên tay Khả An và Tiểu Thanh đưa đi..
Tối đó, Băng Nguyệt và Mặc Hy đến nhà lao. Nở nụ cười tà mị, thiếu điều ruồi muỗi đi qua cũng đột tử..
-"Nhị tẩu, hahaha..Sao, cảm giác thế nào hahaha. Tiếng Nhị tẩu cũng êm tai đấy chứ... hahaha.. "
Băng Nguyệt cười lớn, tay vẩy nhẹ cho Tiểu Mai. Tiểu Mai gật đầu hiểu ý chủ tử, xách một xô nước đá rồi dần dần đổ lên đầu Khả An. Mặc Hy đợi Tiểu Mai đổ xong thì đưa chiếc dao găm trong ống tay áo ra, đưa đi đưa lại một cách chậm rãi trước mặt Khả An.Khiến nàng tái đi vài phần, nhưng trên môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ *Hư, các ngươi đòi làm gì ta.Thành ma ta cũng ám các ngươi không thôi đâu *
-"Cô mà đòi làm Vương Phi á, nó chẳng xứng với cô chút nào. Ta nói cho cô rõ nhé, Vương Phi là của ta, ta mới xứng đáng là chính thê của Vương Gia...... Đồ dơ bẩn,tiện tì lên Vương ư Hahahahahaha... "
Nói rồi, Mặc Hy thay dao bằng chiếc roi da trên bàn,uốn quanh tay vài vòng rồi lại tháo ra. Bất chợt dùng toàn bộ sức lực đưa roi lên, hạ ở dáng người gầy gò nay đang yếu ớt của nàng. Vì bị treo lên nên Khả An không thể tránh né những đòn đánh liên tục từ Mặc Hy,Nàng cắn môi chịu đau, vị tanh nồng chảy dần vào miệng. Nhấm nháp giọt máu trên môi *Lũ đê tiện....... *
-"Nam Vương Phi hahaha, ngày mai.... ngày mai cô sẽ biến mất khỏi mắt bọn ta hahaha..."
!=====!=====!=====!
-"Sao, đã bắt được người hành thích phụ hoàng ư"
Hoàng đế vừa nghe Cát Nguyên bẩm báo thì vui mừng khôn xiết, cười lớn rồi đứng phắt dậy vội vã giục
-"Mau... Mau đưa bọn chúng lên đây.. "
Khả An và Tiểu Thanh bị Cấm vệ quân giải lên Càn Thanh cung, đầu tóc rối xù, khuôn mặt nhem nhuốc, người không còn sức sống, Y phục rách rưới không lành lặn để lộ ra những vết thương trên da thịt, có chỗ máu còn chầm chậm rỉ ra... Cát Nguyên khẽ nhói trong tim, cởi áo khoác ngoài ra chầm chậm tiến đến nữ nhân đang quỳ rạp dưới nền lạnh lẽo. Nhẹ nhàng thêm vài phần ôn nhu mà choàng lên người cho nàng, thoáng giật mình Khả An ngước đầu lên nhìn Cát Nguyên. Bắt được ánh nhìn ấy, Cát Nguyên quay người trở về chỗ của mình, nghiêm chỉnh tư thế như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hoàng đế quan sát Khả An và Cát Nguyên ngay từ đầu không tránh được mà cười lớn
-" Hahaha, Trẫm không ngờ Nhị đệ và nương tử tình cảm lại sâu đậm uyên ương đến thế hahaha... "
Cát Nguyên vẫn bình thản, ngắn gọn tính khí hàn băng vẫn luôn tỏa ra trả lời
-"Bệ hạ, cho dù có sâu đậm thế nào. Vương pháp vẫn phải tuân theo.. "
-" Rất tốt hahaha"
Hoàng đế bước xuống, nhìn Khả An và Tiểu Thanh một cách chậm rãi, tỉ mỉ. Rất thu hút ánh nhìn, *Mĩ nhân, đúng là mĩ nhân *Tiểu Thanh như bắt được đôi mắt dò xét ấy ngược ngùng cúi mặt thấp hơn,tránh né. Nàng dường như không để ý, yếu ớt lấy tay bám chặt lấy sàn. Bước đi bước lại vài vòng chép miệng thầm tiếc rẻ mĩ nhân trước mặt,tuy không đành nhưng cũng vốn ganh ghét Nhị Đệ từ bé nhân cơ hội này giết ái phi của hắn vừa xả được hận vừa trả được thù cho phụ hoàng
-"Người đâu, đưa tội nhân ra chém đầu. Giờ Ngọ hai khắc, đầu treo trước cổng thành cho ta.... "
Đám Cẩm y vệ bước lên
-"Khoan đã... " Tiếng Tiểu Thanh hét lên. Đám Cẩm Y vệ dừng chân, Văn võ bá quan cùng Hoàng đế nhìn vào Tiểu Thanh ngạc nhiên, nhiều dòng suy nghĩ đi qua. Hoàng đế ngạc nhiên quay người lại, hỏi
-"Hửm,.....Ngươi còn gì để nói " Tiểu Thanh đứng dậy, nở một nụ cười khinh thường xen lẫn phẫn nộ
-"Hahahaha, ta tưởng Tây Hà quốc các ngươi như thế nào, chứ đến tội nhân mà còn bắt sai hahaha ngu ngốc.. lũ không não hahaha" Hoàng đế tức tím mặt, phẫn nộ hừng hực hét lên
-"Hỗn xược, ngươi dám mắng ta ngu ngốc ư.. ngươi chán sống ư, tiện tì to gan hưmm" Lúc này, Khả An đã không chịu đựng được nữa. Ngất lịm ngay trên sàn, Tiểu Thanh nhìn chủ tử nỗi đau trong ánh mắt dấy lên nhưng vẫn cố tiếp tục
-"Không ngu ngốc thì làm sao mà bắt nhầm tội nhân chứ, Chính ta đây mới là người đêm đó giết tên vô nhân đạo đó. Ta chỉ cho các ngươi chứng cứ giả thôi hahhaahaha.. "
-"Ngươi biết đó là tội gì không hả, Người Đâu, lôi ả ra thay tội cho Vương phi..... Dám cả gan đổ tội cho Vương phi, Ngươi được lắm...... Phanh thây trăm mảnh vất vào rừng cho thú ăn, đầu treo cổng thành đến còn còn cọng lông cho taaaaaaa"
-"Hahahahahaha Ngu ngốc, cả đám giốt nát hahaha"
-"Bãi triều. Hừ... "
-"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.. "
Hoàng đế tức giận quạt mạnh tay ra sau lưng, bước nhanh chân về tẩm cung.khuôn mặt còn đỏ ửng. Đôi lông mày nhíu chặt môi bặm như không thể chặt hơn, hơi thở còn nặng nề.Thái giám đi theo không ai thoát khỏi sợ sệt, nguy cơ rơi đầu rất cao.. Các đại thần đứng dậy, ai về phủ nấy, Cát Nguyên xót xa, nâng niu từng chút ẵm Khả An về phủ *Đồ ngốc, nàng là đồ ngốc*