Tống Vĩ triệt triệt để để mà dạy cho tất cả mọi người một bài học, chị ấy tự thể nghiệm mà quán triệt cái gì gọi là người phụ nữ độc lập trong thời đại mới.
Sau khi mọi chuyện đều công khai, chị ấy không hề ăn mặc quần áo rộng thùng thình để che lấp bụng bầu nữa, ngược lại bằng phẳng để lộ ra, mỗi ngày đều trang điểm, đi giày cao gót, ý đồ dùng một cái khỏe mạnh bảo bảo để phá bỏ mọi lời đồn đồn phong kiến.
Truyền thống ở cữ khẳng định cũng sẽ không ngồi, sau khi vợ chồng Dễ Phượng Minh nói là họ tuyệt đối sẽ không giúp cô chăm sóc đứa bé, cô liền liên hệ tốt trung tâm ở cữ cùng người trông trẻ, bắt đầu hừng hực khí thế mà sắp xếp mọi việc chu toàn, làm tốt hết thảy để chuẩn bị làm mẹ.
Điều khiến Tống Huy Dực kinh ngạc nhất chính là, mặc dù tới giai đoạn cuối thau kỳ rồi, nhưng đời sống sinh hoạt tình dục của Tống Vĩ vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Bạn tình cố định vẫn là mỗi tuần một lần, cộng với việc hẹn tạm thời, tần suất vẫn được duy trì ở trạng thái trước khi mang thai.
Tống Vĩ dùng ánh mắt xem đồ nhà quê mà nhìn Tống Huy Dực: “Này có cái gì đáng ngạc nhiên đâu, sau khi mang thai nhu cầu của chị càng mãnh liệt hơn so trước kia, huống chi hiện tại rất nhiều đàn ông thích quan hệ cùng phụ nữ có thai, chị trở nên càng được hoan nghênh hơn.”
“Nhưng thật ra là em,” Tống Vĩ chuyện vừa chuyển: “Em độc thân đã bao nhiêu năm rồi? Đều có thể làm ni cô đi? Mỗi đêm dài em không cảm thấy khó chịu đựng sao?”
Bản thân Tống Huy Dực cũng cảm thấy có chút không bình thường, cô ở phương diện này đích xác quá lãnh đạm.
Tuy rằng số lần rất ít, nhưng thỉnh thoảng cô cũng là có yêu cầu.
Cô nghiêm túc tự hỏi một phen về tính khả thi của việc đam mê hẹn hò với bạn tình của Tống Vĩ, đầu tiên, về phương diện đạo đức cô là không có vấn đề, cô còn độc thân, không ở phá hoại gia đình người khác hơn nữa dưới tình huống ngươi tình ta nguyện này không có việc gì phải lệnh người lên án.
Nhưng có hai phương diện mà cô thật sự không có cách giải quyết, một là trong việc lựa chọn đối tượng bạn tình, cô ở trên chuyện ân ái tình dục đối với đối phương yêu cầu cực cao, diện mạo ít nhất cũng muốn tươm tất, không nên nhăn nhó, bóng bẫy, nhưng phù hợp với yêu cầu của cô thì nhìn lại trên đường đều không có mấy cái, nếu là gặp được người không hài lòng chẳng lẽ phải ở tại chỗ lui hàng? Liền tính lui hàng một lần nhưng cũng không thể lui hàng mỗi khi không hài lòng đi? Tống Huy Dực đã hỏi ý kiến của Tống Vĩ về điều này, được đến đáp án là, tất nhiên không có khả năng nhiều lần đều vừa lòng, nhưng có đôi khi tạm chấp nhận tạm chấp nhận cũng liền đi qua.
Tống Vĩ trái tim với đôi mắt một khi nhắm lại cái gì đều có thể nuốt trôi đi, nhưng cô làm không được.
Cái thứ hai chính là vấn đề an toàn, tuy rằng Tống Vĩ ân cần dạy bảo nhất định phải giống cảnh sát giống nhau giám sát đối phương mang tốt áo mưa toàn bộ hành trình, nhưng Tống Huy Dực vẫn là không yên tâm, lỡ như đối phương có bệnh truyền nhiễm hơn nữa vừa vặn còn muốn trả thù xã hội đâu? Ở trong quá trình động chút tay chân cũng không phải là việc khó.
Trừ cái này ra, cô còn sợ bị chụp lén.
Tống Huy Dực thử nghĩ một chút cảnh tượng thực tế thao tác, trước tiên cô cần trao đổi với đối phương về tiền sử bệnh của nhau, cũng yêu cầu đối phương đưa ra báo cáo kiểm tra sức khoẻ gần đây, nếu đối phương đưa ra kia chính mình khẳng định cũng phải đưa ra tương tự, vậy có nghĩa là cô còn muốn dành ra một ngày đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện.
Giai đoạn trước sau khi chuẩn bị xong, cô cần thiết tự mình đi mua bao cao su, tự mình đặt xong phòng khách sạn, cũng cần thiết tới địa điểm l@m tình sớm hơn nhà trai, để tránh cho đối phương lòng mang ý xấu mà gắn cameras trước.
Mặc dù một loạt công tác này đều hoàn thành một cách hoàn hảo, Tống Huy Dực vẫn như cũ phải đối mặt với sự thật việc bên kia có khả năng "giả mạo" rất cao.
Tống Huy Dực không hiểu tại sao phần mềm hẹn bạn tình lại thịnh hành như vậy, hơn nữa ở người khác trong tay hoàn thành đơn giản giống như ăn cơm vậy, ở cô xem ra này quả thực là quá phức tạp, cô thực nhanh chóng mà từ bỏ.
Tống Vĩ lại lần nữa cống hiến cẩm nang diệu kế, nói là có thể đi quán bar hộp đêm để tìm kiếm, ai nhìn thấy vừa mắt liền mang ai đi, như vậy liền tránh cho miễn không đúng người, chọn lựa tới cũng đều phù hợp yêu thích của chính mình.
Tống Huy Dực ngoài miệng đáp ứng, nhưng vì cô hiếm khi đến những trường hợp như vậy nên phương án này từ từ bị gác lại.
Đối với cái này, Tống Vĩ không ít nói cô không thượng đạo, nói cô sợ hãi rụt rè, nhát gan sợ phiền phức.
Tống Huy Dực phớt lờ chị ấy, nhưng may mà Tống Vĩ lại bồi dưỡng ra một cái sở thích mới, nhờ thế nên tình cảm của hai chị em không đến nỗi lại lần nữa sụp đổ.
Sở thích này chính là mua sắm, mua mọi thứ về em bé đã trở thành điều hạnh phúc nhất của Tống Vĩ trong suốt thời gian chị ấy mang thai.
Hai người phụ nữ không thiếu tiền lâu lâu ước hẹn đi dạo phố, Tống Huy Dực mặc dù độc thân cũng bị thuyết phục khi nhìn thấy những đồ vật đáng yêu của em bé này, quét mã tính tiền đều không chớp mắt.
Buổi tối, Tống Huy Dực oa ở sô pha xem thời khoá biểu của học kỳ mới, lớp mỹ thuật đều là buổi chiều, chương trình học của cô còn tính nhẹ nhàng, bình quân mỗi ngày có một đến hai tiết học vào buổi chiều, đều là các lớp khác nhau.
Tống Huy Dực đổ nước vào nồi lẩu tự sôi xong, đậy nắp lại, sau đó trở về phòng khách tiếp tục xem nội dung giảng dạy ngày mai.
Miệng cô ngậm nĩa, những ngón tay mảnh khảnh của tay phải không ngừng lật trang sách.
Cảnh báo khói ngắn hạn tần số cao chính là tại thời điểm này không hề dự báo trước mà vang lên.
Tống Huy Dực luống cuống tay chân mà bưng nồi lẩu tự sôi mang sang phòng bếp, tiếng báo động không những không giảm bớt, ngược lại càng lúc càng lớn.
Tiếng máy bộ đàm giám sát ở cửa cũng bắt đầu “Đô đô đô” mà vang, Tống Huy Dực đầu óc đều mau bị ồn ào đến nổ tung, cô bịt tai lại chạy như bay đến huyền quan click mở chuyển được.
“Xin chào, có phải là chủ nhà không? Ngài bên kia là xảy ra chuyện gì vậy?” Giám sát phòng điều khiển trung tâm
ngữ khí lo lắng nói.
“Không có việc gì” tiếng chuông báo động tiếp tục vang lên, Tống Huy Dực gân cổ lên kêu: “Tôi chỉ đang nấu cơm thôi, khả năng khói có chút lớn.”
“Được rồi.” Giọng nói đằng kia đã bình tĩnh hơn nhiều: “Chúng tôi bên này sẽ phái một cái bảo vệ ở đây đi lên giúp ngài giải trừ chuông báo động cùng trạng thái tự bảo vệ của lò sưởi.”
Tống Huy Dực ngồi trở lại trên chiếc ghế nhỏ trước đó, nghĩ thầm những chuyện này đều là cái gì a, cô dùng tay chống cằm, vẫn không nhúc nhích chờ đợi chuông cửa.
Bảo vệ đi lên thật sự nhanh, sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa, Tống Huy Dực nhìn thấy một người đàn ông cao lớn trên màn hình video, đầu đội chiếc mũ có biểu tượng màu xanh lam, vành nón che khuất mặt, mặc đồng phục của nhân viên bảo vệ.
Tống Huy Dực không có nửa điểm do dự mà mở cửa ra.
Khi Ngô Lạc bước vào cửa Tống Huy Dực đang khom lưng ở tủ giày tìm cái gì đó, anh đi vào không được, đành phải đứng ở tại chỗ chờ.
“Xin lỗi, tôi không tìm thấy bọc giày, anh cứ như thế đi vào đi.” Tống Huy Dực nói chuyện chậm rãi đứng dậy.
Khi ánh mắt rơi vào trên mặt người đàn ông, cô giống như bị dội một chậu nước lạnh.
Tống Huy Dực trong lòng hoảng sợ, ngón tay không thể ức chế mà run rẩy lên, cả người không thể nhúc nhích.
“Được.” Ngô Lạc lướt qua Tống Huy Dực cứng đờ, sau khi tắt tiếng báo động đi, lại đến ban công điều chỉnh thử lò hơi treo tường.
Tống Huy Dực không đóng cửa, cô run run đi vào phòng bếp cầm một con dao, đưa tay ra sau lưng, gắt gao nắm chặt cán dao.
Cô chậm rãi đi đến ban công, Ngô Lạc hoàn toàn đưa lưng về phía cô, đang duỗi thân mình qua đi đụng vào cái nút bên trong.
“Hẳn là khởi động lại một chút thì tốt rồi.” Tống Huy Dực nghe thấy giọng nói của mình mang theo không bình thường biến điệu.
Ngô Lạc quay lại, nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Một giây dài như cả cuộc đời, hai người an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy chính mình hô hấp.
“Cô hiện tại đi đun một chút nước thử, nhìn xem có nước nóng hay không.” Một lát sau, Ngô Lạc nói.
Tống Huy Dực hít sâu một hơi, ngực phập phồng, cô vươn một đầu ngón tay, chỉ chỉ: “Bên…… Bên cạnh liền có vòi nước, anh mở ra sờ sờ là được.”
Ngô Lạc dừng một chút, làm theo lời cô.
Nước ào ạt chảy ra, Ngô Lạc vươn ngón tay ra xoắn vuốt, ngay sau đó tắt đi.
“Có thể.”
“Được rồi …… Cảm ơn.” Tống Huy Dực hoạt động cái chân đã cắm rễ của mình, lui qua một bên.
Ngô Lạc sải bước đi ra ngoài, lúc đi còn không quên đóng cửa lại.
Theo tiếng đóng cửa, Tống Huy Dực cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, cô che lại trái tim nhỏ vẫn đang kinh hoàng của mình, hồi lâu mới bình phục lại.
Sau khi xác nhận cửa đã khóa kỹ, người cũng đi xa, sự tức giận thay thế cho nỗi sợ hãi.
Cơn giận của Tống Huy Dực bốc thẳng lên đỉnh đầu, cô bấm điện thoại cho quản gia, đối với đầu bên kia chính là một hồi rống: “Các anh là tuyển người thế nào? Còn không biết xấu hổ kêu cao cấp xã khu, tôi mỗi năm trả nhiều như vậy phí quản lý tài sản, các anh lại khiến cho một người từng ngồi tù cho chúng tôi làm bảo vệ, liệu an toàn của chúng tôi có được đảm bảo không! Để một kẻ phạm tội đến đây làm công việc cần sự tin tưởng nhất, là để phương tiện cho anh ta gây án sao? Xảy ra chuyện ai có thể chịu trách nhiệm?”
Đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, ở liên tiếp xin lỗi sau, quản gia vẫn không thừa nhận sai lầm của mình: “Nghiệp chủ, ngài phải tin tưởng bất động sản của chúng tôi, tuyển người tuyệt đối là thực nghiêm khắc, căn bản không có khả năng xuất hiện tình huống như lời ngài nói.”
“Tôi rõ ràng chính xác mà nói cho anh, cái người bảo an vừa rồi mới tới nhà tôi kia, ba tháng trước tôi ở trong ngục giam tận mắt nhìn thấy anh ta.” Tống Huy Dực cố nén tức giận, từng câu từng chữ mà nói: “Anh hiện tại lập tức đi điều tra rõ ràng cho tôi, sau đó cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, bằng không ngày mai liên hệ với bất động sản của các anh chính là luật sư của tôi."
Tống Huy Dực kinh hồn chưa định,ngày hôm sau khai giảng vốn dĩ kế hoạch muốn đi ngủ sớm, kết quả hoàn toàn bị phá vỡ, cô ở nhà đi tới đi lui, sợ bỏ lỡ bất kỳ rủi ro nào về an toàn.
Quản gia điện thoại đến vào lúc 11 giờ rưỡi đêm hôm đó, nhìn dáng vẻ như anh ta đã bận rộn xử lý chuyện này suốt hai tiếng đồng hồ.
Tống Huy Dực khinh phiêu phiêu mà trả lời điện thoại: “Uy.”
Khác với giọng điệu lịch sự nhưng có chút cứng rắn của người kia trong cuộc gọi lần trước, lần này quản gia cơ hồ là khóc lóc thảm, Tống Huy Dực đều hoài nghi người đàn ông ngày thường y quan đoan chính kia hiện tại là đang quỳ nói chuyện.
“Thực xin lỗi, tôi thật sự thực xin lỗi, tôi đại biểu bất động sản cùng công ty xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến các ngài.” Quản gia nói: “Người nọ là giám đốc đề cử lại đây, tới thay thế cho người bảo vệ vừa rời ca đêm, giám đốc ngày thường là người đặc biệt đáng tin cậy trung hậu, không nghĩ tới……”
Giọng của Quản gia dần dần vững vàng lên: “Chúng tôi đã nhanh chóng mở một cuộc họp cũng báo cáo tình huống này lên, xử lý kết quả là người bảo vệ kia đã bị sa thải ngay lập tức, giám đốc giới thiệu anh ta cũng đang tiến hành điều tra, kết quả xử lý sẽ được thông báo vào ngày mai, đến lúc đó tôi sẽ đem văn kiện gửi cho ngài.”
Giọng của người quản gia dần ổn định:" Chúng tôi nhanh chóng tổ chức một cuộc họp và báo cáo tình hình.
Kết quả là bảo vệ Người bảo vệ đã bị sa thải ngay lập tức và người quản lý giới thiệu anh ta cũng đang tiến hành điều tra.
Kết quả sẽ được xử lý vào ngày mai.
Nó sẽ được thông báo và tôi
Tống Huy Dực đối với hiệu suất cao làm việc này cảm thấy vừa lòng, cô không lại dây dưa việc này, tiếp nhận rồi xin lỗi sau liền tỏ vẻ sẽ không lại so đo..