Nhập Vọng

Chương 3




Mọi người đều biết trong Thúy Yên các có một mỹ nhân, không những tuyệt sắc, mà còn là thiên hạ đệ nhất. Nhưng đăng đường nhập thất lại không phải ai cũng có thể làm được. Hôm nay, sâu trong Thúy Yên trên lầu Yên Vũ, có một vị khách nhập màn.

– Nếu sớm biết ngươi là tên phế vật, sao ta lại hai tay dâng Kiều Kiều cho ngươi!

Phía sau từng lớp màn, một tiếng hờn dỗi truyền đến, tuy là trách mắng, nhưng lại phong tình vạn chủng vô cùng.

– Phỉ Phỉ, lần này ngươi thật oan uổng ta rồi, ta với Phượng Kiều cô nương vốn rõ ràng mười mươi. Người si tình như vậy, cho dù không phải theo đuổi ta, cũng phải theo đuổi một tuấn kiệt khác thôi…

Giọng một nam tử cũng từ trong phòng truyền tới, âm sắc thuần phác êm tai, chỉ là không giống như xin giai nhân khoan thứ, ngược lại mang chút tùy tiện biếng nhác.

“Cạch”, bát rượu đặt xuống bàn.

Một ngón tay ngọc mềm mại không xương nhẹ nhàng đưa lên, vò rượu chừng hơn một thước bị nâng giữa không trung, thuần tửu* màu xanh biếc vẽ ra một dòng nước, rơi vào trong chén.

*rượu nguyên chất.

Chỉ thấy mỹ nhân tóc mây hơi rũ, mặt tựa đào lý*, giữa mày điểm một son chí đỏ sẫm, làm nổi bật đôi mắt tuyệt đẹp như sóng gợn của nàng.

*đào mận.

Thân thể mềm mại duyên dáng nhiều thì phì, ít thì gầy nằm nghiêng trên tháp, ghim kim màu giáng hồng xuyến châu, sa mỏng cánh ve hơi bó lấy, như ngây thơ lại như phóng đãng quyến rũ.

Đối mặt với tuyệt sắc như thế, phàm là đàn ông thân thể không việc gì, đều sẽ đứng núi này trông núi nọ, mất hồn mất vía, nhưng chàng trai ngồi đối diện nàng lại cười phong khinh vân đạm, tràn đầy vô tội.

Nếu như có kẻ thạo tin ở đây, nhìn thấy hai người trong phòng sợ đã thốt lên: Đây chẳng phải là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân diễm danh nổi tiếng chốn giang hồ Diệp Phỉ Phỉ, cùng lãng tử đa tình không chịu ngồi yên thích lo chuyện thiên hạ Thẩm Nhạn sao? Tháng trước còn truyền ra tin hai người xích mích, sao hôm nay lại ngồi ở đây cùng uống rượu chuyện phiếm?

Một chén rượu lại cạn, Diệp Phỉ Phỉ che miệng khẽ nấc, mắt phượng lại càng rực sáng:

– Thẩm Nhạn, ngươi đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, Kiều Kiều suy nghĩ nông cạn, không có ngươi làm khó dễ trong đó, sao nàng ấy lại “Tỳ bà biệt ôm”*. Ngươi còn cùng tên ngụy quân tử Ngụy Lăng Vân kia đánh đố, hừ, đừng nói là không có một chút ý nghĩ đen tối gì!

*chỉ phụ nữ bỏ chồng đi theo người khác.

– Cái họ gọi là tình chàng ý thiếp, sao ta lại nhẫn tâm chia rẽ chứ…

Nhìn giai nhân đối diện thần sắc không tốt, Thẩm Nhạn lập tức sửa miệng:

– Vả lại, nếu không có Phượng Kiều cô nương lúc nào cũng làm bạn, nhân vật hoàn mỹ không tì vết như Lăng Vân công tử, làm sao lộ ra sơ hở.

– Ta biết mà.

Diệp Phỉ Phỉ nhịn không được nghiến răng, chỉ là nàng đẹp như thế, dù là nghiến răng cũng nghiến khiến lòng người say.  

– Ngươi vẫn là vì tên tiểu tử Cam Tam Lang kia! Chuyện Bạch Loan phong tà môn như vậy, ngay cả nữ nhi yếu đuối như Kiều Kiều cũng muốn liên lụy vào?

Thẩm Nhạn khóe môi không khỏi run rẩy, Trì Phượng Kiều có đẹp hay không là mỗi người một ý, thế nhưng yếu hay không yếu tuyệt đối sớm đã có công chúng bình luận.

Nếu không phải võ công Trì cô nương thật sự quá mạnh, Diệp Phỉ Phỉ nữ sắc quỷ này sợ đã sớm thò tay nhúng chàm rồi, còn đến phiên Ngụy thiếu hiệp nhiều chuyện sao?

Song đối mặt với “Hồng nhan tri kỷ”, hắn chẳng dám nói ra, chỉ mơ hồ nói:

– Cam Tam lần này gặp rắc rối lớn, đương nhiên phải cẩn thận mưu tính mới được…

– Kết quả cũng kéo mình vào?

Diệp Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng.

– Hôm qua ta mới nghe nói, Khổ Viên Đại Sư đã tang mệnh trong tay lãng tử Thẩm Nhạn, không biết hiện giờ có bao nhiêu người đang tìm ngươi nhỉ.

– Ha ha…

Thẩm Nhạn cười gượng sờ sờ mũi.

– Thúy Yên các quả nhiên tin tức nhanh nhạy, lúc ấy ở hiện trường chỉ có ba người, lại có bộ dạng giống ta như đúc. Nếu không tìm được ‘huynh đệ sinh đôi’ đó của ta, việc này sợ là nói không rõ mất.

– Ta thấy ngươi là vuốt vươn quá dài, làm người ta chán ghét đi.

Trên mặt giai nhân lộ ra mấy phân sung sướng khi người gặp họa, chẳng hề giống bộ dáng lo lắng cho hảo hữu.

– Ha ha, kéo tơ lột kén gặp phải con rệp cũng là điều khó tránh khỏi thôi.

Thẩm Nhạn vươn tay vớ một vò rượu, vỗ nhẹ đáy vò, một cột nước thong thả dâng vào môi, uống một hớp rượu ngon, ý cười trên mặt hắn càng đậm. Vươn người đứng lên, châm cho giai nhân một chén.

Điệu bộ lấy lòng quá mức rõ ràng, mặt Diệp Phỉ Phỉ chẳng chút động dung, trái lại trề môi chế nhạo:

– Bị người ta bức phải đến chỗ ta rồi, còn kéo cái gì tơ, lột cái gì kén. Thứ như ngươi ấy à, sớm muộn gì cũng bị hiếu kỳ hại chết.

– Phiền toái yêu ta, từ chối thì bất kính.

Thẩm Nhạn nhe răng cười, ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.

– Cám ơn Lục Nùng của ngươi. Nghỉ mệt đỡ rồi, ta ra ngoài dạo dạo đây. Hôm khác lại bình luận mỹ nhân với ngươi.

Diệp Phỉ Phỉ đã bưng lên bát rượu, vừa ẩm vừa không kiên nhẫn phất phất tay:

– Đi mau, đi mau.

Thẩm Nhạn mỉm cười, thả người nhảy từ cửa sổ nhỏ gần bên ra, như một con báo tìm nhầm cửa, yên lặng rời đi không một hơi thở.

Diệp Phỉ Phỉ không nhanh không chậm nhấp rượu ngon trong chén, mất một lúc lâu mới uống cạn, cổ tay hơi rũ, như là cầm không được chén rơi xuống bàn, mắt phượng lim dim, eo liễu vô ỷ, lại biến thành vị hoa khôi mỹ nhân khuynh đảo chúng sinh.

Dưới lầu Yên Vũ bỗng dưng xôn xao, giai nhân nhàn nhàn ngáp một cái, mệt mỏi chán chường, ngón tay ngọc thon thon kéo nhẹ sợi dây hồng cạnh gối, lục lạc bỗng vang lên…

Hôm nay vừa đúng đầu tháng, trăng non trên trời như đang xấu hổ, mềm mại nhút nhát ẩn vào đám mây, ngay cả sao cũng hơi ảm đạm.

Thẩm Nhạn đứng trên mái hiên, có hứng thú quan sát sân nhỏ tối đen. Nơi này vốn là nhà riêng của đại đương gia Uy Viễn tiêu cục Chúc Bưu, nhưng hai năm trước cả nhà Chúc phủ hơn ba mươi người đều bị tàn sát, kẻ xấu còn phóng hỏa đốt sân, nơi này liền biến thành ngôi nhà ma xa gần đều biết, trừ mèo hoang và chuột đồng, chẳng ai tới hỏi thăm.

Mấy đại án giang hồ thế này, luôn làm Thẩm Nhạn chú ý nhất, nhưng tòa nhà này bị thiêu quá sạch sẽ, hoàn toàn không thể tìm ra bất cứ dấu vết gì.

Hắn đến đây vài lần đều chỉ tay không mà về. Lần này đột nhiên lại về chốn cũ là bởi vì mấy ngày hôm trước gặp phải chuyện cổ quái.

Mũi chân đạp nhẹ, giống như một chiếc lá nhẹ bay, Thẩm Nhạn lặng yên không tiếng động rơi xuống mặt đất, nhân ánh trăng lờ mờ thoáng quan sát quanh mình rồi bước nhanh về phía Tây Bắc.

Lướt qua tàn gạch ngói vỡ, một cái ao sen đã khô héo từ lâu xuất hiện trước mặt. Nơi này là nhà trong của Chúc phủ, cũng là nơi bí mật Uy Viễn tiêu cục cất giữ vận tiêu quý giá, chỉ tiếc khi Chúc phủ diệt môn, mật thất đã bị người cướp sạch không còn, tìm không thấy bất cứ manh mối gì, nhưng có vài thứ giờ nghĩ đến, lại thấy kỳ quái.

Đi đến trước hòn giả sơn cạnh ao sen, Thẩm Nhạn vòng qua hòn núi đá Thái Hồ cao cỡ một người một vòng, đột nhiên cúi lưng, từ trong khe đá lấy ra một vật. Đó là một hòn đá thoạt nhìn không có gì đặc biệt, ở trong khe đá Thái Hồ, đặt ở ao nước hẳn là trập trùng hữu trí, ném vào ao cạn chỉ là một hòn đá cứng, Thẩm Nhạn lại giống như được tuyệt thế trân bảo, tỉ mỉ quan sát hồi lâu mới bỏ vào trong tay áo. Lại vòng quanh hồ nước và cái cửa hầm nhìn nửa ngày, hắn rốt cuộc đã nghiện rồi, vận khinh công hướng đường cũ trở về.

Lần này thì không phải về Thúy Yên lâu. Mấy tháng trước, phiền phức đột nhiên tìm tới cửa, bên cạnh hắn bắt đầu xảy ra mấy chuyện kỳ kỳ quái quái, nghe khúc thì gặp án mạng, thăm bạn thì đúng lúc gặp nạn, hẹn người đi ra ngoài giải sầu, chẳng mấy chốc đối phương liền bị vu oan giá họa, cố tình mỗi một chuyện đều khéo đến ngám, dù có biện giải mấy cũng chẳng ai chịu tin.

Người người đều biết Thẩm Nhạn hắn lòng hiếu kỳ nặng, thích nhất gây rắc rối, nhưng thế gian kẻ thích rắc rối vào người, lại chẳng mấy người cho nên bằng hữu Thẩm Nhạn rất ít.

Mấy bằng hữu ít đến đáng thương này bởi vì hắn mà gặp phiền phức, ngay cả cái tên da mặt dày như Thẩm Nhạn cũng khó tránh khỏi áy náy. Giờ thêm Khổ Viên đại hòa thượng chết, khoảng cách hắn bị chúng bạn xa lánh chắc chẳng còn bao lâu nữa.

Thẩm Nhạn không sợ phiền phức, nhưng hắn không thích người khác đưa phiền phức cho hắn, lại càng không thích nhìn bằng hữu mình gặp phải những thứ rắc rối không cần thiết. Vậy nên, lãng tử lười biếng không thể không chuẩn bị tinh thần, xem phía sau những rắc rối này đến cùng cất giấu cái gì.

Nguyệt nhi lặng lẽ vén màng che lên, trên ngã tư đường lờ mờ cũng dần dần có chút ánh sáng.

Đang bị người đuổi giết, Thẩm Nhạn đương nhiên sẽ không ngu ngốc đi ở đường lớn sáng sủa, nhưng mà xà nhà không phải nơi nào cũng dễ đặt chân, thản nhiên tự đắc ở trong nhà xuyên qua, khi hắn đặt chân ở một bức tường che thì đột nhiên khẽ ồ một tiếng, chỉ thấy trong đình viện mờ tối vài nam tử cầm trong tay lợi nhận*, đang bao vây một công tử hắc y, thoạt nhìn giống muốn hành hung.

*đao sắc bén.

Ngày xưa gặp phải cảnh vầy Thẩm Nhạn có thể sẽ không dừng chân, vì vừa rồi mơ hồ nghe được tiếng quát mắng, hình như có người gọi tên công tử đó là “Ngọc Diện tặc”.

Kẻ này là Ngọc Diện Lang quân Diêu Lãng?

Nhưng Diêu Lãng không phải bạch y bạch diện Bích Ngọc tiêu sao, sao lại cả người hắc y?

Thẩm Nhạn tuy chưa từng gặp vị Ngọc Diện Lang quân này, thế nhưng hắn thạo tin, Diệp Phỉ Phỉ lại là tính tiếc hoa, đương nhiên đối với tên hái hoa lang đại danh đỉnh đỉnh này biết rất rõ.

Cây sống nhờ vỏ, người sống nhờ cái cốt khí, phàm là nhân vật có chút tên tuổi trong giang hồ, thường sẽ không thay hình đổi dạng.

Mất danh hào thân phận, e còn quan trọng hơn mạng bọn họ – trừ phi mệnh của hắn ta đang sớm chiều. Nhưng nhìn kẻ trong viện này, đừng nói hoảng sợ lúng túng, ngay cả chút xíu cảm xúc đều không nhìn ra, ở đâu như đang đào mệnh.

Lòng hiếu kỳ dâng lên, Thẩm Nhạn cũng không đi vội, thoải mái xem kịch.

Lãng tử khinh công đương nhiên tuyệt hảo, chớ nói mấy tên đang quay lưng trong viện kia, dù xoay người lại cũng chưa chắc có thể nhận ra có người đang nấp phía sau. Nhưng Thẩm Nhạn vừa mới đứng vững, nam nhân trong viện đột nhiên ngẩng lên, nhìn về phía hắn.

Trời đêm không trăng, trong viện không ánh sáng, đình viện tối mờ như thế, đôi mắt người nọ lại giống hai điểm sáng nhỏ, quang thải* rực rỡ. Giữa lúc bốn mắt chạm nhau, Thẩm Nhạn chỉ là sửng sốt giây lát, tức thì nở nụ cười, người này, tuyệt không phải là Diêu Lãng.

*ánh sáng rực rỡ

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thẩm Nhạn, người nọ tựa hồ nhíu mày, tỉnh rụi thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói với những kẻ trước mặt:

– Ta không phải Diêu Lãng.