Họ đã có một nụ hôn dài.
Những tia nắng mặt trời từ mềm mại tới rực lửa rồi đến nóng như thiêu đốt cả địa cầu. Diêu Phi dựa vào mui xe phía trước thở hổn hển, những ngón tay chống vững chãi trên mui xe để tránh cho bản thân mất bình tĩnh. Ngón tay chạm trúng cái nóng, cô ngước đôi hàng mi hơi ẩm ướt của mình, rơi vào đôi mắt thâm thúy của Thương Duệ.
Thương Duệ đưa điếu thuốc lên môi rít nhẹ một ngụm, chỉ còn chừa lại một đoạn, anh và Diêu Phi hút chung một điếu thuốc. Làn khói mỏng lượn lờ trong không khí, anh dụi tắt đầu thuốc, nhếch khóe môi.
Làn khói mỏng manh chậm rãi tràn ra từ trên môi anh, phất phơ trước mắt, giống như được ngâm nơi sâu nhất của đáy mắt. Đôi mắt anh bao phủ một lớp sương mờ, anh cúi người chống tay ở bên người Diêu Phi, quan sát cô, giọng khàn đục: "Em có ghê tởm tôi không? Diêu Phi?"
Diêu Phi rũ hàng mi, không ghê tởm.
Thương Duệ cười khẽ, bờ môi nhiễm khói thuốc dán vào trán Diêu Phi: "Nếu như em không có cách nào xóa bỏ bóng ma trong lòng, vậy thì dùng một kí ức tuyệt mỹ hơn để thay vào đó. Mặt trời nóng rực, âm nhạc dành riêng cho em, buổi sớm mai tươi đẹp. Em cùng tôi hôn nhau, nói thế nào cũng áp đảo được những bóng ma kia đúng không? Mặt trời đủ nóng thì bóng ma sẽ không thể tồn tại."
Lòng bàn tay anh đặt trên đỉnh đầu Diêu Phi, khều một lọn tóc của cô rồi quấn vòng quanh.
Suy nghĩ về tôi, tưởng tượng tình yêu em dành cho tôi.
Có phải là thấy đỡ hơn rất nhiều? Em thích tôi, tôi không giống người khác.
"Tôi là đàn ông, nhưng không phải người đàn ông tầm thường, tôi là Thương Duệ." Em không thể đón nhận người khác, nhưng em có thể đón nhận tôi.
"Không phải tất cả đàn ông đều sẽ tổn thương em." Thương Duệ ôm đầu cô, ấn cô vào trong lòng mình: "Lên giường, hôn nhau đều là những thứ đi kèm của tình yêu mà thôi, tôi bảo em rồi, chúng ta có thể trao đổi về những chuyện này, ở chỗ tôi, chúng ta có thể trao đổi tất cả mọi chuyện, tôi sẽ giữ bí mật cho em."
Anh không hỏi Diêu Phi vì sao thấy ghê tởm, anh cũng không hỏi Diêu Phi vì sao bị gặp chướng ngại.
Anh viết nhạc cho Diêu Phi, anh biết rằng thế giới này nguội lạnh.
Diêu Phi đẩy Thương Duệ ra rồi ngửa đầu: "Cảm ơn nhị công tử đã giúp tôi điều chỉnh trạng thái."
Cái màn cực kỳ chấn động kia, một người vì cô cả đêm không ngủ, hát cho cô nghe. Lời bài hát là về cô, giai điệu cũng là cô. Đời người có được bao nhiêu thời khắc như này chứ? Tỉnh táo cũng là chuyện sau đó.
Ánh nắng đủ nóng gắt, càng có khả năng xua đuổi âm u.
Thương Duệ đút hai tay vào túi quần, nhìn Diêu Phi trong chốc lát rồi nghiêng người về phía cô, giọng nói vừa nhỏ vừa khàn:"Chỉ cảm ơn vậy thôi sao?"
"Anh hát rất dễ nghe." Diêu Phi ngẫm nghĩ xong mở lời: "Lời bài hát cũng hay vô cùng, đây là bài hát hay nhất tôi từng được nghe."
Thương Duệ đột nhiên nở nụ cười, gương mặt rạng rỡ, anh cười tới mức sắp đổ lên người Diêu Phi mới chống tay lại: "Năng lực nhận xét và khen thưởng của em rất tốt, giữ lại đó, nhớ là phải mãi mãi yêu thích tôi."
Chuyện Thương Duệ hát dở và viết nhạc nhảm nhí, không xứng được xưng tụng là ca sĩ tự sáng tác đã được lên hot search mấy chục lần, ngoại trừ các fan yêu anh không có giới hạn, hiện tại trong số đó chỉ có Diêu Phi là người nghiêm túc lắng nghe anh hát, nghiêm túc thưởng thức tài năng của anh.
Thương Duệ rụt tay về cầm lấy ukulele trên mui xe, ngẫu nhiên gảy đàn, đánh ra giai điệu bài hát Twinkle little stars. Anh duỗi đôi chân thon dài, mặt mày xán lạn đứng dưới ánh mặt trời, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên cây đàn, "Twinkle twinkle little star, how I wonder what you are..."
Anh hát nhạc thiếu nhi đặc biệt có mỹ cảm, giọng hát anh thiên về tông trầm.
Anh đứng dưới ánh mặt trời gõ đàn lách cách, vừa cười vừa hát. Giọng hát anh rất nhỏ và cũng rất nhẹ nhàng, Diêu Phi cảm giác bản thân sắp sửa chết chìm trong ánh nắng chói lóa này rồi.
"Tối hôm qua là anh làm à?" Diêu Phi nhìn anh, không tự chủ được, ánh mắt rơi trên người anh.
Thương Duệ hát xong câu cuối, giơ cây đàn ukulele lên: "Nghe hay không?"
"Là lúc gõ trên cửa kính đó hả?" Diêu Phi nhìn ngón tay Thương Duệ, anh có một đôi tay biết chơi nhạc cụ, ngón tay của bàn tay dài hơn người bình thường một chút, khớp xương bàn tay rõ ràng, xương ngón tay thon dài.
"Có kính mà cũng có cái khác nữa, cửa sổ, cốc nước, ly rượu, chén, mỗi thứ có âm thanh không giống nhau, cho nên ban đầu tạo ra âm thanh rất lộn xộn, tôi đang điều chỉnh lại.”
"Anh biết rất nhiều nhạc cụ?" Ánh mắt Diêu Phi chuyển từ tay anh sang chóp mũi. Sau khi anh đến đây đã đen hơn một chút, nhưng về tổng thể vẫn trắng, da dẻ rất tốt, đẹp hơn nhiều so với phần lớn nam giới.
"Lúc còn bé tôi học violin, học đàn violin là lâu nhất. Piano là vì tạo dựng hình tượng, hoàng tử piano gì đó khá là cao sang, lúc tôi vừa ra mắt công chúng Thái Vĩ dự định tạo dựng hình tượng cho tôi thành hoàng tử ưu nhã." Hàng mi Thương Duệ dưới ánh sáng vàng rực, chói lóa lấp lánh: "Đàn guitar và trống jazz là tôi tự học, nhạc lý của ukulele không khác các loại đàn kia là mấy, sao nào?"
Diêu Phi không hiểu nhạc cụ, loại nhạc cụ duy nhất cô từng đụng vào là đàn nhị hồ.
"Nghe rất hay." Diêu Phi rất chân thành đưa ra lời nhận xét của người ngoài ngành:"Tôi không hiểu cho lắm, nhưng thấy rất êm tai."
"Thấy hay là đủ rồi." Thương Duệ xoay người chống tay ngồi trên mui xe, chân dài tùy ý dẫm lên chắn trước ô tô, nhìn về phía bên kia mặt biển, bị ánh mặt trời chiếu sóng gợn lăn tăn: "Dùng đôi tai nghe nhạc, cảm thấy êm tai, đây chính là ý nghĩa tồn tại của âm nhạc, nghe thấy hay là lời đánh giá tốt nhất."
Mặt trời tỏa ra hơi nóng hừng hực trên người Diêu Phi, cô nhìn người đàn ông gần trong gang tấc. Tối hôm qua đột nhiên xảy ra chuyện, cô đã nghĩ tới rất nhiều khả năng. Nhưng cô không ngờ Thương Duệ sẽ có thái độ nghiêm túc với chuyện này, anh đường hoàng phân tích một mạch ý nghĩa cho Diêu Phi, rồi cả đêm không ngủ, viết cho cô một bài hát gọi là bài hát trưởng thành, năm 2013 phim Hàn Đao Hành ra mắt, cô đột nhiên xuất hiện quần chúng nhân dân.
Quang vinh chưa đầy một năm, còn chưa tới hết năm thì đã kết thúc, tất cả mọi thứ của cô đều dừng lại ở năm 2013.
Chỉ một mình cô đứng canh giữ nơi phòng vé.
Không còn ai đến rạp phim của cô nữa.
Cô không hiểu cách viết chữ, không hiểu âm nhạc, cô chỉ nghe hiểu Thương Duệ đã hát tất thảy từ quá khứ tới tương lai cho mình nghe.
Em nghe mà xem, em trân quý là thế, không ai có thể che phủ sự rạng ngời của em.
Em nghe đi, trong đêm xuân tiếng ve râm ran kêu vang, đừng lo sợ đêm dài. Đêm dài qua đi, mặt trời lên cao, hôm nay là một ngày đẹp trời.
Anh bước lên hòn đảo cô độc của em, em có muốn đến làm một nghi thức nghênh đón hay không?
Bọn họ quen biết nhau nửa năm, ở cạnh nhau chưa tới hai tháng.
Hai tháng trước cả hai còn hận nhau nghiến răng nghiến lợi, chán ghét không muốn cùng nhau hít chung một không khí.
"Anh không về sao?" Diêu Phi hỏi.
"Về làm gì?" Thương Duệ chống tay ra sau, ngửa đầu nhìn một nửa bầu trời màu xanh lam, mặt trời còn chưa ló rạng.
"Ngủ bù." Diêu Phi quay lại nhìn anh, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh.
"Chất lượng giấc ngủ của tôi không tốt, ban ngày không ngủ được." Thương Duệ buông chân dài xuống dưới mui xe, ngồi dậy vươn thẳng người, dáng người anh cao tay dài. Cánh tay thon dài, chiếc áo phông được kéo lên một đoạn, để lộ phần eo rắn chắc, quần đùi lỏng lẻo ôm lấy eo. Nơi vùng eo lộ ra khe rãnh rõ ràng, trông rất mạnh mẽ.
"Không ngủ được cũng nhắm mắt lại, nếu không trạng thái quay phim buổi chiều không tốt, đạo diễn sẽ mắng." Diêu Phi cũng rời khỏi mui xe, trời quá nóng, cô vòng qua ghế lái, mở cửa xe: "Tôi lái xe."
Thương Duệ đặt cây ukulele ở ghế sau, vòng qua mở cửa xe ngồi vào ghế phụ: "Đừng có đua xe, trong xe là hai ngôi sao lớn, xảy ra chuyện thì giới giải trí hẳn là sẽ yên tĩnh."
Diêu Phi cười thành tiếng: "Mời ngôi sao đỉnh lưu quốc gia đeo dây an toàn vào cho đàng hoàng."
"Siêu sao quốc tế, em cũng đeo dây an toàn vào nhé." Thương Duệ hạ thấp chỗ ngồi, gối đầu lên cánh tay rồi ngoảnh mặt sang nhìn Diêu Phi, làn da của cô dưới ánh mặt trời phô bày một màu trắng như men sứ, hàng mi rất dài. Thương Duệ ngước hàng mi dài rậm, giọng nói trầm thấp từ tốn: "Lái xe kém thì đỉnh lưu quốc gia sẽ bấm dislike cho siêu sao quốc tế."
Ngài ngậm miệng lại được rồi đấy.
Còn chưa xuống núi, người bảo là "Chất lượng giấc ngủ kém, khó ngủ vào ban ngày" - Thương Duệ đã ngủ mất.
Diêu Phi đậu xe lại bên bóng râm ven đường, hạ cửa kính xe xuống rồi thừ người, chờ khi Thương Duệ tỉnh ngủ mới chạy về.
Thương Duệ ngủ mê man, tới gần mười một giờ rưỡi còn chưa tỉnh. Giấc ngủ này còn bảo kém thì chắc trên đời này sẽ chẳng còn ai ngủ ngon.
Nơi đây điện thoại không có tín hiệu, thông báo toàn dựa vào tiếng la hét. Diêu Phi sợ đoàn phim lo lắng, lái xe quay về đoàn, vừa mới đến cửa trụ sở đã nhìn thấy Thái Vĩ. Bốn mắt nhìn nhau, Diêu Phi đạp phanh, đối diện với Thái Vĩ qua kính xe trong chốc lát, mở khóa đồng thời mở cửa kính xe rồi nói:"Bọn tôi lên núi xem bình minh, anh ấy ngủ rồi, có dừng ở trên đỉnh núi một lúc."
"Anh ấy ngủ trên xe?" Thái Vĩ liếc nhìn Thương Duệ đang ngủ rất bình yên bên ghế phụ, giọng nhỏ lại:"Chất lượng giấc ngủ của anh ấy không tốt lắm, cậu lái xe chậm một chút, tìm một chỗ đậu xe lại. Đừng quan tâm anh ấy, cứ để anh ấy ngủ trên xe đi, cảm ơn."
Thương Duệ thế mà lại ngủ được trong một điều kiện đơn sơ như này? Tiểu thiếu gia không kén chọn nữa? Bình thường có chút không vừa ý là không ngủ được cơ mà?
Thái Vĩ có một vạn câu chửi rủa muốn phun ra, cuối cùng cũng đành cười rồi tiễn Diêu Phi rời đi. Anh ta đứng bên hông xe, một điếu thuốc còn chưa hút xong, Thương Duệ mở mắt ra, giơ tay khoác lên trán, giọng khàn khàn:"Cô ấy đi khi nào?"
"Hai phút trước." Thái Vĩ nói:"Cậu tỉnh rồi?"
"Cổ bị đau." Thương Duệ bóp bóp cổ, anh mơ hồ cảm nhận được lúc Diêu Phi rời đi, trong lòng bất chợt trống rỗng, mở mắt ra quả nhiên bên cạnh trống không.
"Buổi chiều không quay phim được, cậu quay về phòng ngủ đi." Thái Vĩ nói tiếp, "Còn không thì cậu ngủ tiếp ở trên xe cũng được, trong xe ít nhiều gì cũng có máy lạnh. Vừa nhận được thông báo, trên đảo cúp điện ba ngày, đã cúp luôn rồi."
Thương Duệ nhíu mày: "Cúp điện?"
"Đoàn phim có mang theo máy phát điện ở trấn trên, cứ tưởng ở đây không sao, đúng là nghĩ quá nhiều rồi." Thái Vĩ bật hộp quẹt, cất lời: "Có tin xấu, sau đó đoán chừng còn có bão nữa."
Thái Vĩ nhìn Thương Duệ bật cười, Thương Duệ nằm ở trên xe bụm mặt, khóe môi nhếch cao.
Thái Vĩ cau mày: "Cậu, cậu không sao chứ?"
"Không sao." Thương Duệ bỏ tay xuống, ý cười trong mắt chưa tan, mang theo chút uể oải: "Được lắm, tốt nhất là ở luôn trên đảo này một tháng đi."
Thái Vĩ: "..."
Rốt cuộc là ai mấy ngày trước vì trên đảo không có internet mà muốn bay khỏi đảo?
"Anh Duệ, cậu với Diêu Phi thật sự không có gì chứ?" Thái Vĩ đè thấp giọng nhíu mày lại:"Trạng thái bây giờ của cậu rất là nguy hiểm nha."
"Có sao?" Thương đẩy cửa bước xuống, Thái Vĩ bị đẩy lùi hai bước, anh cắm một tay vào túi quần bước lên lầu, bình thản: "Vậy cứ để bão tố ập tới cho dữ dội vào."
Thái Vĩ: "..."
Vì bão ập đến nên trên đảo cúp điện bốn ngày, tiết trời oi bức ẩm ướt, ngoại trừ Diêu Phi và Thương Duệ, hầu như tất cả mọi người đều bị nỗi lo lắng bao trùm.
Diêu Phi ngoại trừ quay phim thì chẳng có việc gì khiến cô lo sợ, sống chết chả việc gì, không có internet cũng không thành vấn đề, xưa nay đối với hoàn cảnh tồi tệ cô chưa từng sinh ra lo lắng. Thương Duệ lại tặng cho cô vài cuốn sách tâm lý, liên quan tới tình d*c và con người, sách thế mà còn có ý nghĩa hơn so với phim ảnh. Diêu Phi đọc say mê, gần như không đi ra ngoài. Thương Duệ thì phần lớn thời gian cũng ở bên này, Diêu Phi đọc sách anh ở bên cạnh chơi nhạc cụ, hoặc là viết chút ca từ chua xót nào đó mà chắc chắn sẽ bị dân cư mạng chửi rủa.
Thương Duệ chơi nhạc cụ ở trước mặt Diêu Phi rất tự do tự tại, Diêu Phi sẽ không chửi và cũng không dùng ánh mắt châm chọc nhìn anh. Cô sẽ nhìn Thương Duệ chơi đàn bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, Thương Duệ đàn xong, cô sẽ mãi mãi trả lời là nghe rất hay.
Loại tán thưởng đó xuất phát từ tận sâu nơi đáy mắt, rất tự nhiên, không hề có chút giả tạo nào cả. Trước mặt Diêu Phi, Thương Duệ không bao giờ nghi ngờ bản thân có phải nhân tài sáng tác nhạc hay không.
Có thể cô là Tây Thi trong mắt người tình, trong lòng Thương Duệ đã kết luận, cũng không kiêng kị viết nhạc ở ngay trước mặt cô.
Đàn một khúc nhạc lung tung loạn xạ, cô cũng sẽ không la mắng Thương Duệ, mà chỉ vùi mặt vào sách rồi cười.
Thật ra ở khía cạnh này Thương Duệ có chút tự ti, album đầu tiên anh ra mắt bị dân cư mạng chửi văng nước miếng, khen ngợi và mắng chửi ở thế 5-5. Thế trận này cũng là Thái Vĩ nói, Thương Duệ nhìn thì thấy có mà dân cư khắp cõi mạng đều mỉa mai.
Khoảng thời gian đó anh khá là ấm ức, viết ra bài nào gửi đi đều có người phun nước bọt mắng anh là học sinh tiểu học, mắng anh Low, chửi fans của Thương Duệ càng low hơn mới thích loại âm nhạc low như này. Dù gì thì tất cả mọi thứ liên quan tới Thương Duệ đều xứng đáng bị chửi văng nước bọt.
Anh chỉ xuất bản một album thì đã niêm phong bút.
Ra mắt trước công chúng sáu năm, Thương Duệ cũng không thật sự thích những bài hát từng sáng tác. Nhưng mỗi lần biểu diễn, anh dường như cố tình đối nghịch với chính mình, hát một số bài hát bị chỉ trích là dở tệ của mình.
Không bao giờ viết bài hát mới nữa.
Trên thực tế, album của anh đã bán rất chạy, năm album được phát hành là thời đại của đ ĩa CD và chuyển đổi kỹ thuật số, đ ĩa trong album của anh ấy đã bán được hai triệu bản.
Các bài hát của anh đủ thẳng thắn cũng đủ điên rồ khiến cho một số người rất thích.
Thái Vĩ rất coi trọng thị trường này, anh ta vẫn thuyết phục anh viết bài hát rồi phát hành album, mặc kệ người khác nói gì, anh kiếm được rất nhiều tiền, thị trường quyết định tất cả, chỉ có một số người mắng chửi. Nhưng Thương Duệ không thể viết nổi, thậm chí tới cả bài hát hứng nước bọt cũng không viết được. Anh lo lắng khi ngồi vào bàn làm việc nên đã hút thuốc rất nhiều, có lần cổ họng của anh hỏng nặng đến mức không thể hát được những nốt cao nữa.
Trên một tờ giấy trắng có một vết bẩn, nhạc sĩ nhạy cảm chỉ nhìn chằm chằm vào vết bẩn đó mà thôi.
Đích thân anh kết thúc cuộc đời nhạc sĩ của mình.
Có thể do vốn không quá yêu thích, anh viết nhạc đơn giản là vì ngạo mạn, không thích hát nhạc người khác, tuổi trẻ lông bông không biết trời cao đất dày, anh muốn tự mình viết ra ca khúc kinh điển lưu truyền qua các thế hệ, để người khác hát nhạc của anh. Sự thật chứng minh, anh đã suy nghĩ quá nhiều.
Đối với Thương Duệ mà nói, hát hò không cao xa như cái anh đã học, không làm ca sĩ thì cũng không có gì tiếc nuối.
Cuộc đời của anh gặp sao hay vậy, trôi tới chỗ nào thì trôi, đụng tới cái gì thì là cái đó. Anh có rất ít khi cưỡng cầu một việc gì đó, cũng không có d*c vọng quá thâm sâu.
"Anh muốn xem phim không?"
Thương Duệ cắn điếu thuốc chưa châm lửa, giương mắt nhìn về phía Diêu Phi.
Diêu Phi đã mở máy tính, ngồi trên ghế bấm mật mã, nói:"Tôi cảm thấy, tôi đã có thể rồi."
Bầu không khí vắng lặng, ngoài cửa sổ mây đen vần vũ. Hòn đảo oi bức như muốn bốc cháy, cô thì lại giống tảng băng trôi phiêu dạt từ dòng suối Thiên Sơn.
Sau một hồi im lặng, Thương Duệ hạ điếu thuốc ném xuống bàn bên cạnh, đôi mắt đen sâu thẳm, đôi tay thon dài chống trên chiếc ghế sofa nhỏ, chậm rãi khụy ngồi xuống, hầu kết yên lặng trượt lên trượt xuống. Bởi vì hai ngày nay anh thường xuyên chạy đến phòng Diêu Phi nên cũng mang theo chiếc ghế sofa nhỏ tới.
D*c vọng không thâm sâu cái beep.
"Xem."