"Cô Diêu." Thương Duệ tắm rửa xong dự định nghe nhạc, khách sạn bên này hiệu quả cách âm quá kém, không đeo tai nghe giống hệt như khỏa thân. Mở tai nghe bluetooth còn chưa kịp kết nối với máy tính thì đã bị giành trước, âm thanh vô cùng điên cuồng hoang dại rơi vào trong lỗ tai.
Anh đi vào góc trong trong cùng của hành lang, một bên là vách tường một bên là Diêu Phi. Dưới lầu là nhà hàng, sẽ không có người ở ngay bàn dân thiên hạ xem loại phim này, xa hơn thì không kết nối được nữa. Tai nghe bluetooth có hiệu quả kết nối trong năm đến mười mét, khoảng cách kết nối tốt nhất là năm mét. Hiệu quả tốt như này, có thể cướp được kết nối cấp tốc của máy tính anh, năm phút không hề gián đoạn.
Tỷ lệ Diêu Phi gây án là cao nhất.
Quả nhiên, anh vừa gõ cửa, âm thanh đã dừng ngay.
"Cô liên kết sai tai nghe rồi." Thương Duệ đút một tay vào túi làm ra vẻ bận rộn vẫn ung dung, Diêu Phi mặc áo thun T-shirt màu trắng và quần đùi, mái tóc dài đến eo buông xõa tùy ý. Ánh mắt ướt át, hàng mi cũng ướt, cả người phô bày một trạng thái ngẩn ngơ rất khác thường.
"Không phải tôi." Lúc Diêu Phi lên tiếng cũng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Thương Duệ, nói với vẻ kiên định, "Có thể anh tìm sai người rồi."
"Vậy sao?" Thương Duệ đứng thẳng, bắt đầu nghi ngờ có phải Diêu Phi đang thăm dò mình hay không, "Xem cái gì đó là chuyện riêng của cô, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng mà cái cô kia kêu khó nghe quá, lỗ tai tôi chịu không nổi đả kích. Diêu Phi, cô phải chịu." trách nhiệm với tôi.
Diêu Phi nhìn anh, Thương Duệ đang định nói tiếp gì đó.
Cô xoay người bước nhanh về phòng vệ sinh, ngửa tay đóng cửa lại, lập tức có tiếng nôn ói vang lên.
Rủi ro xảy ra trong nháy mắt, Thương Duệ rũ hàng mi nhíu mày lại, cô xem tới nôn rồi? Hay là dạ dày khó chịu? Buổi tối bọn họ ăn cũng hơi no, anh chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Nhìn chung quanh hành lang, đêm khuya hành lang hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có người nào khác. Thương Duệ nhấc chân đi vào rồi đóng cửa lại, vẫn nhét một tai nghe trong tai, tiến vào trong phòng.
Trên giường có một chiếc laoptop màu bạc đang bị vứt bỏ, anh liếc nhìn về phía phòng vệ sinh, kéo màn hình laptop lên. Quả nhiên trong tai vang lên âm thanh, kéo xem ID hiển thị trên màn hình và trang mật khẩu.
Tô Minh.
Tại sao Tô Minh không bị tổ truy quét tệ nạn túm đi nhỉ?
Phòng vệ sinh vang lên tiếng mở cửa, Thương Duệ đóng laptop lại lấy trong tủ lạnh ở đầu giường một chai nước đi về hướng phòng vệ sinh. Dứng trước mặt cô văn nắp đưa cho cô và nói, "Có chuyện gì thế? Dạ dày không thoải mái?"
Hàng mi Diêu Phi ẩm ướt, bờ môi cũng ướt nhẹp. Trên mặt có rất nhiều nước, có lẽ là đã rửa mặt, lọn tóc ướt át, "Tại sao anh lại đi vào?"
"Có cần gọi đội y tế không?" Thương Duệ dựa sát vào bên bàn, từ trên bàn tìm thấy hộp thuốc lá của Diêu Phi, rút ra một điếu đưa lên môi châm thuốc. Hộp quẹt chiếu sáng gương mặt anh tuấn của anh, ngay sau đó đốm lửa tắt ngúm, một luồng khói lượn lờ trong không trung.
"Không cần." Diêu Phi điên rồi mới đội y tế.
"Hút thuốc cô không phiền lòng chứ?"Không phải Thương Duệ hỏi, anh đã hút rồi, Diêu Phi có thể để anh dừng giữa chừng sao?
Diêu Phi cầm chai nước uống ực một ngụm, xoay người đi vào phòng vệ sinh súc miệng, vẫn chưa đè x uống được cảm giác buồn nôn. Cô uống hết một chai nước, đi ra ngoài thấy Thương Duệ co một chân lên bàn hút thuốc, khói mờ vướng vít, tựa như bám dính vào hàng mi của anh, ánh mắt anh cũng vô cùng thâm trầm.
"Đừng nói cô xem cái trò hề kia xem tới nôn ói nha?" Thương Duệ kẹp điếu thuốc trên ngón tay đặt bên mặt bàn, làn khói trắng quẩn quanh. Tiếng nói của anh rất nhẹ, không mang cảm giác xâm phạm mà như thể thuận miệng trò chuyện.
Diêu Phi quay trở về lấy một chai nước vặn nắp chai, uống một ngụm lớn, ngoảnh đầu nhìn Thương Duệ, nhìn rất chăm chú.
"Lần đầu xem?" Thương Duệ đổi chủ đề, va chạm với ánh mắt của Diêu Phi, khóe môi anh chợt nhếch lên, "Không cần mắc cỡ, bạn Diêu à, mạnh mẽ thẳng người lên."
Diêu Phi muốn ném chai nước trong tay lên mặt anh.
"Cậu hai à, anh cho tôi chút không gian riêng tư được không?" Hai người quay phim quá thân thiết, khó có thể nhanh chóng vạch ra ranh giới riêng tư, làm theo bản năng là đặc tính của con người, "Chuyện kia, chắc không khiến người ta sinh ra cảm giác xấu hổ chứ."
Cô liếc mắt đánh giá Thương Duệ một lượt, ngay phút giây đầu tiên não bộ đã thay đổi dáng vẻ anh thành không mặc quần áo.
Diêu Phi hiếm khi muốn phun ra một câu thô tụ c, nhưng lại cảm thấy có chút khó chịu.
"Phim cô chọn có vấn đề." Thương Duệ rít một hơi thuốc, quan sát biểu cảm của Diêu Phi, không biết tại làm sao, thế mà anh GET được cảm xúc của Diêu Phi. Thuốc đã cháy tới đầu lọc, cảm giác nóng cháy gần sát ngón tay, anh thảy đại đầu lọc vào gạt tàn, "Người bình thường không phải làm vậy, cô chọn style quá nặng quá thô rồi, phim kia là để thỏa mãn cho một số người có nhu cầu cần cái mới lạ, chứ không phải cho người bình thường như chúng ta. Đừng nói cô vì cảnh giường chiếu mấy hôm nữa sẽ quay mà xem nó chứ?"
Diêu Phi uống là loại nước ướp lạnh, xoa nhẹ mái tóc, "Muốn xem chút tài liệu hướng dẫn thôi."
"Đã thỏa thuận là cùng nhau tiến bộ, bạn Diêu à, vậy mà bạn lẳng lặng đi học bù." Thương Duệ chậc một tiếng, gác chân ngồi lên bàn, một bên giẫm lên ghế đẩu, lắc lư đôi chân dài miên man, "lại còn chọn sai sách giáo khoa."
Diêu Phi: "..."
"Thực tế ấy mà, mấy chuyện này rất bình thường. Phổ biến kiến thức giáo dục trong nước bị thiếu sót, phần lớn mọi người thu hoạch được những kiến thức về chuyện tình d*c đều thông qua mấy cái phim lung tung không đâu ra đâu này, dù gì thì chuyện này cũng là một phần của con người, bản năng sản sinh ra lòng hiếu kỳ, ai cũng như vậy. Chúng ta là đang học cách diễn, đối với biểu hiện cho khía cạnh tình d*c, chúng ta có chương trình giáo dục chuyên môn. Có phải không hả, bạn Diêu - học sinh xuất sắc."
"Bài học chuyên nghiệp thì cô lung tung lộn xộn, ngược lại thủ đoạn thì rõ mười mươi."
Khóe môi Thương Duệ nhếch cao, ngay sau đó là một nụ cười tươi rói. Anh ngồi trên bàn với một chân dài đung đưa, cười cho đến khi cúi xuống bàn, bả vai nổi rõ tạo dáng, đường nét rõ ràng dưới chiếc áo thun T-shirt mỏng.
"Không phải lúc nào cô cũng học được những điều giống nhau." Thương Duệ đứng thẳng người, chân dài chống đỡ thân thể, lười biếng dựa vào tường, "bạn Diêu, nói chuyện đi nà."
"Nói cái gì?" Diêu Phi không muốn đi đến bên anh, hiện tại cô có bóng ma đối với nam giới, "Anh đưa cho tôi hộp thuốc lá, tôi muốn hút một điếu."
Khoảnh khắc Thương Duệ nhìn Diêu Phi, cầm hộp quẹt cùng hộp thuốc lá đưa cho cô, hộp quẹt trên hộp thuốc lá màu trắng đều đang nằm hết trên những ngón tay của anh, "Tại sao cô không đến lấy?"
"Tôi không muốn."
"Không muốn chạm vào tôi?" Thương Duệ rất thẳng thắn, ngay sau đó là ngữ điệu nói chuyện khiêu khích, "Nhị lão gia của cô cũng rất dè dặt, chẳng phải muốn chạm là có thể chạm nha, không thèm đụng đến cô."
Giây phút yên lặng ngắn ngủi, Diêu Phi rút lấy hộp thuốc cùng hộp quẹt, lấy một điếu thuốc ra, kéo một chiếc ghế qua và ngồi xuống, "Nói thật thì, mấy thứ đó làm tôi buồn nôn."
"Cái phim mà cô chọn, người bình thường ai xem cũng sẽ buồn nôn." Thương Duệ nói, "Cô không nên tìm loại này để xem, cái loại mà Tô Minh sành đời này tìm nó không cùng loại với thứ chúng ta cần. Bộ phim "Giữa Hè" là phim tình cảm duy mỹ, cảnh giường chiếu cần có cũng đẹp, điểm mấu chốt chính là cảm giác "đẹp". Không cần chúng ta phải làm tới bước tiến gì ca, hơn nữa thiết lập của nhân vật Hạ Dao, cô ấy và Thịnh Thần Quang đều là lần đầu tiên, bọn họ không phải người từng trải."
Thương Duệ tránh đi được phần nào điểm mà Diêu Phi không muốn nói đến, lựa chọn nói đều là chủ đề mà hai người có thể chấp nhận được. Anh cảm nhận được cảm giác chán ghét của Diêu Phi, đó là một cảm giác chống đối mạnh mẽ.
Trước khi nhìn thấy Diêu Phi, anh có thể cất đi tâm tư khác. Nhưng nhìn thấy Diêu Phi rồi, cô đứng ở đằng trước, anh không có cách nào định nghĩa về món đồ thô to kia là do tình d*c, anh cũng không nảy sinh bất kỳ suy nghĩ viển vông nào.
Có lẽ, anh thấy hơi đau lòng.
Không có ai từng dạy Diêu Phi làm người trưởng thành, không có ai dạy cô làm người lớn. Cô một thân một mình lớn lên, sống cuộc sống bấp bênh.
Những gì Thương Duệ nói về bộ phim là từ những bộ phim khác, và kiến thức về tình d*c của anh không đến từ những thứ đó. Gia đình anh bảo vệ anh rất kỹ càng, rất sợ anh bị người khác dụ dỗ gây ra chuyện không thể cứu vãn. Vào thời điểm anh chưa biết cái gì cả thì đã sắp xếp thầy dạy s1nh lý đến cố vấn, dạy anh cặn kẽ theo hệ thống từ đầu tới đuôi, thậm chí còn chuẩn bị một số phim cho anh xem, nhằm đánh giá xem anh có bất kỳ định hướng cực đoan nào hay không rồi khai sáng giảng giải vào lúc sớm nhất có thể.
Lễ trưởng thành của anh, người trong nhà đã tặng condom cho anh. Do quá cẩn thận và nghiêm túc, thời niên thiếu của anh không có giai đoạn tò mò, trưởng thành thẳng thắn và không có trí tưởng tượng.
Sau đó anh đến quán bar, chơi bời cùng đám con nhà đại gia ở Bắc Kinh. Những người đó chơi rất nhiều trò, tuy anh không chơi nhưng thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn, trong mắt anh loại đ ĩa CD là trò trẻ con nhất. Anh đã nhìn thấy quá nhiều, đối với loại phim Diêu Phi xem, anh cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ cảm thấy quá buồn cười. Sao cô ngốc như vậy chứ? Thế mà có thể kết nối sai tai nghe.
Cô có thể bị xem là quấy rối tình d*c.
Nhìn thấy Diêu Phi nôn ói, anh thu lại nụ cười.
"Chúng ta đều là người đã trưởng thành, lại nói là đang hợp tác, có trao đổi với nhau mấy chuyện này cũng là điều bình thường." Thương Duệ cân nhắc dùng từ ngữ, mở lời, "Không thích thì đổi sang cái mình thích, cũng đâu phải cái nào cũng thấy ghê -- như vậy. Cô phải sinh ra mỹ cảm tưởng tượng thì đi học mới đạt hiệu quả, nếu không xem tới nôn ói thì nội tâm cô càng chống đối hơn, sau này thì quay kiểu gì? Ám ảnh này thậm chí còn sẽ khiến cô cự tuyệt tôi, ảnh hưởng đến việc diễn xuất của chúng ta. Diêu Phi, chuyện này rất nghiêm trọng."
Mùi thuốc lá đè ép con thú hung hãn đang cào cấu trong lòng Diêu Phi, cô dần dần trở nên bình tĩnh, liếc nhìn Thương Duệ. Một hồi lâu sau, cô vuốt vuốt tóc, hỏi một câu không biết phải nói sao, "Có thứ gọi là nét đẹp sao?", hỏi xong cô cảm thấy không đúng lắm, nhưng đáng tiếc không thu hồi về, vì vậy cô nhíu nhíu mày,"Xem như tôi chưa nói."
Thương Duệ ngẫm nghĩ, nói nghiêm túc, "Nếu như không có nét đẹp thì trên đời này có bao nhiêu chuyện tình yêu, có bao nhiêu đôi vợ chồng, bọn họ vì sao kết hôn, vì sao ở bên nhau? Tình d*c là một hành vi hiện thực hóa của tình yêu, gần giống như nụ hôn, tình yêu là một nét đẹp."
Giáo dục trong gia đình Thương Duệ quá cực đoan, cho nên trước kia anh không có chút hứng thú nào với những chuyện này. Anh chính thức trên danh nghĩa có k1ch thích tình d*c là vào tháng trước, bọn họ cùng diễn với nhau. Diêu Phi đóng vai bạn gái của anh, ngước mắt nhìn anh. Ngay lúc đó, anh cảm giác được k1ch thích điên cuồng vô cùng rõ ràng trực tiếp va chạm khiến tâm hồn anh run lên.
Kiểu điên cuồng này kết hợp với tình d*c này lập tức khiến người ta hướng tới.
"Cần phải có tình yêu làm bước đệm, tình d*c mới tuyệt vời." Giọng nói Thương Duệ trầm thấp chút ít, nhìn chằm chằm vào mắt Diêu Phi, "Nếu như không có cảm xúc thì có khác gì là động vật? Có thể không thấy ghê tởm sao? Chẳng qua chỉ là hai con thú vật."
Hai người đối diện tầm mắt, Diêu Phi nảy sinh cảm giác rất kỳ lạ.
Dáng vẻ Thương Duệ rất khôi ngô và cũng rất cao ráo, năng lực của anh rất dũng mãnh, lúc trước trên bãi biển Diêu Phi chưa gạt ngã anh vào lần đầu tiên, anh biết tập thể dục và có học qua một số kỹ thuật phòng thân, anh là một người đàn ông sẽ mang theo súng trong túi quần khi đi ra ngoài, cho dù nhìn ở góc độ nào, Thương Duệ cũng sẽ không khiến người ta hiểu lầm về giới tính, anh là một người đàn ông.
Diêu Phi sợ đàn ông, nhưng chưa từng sinh ra cảm giác hoảng sợ với anh, bao gồm cả lúc ghét anh nhất, cô chỉ cảm thấy không thích Thương Duệ, chứ không cảm thấy Thương Duệ sẽ xâm phạm mình. Trên người Thương Duệ có một loại khí chất rất lạ lẫm, khiến người ta cảm thấy anh vĩnh viễn sẽ không xâm phạm nữ giới.
Cho dù bọn họ trò chuyện về chủ đề riêng tư nhất, anh cũng vẫn ở dáng vẻ đó. Duy trì một khoảng cách nhất định, để lại một không gian riêng.
Đây là một loại năng lực rất kỳ lạ.
"Cô đừng xem mấy cái này nữa, chốc nữa tìm cho cô một tư liệu thật sự mang tính học hỏi." Thương Duệ thu chân khỏi mặt bàn, đứng thẳng dậy đút tay vào túi, sải dài bước chân bước ra khỏi phòng, khả năng kiềm chế của anh cũng chẳng tốt mấy, còn trò chuyện tiếp anh tối nay sẽ không chịu đi, "Nếu như cô vẫn còn cảm giác chống đối ghét bỏ, tôi có thể giúp cô tìm một cố vấn tâm lý. Cố vấn tâm lý có uy tín nhất trong nước tuyệt đối sẽ giữ bí mật, sẽ ký hợp đồng bảo mật, để lộ chuyện riêng của khách hàng sẽ phải chịu trách nhiệm về pháp luật. Cho dù là ai, có quyền thế hay không cũng không thể xem được nội dung tư vấn. Cô ngủ sớm chút, đừng suy nghĩ quá nhiều. Chuyện tối hôm nay tôi cũng sẽ không nói cho người thứ ba biết, cho dù cái này cũng có chả có gì hay để mà nói, chỉ là chuyện thường tình của con người mà thôi."
Thương Duệ đi đến cửa thì dừng bước chân, ngoảnh đầu lại, "Diêu Phi, chúng ta là --" Anh hơi ngừng lại, rốt cuộc vẫn nuốt vào, anh cần phải chừa chút không gian cho Diêu Phi, anh nói, "Bạn bè, không có gì mà không thể nói."
Cửa phòng đóng lại, căn phòng khôi phục sự yên tĩnh.
Diêu Phi cúi đầu rít thuốc, hút xong một điếu thuốc, cô vùi đầu thuốc vào gạt tàn rồi đi vào phòng tắm rửa mặt lại. Trò chuyện là cách thức tốt nhất để di dời sự lo âu, chí ít là có hiệu quả với cô.
Rửa mặt quay về giường, cô không còn kích động ném laptop nữa. Tai nghe bluetooth vẫn còn gắn trên tai Thương Duệ, bị bắt buộc tắt bây giờ khởi động lại, tai nghe của Thương Duệ đã bị ngắt liên kết. Diêu Phi chuyển tai nghe của Thương Duệ ra khỏi mục ghi nhớ, tắt laptop, chui vào chăn.
Ở đây không có mạng, trong điện thoại cũng chẳng có mấy tin tức, thế giới là một màn yên tĩnh.
Diêu Phi tắt đèn, nhắm mắt.
Cách âm phòng không tốt lắm, tiếng sóng biển xen lẫn trong trong gió biển, truyền đến từ phía xa xa. Con quái thú trong tâm trí cô thoắt ẩn thoắt hiện, cô không buồn ngủ cho lắm.
Cô thật sự không có cái nhìn thật tốt về chuyện tình d*c, cô rất chán ghét cho hành vi tiếp xúc này, cô ghét kinh khủng, ghét tới mức sẽ gặp ác mộng. Ngay từ ban đầu cô đã chống đối với cả nụ hôn, ban đầu cô lo lắng về cảnh hôn, chính là lo lúc diễn cảnh hôn với Thương Duệ mình sẽ nôn ra. Nhưng lại rất bất ngờ là không non ói, quay vô cùng thuận lợi.
Đêm nay tâm trạng cô hỗn loạn, cả người rất tệ, tác động trực tiếp khiến cô khó chịu, không khỏi nghĩ đến mục đích của những người đó, hóa ra còn kinh tởm hơn cô tưởng.
Cửa sổ bằng kính vang lên âm thanh, trong trẻo êm tai.
Diêu Phi mở mắt ra, cứ tưởng là do gió thổi đánh vào cửa kính. Sau đó, nó lại vang lên, rất nhịp nhàng, tiếng gõ cửa kính chậm rãi, từ tốn, giòn giã và có phần vui tai, giống như tiếng chuông gió thổi.
Lúc đầu đó là những tiếng gõ lộn xộn, dần dần nó trở thành một giai điệu.
Diêu Phi nhìn về phía tấm rèm, cô ở kế bên Thương Duệ, là Thương Duệ à?
Âm thanh quen thuộc vang lên theo quy luật, vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Diêu Phi từ từ có thể nghe rõ được tiếng gõ, cô nương theo tiếng gõ nhẹ nhàng, khẽ đọc ra lời bài hát: "Twinkle twinkle little star..."
Là bài hát twinkle stars của thiếu nhi.
Có tiếng ngâm nga bài hát thiếu nhi chậm rãi vang lên trong tiếng gió gõ trên mặt cửa kính, thanh thúy vui tai. Diêu Phi nhếch khóe môi trong màn đêm u tối, tiếp tục đọc lên lời bài hát, đột nhiên nghĩ đến một câu hát ở phiên bản đầu tiên của bài này, "Thanks you for your tiny spark..."
Cô nghĩ, câu này vào lúc này đây dưới sự dịch nghĩa của cô sẽ là: Cảm ơn chút ánh sáng nhỏ nhoi của bạn đã lóe sáng trong bóng tối.