“Cô —— sao lại ở đây?” Giây phút Thương Duệ thấy Diêu Phi, đầu anh trống rỗng. Anh rút bàn tay đang đút trong túi ra, vội bước xuống bậc thang và đi về phía Diêu Phi.
Diêu Phi mặc áo thun trắng và quần jeans đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa, đội mũ và đeo khẩu trang. Nếu Thương Duệ không hiểu rõ về cô thì anh cũng chẳng nhận ra nổi. Cô rất giỏi ngụy trang bản thân, có thể hoà vào đám người mà không bị phát hiện.
“Tặng bánh ngọt cho anh.” Da đầu Diêu Phi tê dại, cô lướt qua Thương Duệ nhìn những người đang ở trên cầu thang. Họ cũng dừng bước và nhìn thẳng vào Diêu Phi, khiến Diêu Phi càng đứng thẳng hơn.
Thậm chí, cô còn lấy lý do muốn ra ngoài ngắm biển để mượn xe, vậy nên không ai biết cô sẽ tới đây. Cô mạo hiểm nguy cơ bị cảnh sát bắt giữ, tự cho rằng mình đã làm rất bí mật, nhưng lại đụng mặt những người mà cô không muốn bị bắt gặp nhất.
Biết vậy cô đã quang minh chính đại đi theo mọi người tới thăm Thương Duệ rồi, thế sẽ đỡ mất mặt hơn bây giờ nhiều.
“Không phải anh muốn ăn bánh mousse sao.” Cuối cùng, Diêu Phi mới tìm lại được giọng nói của mình. Cô giơ bánh ngọt lên: “Tặng anh.”
Sâu trong đôi mắt hoa đào thâm thúy của Thương Duệ thoáng ươn ướt, đáy mắt chợt ửng hồng, hầu kết khẽ động: “Tặng bánh cho tôi hả?”
“Ừ.” Nhìn vào mắt anh, Diêu Phi đáp: “Tôi chọn vị chocolate, không biết có phải loại anh thích không.”
“Cô —— tới đây bằng cách nào?” Thương Duệ không dám thở mạnh, nhìn vào mắt cô, anh cố gắng nhẹ giọng hết mức, nhưng vừa mở lời thì tiếng nói của anh như bị bóp nghẹn: “Không phải cô tự lái xe đến đấy chứ? Một mình cô sao?”
Hôm nay Thương Duệ xuất viện, vì vậy đoàn phim sẽ không ngờ nghệch đến độ sắp xếp diễn viên tới thăm vào lúc này đâu. Từ thị trấn nhỏ kia tới đây phải mất sáu bảy giờ lái xe, đường xá nguy hiểm, có thể gặp phải rủi ro bất cứ lúc nào. Diêu Phi là rất người thận trọng, sao cô lại dám làm thế chứ?
Diêu Phi gật đầu: “Tôi không muốn làm phiền những người khác, à ừm, anh khoẻ chứ?”
Thương Duệ đột nhiên giơ tay ôm Diêu Phi vào lòng, rất mạnh. Anh điên cuồng ghì lấy Diêu Phi, siết vô cùng chặt, hô hấp của anh cũng hơi run rẩy.
Diêu Phi đến tìm anh.
Anh ôm rất chặt nhưng ngữ điệu lại cực nhẹ: “Rất nguy hiểm, sao cô dám lái xe một mình vậy hả? Cô hiểu tiếng ở đây sao? Không dẫn theo phiên dịch và vệ sĩ, cứ tới một mình thế à?”
Anh những tưởng Diêu Phi sẽ không tới. Diêu Phi hoàn toàn khác biệt, người khác có thể sẽ thừa cơ lân la làm thân hoặc tạo dựng mối quan hệ với anh khi anh sinh bệnh. Tuy nhiên Diêu Phi thì không, thậm chí cô sẽ tránh xa.
Ban đầu Thương Duệ bị cảm nắng, cô đã tránh mặt chừng vài ngày.
Cô tốt với Thương Duệ, nhưng sẽ không đục nước béo cò và chẳng biết chế tạo cơ hội để hai người được ở riêng với nhau. Cô cho đi rất nhiều, lại đòi hỏi rất ít, thật sự ít lắm, ít đến mức Thương Duệ đau lòng.
Tối qua anh không chịu được, bèn nhắn tin cho Diêu Phi, muốn nói cho cô biết rằng nếu cô nhớ anh thì đừng băn khoăn gì cả.
Diêu Phi không trả lời thẳng, thế nên anh quyết định trở về để cho cô cơ hội đục nước béo cò.
Làm xong thủ tục xuất viện, anh đi theo đoàn người xuống lầu, chợt thấy được Diêu Phi. Cô xuất hiện trước mắt anh quá đột ngột và còn cầm theo bánh ngọt. Bánh ngọt chỉ là lý do anh thuận miệng nói ra vậy thôi.
Cô băng qua khu vực vắng người, vượt qua con đường đêm đầy nguy hiểm, một mình lái xe để đến bên anh.
Suốt hai mươi sáu năm sống trên đời, Thương Duệ từng thấy vô số bánh ngọt với mọi mức giá và đủ kiểu dáng, nhưng tất cả chúng gộp lại đều chẳng quý giá bằng cái này.
Vượt qua sông núi, đến bên anh trong vẻ phong trần mệt mỏi, tặng anh điều ngọt ngào nhất thế gian.
Trong tất cả mọi chuyện, Diêu Phi luôn thẳng tiến về phía trước, kể cả sự nghiệp và tình yêu.
Sự yêu thích của cô rất mê hoặc, không hề chùn bước, vừa kiên quyết vừa nghiêm túc. Cô cũng sẽ không nói mấy lời giả tạo, mà sẽ trực tiếp bắt tay vào làm. Cô có mục tiêu rõ ràng, chẳng chút mơ hồ.
“Sao bây giờ em lại tới?” Rốt cuộc Tô Minh mới tìm lại được tiếng nói, rảo bước tới hỏi: “Diêu Phi? Em đi một mình hả?”
Diêu Phi lập tức đẩy Thương Duệ ra.
Quá lúng túng, cô đã hứa với Tô Minh sẽ không bao giờ tự mình hành động khi chưa báo cáo trước, việc nghệ sĩ ra ngoài mà không báo với người đại diện là điều tối kỵ, cô đã phạm phải lỗi này và bị bắt quả tang ngay tại chỗ.
“Tối qua em không ngủ được, với lại ở đoàn phim cũng không có gì làm, định tới thăm anh Duệ nên em đã lái xe tới.” Diêu Phi gật đầu với Tô Minh: “Anh Duệ muốn ăn bánh ngọt, vì thế em mới đặt một cái. Mọi người đều ở đây ạ?”
Thương Duệ gượng tỏ ra như không có chuyện gì, đút tay vào túi quần, nhưng không kiềm được mà nhìn về phía Diêu Phi. Cô mất ngủ ư? Quả nhiên hôm qua không nên thử thăm dò cô mà.
“Đón cậu chủ này xuất viện nè.” Tô Minh chỉ Thương Duệ: “Chuẩn bị về phim trường đây, cả đêm em không ngủ hả? Có đưa vệ sĩ theo không? Lưu Man đâu?”
Diêu Phi to gan quá đi mất.
“Buổi tối ra ngoài sẽ mệt mỏi lắm nên em không gọi họ. Em chỉ đến tặng quà thôi ạ, hôm nay Thương Duệ xuất viện hả chị?” Diêu Phi nhìn Thương Duệ, chợt chạm phải đôi mắt sâu hút của anh, ánh mắt anh đặc biệt thắm thiết, chỉ có chuyên chú và nghiêm túc.
“Cô đưa chìa khóa xe cho tôi đi.” Thương Duệ giãn mày. Ghìm cảm xúc đang cuộn trào xuống, anh nhận lấy bánh trong tay Diêu Phi, ngón tay khẽ lướt qua đầu ngón tay của Diêu Phi. Diêu Phi lập tức “ngượng ngùng” rụt tay về, anh cũng không đuổi theo, chỉ từ tốn nói: “Tôi tìm người lái xe của cô về nhé, cô về cùng bọn tôi đi, đừng lái xe, mệt lắm.”
Diêu Phi lấy chìa khóa xe ra đưa cho Thương Duệ. Cô cũng không muốn lái xe nữa: “Mấy giờ mọi người đi ạ?”
“Ăn uống xong đã.” Nhìn bánh ngọt trong tay Thương Duệ, Tô Minh cười đáp: “Chị sắp xếp nhà hàng xong xuôi rồi, qua đó thôi, vừa lúc ăn bánh của em luôn.”
“Cảm ơn cô đã tới thăm anh Duệ, vất vả cho cô rồi.” Thái Vĩ cũng đi tới, đưa tay muốn lấy bánh từ Thương Duệ, nhưng Thương Duệ cứ khư khư giữ lấy bánh ngọt, không định sẽ đưa cho anh ta. Anh khẽ cử động quai hàm lạnh lùng, ra hiệu cho Diêu Phi: “Đi thôi.”
Anh cầm bánh ngọt đi song song với Diêu Phi, trong lúc đó cánh tay họ gần như chạm vào nhau, âm ấm. Cụp mắt nhìn ngón tay Diêu Phi, anh bỗng dưng rất muốn nắm tay cô.
Nắm tay sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Nắm trọn tay cô trong tay mình, tay cô nhỏ bé thế mà.
Mấy ngày nữa sẽ có cảnh nắm tay, đến lúc đó anh sẽ biết, không cần phải vội.
Thương Duệ mải mê suy nghĩ, đi theo người đại diện lên xe, đoạn quay lại muốn gọi Diêu Phi. Tuy vậy, Diêu Phi đã lên xe của Tô Minh, cửa “ầm” được đóng lại, hết sức mạnh tay.
Như có điều suy tư, Thương Duệ thu lại ánh nhìn.
“Sao Diêu Phi lại tới đây?” Thái Vĩ mở cửa lên xe, nhíu mày rồi quay qua cái hộp bánh trong tay Thương Duệ: “Bánh trái gì? Cậu không thể ăn bánh ngọt.”
“Tìm cho tôi cái tủ lạnh ô-tô tốt nhất rồi bỏ bánh vào.” Thương Duệ ôm hộp bánh. Qua cửa sổ, anh thấy xe của Tô Minh đã rời khỏi bãi đậu xe. Hôm qua Chu Đỉnh đưa Vinh Phong ra sân bay, tiện thể lái xe tới đón anh xuất viện luôn. Chu Đỉnh đủ tư cách lái xe chở Tô Minh và Diêu Phi, vì Tô Minh là bạn gái của Chu Đỉnh, còn Diêu Phi là nghệ sĩ dưới trướng Tô Minh.
Nhưng Thương Duệ rất khó chịu.
“Sếp Thái?” Trợ lý đang ngồi ở ghế phó lái, quay xuống nhìn Thái Vĩ.
“Cậu không chia cho mọi người ăn à?” Thái Vĩ nói: “Bánh ngọt không ăn nhanh sẽ bị hư đấy.”
“Tôi ăn một miếng, thừa lại cất vào tủ lạnh.” Thương Duệ mở hộp ra, thấy chẳng phải loại bánh mousse cầu kì gì. Anh cắt một miếng bánh, để lên một cái dĩa đơn sơ, sau đó đóng hộp lại đàng hoàng rồi đưa cho trợ lý: “Cất cho kĩ đó, ai muốn ăn bánh thì tôi chi tiền cho mấy người đi mua, mua bao nhiêu cũng được, tốn bao nhiêu tiền cũng không cần báo lại với tôi. Nhưng bánh của tôi thì không ai được đụng vào, không ai được làm sứt mẻ, không được làm bánh của tôi bị hỏng.”
“Đi đi, cất bánh vào tủ lạnh xe đi.” Thái Vĩ day ấn đường, nói: “Anh Duệ, cậu không thể ăn đồ ngọt. Nhiều quá rồi đấy, miếng bánh lớn vậy chứa biết bao nhiêu là chất béo chứ hả?”
Trợ lý ôm bánh cẩn thận xuống xe.
Thái Vĩ bảo tài xế lái xe, quay qua thấy Thương Duệ đã ăn gần nửa dĩa. Vẻ mặt của Thương Duệ không có biến hoá gì, gương mặt khôi ngô trông vẫn thế, ánh mắt cũng chẳng mảy may thay đổi, chỉ có điều giọng anh rất khẽ: “Tôi thích, ăn bao nhiêu thì tôi vận động tiêu hao bấy nhiêu. Sếp Thái, lo chuyện của anh đi, đừng trông nom nhiều thứ quá làm gì.”
Anh múc một miếng mousse chocolate cẩn thận bỏ vào miệng, vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng, lan toả đến từng ngóc ngách. Anh cụp mi, nuốt xuống một cách rất thoả mãn, sau đó lại múc thêm một miếng và thong thả ăn.
Vừa thơm vừa ngọt, ngọt nhất thế gian này.
Thái Vĩ nhíu mày.
Thương Duệ là người rất rộng rãi, mỗi khi cho gì hay đưa tiền anh không hề chớp mắt lấy một cái. Hôm nay chỉ là một cái bánh, vậy mà anh không chịu chia cho ai, rõ là anh rất coi trọng cái bánh đó.
Sao không coi trọng được cơ chứ?
Diêu Phi lái xe hàng chục ki-lô-mét băng qua khu vực thưa người và còn thức trắng đêm để tới tặng một cái bánh cho Thương Duệ, cộng thêm lộ trình đi về thì tổng cộng hơn một trăm ki-lô-mét. Chỉ để tặng một cái bánh ngọt. Chiêu này của Diêu Phi quá đỉnh, giả sử Thương Duệ mới chỉ hơi hứng thú với cô thì cũng sẽ phải một lòng một dạ mà thôi.
“Cô ấy nên qua đây thăm và tặng bánh cho cậu.” Thái Vĩ điều chỉnh ngữ điệu: “Cậu bị thương vì cô ấy, nhưng hôm nay cô ấy mới tới. Đây cũng chỉ là bánh ngọt bình thường thôi, chẳng khác gì mấy món quà thăm hỏi mà những người khác đã tặng cho cậu đâu.”
“Nếu người ở trên xe là tôi thì cô ấy cũng sẽ đón được tôi.” Thương Duệ điềm nhiên đáp, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc: “Ngày đầu tiên vào đoàn, tôi đã ngã đè lên cô ấy, làm lưng của cô ấy bị trầy xước, và đầu cô ấy cũng bị va đập. Tôi đã không đi thăm cô ấy và không tặng gì cho cô ấy cả, sao chúng ta lại không làm gì hết vậy? Sếp Thái, làm người đừng tiêu chuẩn kép thế.”
“Chỉ có một mình tôi cao quý thôi à? Diêu Phi không đáng trân trọng sao?” Thương Duệ lại ăn thêm một miếng bánh: “Sếp Thái, nếu anh bất bình thì đi tìm công việc khác yên bình hơn đi. Cô ấy tặng bánh cho tôi, cái bánh này rất quý giá, sao có thể so sánh với mấy món quà thăm hỏi kia được?”
Thái Vĩ vặn mở chai nước ra uống một hớp. Anh ta làm việc cho nhà họ Thương, nói đúng ra Thương Duệ là sếp của anh ta, sếp nói cái gì chính là cái đó.
Trong xe im lặng như tờ.
Thương Duệ ăn hết miếng bánh, tiện thể hỏi: “Skincare ES có nói sẽ gia hạn hợp đồng không?”
“Lần này họ muốn mời cậu làm người phát ngôn toàn cầu.” ES là một thương hiệu chăm sóc da hàng đầu và được coi là một trong những thương hiệu có uy tín nhất trong lĩnh vực. Thương Duệ đang hợp tác với họ khá lâu, đầu tiên là làm người phát ngôn cho dòng sản phẩm chăm sóc da dành cho nam, sau đó là người phát ngôn cho quảng bá toàn cầu và toàn bộ chuỗi sản phẩm ở khu vực châu Á, một sự hợp tác rất đáng hài lòng.
“Trả lời họ rằng tôi sẽ tiếp tục với điều kiện tiên quyết là cho Diêu Phi hợp đồng một năm. Dòng sản phẩm nào cũng được, đại sứ, người phát ngôn, quảng bá, tôi sẽ không có ý kiến. Chỉ có một điều kiện, ít nhất phải là một năm.”
Thái Vĩ trố mắt: “Anh hai à, cậu điên rồi? Với vị trí trong giới của cô ấy thì chẳng giành được hợp đồng theo quý nữa là.”
“Tôi có thể nhượng bộ trong phần hợp đồng của mình, để đắp vào phí phát ngôn của cô ấy.”
“Anh Duệ à, cái này quá lắm rồi đấy!” Thái Vĩ chỉ muốn gào thét: “Cậu có thể đừng chơi lớn vậy không? Chỉ là cái bánh thôi mà! Bánh này nhiều lắm chỉ có mấy trăm tệ thôi đấy!”
“Của ít lòng nhiều, với tôi thì bánh này là vô giá, tôi nợ cô ấy một tấm lòng đáng quý.” Thương Duệ hùng hồn nói tiếp: “Hay anh muốn tôi trả ơn bằng thịt? Thiếu nợ trả nợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Thôi, nếu anh khó xử quá, vậy tôi bồi thường bằng thịt vậy. Nếu không có gì đền ơn, vậy lấy thân báo đáp nhé, tôi giỏi chuyện này lắm đấy.”
Thái Vĩ nghiến răng nghiến lợi: “Tôi sẽ đi nói.” Cậu giỏi cái bíp ấy!
Thương Duệ đặt dĩa xuống, lười biếng ngồi dựa vào lưng ghế: “Anh tìm cơ hội đưa hợp đồng cho Tô Minh, đừng nói với cô ấy là tôi đưa, giấu kĩ vào.”
————
Diêu Phi ngồi trên xe, trong khi đang do dự không biết phải giải thích với Tô Minh thế nào thì Tô Minh đã mở lời trước: “Lần này Thương Duệ bị thương rất nghiêm trọng, đúng là em nên đến thăm cậu ấy.”
“Em nợ ơn anh ấy.” Diêu Phi nghiêm túc giải thích: “Vốn dĩ em định đi cùng với mọi người, nhưng ngẫm lại chỉ nói miệng thôi có lẽ không đủ thành ý.”
Em đủ thành ý đấy, quá đủ luôn rồi, đến Tô Minh cũng hết hồn. Lúc Thương Duệ chạy tới, chị hốt hoảng đến nỗi siết chặt ngón tay, chỉ sợ khoảnh khắc tiếp theo Thương Duệ sẽ liều mạng ôm hôn Diêu Phi ngay tại bệnh viện.
Với hoàn cảnh gia đình có tiền có thế như Thương Duệ, chơi xong rồi bỏ, anh có thể cưới Diêu Phi sao? Họ có thể ở bên nhau bao lâu chứ? Khoảng cách giữa họ quá chênh lệch. Vất vả lắm Diêu Phi mới bò ra khỏi bùn lầy, cô cần sự nghiệp, nếu yêu đương với Thương Duệ thì tất cả sẽ bị huỷ hoại. Thương Duệ có thể rút lui rời đi bất cứ lúc nào, nhưng Diêu Phi lại không thể.
Tô Minh thật sự sợ Diêu Phi sẽ nghĩ quẩn, chị phải bóp ch3t hạt giống này từ trong trứng nước mới được.
“Mối quan hệ giữa em và Thương Duệ không tồi ha.” Tô Minh nói bóng nói gió.
“Tạm thôi ạ.” Diêu Phi muốn nói với Tô Minh về chuyện của Vinh Phong, ngẫm nghĩ một lát cô lại sợ lỡ như sau này xảy ra biến cố rồi mừng hụt thì sao. Có lẽ cô nên giấu chuyện này trước khi có hợp đồng kịch bản.
“Khi chưa vào đoàn phim, chị cứ lo hai đứa sẽ đánh nhau, không ngờ lại hoà thuận vậy. Cậu ấy cứu em nên bị thương, em lái xe vượt qua chặng đường vắng vẻ để tặng bánh cho cậu ấy. Có lẽ khi quay phim điện ảnh tình yêu sẽ là vậy, quay đến độ mối quan hệ trở nên ngày càng tốt đẹp.” Tô Minh cầm hai chai nước, đưa cho Diêu Phi một chai. Sau một hồi muốn nói lại thôi, chị bèn nói: “Nếu là bạn bè, Thương Duệ sẽ là một người bạn rất tốt. Cậu ấy có nghĩa khí và hào phóng. Nhưng em nhất định phải giữ chắc giới hạn này, đừng bao giờ cuốn mình vào đó.”
Diêu Phi nghe hiểu ngay. Cô cầm chai nước, nhìn chăm chú vào Tô Minh và nghiêm túc gật đầu: “Sếp Tô, em không thích nợ ơn nên mới mua bánh cho anh ấy. Em và anh ấy không có bất cứ mối quan hệ nào ngoài đồng nghiệp, em sẽ không có bất kì ý tưởng gì với đàn ông đâu ạ. Trước đây không có, sau này cũng sẽ không. Mọi người đừng suy nghĩ nhiều, Thương Duệ là một diễn viên thuộc phái trải nghiệm, cần phải nhập vai khi quay phim, nhưng đó cũng chỉ là nhập vai mà thôi. Mọi người không phải là diễn viên nên không hiểu được loại nhập vai này, tuy nhiên em có thể hiểu được. Em nắm rất rõ giới hạn, em nghĩ anh ấy cũng tỏ tường.”
“Chị đừng lo lắng giữa chúng em sẽ có chuyện gì. Bộ phim này còn hai tháng nữa mới kết thúc, nếu cứ lo lắng về điều đó, vậy không thể quay tốt bộ này được đâu ạ, vì đây là phim tình yêu mà. Trên thực tế, khoảng cách giữa em và Thương Duệ quá xa xôi, thoát vai rồi nhìn lại nhau chỉ thấy được thực tế xấu xí mà thôi. Anh ấy không vừa mắt em đâu ạ, và em cũng không thích mẫu người như anh ấy, chưa tới một tháng anh ấy sẽ thoát vai thôi chị.”
Thái Vĩ căng thẳng thì có thể hiểu được, bởi chính đoàn đội của Thương Duệ cũng chẳng kính nghiệp mấy. Vậy Tô Minh lo lắng gì chứ? Tô Minh đã va chạm trong giới giải trí nhiều năm qua, thế mà lại nghĩ chuyện này là thật ư? Đóng phim nhập vai là chuyện quá bình thường, thậm chí có rất nhiều diễn viên còn làm vợ chồng đoàn phim vì muốn hoá thân vào vai diễn nữa. Trên cơ bản, tình cảm ấy chỉ kéo dài vỏn vẹn ba tháng thôi. Rời khỏi đoàn phim, không còn bộ lọc cốt truyện thì họ sẽ phát hiện ra sự yêu mến đó bắt nguồn từ một vai diễn hư cấu, chứ không phải chính bản thân diễn viên.
Nhìn nhau đã thấy chán, mọi thứ nhanh chóng kết thúc.
“Có thể do lần đầu chị thấy Thương Duệ nhập vai nên phản ứng hơi quá.” Tô Minh cân nhắc dùng từ: “Em nói đúng, quả thật diễn viên cần phải hoà nhập vào vai diễn mới có thể đóng tốt được. Em rất chuyên nghiệp, em đừng để bụng những gì chị vừa nói nhé. Em và Thương Duệ chung đụng thế nào thì cứ giữ nguyên thế ấy đi. Mấy năm qua em đã đóng nhiều vai như vậy, chắc hẳn em hiểu rõ sự khác biệt giữa phim ảnh và thực tế hơn ai hết, chị tin ở em.”