Diêu Phi vốn dĩ không thấy ngứa, nhưng bị Thương Duệ chạm vào lại rất nhột. Cô cau mày giơ tay lên sờ thử: “Thật à?”
Đụng phải ngón tay ấm áp của Thương Duệ, Diêu Phi lập tức rút tay về: “Tự tôi bôi được rồi, cảm ơn nhiều.”
“Nếu cô nhìn được thì tự bôi đi.” Thương Duệ thả tai cô ra, đưa thuốc cho Diêu Phi, rồi đi vòng qua phía đối diện Diêu Phi và kéo ghế ra ngồi xuống. Anh ngả lưng xuống ghế, nhìn Diêu Phi chăm chú: “Sao cô lại ra ngoài ngồi vậy?”
Diêu Phi nhìn thoáng qua tên thuốc, thuốc này trị ngứa hiệu quả thật. Cô nặn ít thuốc ra bôi lên cánh tay, trả lời: “Còn một lúc nữa tôi mới ngủ, cứ ở trong phòng cũng không có chuyện gì để làm.”
“Người nhiều mà không gian lại nhỏ quá, không có ai nói chuyện nên ức chế đúng không?” Thương Duệ quan sát Diêu Phi. Cô buộc tóc đuôi ngựa, đã thay đồ diễn ra, đang mặc áo thun trắng và quần jeans màu lam đơn giản.
“Đấy là anh nói, tôi không hề nói vậy.” Trong phòng còn có hai chuyên viên trang điểm kia kìa, Thương Duệ nói thì không sao, anh là Thương Duệ, nhưng nếu Diêu Phi dám nói một câu thì cô đúng là mất trí.
“Ừ là tôi nói. Tôi rất ghét ở cùng với nhiều người trong một không gian chật hẹp, bị ép hoà nhập lại càng phiền. Rõ là không quen mà còn phải vờ như là bạn bè, cố sức tỏ ra thân quen tìm chủ đề trò chuyện. Nếu trong thời gian đó có người nảy sinh mâu thuẫn thì cái phiền phức này sẽ tăng lên gấp mấy lần. Không nói thì bị mắng là bày đặt làm cao, nhưng vốn dĩ không thân quen cơ mà, vậy có gì hay đâu mà nói. Không có gì để tán gẫu mà cứ thích sáp vào tán gẫu, người nào người nấy dối trá chết đi được.”
Thương Duệ hạ lưng ghế xuống, gối lên cánh tay ngẩng đầu nhìn bầu trời sao. Mây đen đã tan đi, bầu trời mênh mông xanh thẳm, đầy ắp những vì sao sáng lấp lánh trên nền trời xanh đậm.
“Lòng người là một thứ rất phức tạp, ai cũng có tâm tư riêng, chẳng ai nhìn thấu được ai cả, không biết trong lòng người nào đang giấu giếm ý xấu, hay ai thật sự chỉ muốn làm người vô hình. Tất thảy đều phải giả bộ, ngụy trang vô cùng mệt mỏi.” Ngữ điệu Thương Duệ rất nhẹ, không nghe ra được sự thăng trầm trong cảm xúc: “Mỗi lần tôi gặp phải những loại người này, trong đầu chỉ có đúng năm từ thôi: Diệt nó đi, nhanh lên.”
Diêu Phi nhìn thoáng qua xe dã ngoại ở sau lưng: “Cậu chủ à, lần sau lại tâm sự về chủ đề này đi, tôi không dám nghe tiếp đâu.”
Thương Duệ mỉm cười, khoé môi nhếch lên. Lát sau anh đứng dậy chìa tay ra trước mặt Diêu Phi: “Dẫn cô đến một nơi không có muộn phiền nhé.”
Nơi không phiền muộn chính là một nơi không có nhiều người. Ở đây tìm đâu ra chỗ nào vắng người chứ?
“Tôi sợ chết lắm.” Diêu Phi bôi thuốc lên mắt cá chân. Trong lúc họ đang nói chuyện, mắt cá chân của cô lại bị cắn một cái. Dù suy xét từ khía cạnh nào thì cô không thể lại ra ngoài riêng với Thương Duệ nữa, Thương Duệ còn đáng sợ hơn cả hồng thuỷ mãnh thú.
“Không ra khỏi vùng an toàn đâu.” Thương Duệ ngoắc ngón trỏ, giục: “Nhanh lên nào.”
“Tôi nghĩ ở đây rất tốt rồi.” Diêu Phi không nhúc nhích, kiên quyết không đi.
Thương Duệ nhìn xung quanh rồi đi tới cúi xuống gần sát Diêu Phi. Bầu không khí nóng rực, hương bạc hà thoang thoảng từ nước chống muỗi trên người anh rất có tính áp bức. Tiếng chuông báo động sâu trong lòng Diêu Phi reo to, tuy không biết anh định làm gì nhưng trông có vẻ không hay ho cho lắm. Cô lập tức đứng dậy, rời khỏi ghế đồng thời cách xa Thương Duệ.
Cô ngước lên và chạm phải đôi mắt đen láy đượm ý cười của Thương Duệ. Thương Duệ mặc áo sơ mi và quần dài, có lẽ do sợ muỗi cắn nên anh còn mang cả vớ, bao bọc bản thân thật kín kẽ. Trên người anh thoảng mùi bạc hà của nước chống muỗi, thanh mát nhẹ nhàng. Khi anh cười, hàng mi dày đậm cụp xuống, tạo thành một bóng nhỏ in bên dưới.
“Lên mui xe.” Thương Duệ chỉ vào xe dã ngoại đang đậu ở nơi xa nhất. Nghiêng người kề gần vào tai Diêu Phi, anh nói bằng giọng trầm thấp: “Xe của tôi, trên xe không có ai đâu, Thái Vĩ đi tìm Vinh Phong nịnh nọt rồi, trợ lý của tôi cũng đi theo Thái Vĩ. Trong chiếc xe việt dã gần xe dã ngoại có hai vệ sĩ chịu trách nhiệm giữ an toàn cho chiếc xe đó. Người của tôi có sở trường là không nghe và không thấy, về mặt riêng tư thì người của tôi nổi tiếng trong giới lắm đấy.”
Tinh Hải là quán của Thương Duệ. Trước khi xảy ra vụ việc của Lý Thịnh, quyền bảo mật riêng tư của Tinh Hải đứng số một trong giới.
Diêu Phi mới chợt nhận ra sau khi leo lên mui xe với Thương Duệ, rằng cô và Thương Duệ tán gẫu chuyện gì mà phải sợ lộ việc riêng tư chứ? Cô chỉ đọc kịch bản thôi mà, sao lại bị Thương Duệ lừa lên mui xe thế này?
“Bầu trời sao ở đây nổi tiếng lắm, nghe đồn là cửa sổ thông với vũ trụ, được đặt tên là cửa sổ của vũ trụ.” Thương Duệ mở hai chiếc ghế xếp ra, đưa cho Diêu Phi một cái: “Không bị ô nhiễm bởi công nghiệp đô thị, không bị ảnh hưởng bởi ánh đèn, rất trong lành. Đáng ngắm đấy, cô uống gì? Nước suối hay nước trái cây.”
Thương Duệ sử dụng tay dài chân dài bám vào cầu thang trèo xuống, nửa người trên tuỳ ý dựa vào thang.
“Nước suối.” Diêu Phi hỏi: “Cần tôi hỗ trợ không? Hay để tôi đi lấy cho?”
Thương Duệ nhấc chân nhảy xuống cầu thang, xua tay tỏ ý đã biết, rồi vào xe dã ngoại.
Chẳng bao lâu sau, anh lại lên mui xe, bưng theo một đ ĩa trái cây được cắm nĩa sẵn, đồng thời kẹp hai chai nước suối giữa ngón tay thon dài rồi leo lên. Diêu Phi rất bội phục kĩ năng kẹp nước suối bằng ngón tay của anh, bởi chai thuỷ tinh có hơi nặng.
Diêu Phi nhận lấy một chai nước rồi ngồi xuống ghế: “Cảm ơn.”
Thương Duệ cũng nằm xuống, tắt ngọn đèn trước xe đi, tức thì chỗ họ chìm vào màn đêm đen đặc. Rừng núi tĩnh lặng, hương thơm bạc hà vương vấn trong không khí nóng rang.
“Cô có nghiên cứu về mấy thứ thiên văn vũ trụ này không?”
“Không có.” Diêu Phi thản nhiên đáp: “Tôi chỉ biết mỗi chòm sao Bắc Đẩu thôi.”
“Vậy thì tốt.” Thương Duệ nằm trên ghế gối đầu lên cánh tay, cắn một miếng dưa hấu, cố kìm nén nụ cười tươi rói: “Vậy tôi có dịp khoe khoang kiến thức thiên văn rồi.”
Diêu Phi quay sang nhìn anh.
Thương Duệ đưa cho cô một miếng dưa hấu, nhướng môi, cất giọng trầm lắng trong buổi đêm yên ả: “Khéo quá, tôi biết nhiều hơn cô hai ngôi sao. Tôi biết sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ, tôi sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện cổ tích về CP này nhé. Nó ít được quan tâm lắm, rất nhiều người không biết. Chỉ có cậu hai nhà cô từ nhỏ một lòng say mê thiên văn học nên mới nghiên cứu và biết câu chuyện này thôi đó.”
Diêu Phi nhận miếng dưa hấu rồi cho vào miệng, vừa nãy quả thật cô đã ngây thơ cho rằng Thương Duệ muốn giảng giải về kiến thức thiên văn học. Dưa hấu ướp lạnh tươi mát và ngọt lịm, cô bình tĩnh nhai nuốt dưa hấu, rồi nhìn bầu trời và nói: “Đúng là —— ít ai biết đến nó, một CP bị quên lãng, toàn bộ nhân dân Trung Quốc chẳng hề biết về nó nhỉ, tôi thật là vinh hạnh quá đi.”
Thương Duệ bật cười. Nụ cười của anh rạng rỡ và phóng khoáng.
“Nếu cô đã thấy vinh hạnh.” Thương Duệ đặt đ ĩa trái cây xuống, tì khuỷu tay lên ghế dài, nằm nghiêng một cách lười biếng, tay chống cằm nhìn Diêu Phi. Nụ cười ấy khiến đôi mắt anh toả sáng, đuôi mắt nhướng lên, anh ôn tồn nói bằng giọng trầm ấm: “Vậy tôi kể cô nghe nhé.”
Anh để tôi chết đi thì hay hơn đấy.
Mắt anh sáng rỡ, không hề thua kém những ngôi sao trên bầu trời kia. Diêu Phi không muốn nhìn, mà chỉ tập trung ngắm trời sao, cố gắng ngó lơ anh.
Vẻ đẹp của bầu trời đầy sao làm người ta say mê, trời cao biển rộng, tự do tự tại, không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì. Dải ngân hà rộng lớn vô ngần trải dài trong sự bao la của vũ trụ.
Cô từng không dám nhìn lên trời trong một khoảng thời gian rất dài, cô đã sắp quên mất vẻ đẹp của bầu trời rồi. Dải ngân hà vắt ngang nền trời, còn cuộc đời cô cũng đang thay đổi đến long trời lở đất. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, cô sẽ là một Diêu Phi mới toanh.
Cô cũng sẽ có ánh sao, sẽ có sự rực rỡ của riêng mình.
Ở bên cạnh, Thương Duệ đang kể chuyện Ngưu Lang Chức Nữ với phiên bản được cải biên, do chính Thương Duệ soạn lại, phải nói đó là một câu chuyện được thêm mắm dặm muối, ngoằn ngoèo, lạ lùng, bị thêu dệt vô tội vạ và lộn xộn. Chất giọng Thương Duệ rất tốt, âm điệu chậm rãi, vô cùng có tác dụng thôi miên.
Chẳng biết Diêu Phi ngủ thiếp đi từ lúc nào, cô tỉnh dậy trong tiếng chim hót của buổi sớm mai và khi trời giăng đầy sương mờ. Cơ thể cứng đơ và đau nhức, khẽ cử động cổ tay làm chăn rơi xuống trên đất, Diêu Phi tỉnh táo lại vội vàng nhặt chăn lên rồi chợt thấy nhang muỗi đã được đốt lên ở gần đó. Bên cạnh cô, Thương Duệ đang dựa vào ghế mà ngủ, chân dài không chỗ để nên anh phải thả một chân xuống đất, chân kia co lại trên thành ghế, chăn đã rơi xuống đất từ lâu.
Trong không khí còn mùi nước chống muỗi, Diêu Phi ngồi dậy xoa xoa cổ. Hoang đường vậy ư? Cô ngủ trên mui xe cả đêm, điên rồi sao.
Cô ra khỏi phòng xe chỉ vì muốn được yên tĩnh, chứ không phải định sẽ đi suốt đêm không về ngủ.
Diêu Phi vốn dĩ muốn mau chóng quay về, nhưng lúc xuống khỏi mui xe, cô thấy Thương Duệ vẫn đang nằm đó, lỡ như anh nghiêng người rớt xuống thì chắc bộ phim này của họ phải dang dở không chừng. Cô bèn quay về đánh thức Thương Duệ: “Thương Duệ, về phòng ngủ đi.”
Thương Duệ mở mắt ra nhìn thẳng vào Diêu Phi, đồng tử đen như mực vừa sâu vừa trầm. Độ chừng một phút, anh mới tỉnh táo lại, đưa tay ra, giọng hơi khàn vì vừa thức giấc: “Kéo tôi với, chân tôi tê rần rồi.”
Diêu Phi nhìn cổ tay anh, chần chừ chốc lát rồi kéo mạnh lên. Thương Duệ thật sự rất nặng: “Cần tôi gọi trợ lý cho anh không?”
“Không cần, cô xuống trước đi.” Thương Duệ cau mày đứng thẳng, cố chịu đựng cơn tê dại như bị trăm nghìn con kiến đốt cắn. Anh xua tay: “Cô nhanh về ngủ đi, trước khi người khác thức dậy ——” Thương Duệ hơi khựng lại, rồi hắng giọng: “Hay là cô tắm rửa ở chỗ tôi đi? Nước trữ trong bồn tắm ở đây nhiều hơn chỗ cô, có cả nước nóng nữa. Dù sao cũng không giải thích rõ được, chi bằng khỏi giải thích, chuyện gì tới cứ tới. Dù tôi sẽ hơi bị thiệt thòi ——”
Diêu Phi: “Anh đừng để mình chịu thiệt thòi.”
Cô kịp nhận ra ý của Thương Duệ khi anh chưa nói hết lời, rằng cô phải vào phòng nằm xuống trước khi người khác tỉnh dậy và vờ như mình đã về lúc nửa đêm. Bằng không thì chẳng bao lâu nữa sẽ có tin đồn Diêu Phi và Thương Duệ ra ngoài suốt đêm không về. Chuyện không về này rất tế nhị, ai sẽ tin họ chỉ ngắm sao cả tối chứ? Chỉ biết là Diêu Phi đã đi thâu đêm thôi.
Diêu Phi nhảy xuống khỏi nấc thang, xoay người cất bước đi, không định sẽ tiếp chuyện.
Cô mong chưa có ai tỉnh dậy cả, và cô có thể chóng quay về nằm lên giường. Trong giây phút kéo cửa ra, Diêu Phi lập tức đụng mặt chuyên viên trang điểm Diệp Mi. Thoáng khựng lại, Diệp Mi gật đầu với Diêu Phi, ánh mắt dịu đi: “Chào buổi sáng.”
“Chào cô.” Trái tim Diêu Phi sắp vọt ra khỏi lồ ng ngực, nếu có ai hỏi tối qua cô đã làm gì, sao suốt đêm cô không về, Diêu Phi nhất định sẽ dõng dạc trả lời rằng cô đi ngắm sao thôi.
Thế nhưng mãi không ai hỏi đến, thậm chí không ai nhìn cô bằng ánh mắt thừa thãi.
Tắm xong, cô ra khỏi phòng. Mặt trời chói chang chiếu rọi cả vùng đất. Tất cả mọi người trong đoàn phim chuẩn bị quay tiếp. Hôm nay nắng vô cùng đẹp, đoán chừng sẽ rất thuận lợi.
Lúc hoá trang, Diệp Mi còn khen da cô đẹp nữa. Diệp Mi chưa từng khen ai, bất chợt khen ngợi thế này khiến Diêu Phi hơi hoảng sợ.
Nhưng sắp phải quay phim, cô bèn nhanh chóng che giấu hết thảy cảm xúc, cố gắng để mình vào vai Hạ Dao.
Sáng nay mặt đất còn hơi ẩm, đạo diễn đợi cả buổi đến khi nó hoàn toàn khô hẳn mới bắt đầu quay cảnh trên xe. Tình cảm tại nơi đây phải nối tiếp với cảnh nổ bom lúc ban đầu, nhưng Thương Duệ lại vào vai chậm. Sau khi qua cảnh hôn thì tuyến tình cảm của anh lại quay về giai đoạn thử thăm dò lẫn nhau, khiến anh hơi khó hoá thân vào vai diễn.
Vào buổi trưa, sau hai lần NG, Thương Duệ xin nghỉ giải lao năm phút. Thời tiết khô nóng dễ khiến người ta rơi vào trạng thái căng thẳng. Quay xong, Diêu Phi phải đi trang điểm lại trong khi Thương Duệ cứ nhìn cô chằm chằm.
“Tình cảm của cậu không đúng lắm.” Vinh Phong đi tới.
Thương Duệ cau mày, ngửa đầu uống nước, một giọt nước lăn dài xuống chiếc cổ lạnh lùng và nghiêm nghị của anh. Anh giơ tay lau đi, rồi lại nhìn Diêu Phi từ xa: “Nói rõ hơn đi?”
“Lúc này Thịnh Thời và Hạ Dao vẫn còn trong tình trạng giằng co. Họ chia cách mười năm, Hạ Dao rời bỏ anh ta. Nếu cậu không hiểu được kiểu chia xa đó thì cậu cứ tưởng tượng thế này nhé, một khi ‘Giữa Hè’ kết thúc, cậu và Diêu Phi sẽ không còn dính líu gì nữa, mai này sẽ không gặp lại, không liên lạc và không qua lại với nhau. Cô ấy sẽ rời đi.”
Thương Duệ dừng mọi động tác, đột nhiên ngước lên hầm hầm nhìn Vinh Phong: “Cái gì?”
“Rồi sẽ có một ngày cậu và Diêu Phi trở thành người xa lạ. Vậy cảm xúc của cậu sẽ thế nào khi gặp lại cô ấy.”
Thương Duệ cau chặt mày, nhìn chòng chọc vào Vinh Phong một cách âm u, hầu kết khẽ động: “À?”
“Đừng u ám vậy, dịu hơn chút mới đúng.”
Thương Duệ lại ngẩng đầu tìm kiếm Diêu Phi, nhưng không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa. Sáng nay Diêu Phi bỏ đi rất dứt khoát, không màng ngoảnh lại. Đứng trên mui xe nhìn Diêu Phi trở về rồi chui vào buồng xe, lúc ấy anh chợt thấy lòng mình hụt hẫng.
Diêu Phi thích anh, sau khi quay phim xong chưa hẳn sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Dù vậy cũng không tiện giãi bày, bởi lẽ Diêu Phi không dám yêu đương, trong tình cảm cô rất nhát gan, không phải lúc nào cô cũng dám đối mặt với tình cảm của mình. Cô sẽ thổ lộ chứ? Nếu không thổ lộ, vậy họ sẽ thế nào đây?
Chia xa? Không đâu, cô ấy không nỡ đâu. Trong tay anh có tài nguyên, mai này chúng sẽ được dành cho Diêu Phi, sao họ có thể trở thành hai người xa lạ được?
“Tìm cảm giác mất mát đi, cậu hãy nghĩ đến nỗi mất mát.” Vinh Phong nói tiếp: “Đừng nghĩ ngợi đến những chuyện khác, nếu cậu vẫn không tìm được, vậy mấy ngày này đừng gặp Diêu Phi, tạo cho mình một không gian để nhập vai.”
Thương Duệ mím môi, lừ mắt nhìn Vinh Phong: “Không gặp? Điên hả? Tôi có thấy mất mát hay không thì liên quan gì đến chuyện không gặp cô ấy chứ.”
“Cô ấy không thích những người diễn dở, cũng không thích người bị NG quá nhiều. Cô ấy có tín ngưỡng với diễn xuất, không thể chứa nổi một hạt cát.” Vinh Phong vỗ vai anh: “Một người có sức quyến rũ nhất là khi người đó tập trung hoàn thành công việc của mình một cách xuất sắc, sao cậu không tiến thêm một bước nữa? Tăng sức quyến rũ của cậu lên đi.”
Thương Duệ đút một tay vào túi và từ trên cao nhìn xuống Vinh Phong với ánh mắt như thể “để tôi im lặng xem xem ông lừa phỉnh tôi thế nào”: “Không phải vì cô ấy mà tôi mới cố gắng đóng phim. Trước khi vào đoàn phim tôi đã lập quân lệnh trạng với Tư Dĩ Hàn, rằng tôi sẽ đóng tốt bộ phim này, không liên quan gì đến cô ấy cả. Ông đừng khích tôi, vô dụng thôi.”
“Vậy à?”
“Quả thật tôi muốn đóng cho tốt bộ này.” Thương Duệ rút một điếu thuốc ra, cầm nhưng không châm lửa. Anh đứng thẳng, chỉ có bờ mi rủ xuống: “Ông không tưởng tượng được đâu, năm 2012 tôi thi vào khoa diễn xuất của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, và đó là lần đầu tiên trong đời tôi đưa ra một quyết định thực sự. Trước đây, tôi luôn nghe theo sự an bài của họ, ngoan ngoãn làm một tên vô dụng. Để ngăn cản tôi học diễn xuất, họ đã chặt đứt nguồn kinh tế của tôi. Lần đầu tiên tôi phải ở ký túc xá tập thể, đi làm để kiếm tiền đóng học phí. Tôi chống lại họ, dù sau đó thất bại nhưng ngay từ đầu tôi đã từng có ý chí quyết không lùi bước.”
Anh cả dùng tiền nói cho anh biết, rằng sự kiên trì của anh rất buồn cười, rằng những thứ anh học không đáng một đồng, và rằng thứ thật sự đáng tiền không bao giờ là những giấc mộng rẻ mạt đó.
Anh nhận ra sự thật quả là thế, dù cho anh làm gì đi chăng nữa thì kết quả quyết định sau cùng chắc chắn phải là tiền, chứ không phải nỗ lực của anh. Và anh đã từ bỏ rất triệt để, bởi lẽ dù có từ bỏ hay không thì kết quả cũng như nhau cả thôi. Tương tự, anh cả muốn anh nổi tiếng thì dẫu anh bay nhảy buông thả thế nào, anh cũng sẽ mãi nổi tiếng. Kể cả nếu anh là một cây cột, anh cả muốn anh nổi thì anh vẫn sẽ nổi.
Trước khi gặp được Diêu Phi, anh luôn nghĩ vậy đấy.
Diêu Phi là một người rất cực đoan, anh chưa từng thấy ai nghèo rớt mồng tơi đến vậy mà vẫn ngoan cố bền chí với ước mơ của mình. Cô khác với tất cả mọi người, từ đầu đến cuối cô chưa từng từ bỏ. Cô chọn cho mình một con đường, đi thẳng về phía bóng tối.
Dẫu anh có tiền hay không, dẫu tiền có thể định đoạt vô số kết quả, vậy nó liên quan gì đến cô? Cô luôn quyết tâm đi theo con đường của mình. Cô là một người rất dũng cảm.
Thương Duệ nói rất nhiều điều với cô, và có đôi khi là anh chỉ đang tự bộc bạch với chính mình mà thôi.
“Tôi không cam tâm lại trở thành trò cười trong lần duy nhất này nữa.” Thương Duệ vân vê điếu thuốc trên ngón tay, ngước mắt: “Có lẽ những câu này cũng sẽ trở thành trò cười, nhưng tôi muốn thử một lần.”
“Cậu sẽ không trở thành trò cười đâu.” Vinh Phong nghiêm túc đáp lại Thương Duệ: “Không ai có đủ tư cách cười cậu cả.”
“Tôi muốn đóng phim, quả thật không liên quan gì đến cô ấy hết.” Thương Duệ bồi thêm một câu.
Vinh Phong mỉm cười: “Vâng, đây là chuyện của riêng cậu, tại tôi nhỏ mọn thôi.”
Quay lần thứ ba, một lần đã qua. Vì muốn Thương Duệ giữ vững trạng thái này, Vinh Phong đã cố ý nhắc nhở Diêu Phi, nếu mấy ngày nay không quay phim thì đừng bắt chuyện với Thương Duệ và đừng ở cùng anh.
Vốn dĩ Diêu Phi không muốn nói gì với Thương Duệ cả, cũng không muốn ở cùng với anh. Hai người đã ngủ trên mui xe cả đêm đấy. Hôm nay lúc tẩy trang, Diệp Mi cố tình ở lại dạy cô tẩy trang, nếu không phải Diêu Phi biết tính cách của Diệp Mi, có lẽ cô sẽ lầm tưởng Diệp Mi là một người chị biết quan tâm săn sóc.
Cô đột nhiên tính đến một vấn đề, nếu cô và Thương Duệ không liên quan gì nhau thì mới bị người ta nói xiên nói xỏ. Nhưng giả sử mọi người cứ đinh ninh rằng cô và Thương Duệ đã xảy ra quan hệ thì sao. Chắc hẳn sẽ giống như bây giờ, ngậm miệng và giả vờ không thấy.
Mấy ai dám bàn tán chuyện riêng của cậu hai nhà họ Thương chứ?
Chưa đề cập đến từ khi vào đoàn phim đến nay, mà từ lúc Thương Duệ bước vào giới đến tận bây giờ, chẳng có ai dám nói ra nói vào chuyện cá nhân của anh cả. Những anti-fan hay đào bới thông tin đen không moi móc ra được anh là ông chủ của Tinh Hải ư? Thế nhưng mọi việc vẫn êm đềm, anh chưa từng có tin đồn nào về chuyện này.
Đây mới thật sự là Thương Duệ, không phải là người cùng một thế giới với Diêu Phi. Họ khác xa một trời một vực.
Diêu Phi né tránh Thương Duệ, và dường như Thương Duệ cũng đang tránh mặt cô. Anh không ăn cơm với mọi người, trừ thời gian quay phim ra thì anh ít khi gặp gỡ Diêu Phi.
Phần khó khăn nhất ở điểm quay số ba chính là thời tiết thất thường, cứ lúc nắng lúc mưa. Kế hoạch ban đầu là quay trong vòng năm ngày, nhưng do thời tiết nên phải kéo dài đến chín ngày.
Ngày thứ chín là phân cảnh cuối cùng ở điểm quay số ba. Cảnh quay số ba hầu như là cảnh trên xe. Đón người bằng xe, trên đường quay về gặp phải nguy hiểm cũng ở trên xe, đúng thật là cảnh xe mà.
Ngày cuối cùng này quả đúng là thời điểm thích hợp cho một cảnh quay có quy mô lớn và cần huy động khá nhiều diễn viên.
Hành trình trở về của họ không hề dễ dàng. Vì mang tấm lòng của một người bác sĩ, Thịnh Thời không tài nào trơ mắt nhìn một đứa trẻ bản xứ chết ngay trước mặt mình được. Nóng vội xuống xe để cứu đứa bé đó, anh suýt nữa đã đánh mất mạng sống của mình. Hạ Dao kéo anh lên xe, có an ninh che chở nên họ mới thành công thoát khỏi nguy hiểm. Tại đây tình cảm dần thăng hoa, sau khi lên xe họ lập tức ôm lấy nhau.
Cảnh này có phân đoạn Diêu Phi kéo Thương Duệ lên xe, tốc độ xe không nhanh, dù vậy khi quay vẫn sẽ có rủi ro.
Trước khi quay, đạo diễn đã hỏi ý liệu Thương Duệ có muốn sử dụng thế thân không, nhưng Thương Duệ đã từ chối.
Thái Vĩ cật lực gào rú, trái lại anh vẫn mặc kệ. Không đoái hoài đến Thái Vĩ, anh kiên trì muốn tự quay cảnh đó.
Mặt trời chói chang, vầng dương sáng rực.
Ở trên xe, Diêu Phi nhìn thoáng qua vị trí của Thương Duệ, cố hết sức nhập vai, cô đã thầm tính toán xong xuôi vị trí. Nói thoại xong, sau đó cô sẽ kéo Thương Duệ lên.
Nghe câu “Action”, xe chậm rãi chuyển động. Đây là một phân cảnh dài.
Thoạt tiên Thương Duệ đẩy cậu bé lên xe, Diêu Phi vốn đang đặt tay trên thành ghế, lúc đưa tay cô cảm thấy nếu kéo Thương Duệ trong tư thế này thì mình cũng sẽ rớt xuống theo. Vì vậy, cô níu lấy ghế ngồi, tay còn lại kéo Thương Duệ đồng thời xúc động hét lên: “Thịnh Thời!”
Thương Duệ nắm tay cô, chạy theo vài bước. Chẳng hiểu sao đứa bé bước sai vị trí, bỗng giẫm lên tay Diêu Phi. Đứa trẻ bảy tám tuổi này đi giày thể thao, đế giày cứng ngắc. Diêu Phi buông lỏng tay, nên bị Thương Duệ kéo luôn ra khỏi xe, mặt cô sắp sửa đập xuống đất.
Phản ứng đầu tiên của Diêu Phi là giơ tay che mặt, mặt đập xuống là toang ngay. Thương Duệ đột nhiên lao tới, nắm lấy eo Diêu Phi cố gắng giữ cô lại. Xe vẫn chưa dừng, tốc độ quán tính và sức nặng của Diêu Phi tác động vào khiến Thương Duệ té xuống, anh cố hết sức kéo lấy Diêu Phi và xoay lưng cô về phía mình, nhưng khuỷu tay đã bị đập mạnh xuống đất.
Xe dừng hẳn, đạo diễn hô to “Cắt”. Diêu Phi ngã trên người Thương Duệ, cô lập tức bò dậy hỏi thăm Thương Duệ: “Anh sao rồi?”
Thương Duệ nằm ngửa trên đất, hàng mi dày khẽ chớp, hơi thở gấp gáp khiến giọng anh khàn đi: “Diêu Phi, cô phải gọi đây là ngã vào lòng anh.”