“Vậy hai người trò chuyện đi nhé? Em ra ngoài trước.” Lưu Man vội dọn dẹp chén đũa trên bàn rồi nhanh chóng xuống xe.
Diêu Phi dụi tắt thuốc lá vào một chiếc gạt tàn đơn giản, ý thức bảo vệ môi trường ở bên đây quá kém, dạo này cô bắt đầu tự chế thùng rác và gạt tàn thuốc luôn rồi.
Thương Duệ cúi xuống nhặt tàn thuốc lên, khom lưng chui vào buồng xe rồi bỏ tàn thuốc đã dính bụi vào trong hộp giấy. Đoạn anh rút khăn giấy ra lau tay và ngồi xuống đối diện, chân dài gần như vắt ngang sang bên Diêu Phi: “Thời còn đi học, trợ lý của cô chỉ biết yêu đương thôi à? Kiến thức s1nh lý kém quá thể, nghĩ thiếu oxy thành tim đập cũng hay đó. Bịt miệng ép ngực tận mười lăm phút mà, tim ai cũng phải đập rộn ràng thôi, thiếu oxy nên mới ngây ngất đấy chứ.”
“Lúc anh hôn môi tim đập có nhanh không?” Diêu Phi trả gạt tàn thuốc về chỗ cũ, rồi nhìn chăm chú vào Thương Duệ.
Nhanh muốn bay ra ngoài luôn ấy chứ.
“Không khoa trương đến mức đó đâu.” Ngả lưng như không có chuyện gì xảy ra, Thương Duệ nhếch môi: “Sao thế? Muốn nghe tình sử của tôi à?”
“Tôi nhớ lần trước lúc ăn cơm ở biệt thự cạnh sông, sếp Tô nói anh FA từ trong bụng mẹ mà, FA có nghĩa là anh còn độc thân phải không?”
Thương Duệ chững lại, sau đó anh dựa hẳn ra sau, tựa vào lưng ghế lười biếng cong chân, đầu gối chống lên bàn ăn ở giữa chỗ ngồi, đoạn anh đưa đôi mắt đen láy sâu hút nhìn Diêu Phi: “Chị ta nói lung tung mà cô vẫn tin à?”
Diêu Phi không tin lắm, gia thế bối cảnh và tính cách như của Thương Duệ giống kiểu người ăn chơi hơn.
“Uống nước không?” Diêu Phi xoay người mở tủ lạnh nhỏ, lấy ra hai chai nước và đưa cho Thương Duệ một chai: “Tối nay lại tập thoại đi, trạng thái hiện tại của tôi không tốt lắm.”
“Lúc cô hôn môi, tim đập nhanh không?” Thương Duệ cầm thân trên của chai nước, nhìn chăm chăm vào mắt Diêu Phi. Diêu Phi không lập tức rút tay về, cô đang cầm ở phần giữa. Ngón tay của họ áp vào một chỗ tạo nên xúc cảm âm ấm. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá cháy khét, quấn quýt và chậm rãi lan toả rồi cuộn lấy nhau.
“Tôi chưa từng hôn.” Diêu Phi thu tay lại, trên ngón tay tựa như dính thứ gì đó khiến người ta khó chịu. Cô không tiện lau trước mặt Thương Duệ, chẳng qua lúc vặn nắp cô hơi mạnh tay, suýt nữa đã bóp làm nước văng ra ngoài. Cô ngửa đầu uống một ngụm lớn: “Tôi chưa từng quay phim tình cảm, ý tôi là tình yêu.”
Hàn Đao Hành là một bộ phim chín chắn, là giang hồ, là hiệp khách. Trong đó có tình thân, có tình huynh đệ, có tình sư đồ. Tình cảm duy nhất của nữ chính có lẽ là với sư phụ, đoạn tình cảm vô cùng mờ mịt. Đại để họ băn khoăn đến vai chính còn quá nhỏ tuổi, còn tình cảm thầy trò vốn là một mối quan hệ nhạy cảm.
“Cô từng hôn tôi đấy thôi.” Thương Duệ không vặn mở chai nước mà vẫn nhìn vào mắt Diêu Phi.
Diêu Phi không nói gì.
Lời tán tỉnh đến môi Thương Duệ lại nuốt trở vào. Anh khẽ lắc chai nước, nói: “Cô chưa từng yêu ai ư? Ý tôi là yêu đương nghiêm túc, kiểu bạn trai bạn gái ấy.” Anh cân nhắc dùng từ, giải thích câu hỏi này một cách vô tư: “Trao đổi công việc bình thường, hoặc để chuẩn bị cho quay phim.”
“Anh nghĩ.” Diêu Phi nhếch môi, nở nụ cười có phần mỉa mai: “Gặp phải loại người như Lý Thịnh, vậy ai còn hứng thú nổi với ‘yêu’ nữa chứ?”
Diêu Phi gặp phải Lý Thịnh quá sớm, cô chưa phải là người trưởng thành, mười tám tuổi là giai đoạn còn mông lung và mơ hồ với tình cảm. Cô còn chưa kịp ảo tưởng thì đã thấy được lợi ích tr@n trụi và xấu xí.
“Tôi chưa từng yêu, và tôi cũng sẽ không yêu.”
Giọng cô rất lạnh nhạt và nhẹ tênh đến mức không thể hiện cảm xúc gì.
“Nếu tôi tỉnh táo, tôi sẽ không hôn anh, tôi sẽ không hôn bất cứ kẻ nào.” Diêu Phi không muốn nói chuyện tiếp với Thương Duệ nữa, vừa nghĩ tới nụ hôn khủng khiếp đó là cô thấy khó thở: “Tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Thương Duệ ngồi chốc lát mới xuống xe. Như nghẹn ở cổ họng, anh cảm thấy không thở nổi. Anh đứng giữa rừng nhiệt đới nóng bốn mươi ba độ, thế nhưng ngón tay lại có chút lạnh.
Hôm đó câu “ảo tưởng” và “Có một số thứ không thuộc về tôi thì sẽ mãi mãi không thuộc về tôi” Diêu Phi đã nói không những ám chỉ về tình cảm với Thương Duệ, mà cô còn ám chỉ rằng cô chưa bao giờ vượt qua nổi bản thân mình. Cô bi quan về tình cảm là có nguyên do.
Năm ấy, cô va phải Lý Thịnh khi cô chỉ mới mười tám tuổi, đúng chứ? Nếu là những đứa trẻ khác, chúng cũng chỉ mới vừa tốt nghiệp cấp ba, có lẽ đang chuẩn bị bước vào đại học với đầy sự hồn nhiên, không buồn không lo hướng tới ngày mai tươi đẹp.
Còn cô, cô đã trải qua tất cả tang thương của nhân gian, đang tuyệt vọng với thế giới này. Cô bị cấm diễn và chịu nhục mạ khắp nơi. Cô không dám kì vọng vào tình cảm, cũng không tin mình sẽ có ngày mai tốt đẹp.
“Anh Duệ.”
Thương Duệ quay lại, Thái Vĩ rảo bước tới dìu anh, lấy một chai thuốc nước từ trong túi ra: “Cậu không sao chứ? Sắc mặt xấu vậy? Bị cảm nắng sao? Mau uống một miếng Hoắc Hương Chính Khí (*) này vào đi.”
(*) Thuốc được dùng cho các chứng cảm mạo do ngoại tà phong hàn, nội thương do khí trệ ẩm thấp hoặc thương hàn do ẩm thấp mùa hè.
“Cách xa tôi ra.” Thương Duệ tránh khỏi tay anh ta, mở phanh áo khoác, đút một tay vào túi và đi sâu vào cánh rừng. Diêu Phi hỏi trợ lý yêu đương sẽ thế nào? Cô hỏi được yêu là cảm giác ra sao? Cô hỏi với thái độ vừa nghiêm túc vừa tập trung. Cô không có những thứ này, cô chưa từng thấy điều đó.
“Cậu đừng đi tới trước nữa, nguy hiểm lắm.” Thái Vĩ ngăn Thương Duệ lại rồi hỏi: “Cậu sao vậy? Cãi nhau với Diêu Phi hả? Sao sắc mặt trông khó chịu vậy?”
“Trước kia tôi là fan của Diêu Phi.” Thương Duệ nhìn Thái Vĩ, ngữ điệu rất thấp: “Lúc học năm nhất, tôi đã mua tất cả những gì liên quan đến cô ấy. Sau này những lời đồn xấu xa bị tung ra, và tôi đã tin chúng.”
“Mấy thứ trong giới này thật giả lẫn lộn, không thể đổ lỗi cho sự cả tin của fan được.” Thái Vĩ nhíu mày: “Có vài chuyện là thật, dù biết rất bất đắc dĩ, vì là fan nên họ yêu cầu rất cao với thần tượng, thoát fan —— Cậu từng là fan của Diêu Phi?” Thái Vĩ đột nhiên im lặng, suýt nữa đã cắn lưỡi mình rồi: “Bây giờ cậu còn hâm mộ cô ấy ư? Thảo nào tôi muốn Diêu Phi bỏ đoàn mà cậu lại không đồng ý!”
“Đoàn phim này không phải do tôi quyết định, tôi có đồng ý hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.”
“Sao lại không ảnh hưởng? Chỉ cần cậu không giúp cô ấy thì cô ấy hoàn toàn không thể vào được đoàn phim này.” Dứt lời, Thái Vĩ nhìn khắp bốn phía rồi nói thật khẽ: “Sao tôi lại không biết cậu từng hâm mộ cô ấy nhỉ? Đu bao lâu? Trước kia hai người từng có gì gì ——”
“Không có gì hết, tôi chỉ là fan tác phẩm thôi. Ngoài ra, Thái Vĩ, anh nên có thái độ đúng đắn đi. Tôi không hề giúp cô ấy giành vai, cô ấy bị chém trước mặt tôi, miễn là con người thì sẽ không ai có thể khoanh tay đứng nhìn được. Điều này không mảy may liên quan gì đến tình cảm cả, tôi là một con người, tôi có điểm mấu chốt căn bản của một con người.” Thương Duệ lấy một điếu thuốc, ngậm nhưng không lập tức châm lửa. Anh ngậm điếu thuốc và nhìn về nơi xa: “Năm nhất, vì Hàn Đao Hành tôi đã theo đuổi thần tượng một khoảng thời gian, chưa hề chính thức gặp cô ấy, không giống với những fan bây giờ, thoát fan thôi mà trông khó coi quá.”
Thái Vĩ không nói gì, cau mày thở dài một hơi.
“Sau này anh đừng nói lung tung nữa, làm một người có trách nhiệm đi, đừng mù quáng đu trend tạo scandal nữa. Anh không biết liệu mấy câu nói bừa thuận miệng của anh có phải giọt nước tràn ly hay không đấy.”
Thái Vĩ há miệng, muốn chạm thử xem Thương Duệ có bị nóng đầu không. Những câu này không có vấn đề gì, nhưng xuất phát từ miệng Thương Duệ lại sai sai thế nào ấy? Vô cùng sai luôn.
“Có phải cậu nhập vai quá rồi không? Hai người đã tán gẫu chuyện gì thế?” Thái Vĩ đi vòng qua trước mặt Thương Duệ, nhìn kĩ vào mắt anh: “Anh Duệ, áp lực công việc lớn lắm hả? Tôi thấy trạng thái của cậu không đúng lắm, tôi đã hẹn với Lý Y Sinh rồi, hai người tâm sự chứ?”
Lý Y Sinh là bác sĩ tư vấn tâm lý của Thương Duệ, đã hợp tác với Thương Duệ bốn năm, rất nổi tiếng trong ngành và có tính bảo mật rất tốt.
Thương Duệ vốn muốn từ chối, người nên đi khám bác sĩ tâm lý không phải là anh. Nhìn Thái Vĩ, anh bèn cau mày nói: “Hẹn đi.”
Có lẽ có thể giúp được Diêu Phi.
————
Buổi chiều Diêu Phi và Hạ Dương có một cảnh diễn cùng. Hạ Dương NG tận tám lần. Vai diễn Kiều Lập của Hạ Dương kiên trì muốn tiếp tục quay phóng sự, nhưng Hạ Dao không đồng ý. Trong cơn xúc động, Kiều Lập tung cửa nhảy xuống xe, cô ấy có sự kiên định của mình.
Ban đầu đạo diễn đã chuẩn bị thế thân cho nam nữ chính, tuy vậy vì Thương Duệ và Diêu Phi mở đầu trực tiếp đóng cảnh bom nổ, vì vậy đạo diễn đã yên lặng rút thế thân ra. Diêu Phi đóng phim không cần thế thân, động tác nào cô cũng dám làm và làm rất đến nơi đến chốn. Nữ chính đóng cảnh nào cũng ổn nên thế thân của Thương Duệ cũng không cần lên phim trường nữa. Dù gì đây là bộ phim điện ảnh thiên về tình yêu, hẳn không có quá nhiều động tác độ khó cao, duy mỹ là tiêu chí duy nhất.
Sau lần thứ tám Hạ Dương không dám nhảy khỏi xe, Diêu Phi bèn nhảy xuống xe, cô đi tới trước mặt Hạ Dương đang hoảng sợ để so chiều cao, rồi quay lại hỏi ý đạo diễn: “Tôi nhảy thay cô ấy cho, chúng tôi trông cũng xấp xỉ?”
Diêu Phi cao hơn Hạ Dương, chính diện hoàn toàn không giống. Hạ Dương là kiểu con gái rượu, còn Diêu Phi là kiểu đại mỹ nhân mắt ngọc mày ngài.
“Diêu Phi, cô đừng thể hiện nữa, hai người chênh lệch lớn vậy, sao cô thế cô ta được?” Thương Duệ đã quay bên kia xong nên mới tới đây xem tổ B quay phim. Nghe vậy, anh đứng phắt dậy: “Hạ Dương, có bậc thang hơn hai mươi phân thôi mà cô cũng sợ hả, cô ——”
“Hoá trang thử đi.” Tư Dĩ Hàn quan sát bóng lưng của Diêu Phi và Hạ Dương: “Cảnh nhảy xe không cần đứng thẳng, chiều cao không ảnh hưởng, hình thể của hai người chênh lệch không lớn lắm.”
Bên kia, Hạ Dương đang khóc lóc mắt đỏ hoe, tỏ vẻ yếu đuối bất lực: “Tại em sợ, em không vượt qua được nỗi sợ hãi của nội tâm.”
“Chênh lệch thế này mà chưa đủ lớn? Bóng lưng đó vừa nhìn đã biết không phải cùng một người.” Nghe được tiếng khóc, Thương Duệ lập tức bùng nổ: “Cô không vượt qua được nỗi sợ hãi thì người khác được hả? Người khác không sợ sao? Cô có chia một nửa cát xê đóng phim cho Diêu Phi không?” Cát xê của Hạ Dương cao hơn Diêu Phi.
Phó đạo diễn vội vàng đứng ra hoà giải: “Người tài phải làm nhiều, thiệt thòi là phúc mà. Anh Duệ, nếu chị Phi có thể đóng, vậy chúng ta ——”
Thương Duệ quay lại nhìn chằm chằm phó đạo diễn.
Phó đạo diễn bị nhìn đến mức sởn tóc gáy, nửa câu sau chỉ dám hỏi vòng vo: “Anh Duệ?”
“Vậy tôi chúc cậu phúc như Đông Hải.” Giọng Thương Duệ lạnh nhạt, anh nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Như thiên chi phúc, song phúc lâm môn.”
Phó đạo diễn: “...”
“Tôi đóng được.” Diêu Phi mở lời: “Hoá trang đi, quay xong kết thúc công việc.”
Cứ kéo dài mãi cũng không phải là cách.
“Chị Phi tuyệt vời.” Phó đạo diễn lập tức đi sắp xếp tổ nhóm.
“Chuyên viên trang điểm nắm chắc nhé.” Tư Dĩ Hàn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, mặc kệ Thương Duệ, anh ấy cầm bộ đàm lên và nói: “Tất cả các tổ chú ý nhanh lên, phải quay xong trước khi mặt trời lặn.”
Bây giờ Diêu Phi không muốn thấy con gái khóc, tiếng khóc làm cô nhức đầu lắm. Cô vỗ vai Hạ Dương: “Đừng khóc, điều chỉnh cảm xúc lại đi, quay xong cảnh này thì còn một cảnh khác nữa.”
Hạ Dương nhìn Diêu Phi, không đáp lại mà chỉ xoay người đi về phía xe bảo mẫu của cô ta.
Đạo diễn yêu cầu rất tỉ mỉ, vì sợ lộ phục trang, Diêu Phi phải thay sang bộ đồ khác. Thời gian rất gấp, Diêu Phi buộc phải quay một lần là qua. Ngồi vào vị trí phó lái, xe đạo cụ chậm rãi tiến tới trước.
Tốc độ xe vô cùng chậm, Diêu Phi điều chỉnh tư thế, nghe được tiếng “Action”. Cô đã xem đầy đủ kịch bản và thuộc hết lời thoại của mỗi người. Đẩy cửa xe ra, cô xoay người nhảy xuống xe, không mảy may do dự, nhảy cực kì quả quyết.
“OK! Qua, lần này rất tốt! Hạ Dương thay quần áo lên đây.” Đạo diễn cầm loa hô: “Nhanh chân lên.”
Không chuẩn bị quần áo cho thế thân nên chỉ có một bộ phục trang. Hạ Dương thay đồ, đồng thời Diêu Phi cũng đổi sang phục trang của mình. Cô và Hạ Dương còn có cảnh diễn tiếp sau. May là cô trang điểm rất nhạt, vì thế không cần phải trang điểm lại nữa.
Đổi ghế lái, tiếp tục quay. Sau đó Hạ Dương lại bị hỏng, làm chậm trễ một ít thời gian.
Trước khi trời tối, rốt cuộc họ đã hoàn tất cảnh cuối cùng. Diêu Phi vẫn đang hết sức lo lắng cho cảnh hôn ngày mai, bởi vậy khi quay xong cô không lập tức rời khỏi phim trường, mà châm một điếu thuốc và đứng trước xe đạo cụ ngắm nhìn bầu trời chiều ở nơi xa.
“Chị Phi.”
Diêu Phi ngước mắt, Hạ Dương đã thay xong quần áo của mình và đi tới: “Em xin lỗi chị, em thành thật xin lỗi chị về khoảng thời gian trước, là vì em có thành kiến với chị. Vậy mà hôm nay chị còn giúp em, em thật sự rất cảm ơn chị, đồng thời em cũng rất áy náy, lẽ ra em phải xin lỗi chị mới đúng.”
Diêu Phi luôn không quá thoải mái với cử chỉ lấy lòng của người khác, thả điếu thuốc xuống, cô nói: “À? Không sao, không có gì, đã qua hết rồi.”
“Sau này chúng ta sẽ là bạn bè chứ ạ?” Hạ Dương hỏi.
“Đúng vậy.” Diêu Phi nói.
“Cảm ơn chị.” Hạ Dương cười tiếp lời: “Em đi trước nhé.”
Hạ Dương rời đi, Diêu Phi tiếp tục nghĩ về cảnh hôn ngày mai. Không nghĩ ra nổi phải làm gì, cô cầm điếu thuốc đi đến xe bảo mẫu của mình. Mở cửa xe, cô bỗng thấy Thương Duệ đang dựa vào cửa sổ xe chơi game.
Thương Duệ đã đổi sang áo T-shirt đen và quần jeans màu lam, dựa vào chiếc ghế rộng, chân dài hơi cong lại và mở ra trông không hề buông thả. Ngón tay thon gầy đang đặt lên màn hình, đầu ngón tay trắng sáng.
“Sao anh lại ở trong xe tôi?” Diêu Phi lên xe, đóng cửa lại, nhìn khắp bốn phía, sợ bị người ta chụp được.
Bên này không có mạng, Thương Duệ đang chơi trò Shootout dành cho một người chơi, một người một súng bắn zombies. Anh điềm nhiên trả lời: “Tâm cơ của Hạ Dương kia rất sâu, cô cẩn thận đi, người ta nói hai câu là cô tin sái cổ rồi. Mai mốt cô ta lại gài cô nữa thì cô không biết mình sẽ chết thế nào đấy.”
“Xe anh đâu?” Diêu Phi bảo tài xế lái xe rồi hỏi: “Sao anh không về xe mình đi?”
“Chúng ta còn chưa tán gẫu xong chủ đề buổi trưa mà.” Thương Duệ kết thúc trò chơi, quay lại giao diện điện thoại, nhìn tài xế ở hàng trước qua kính chiếu hậu: “Lái đi. Hôm nay tôi ngồi xe cô về, tiếp tục chủ đề buổi trưa.”
“Tôi có đồ muốn tặng cho anh.” Diêu Phi không muốn tán gẫu mấy vấn đề riêng tư trong xe, cô và Thương Duệ hợp tác với nhau nên có thể trò chuyện về cảm nhận của nhau, nhưng những người khác sẽ không giống vậy. Trước mặt còn có tài xế và trợ lý, rất không thích hợp. Thoáng thấy góc của túi quà ở cốp xe, cô nhớ đến một chuyện, bèn rút túi ra đưa cho Thương Duệ.
“Gì vậy? Quà hả?” Thương Duệ thấy chữ H trên túi giấy, mi dày khẽ động, sau đó anh chăm chú nhìn Diêu Phi. Anh ngồi thẳng dậy, điện thoại di động được bỏ xuống chỗ ngồi bên cạnh.
“Ừ, quà.” Xem như là quà đi. Diêu Phi không thích mùi hương trên người Thương Duệ, nhưng lại không tiện nói thẳng. Lúc hai người diễn với nhau, Diêu Phi định bụng sẽ phá lệ tặng nước hoa cho anh, thay cho mùi hương cũ của anh: “Không biết anh thích gì, trong đó có ba mùi có thể lựa chọn, anh chọn ra một cái sử dụng đi.”
Diêu Phi tặng quà cho anh ư? Thương Duệ cụp mắt, trong đôi đồng tử đen bất giác tươi hẳn lên. Anh mở túi ra nhìn thử, bên trong là ba hộp quà được gói rất đẹp, có lẽ là nước hoa.
Anh ngửi thấy hương nước hoa thoang thoảng.
Thương Duệ đặt ngón tay lên túi, chậm rãi gõ xuống. Diêu Phi tặng anh nước hoa. Giơ ngón tay đang tựa trên cửa sổ lên, giả vờ khép lại rồi ấn lên môi, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn buông xuống, chân trời còn vương lại ánh nắng chiều tà chưa tan hẳn, tạo ra sự rực rỡ giữa trắng và đen. Hình bóng của Diêu Phi phản chiếu lên cửa kính xe rất xinh đẹp. Chốc lát sau, anh giấu kín hết mọi cảm xúc, quay sang đưa mắt nhìn Diêu Phi và hỏi với chất giọng hơi trầm khàn: “Diêu Phi, đây là—— quà gì?”
Tặng nước hoa có nghĩa là gì? Em muốn trên người anh có mùi hương em thích.
Một hàm nghĩa khác là: Em muốn thích anh.