Đọc được dòng chữ cuối cùng, Diêu Phi hơi sửng sốt, trả lời: “Tầng hai cũng có nước nóng.”
Thương Duệ: “...”
Diêu Phi: “Cũng vặn qua phải.”
Diêu Phi định gõ “chắc anh chưa bao giờ sử dụng”, ngẫm nghĩ rồi xoá bỏ, lại đánh ra câu khác: “Có thể nam nữ không giống nhau, cảm ơn nhiều.” Và gửi đi.
Tiếng gõ cửa vang lên, Diêu Phi đứng dậy, chợt nghe được âm thanh ngoài cửa: “Anh Duệ, đã sửa xong rồi, bọn em đi trước đây.”
Diêu Phi cầm quần áo sạch, ra ngoài thấy Thương Duệ đang đứng ở cửa phòng tắm hí hoáy với khoá cửa. Anh mặc T-shirt màu đen và quần đùi, chân vừa thẳng vừa dài. Thời tiết nắng nóng khiến vết trầy trên cánh tay anh đã kết vảy, làn da anh đen sạm đi, hai ngày qua phơi nắng làm da anh hơi thâm lại, không còn trắng như trước.
Mái tóc đen vẫn còn ướt, gương mặt góc cạnh, xương mày rất cao trông thật kiêu ngạo. Nhưng bây giờ anh đang cụp mắt, hàng mi đen dày đã làm suy yếu đi sự sắc sảo kia.
“Anh còn sử dụng nữa không?” Diêu Phi dừng bước.
“Không.” Thương Duệ quay lại nhìn qua. Hành lang tối om, hoàn cảnh thô sơ. Bầu không khí ngột ngạt, sàn nhà và bức tường cùng màu xám tro, có một cái cửa sổ nhỏ trong phòng tắm, bóng đèn còn là loại đơn sơ nhất và chỉ được treo bằng một sợi dây điện. Anh đứng trên nền xi măng đọng nước, trông kết cấu hệt như kiểu phim nghệ thuật. Ngón tay thon dài hiện rõ khớp xương vặn khoá cửa, sau hai lần vang lên tiếng “răng rắc”, anh nhướng mi: “Tốt hơn nên dùng chốt cài cửa, khoá không phải lúc nào cũng hiệu quả, vừa nãy tôi đã dùng cái khoá này đó.”
Diêu Phi: “...”
Được rồi, cô chỉ vặn một cái là nó mở ra liền.
Thương Duệ nhìn Diêu Phi, buông khoá cửa ra rồi quay người sải bước về phòng. Cửa phòng lúc mở lúc đóng, hành lang tranh tối tranh sáng, sau đó hoàn toàn chìm vào ảm đạm.
Diêu Phi vào nhà tắm, trong phòng vẫn đang toả hơi nóng, và không khí ngập tràn mùi cỏ cây nhàn nhạt, cuối cùng không còn là xạ hương nữa rồi. Vách tường ướt đẫm mang theo hơi ẩm. Trên ghế đẩu trong góc có đặt một cái hộp thoạt trông rất đắt tiền, bên trong đựng đầy đồ dùng rửa mặt, rực rỡ đủ loại.
Diêu Phi sửng sốt trước sự cầu kì của Thương Duệ. Cô nhìn chiếc túi mình mang theo, chỉ có một chai dầu gội và sữa rửa mặt, bỗng chốc cảm thấy mình thật sự không xứng làm nghệ sĩ chút nào.
Chốt then cài mới được lắp trên cửa với các dấu ốc vít còn mới toanh. Sự bảo hiểm được nhân đôi, chắc chắn sẽ không có ai mở nhầm ra nữa. Về phương diện tự bảo vệ mình, Thương Duệ xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.
Cô cài chốt vào, bật nước nóng rồi mới bắt đầu c ởi quần áo ra tắm.
Ban đầu vết thương trên cánh tay cô trông khá dữ tợn, nhưng thật ra nó chỉ là một vết xước rất mỏng mà thôi, nay vết thương đã biến thành một đường nhỏ màu nâu rồi. Lúc ngã xuống, quả thật Thương Duệ đã che chắn cho cô cực kì kĩ càng, ngoại trừ ở đây bị rớm máu thì cô hầu như không bị thương chỗ nào khác.
Tắm xong, Diêu Phi ra ngoài, lại bắt gặp cái hộp đồ dùng rửa mặt có vẻ khá đắt tiền của Thương Duệ, cô bèn vừa lau tóc vừa đi tới gõ cửa. Cửa lập tức được mở ra, tay Diêu Phi khựng lại giữa không trung, cô hơi lúng túng. Lùi lại một bước dài, cô chỉ về hướng phòng tắm: “Đồ của anh để trong đó sẽ dễ bị mất đấy. Ở đây nhiều người bị mất đồ lắm rồi, đồ mất sẽ không tìm về được đâu.”
Đoàn phim có bảo vệ, nhưng họ chỉ trông coi những món đồ lớn. Dân bản địa sẽ không dám lấy vì sợ rước hoạ vào thân. Tuy nhiên, với những món đồ nhỏ, chỉ cần họ không cạy cửa ăn trộm thì thông thường đoàn phim sẽ không truy cứu.
Diêu Phi mặc T-shirt màu trắng, tóc ướt đẫm xoã trên đầu vai thấm ướt một khối trên áo, loáng thoáng có thể thấy dây áo ngực màu đen của cô, rất mỏng và nhỏ.
Thương Duệ cố gắng dời mắt lên gương mặt cô, lông mày nhỏ nhắn và đôi mắt như hồ nước. Mắt cô vừa to vừa trong veo, sạch sẽ và rõ ràng. Da cô rất đẹp, nhưng hôm nay phơi nắng quá nhiều, sau khi cô tẩy trang hết thì nó ửng hồng trông hơi khác thường.
“Biết rồi.” Giọng Thương Duệ hơi khàn, anh nhanh chóng quét mắt xuống dưới hệt như chuồn chuồn lướt nước: “Cảm ơn, tôi sẽ đi lấy.”
Diêu Phi gật đầu, quay về phòng mình.
Hôm nay mặt trời quá gay gắt, Diêu Phi đã bôi kem chống nắng rất dày nhưng vẫn hơi cháy nắng. Gò má ửng đỏ, Diêu Phi thoa kem dưỡng ẩm lên và ngả lưng xuống giường đọc kịch bản.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô để kịch bản xuống, đứng dậy ra mở cửa. Lưu Man xách theo một cái túi màu xanh biếc, bưng nước trái cây vào rồi hỏi: “Bữa ăn tối chị muốn ăn gì? Lẩu, salad hay mì ạ. Em lấy cam cho chị nè.”
“Salad đi.” Diêu Phi nhận lấy cam, bóc một múi cắn vào làm chảy ra dòng nước chua ngọt dồi dào. Cô nhìn qua túi Lưu Man đang xách: “Em cầm gì vậy?”
“Em vừa đi đưa nước trái cây cho anh Duệ ạ, đúng lúc anh ấy có vài mỹ phẩm dưỡng da phải thanh lý nên đã quăng hết cho em.” Lưu Man lập tức lấy trong túi ra một bộ mặt nạ dưỡng ẩm, kem dưỡng ẩm phục hồi da sau rám nắng và bộ chăm sóc da dưỡng ẩm: “Em thấy chị không có mặt nạ dưỡng ẩm nào, em chia cho chị một nửa nè.”
“Thương Duệ cho em?” Diêu Phi liếc nhìn túi, muôn màu muôn vẻ khá là đầy đủ gồm hai bộ LAMER chưa khui và một đống đồ lỉnh kỉnh: “Thanh lý LAMER ư?”
Vậy anh quả là có tiền.
“Nghe nói do bên hợp tác đưa tới, mà anh ấy chưa dùng đến.” Lưu Man lôi từng món ra ngoài, nói: “Dù cơ địa da của chị rất tốt nhưng phơi nắng nhiều quá sẽ bị tổn thương, chị phải bảo vệ tốt cho da đó. Mặt nạ này có hiệu quả phục hồi da sau khi bị sạm nắng cực kì tốt nè, chị nhớ dùng nhá. Với lại chị phải bôi kem dưỡng phục hồi da sạm nắng thật dày nữa ạ.”
“Anh ấy cho em mà, chị dùng sẽ không thoả đáng lắm.” Diêu Phi không biết Thương Duệ đưa nhiều đồ qua như vậy làm gì: “Chị không cần đâu.”
“Nhiều lắm, em cũng không dùng hết, chị dùng thử cái này đi, chắc chắn sẽ hiệu quả hơn sản phẩm dưỡng ẩm cơ bản của chị đó ạ.” Lưu Man sốt sắng, vội vàng lấy ra hơn phân nửa đưa cho Diêu Phi: “Lát nữa em mang bữa tối lên cho chị, chị nghỉ ngơi thật tốt nha, em đi trước đây.”
Lưu Man xách túi, vui vẻ tung tăng ra ngoài.
Cô ấy nhận được điện thoại, đi lên thì được lĩnh một bộ LAMER, còn chuyện nào vui hơn chuyện này nữa chứ?
Cửa phòng được đóng lại, trong phòng khôi phục sự yên tĩnh.
Mục tiêu của những món này hết sức rõ ràng, đặc biệt là kem chống nắng và kem phục hồi sau sạm nắng. Lưu Man không phải phơi nắng, lúc ở phim trường cô ấy cũng chỉ một mực đứng trong bóng râm chờ đợi. Vì vậy, Diêu Phi buộc lòng phải suy nghĩ nhiều, nhưng cô không lập tức gửi tin nhắn cho Thương Duệ, bởi anh chính là kiểu miệng chó không thể khạc ra ngà voi.
Chắc chắn anh sẽ chẳng nói gì hay ho đâu.
Diêu Phi chụp hình gửi cho Tô Minh: “Nhị công tử kế bên phòng em cho Lưu Man đấy ạ, một bộ rất đầy đủ.”
Tô Minh và Thương Duệ khá thân, hẳn là chị biết Thương Duệ có ý gì.
Tô Minh nhanh chóng gửi tin nhắn hồi đáp: “Có lẽ cậu ấy muốn cảm ơn em đã giúp cậu ấy đóng phim, vì không tiện tặng ngay mặt em nên cậu ấy đã mượn tay Lưu Man. Lưu Man ở công ty đã khá nhiều năm, chắc em ấy cũng muốn giúp Thương Duệ chuyện này, em ấy đàng hoàng lắm, không có tâm tư xấu xa gì đâu. Sản phẩm này không phân biệt tuổi tác, cậu ấy tặng thì em cứ sử dụng đi, hiệu quả dưỡng ẩm và phục hồi không tồi đâu. Những người tặng đồ cho nhị công tử toàn là LP (*) cả đấy, thế này chưa là gì hết. Nghe nói hôm nay cậu ấy quay phim rất thuận lợi, nhờ có sự hỗ trợ của em đấy.”
(*) ý nói những doanh nghiệp hoặc nhà đầu tư hữu hạn.
Tô Minh: “Em bị thương hả? Nghiêm trọng không? Trên phim trường em phải cẩn thận nhé, họ không xài thế thân luôn chứ, độc ác quá rồi.”
Diêu Phi chụp hình vết thương ở cánh tay rồi gửi qua: “Không nghiêm trọng đâu chị, một vết trầy rất nhỏ thôi.”
Gần như trong phút chốc, Tô Minh gọi điện thoại tới.
Diêu Phi bắt máy: “Tổng giám đốc Tô.”
“Thế mà không nghiêm trọng? Vết sẹo lớn vậy mà!”
“Vết trầy của Thương Duệ còn lớn hơn em.” Diêu Phi đáp: “Cái đó không cần thiết phải dùng thế thân đâu chị, trông giả lắm. Hơn nữa trong đoàn phim của đạo diễn Vinh Phong hầu như không có thế thân đâu ạ.”
“Ông ấy tính ở lâu dài trong đoàn luôn hả?” Tô Minh đã biết tin Vinh Phong tới đoàn phim.
“Em không biết.”
“Em và ông ấy đã trò chuyện riêng với nhau chưa?”
“Chưa ạ.”
Tô Minh thở dài: “Đạo diễn lớn vậy khó trèo quá, thôi bỏ đi, bọn mình đừng nghĩ mấy chuyện xa vời thế nữa. Em có dự định sẽ đóng phim truyền hình không? Bên chị có một kịch bản dành cho vai nữ phụ. Cát xê cũng ổn, có thể vụt lên hàng sao đó. Nếu kí hợp đồng thì có lẽ tháng chín sẽ vào đoàn. Em quay xong ‘Giữa Hè’ thì có thể vào đoàn rồi.”
“Cát xê bao nhiêu ạ? Đạo diễn nào ạ?”
“Một tập ba trăm nghìn, phần diễn của em chỉ có hơn hai mươi tập thôi, khoảng sáu bảy triệu. Đạo diễn này từng quay một bộ là ‘Xuyên vào tiểu phi được sủng ái’, em lên tìm thử đi, rating cũng tạm ổn. Kiếm tiền khá nhanh đó, quay một tháng sẽ nhận được khoảng sáu bảy triệu rồi.” Tô Minh nói thêm: “Em cứ suy xét đi.”
“Em có thể đọc trước kịch bản không ạ?” Diêu Phi chưa từng đóng phim truyền hình.
“Được chứ, lát nữa chị gửi qua cho em.”
Diêu Phi cúp điện thoại, tìm kiếm bộ phim “Xuyên thành tiểu phi được sủng ái”. Mở tập một lên, cô vừa xem vừa bôi kem dưỡng ẩm phục hồi. Năm phút sau, Diêu Phi lặng lẽ chỉnh tốc độ nhanh gấp ba.
Mười phút sau, Diêu Phi tắt trang chiếu phim, cảm thấy não mình như bị trăm nghìn còn Husky giẫm đạp chạy qua. Nếu xem tiếp nữa, e là cô không quay nổi bộ “Giữa Hè” này luôn.
Tô Minh gửi tài liệu qua WeChat cho cô, Diêu Phi nhận tài liệu, dự định mấy ngày tới sẽ xem lại.
Phần diễn ngày mai khá nhẹ nhàng, hôm nay Diêu Phi đã thay thế tình cảm vào vai diễn, chỉ cần không phá hỏng cảm xúc, vậy ngày mai cứ theo đó diễn tiếp là được. Cô không tìm Thương Duệ tập diễn nữa, qua chuyện tối hôm qua, cô phát hiện tìm Thương Duệ tập diễn cũng chẳng có tác dụng gì. Cô sẽ không yêu Thương Duệ, không thể nảy sinh tình cảm, không gia tăng được gì cho diễn xuất của cô cả.
Diêu Phi ăn cơm xong, tập hai bài thể dục rồi đi ngủ.
Đúng năm giờ rưỡi, Diêu Phi thức dậy, cầm ly đi rửa mặt thì bất chợt đụng phải Thương Duệ đang đi ra khỏi nhà vệ sinh. Hiển nhiên Thương Duệ chưa tỉnh ngủ, mắt nhập nhèm ngái ngủ hờ hững lướt qua cô, anh đánh ngáp trong điệu bộ không tập trung.
Ngáp được một nửa, anh cố kìm lại, vừa dừng bước nhìn chằm chằm vào Diêu Phi.
“Chào buổi sáng.” Diêu Phi chủ động chào hỏi, thấy Thương Duệ cứ nhìn mình, nhưng cô không biết anh đang nhìn cái gì. Diêu Phi cũng không có chuyện để nói, bèn ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chạy bộ không?”
Thương Duệ nhíu mày, hắng giọng, tuy vậy giọng nói vẫn có chút lơ mơ và khàn khàn: “Cô mời tôi chạy bộ hả? Mấy giờ?”
“Năm rưỡi.” Diêu Phi rửa mặt, lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra: “Tôi sẽ chạy đến sáu rưỡi rồi về, nếu anh buồn ngủ thì ——” cứ tiếp tục ngủ đi, đừng để ý tới tôi.
“Tôi đi thay quần áo đã.”
Diêu Phi lau mặt sạch sẽ rồi về phòng thay quần áo. Lúc cô ra ngoài, Thương Duệ đã ăn mặc tươm tất. Áo khoác chống nắng có mũ màu trắng, quần đùi đen dài đến đầu gối, mang giày thể thao trắng, đeo kính râm, anh đang khom lưng gắn miếng đệm lên đầu gối: “Đi.”
Năm rưỡi sáng đoàn phim hoàn toàn yên ắng, chỉ có dì đang bận bịu ở phòng bếp. Diêu Phi và Thương Duệ chạy ra khỏi khách sạn dọc theo con đường phía trước với tốc độ đều đều. Hiếm có một ngày trời râm và không có nắng như hôm nay. Mây đen lơ lửng trên biển, gần như nối liền với đại dương.
“Tối qua sao cô không tới tập diễn?” Thương Duệ chạy bên cạnh Diêu Phi, giọng nói chậm rãi và trầm thấp trong tiếng thở hổn hển.
“Cảnh quay hôm nay rất đơn giản, không cần tập.” Diêu Phi quay qua nhìn Thương Duệ, không biết anh hỏi thế có dụng ý gì: “Có chỗ nào anh cảm thấy không nắm bắt được không?”
“Cô nghĩ khi quay phim, nếu muốn nhanh chóng nhập vai thì mình nên làm thế nào?” Thương Duệ hất hàm, vẫn đang đeo kính râm, độ cong của đôi môi mỏng thoạt trông không hề khiêm tốn như đang hỏi xin ý kiến.
“Quên đi bản thân, biến mình thành nhân vật.” Diêu Phi chậm chân lại, chỉ cần Thương Duệ không mỉa mai thì cô có thể bình tĩnh hoà nhã gẫu chuyện với Thương Duệ.
“Cô có quên đi bản thân không?” Thương Duệ tháo kính râm xuống, khép lại bằng một tay rồi bỏ vào túi quần đùi, đoạn anh nhìn sang Diêu Phi.
“Ý cô là khi nào?” Vẫn là bãi biển nơi họ dừng chân lần trước, Diêu Phi dừng bước ngắm nhìn mặt biển xa xăm. Cô lấy nước ra uống một hớp và đưa một chai khác cho Thương Duệ. Lúc ra ngoài, Thương Duệ vô cùng tự giác không mang theo nước, Diêu Phi nể tình ngày hôm qua anh tặng mỹ phẩm dưỡng da nên lại lấy giúp anh một chai.
“Buổi quay phim hôm qua.” Thương Duệ đứng bên kia mở nước uống một ngụm, hầu kết chuyển động, anh nhìn Diêu Phi chăm chú: “Lúc cô nhìn tôi, cô đang suy nghĩ điều gì?”
Diêu Phi biết anh đang nói đến lúc nào.
Cô đang nghĩ đến những hối tiếc còn dang dở của mình. Phương thức cô sử dụng thuộc trường phái biểu diễn, từ lâu đã không còn là phái trải nghiệm rồi. Cách quên đi bản thân để mau chóng nhập vai chỉ dành cho những người có nền tảng kĩ thuật diễn xuất tệ hại như Thương Duệ thôi, chứ không bao gồm bản thân Diêu Phi.
“Tôi đang nghĩ, làm thế nào để tôi có được nó (*).” Diêu Phi cầm bình nước tiếp tục chạy về phía trước.
Thương Duệ sững người, sau đó anh khẽ nhướng môi, nở một nụ cười tươi rói. Can đảm thật nhỉ, trực tiếp thăm dò vậy luôn à? Cô đang thử dò xét sao? Cứ như ném thẳng quả bóng vào mặt anh ấy.
Anh sải chân đuổi theo Diêu Phi, tay nắm thành quyền che miệng ho khẽ. Anh cố gắng ghìm nụ cười, rồi quay sang nhìn và hỏi Diêu Phi một câu đầy sâu xa với giọng điệu cực thấp: “Cô nghĩ mình sẽ có được anh ấy (*) bằng cách nào? Cô có kế hoạch gì chưa?”
(*) Trong tiếng Trung thì它 (nó) và他 (anh ấy) có cách đọc giống nhau đều là /tā/. Bên trên Diêu Phi dùng từ 它, ý nói về những hối tiếc của mình, nhưng Thương Duệ lại nghĩ là nhân vật nam chính trong phim (aka ảnh đó mọi người =]]). Vì vậy, Thương Duệ hiểu lầm, nên đoạn dưới ảnh dùng từ 他 này để hỏi lại Diêu Phi (ý ổng là tưởng chị này đang ngầm tán tỉnh ổng đó =]]])