Nhập Vai - Chu Nguyên

Chương 37




Thương Duệ đứng ngược sáng, ngũ quan của anh góc cạnh và rõ nét, xương lông mày trông khá bướng bỉnh, thêm sống mũi cao thẳng. Anh mím đôi môi mỏng tạo thành một độ cong kiêu ngạo, nhìn Diêu Phi từ trên cao xuống.

“Tôi không phải là Vinh Phong đâu.” Anh ghìm giọng, nói một cách đầy thâm ý: “Nam nữ tôi đều không mở cửa đâu đấy.”

“Sáng mai chúng ta có cảnh quay chung, anh đã thấy thông báo chưa?”

“Ừ.” Thương Duệ đút một tay vào túi, cụp mi xuống, khoé môi dần dần mỉm cười xa xăm: “Sau đó?”

“Anh không cần tập thoại à?” Diêu Phi muốn đập kịch bản vào mặt Thương Duệ lắm, nhưng đập xong thì cô sẽ không tài nào gánh nổi hậu quả mất. Thứ người như Thương Duệ sao xứng đáng làm diễn viên chứ?

“Cô tìm tôi để tập thoại?” Thương Duệ nhìn Diêu Phi bằng ánh mắt rất quái lạ. Tóc cô chưa được sấy khô, ướt đẫm buông lơi. Áo phông trắng bị thấm ướt một khoảng nhỏ làm hiện rõ khung xương gầy gò mảnh mai, và đôi mắt sáng trong không nhiễm bụi trần.

Thương Duệ đã vào đoàn quay phim được một ngày. Anh đang quay phân cảnh với những diễn viên khác ở tổ B, còn bị Vinh Phong chỉ vào mũi la mắng. Anh cho rằng Diêu Phi không biết chuyện này vì Diêu Phi đang quay phim ở tổ A. Hai phim trường cách nhau khá xa.

Họ đã đến đây gần một tuần, Diêu Phi ngoài việc sáng nào cũng chỉ biết nói một câu chào buổi sáng rồi đặt bữa sáng cho họ ở cửa, thì hầu như không nhìn thấy cô đâu cả.

“Vào đi.” Thương Duệ tránh khỏi cửa, xoay người cất bước vào trong: “Ăn tối chưa?”

Căn phòng của Thương Duệ lớn hơn Diêu Phi đôi chút, ở cửa ra vào chất đầy vali, trong phòng nức mùi thơm thức ăn. Trong phòng có một cái bàn nhỏ và hai món ăn đang được đặt ở trên đó, tôm xào trứng chiên và cải xào. Cải xào thoạt trông rất hấp dẫn, màu rau xanh biếc tươi mới. Thương Duệ không đoái hoài gì đến ăn uống nên đũa và chén đều sạch sẽ.

“Chưa ăn, tôi không ăn cơm tối mấy.” Diêu Phi không nhìn bữa cơm trước mắt, không đói bụng và cũng chẳng có hứng thú gì.

“Đóng cửa lại.” Thương Duệ không quay đầu. Anh kéo ghế, ngồi xuống, lấy chén đũa sạch rồi bới ra nửa chén cơm thập cẩm (*) và đặt ở đối diện: “Ăn xong hẵng tập, tôi đói rồi.”

(*) Cơm thập cẩm là cơm được chế biến bằng cách sử dụng nhiều loại ngũ cốc khác nhau, sau khi kết hợp hợp lý các chất dinh dưỡng rồi nấu lên.

Diêu Phi thầm nghĩ, biết quan tâm người khác quá nhỉ.

Thương Duệ vốn chẳng muốn ăn, dù là ai bị la mắng nguyên một ngày cũng sẽ không dễ chịu chút nào. Kĩ thuật diễn xuất của anh kém, anh diễn không có hồn, diễn xuất của anh cứng như gỗ không xứng được vào đoàn, anh chính là một cái bình hoa, trừ gương mặt ra thì cái gì cũng tồi tệ. Thương Duệ từng thấy vô số người mắng anh như thế trên mạng, anh những tưởng nghe nhiều sẽ chai sần, thế nhưng bị người ta mắng ngay mặt quả là rất khác.

“Hai ngày nay quay thế nào?” Thương Duệ vô cảm cầm đũa lên, chỉ vào phần đối diện: “Của cô đó, nước có ga có thể điều chỉnh tâm trạng, ăn đi.”

Anh đã xem kĩ năng diễn xuất của Diêu Phi, quả thật vô cùng tinh xảo, cô chính là một diễn viên trời sinh. Nhóm diễn viên trong đoàn phim đều thua xa cô, bởi vậy Tư Dĩ Hàn và Vinh Phong tuyệt nhiên sẽ không mắng cô.

“Cũng tạm.” Diêu Phi kéo ghế ra ngồi xuống, quả thật uống nước có ga có thể giải toả tâm trạng không tốt: “Cảm ơn.”

Thôi, tập diễn trước rồi bồi dưỡng tình cảm sau. Bằng không, với gương mặt đó của Thương Duệ thì cô đã lật bàn ngay lập tức rồi, sao có thể sản sinh tình yêu được? Vừa nãy, lúc Thương Duệ nhìn cô từ trên xuống và mỉa mai cô nửa đêm gõ cửa phòng nam diễn viên, Diêu Phi thật sự chỉ muốn quay đầu bỏ đi thôi.

Có thể được làm diễn viên, quy tắc mà Diêu Phi đặt lên hàng đầu là sự chuyên nghiệp, thế nên cô không thể bỏ đi được.

Dẫu cho người đối diện là chó, đạo diễn cũng sẽ bắt cô phải có tình cảm, còn cô phải liều mạng đi tìm anh để tăng tiến tình cảm. Nảy sinh tình cảm với anh? Đây có lẽ là chuyện khó khăn nhất mà Diêu Phi gặp kể từ khi làm diễn viên tới nay.

Diêu Phi không thích ăn cơm thập cẩm cho lắm bởi cô cảm thấy nó hơi lạt miệng, khó thể nuốt trôi được. Cô để kịch bản xuống, kéo ghế ngồi ở đối diện. Máy điều hoà trong phòng được mở rất thấp.

“Máy điều hoà phòng anh bao nhiêu độ vậy?”

“17.” Thương Duệ gắp một con tôm, nhìn Diêu Phi: “Lạnh à?”

“Ngày mai bên ngoài là bốn mươi độ, trường quay không có máy điều hoà, hơn nữa còn diễn ngoài trời.” Diêu Phi nhắc nhở anh: “Nhiệt độ trong phòng anh quá thấp, ra ngoài sẽ không thích ứng được, có thể sẽ lại bị cảm nắng đấy.”

“Vậy sao?” Thương Duệ nhìn Diêu Phi, câu thô tụ c đến môi thì lại bị nuốt trở vào. Anh nghiến răng: “Ngày đầu tiên bị trúng nắng là vì tôi bị cảm, tôi không yếu nhớt vậy đâu. Hôm nay tôi đã khoẻ mạnh, thích nghi rất tốt.”

“Nhiệt độ hôm nay cao nhất là bốn mươi lăm, bốn mươi độ và bốn mươi lăm độ khác nhau rất lớn.” Lò lửa bình thường và lò đốt thi hoàn toàn khác biệt đấy. Diêu Phi ăn một miếng cơm thập cẩm, cơm ngon và thơm một cách lạ thường, không phải là loại cô hay ăn. Diêu Phi lại gắp thêm một món vào chén cơm, đồng thời nhắc nhở cậu chủ lớn luôn được yêu chiều: “Hơn nữa cảnh quay ngày mai phải kéo dài ở ngoài trời, anh không thích nghi trước thì sẽ không chịu nổi đâu.”

Thương Duệ cầm hộp điều khiển của máy điều hoà lên chỉnh nhiệt độ đến hai mươi lăm, trong phòng bỗng chốc nóng hôi hổi.

“Nóng vậy thì sao tối ngủ được?”

“Hai ngày nay tôi không bật điều hoà.” Diêu Phi gắp một miếng cải, xào vừa chín tới, mùi vị rất nhạt, không chứa nhiều dầu, vừa giòn vừa thơm, cứ như cái mình ăn vốn không phải cải xanh, “Nhịn chút là qua, mệt mỏi thì có thể ngủ được thôi.”

Thương Duệ khẽ giật môi, rốt cuộc không nói thành lời.

Tranh luận vấn đề này với một người sáng sớm hay mặc áo tay dài ra ngoài chạy bộ thật chẳng có ý nghĩa gì. Diêu Phi có thể chịu được nhưng người khác không thể chịu đựng nổi đâu, tuy vậy anh cũng không chỉnh lại nhiệt độ.

Thói quen ăn cơm của hai người khá giống, không thích nói chuyện nên họ mau chóng ăn xong bữa. Diêu Phi dọn dẹp đồ ăn một cách tự nhiên, còn Thương Duệ đứng dậy đi tới dưới máy điều hoà kéo áo đã mướt mồ hôi ra phe phẩy.

Điện thoại di động “ting” một tiếng. Anh cầm lên, thấy là tin WeChat của Thái Vĩ: “Cậu chủ, ăn miếng cơm đi, không thì cơ thể cậu sẽ không chịu nổi đâu.”

“Ăn xong rồi, tới thu dọn đi.” Thương Duệ nhắn lại, gõ chữ: “Diêu Phi đến tìm tôi tập thoại cho cảnh ngày mai, anh đi vào đừng nói gì lung tung đấy.”

Thái Vĩ: “!!!!”

Thái Vĩ: “!!!!”

Thái Vĩ: “Cậu thật sự muốn quay tiếp à? Đạo diễn Vinh chửi ác thế mà, cậu chịu nổi sao?”

Đã vào đoàn rồi, sao anh có thể đi được?

Thái Vĩ: “Cậu chủ à, cậu mà cũng tập thoại với diễn viên khác cơ á!! Cậu biết tập thoại ư! Có phải cậu bị nhập rồi không, cậu không sao đấy chứ? Cơ thể không khoẻ hả?”

Cút đi.

Thương Duệ: “Nói nhảm quá vậy, mau lại đây lấy chén đũa đi đi. Tiếng tăm của tôi kém, bị chửi bới thậm tệ thế kia cũng nhờ một nửa công lao của anh đấy.”

Diêu Phi vừa dọn xong chén đũa thì cửa phòng được mở ra từ bên ngoài. Thái Vĩ vội bước tới đón lấy chén đũa, đang định khách sáo vài câu với Diêu Phi, anh ta bỗng ngẩng đầu nhìn lên máy điều hoà: “Anh Duệ, máy điều hoà bị hư rồi hả? Sao nóng quá vậy!”

“Không hư.” Thương Duệ xua tay: “Đi đi.”

“Thuốc bắc mà bác sĩ kê, tôi đã nấu và để ở cửa cho cậu, lát nữa cậu nhớ uống đó.” Thái Vĩ đặt bình giữ ấm lên cửa hộc tủ: “Diêu Phi, cô có muốn uống không? Gia tăng sức chịu đựng.”

“Không cần, sức chống chịu của tôi vô cùng tốt.” Diêu Phi từ chối uống thuốc bắc.

Chứng kiến cảnh dù trong phòng nóng nực đến vậy nhưng Diêu Phi lại không hề chảy một giọt mồ hôi mà vẫn là điệu bộ lạnh ngắt đó, Thái Vĩ bèn gật đầu rồi cầm đồ ăn ra ngoài và đóng cửa lại.

“Bắt đầu từ đâu đây?” Thương Duệ cầm kịch bản, ngồi lại vào chỗ vừa ăn cơm.

Diêu Phi rút khăn giấy lau bàn sạch sẽ, ném vào thùng rác rồi lật kịch bản: “Đọc thoại trước đã, được không? Cảnh ngày mai, từ chỗ tương phùng.”

Lời thoại khi hai người tái ngộ không nhiều mấy, chủ yếu là cảm xúc. Cả hai bất ngờ gặp lại nhau trong hoàn cảnh chiến tranh loạn lạc, tình cảm nồng nhiệt bắt đầu tuôn trào một cách lặng lẽ.

Thương Duệ chưa từng có kinh nghiệm tập thoại riêng với diễn viên nữ, dù gì quá nhiều nữ diễn viên nửa đêm gõ cửa phòng anh lấy danh nghĩa để tập thoại, kết quả chỉ muốn bò lên giường của anh mà thôi. Nếu không phải là Diêu Phi, anh thậm chí còn chẳng thèm mở cửa. Ai biết ta sẽ phải đối mặt với điều gì khi mở cửa chứ? Đặt sẵn camera chờ anh mở cửa, lập tức toàn bộ mạng sẽ lên bài ngay. Một cô nào đó đã vào phòng Thương Duệ, trải qua đêm xuân. Một cô nào đó và Thương Duệ công khai tình yêu, phim giả tình thật, chiến đấu mãnh liệt cho tình cảm.

Ra khỏi phim trường, Thương Duệ ít khi qua lại với diễn viên nữ, những scandals chỗ nào cũng có đó đáng ghét quá rồi.

“Được.” Thương Duệ cầm kịch bản lên thoại lời.

Lời thoại vào lần đầu tiên gặp lại không nhiều, trái lại Thịnh Thời đa phần biểu hiện qua nét mặt và ngôn ngữ tay chân. Diêu Phi phối hợp với lời thoại của Thương Duệ, đồng thời muốn nhập tâm vào đó, tuy vậy cô phát hiện mình hoàn toàn không hoà hợp được.

Cảm xúc của Thương Duệ không đúng, và cả cô cũng không nốt. Cô nhìn vào mặt Thương Duệ, thật sự không tài nào nhập vai nổi.

Hai người thoại ba lần, lần sau lại càng tệ hơn lần trước.

“Anh từng làm tiểu sử về nhân vật chưa?” Diêu Phi nắm kịch bản, không khỏi hỏi: “Là toàn bộ hình tượng của Thịnh Thời đó, trong kịch bản và cả ngoài kịch bản.”

“Biên kịch làm cho tôi rồi.” Thương Duệ mở chân ngồi trên một cái ghế không cao, chống khuỷu tay lên đầu gối và nhìn chăm chú vào Diêu Phi đối diện: “Sao hả?”

“Anh không tự làm sao?” Diêu Phi nghe được lời thoại của Thương Duệ thì đã muốn xoay người bỏ đi ngay. Cô chưa từng thấy học sinh nào dốt nát đến vậy: “Tôi phải thảo luận hình tượng với anh đã.”

“Trong vali phía sau cô, trên cùng có một xấp đó. Tại sao tôi phải làm những thứ này?” Thương Duệ dựa lưng ra sau, cầm kịch bản quạt gió: “Có vấn đề gì, cô cứ nói thẳng đi.”

“Cảm xúc của anh kém hơi xa, đó không phải vấn đề về diễn xuất của anh mà vì anh không hiểu rõ nhân vật.” Diêu Phi không đi lấy bản thảo đã viết sẵn hình tượng nhân vật bởi không cần thiết: “Tiểu sử nhân vật cần diễn viên tự làm, dù gì người đứng diễn trước ống kính là diễn viên, biên kịch chỉ có thể cung cấp thứ có sẵn trong kịch bản thôi. Những chuyện này lúc đi học thầy cô đã dạy rồi mà, chẳng phải anh tốt nghiệp Điện ảnh Bắc Kinh sao?”

“Cô tìm hiểu tư liệu của tôi à?” Thương Duệ nhướng môi, cuối cùng cầm một điếu thuốc lên ngậm lấy rồi nghiêng đầu châm lửa: “Nếu cô không chịu được mùi khói thì ngồi xa chút đi, không mấy ai biết tôi học diễn xuất ở khoa chính quy đâu đấy.”

Anh hãnh diện lắm à?

“Anh hiểu thế nào về hình tượng của Thịnh Thời? Anh cảm thấy lúc gặp lại thì Thịnh Thời có tâm trạng ra sao?” Diêu Phi cầm kịch bản nhìn Thương Duệ, sợ anh nổi giận lật bàn không chịu làm nữa: “Hợp tác cần phải giao tiếp vậy đấy, anh Duệ à.”

Lần đầu tiên Diêu Phi gọi anh là anh Duệ.

Im lặng khoảng nửa phút, Thương Duệ dụi thuốc lá vào gạt tàn rồi lại cầm kịch bản lên: “Gặp lại người thương đã xa cách từ lâu thì có thể nghĩ gì được nữa? Chắc hẳn là muốn ôm cô ấy, muốn ngủ với cô ấy, muốn đi đến trước mặt cô ấy, muốn được ở ngay bên cạnh cô ấy?”

“Tôi nói thẳng nhé, mong anh đừng tức giận.”

“Nói đi.” Thương Duệ ngước mắt nhìn chăm chú vào Diêu Phi. Lúc Diêu Phi bàn về vai diễn thì trông vô cùng thu hút. Cô thật sự muốn thảo luận về cách diễn với Thương Duệ. Cô giơ tay lên cột mái tóc đã khô bằng sợi dây chun trên cổ tay, tuỳ ý kéo nó lên để lộ ra phần cổ trắng trẻo. Cô ngồi đối diện, ánh mắt tỏ ra nghiêm túc và tập trung.

“Thịnh Thời là một người rất kiêu ngạo, lúc diễn anh đừng nhớ mình đang diễn vai Thịnh Thời, mà phải nhập tâm vào, rằng anh chính là Thịnh Thời. Năm anh mười ba tuổi, ba mẹ ly hôn, sau đó mẹ qua đời và anh cảm thấy đó là trách nhiệm của ba. Anh hận ba mình, nhưng lại không thể làm gì bởi lẽ trên thế gian này anh chỉ còn lại mỗi ba. Anh phản nghịch là vì hận ông ấy, muốn trừng phạt ông ấy và cũng muốn gây được sự chú ý của ông ấy. Anh vừa kiêu hãnh vừa nhạy cảm, nhốt mình trong một lớp vỏ bọc dày cộm.”

“Mấy thứ đó có trong kịch bản à?” Thương Duệ lật kịch bản tạo ra tiếng động khá lớn: “Ở đâu vậy?”

“Dựa theo hình tượng nhân vật.” Diêu Phi tiếp tục: “Thêm vào đó, năm mười sáu tuổi, tại sao Thịnh Thời lại học kém, phản nghịch và thể hiện rõ sự thù địch với mẹ con Hạ Dao, trong kịch bản có tóm lược là do mẹ, ba mẹ ly hôn và tình cảm của ba Thịnh Thời cùng với mẹ của Hạ Dao. Với lại, anh cảm thấy tại sao Thịnh Thời phải vậy? Lúc anh học cấp ba, anh từng phản nghịch chưa? Nguyên nhân anh phản nghịch là gì? Lúc anh học cấp ba có từng thích ai chưa? Sau này gặp lại thì tâm trạng của anh thế nào?”

Khi còn học trung học, Thương Duệ không phản nghịch. Trước năm mười tám tuổi, anh luôn sống theo nền nếp cũ, là một cậu con trai ngoan ngoãn trong mắt ba mẹ, trừ thỉnh thoảng đi theo Du Hạ đánh nhau thì hầu như anh là học sinh giỏi trong mắt các giáo viên.

Thời kì phản nghịch của anh bắt đầu vào năm mười tám tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học.

Nhà Du Hạ xảy ra bất trắc, anh muốn xin ba mẹ giúp đỡ. Đó là lần đầu tiên ba mẹ từ chối anh, thành ra anh làm trận làm thượng với ba mẹ mình, kéo số điện thoại của anh trai vào danh sách đen, dần nảy sinh nghi ngờ với thế giới mà mình đã sinh sống suốt mười tám năm qua.

Sau đó Du Hạ đi Anh, còn Tư Dĩ Hàn bay về hướng những đám mây.

Sau một đêm, chỉ còn lại mình anh ở nguyên tại chỗ.

Anh đứng sau con đường ở trường học và nhìn lên bầu trời, bầu trời trong xanh ấy trống trải khôn cùng, thậm chí chẳng có nổi một đụn mây. Thế giới của anh đầy ắp hoang vu, anh là một người cô độc. Từ đầu đến cuối anh đều ở bên ngoài thế giới của người khác, dù có anh hay không thì thế giới này sẽ chẳng mảy may thay đổi và tất cả mọi người sẽ không bao giờ biến hoá.

Anh trai từng tranh luận với anh về tầm quan trọng của tiền bạc, và có nói một câu rằng nếu không có tiền, những người như anh có lẽ sẽ chẳng có được một người bạn nào.

Khi đó Thương Duệ ngây thơ phản bác, sao thế được? Du Hạ sẽ không quan tâm liệu anh có tiền hay không, họ sẽ mãi ở cùng nhau. Suy cho cùng, họ đã quen biết nhau từ thuở năm tuổi, chơi với nhau từ nhà trẻ đến tiểu học rồi cấp hai cấp ba, họ là bạn ngồi cùng bàn và là bạn bè thân nhất.

Du Hạ bay đi, đó là lần đầu tiên anh biết được mình nhỏ bé và bất lực đến nhường nào.

Vào đại học, anh liều mạng kiếm tiền, thật ra anh chống đối thế giới này chỉ trong khoảng thời gian hết sức ngắn ngủi, bởi lẽ bản chất thương nhân của anh đã khắc vào gene rồi. Anh nhanh chóng hiểu ra nguyên tắc của thế giới này, hiểu ra quy luật rằng lợi ích đứng trên tất thảy. Anh học cách trở thành một người trưởng thành mà không cần bất cứ ai chỉ dạy. Lúc anh và Du Hạ gặp lại nhau không trào dâng quá nhiều cảm xúc. Sau khi Du Hạ về nước, họ lại liên lạc với nhau.

Lần đầu tiên gặp mặt, Thương Duệ mang cho cô ấy hai ly trà sữa mà họ thường mua lúc còn học cấp ba, tuy nhiên Du Hạ muốn giảm cân nên chỉ uống một miếng. Còn Thương Duệ bị Thái Vĩ đuổi theo càu nhàu đòi anh phải giảm cân, nếm được một chút thì hai ly trà sữa đó phải kết thúc cuộc đời trong thùng rác. Lúc không còn đi học thì họ không có chuyện gì để phải giấu nhau. Khi họ trưởng thành, guồng sống không giống nhau nên cũng chẳng có tiếng nói chung. Họ vẫn là bạn bè, thật ra ban đầu họ cũng chỉ là bạn mà thôi.

Du Hạ cần tìm nhà đầu tư, anh thì đang có tiền. Anh bỏ tiền đầu tư cho phim điện ảnh của Du Hạ, anh biết Phim ảnh Hạ Minh. Anh nâng đỡ IP của Du Hạ lên hàng đầu trong ngành.

Những gì anh trai từng nói đều đang ứng nghiệm với họ.

Thậm chí anh chẳng hề thất vọng, mà chỉ cảm thấy thế giới này chính là vậy. Mỗi người đều có bảng giá, mỗi một phần tình cảm đều được công khai kê giá.

Thế nhưng, theo lời Diêu Phi, anh là người tự đại, không cam lòng và chất chứa một số hận thù mãi mãi không thể nào nguôi ngoai. Dù anh không thừa nhận nhưng quả thật anh từng bị vứt bỏ. Không ai đúng ai sai, anh cũng không đổ lỗi cho ai.

“Tôi không có thời kì phản nghịch.” Thương Duệ lại rút ra một điếu thuốc, châm lên. Anh hút một hơi, làn khói trắng quanh quẩn trên đôi môi hơi hồng rồi bay biến vào không trung. Mắt hoa đào hơi nheo lại và nhìn chăm chú vào Diêu Phi một cách sâu xa: “Không phải tập thoại à, cô nói đến tôi làm gì? Cô tò mò về tình sử của tôi thế sao? Sao nào? Có hứng thú với tôi hả?”

Không phải đến nay anh luôn trong thời kì phản nghịch sao?

Diêu Phi tự động lờ đi lời phản bác của anh, chỉ bàn về kịch bản.

“Chúng ta đang thảo luận về tính logic của hình tượng nhân vật. Nếu Thịnh Thời thật sự dám liều mạng, vậy tại sao phải xa cách mười năm? Anh ấy mua không nổi vé máy bay ư? Tại sao không gặp lại nữa? Thậm chí Thịnh Thời và Hạ Dao từng có cơ hội gặp mặt. Ở trang thứ sáu mươi lăm trong kịch bản của tôi có đoạn nhớ lại, Hạ Dao nói cô ấy và Thịnh Thời đã từng sống cùng thành phố suốt nửa năm nhưng họ chưa bao giờ gặp mặt.” Diêu Phi hỏi: “Kịch bản của chúng ta chắc không khác nhau mấy nhỉ. Tại sao họ không gặp nhau? Không dám, không sẵn lòng hay vì căm hận? Trong kịch bản có rất nhiều khoảng lặng, hẳn là để những cảm xúc ấy được phát huy, vậy nên tiết tấu lời thoại của anh hơi có vấn đề.”

Thương Duệ cau mày cầm kịch bản của Diêu Phi lên, lật đến tờ thứ sáu mươi lăm và nhìn thấy có một câu rất sơ lược. Đoạn này cũng có trong kịch bản anh, vì anh lật kịch bản của mình và tìm thấy được đoạn đó.

Thương Duệ vừa đọc kịch bản vừa hút thuốc lá, ngón tay thon dài nổi rõ khớp xương đang kẹp một điếu thuốc màu trắng. Khói thuốc lượn lờ, từ từ tan vào khoảng không.

Anh cụp mắt, lông mi dài tạo ra một bóng mờ ở dưới mắt.

Nếu Thương Duệ bị câm, vậy anh sẽ thật sự hoàn hảo, bởi anh có vẻ ngoài cực kì điển trai.

“Vậy còn cô? Cô có tình cảm gì với Thịnh Thời? Cô có yêu Thịnh Thời không? Hình tượng nhân vật của cô được mở rộng đến đâu? Cô từng phải lòng ai chưa?” Thương Duệ giãn mày, ngước nhìn chăm chú vào Diêu Phi, vì hút thuốc lá nên giọng anh hơi khàn: “Yêu bao nhiêu? Gặp lại được anh ta thì cô muốn làm gì?”