Vinh Phong vốn dự định qua đây nán lại hai ngày thôi, kết quả khi quan sát Diêu Phi diễn hai cảnh thì ông quyết định không đi nữa.
Vì vậy, ông đóng quân trong đoàn phim của Tư Dĩ Hàn, làm một nửa đạo diễn.
“Cậu biết Thẩm Thành không?” Vinh Phong lật xem kịch bản “Giữa Hè”. Ông nhanh chóng nhìn lướt qua kịch bản, kịch bản tốt hơn ông tưởng. Ông rít một hơi thuốc.
“Là đạo diễn của Hàn Đao Hành.”
“Cách đây nhiều năm trước, trong bữa cơm với một đạo diễn Hong Kong, tôi và Thẩm Thành đều ở đó, anh ấy uống hơi quá chén và đã gào khóc trên bàn rượu, còn nói xin lỗi Diêu Phi.” Trước kia Vinh Phong hoạt động ở Hong Kong, Thẩm Thành là đạo diễn Hong Kong, hai người cùng ở trong giới nhưng chưa bao giờ hợp tác và cũng chẳng liên lạc gì với nhau, “Lúc ấy tôi nghĩ anh ấy có quan hệ gì với Diêu Phi nữa chứ.”
Tư Dĩ Hàn: “... Vậy ông có biết lúc Diêu Phi quay Hàn Đao Hành mới bao lớn không? Thẩm Thành có bệnh thích trẻ con à? Thảo nào mới đầu ông không cho tôi kí hợp đồng với Diêu Phi.”
“Không cho cậu kí hợp đồng không phải vì cái này, tôi không thèm để ý đến cuộc sống riêng tư của nữ diễn viên, nữ diễn viên từng trải có kinh nghiệm sẽ vào vai tốt hơn, tôi chỉ thích quay phim với phụ nữ trưởng thành mà thôi. Chủ yếu là nếu cậu kí với cô ấy thì sẽ tổn thất rất lớn, tôi chỉ đang suy tính cho sự an toàn về tài sản của cậu thôi, nhưng tôi không ngờ người nhà họ Thương sẽ nhúng tay vào. Thằng nhóc Thương Duệ kia khá thú vị đấy, trước đây tôi rất không ưa cậu ta. Một tên công tử hư hỏng, cậu ấm đời thứ hai chỉ biết ngồi ăn rồi chờ chết. Nào ngờ cậu ta đàn ông với chuyện của Diêu Phi đến vậy, thủ đoạn tàn nhẫn và quả quyết. Dạo này Hoa Hải đang gặp phải phiền phức lớn vì bị cậu ta hành đấy.” Vinh Phong nhìn thoáng qua trường quay cách đó không xa, Diêu Phi hoá trang xong, đi ra khỏi xe hoá trang và đến tập thoại với nam phụ, “Như tôi đã nói, tôi chắc chắn sẽ không nhìn lầm về phương diện điện ảnh, tình yêu của đạo diễn với diễn viên được khắc vào trong màn ảnh. Cậu từng xem Đêm Xuân chưa? Đêm Xuân chính là Thẩm Thành viết cho Diêu Phi, bộ điện ảnh đó cực tuyệt vời.”
“Đêm Xuân?” Tư Dĩ Hàn vừa ngậm điếu thuốc vừa viết vẽ vào phân cảnh. Anh nhớ lại nội dung trong bộ Đêm Xuân, bỗng cảm thấy hình như mình và Vinh Phong không phải đang nói về cùng một Đêm Xuân: “Ông có chắc là bộ Đêm Xuân mà tôi đã xem đó chứ? Bộ phim quay lộn xộn, flop đến mức trông không giống là tác phẩm của Thẩm Thành. Mới đầu tôi đến rạp xem vì đó là phim của Thẩm Thành, 120 phút, sau khi xem xong tôi cảm thấy như mình vừa trải qua cả một kiếp, mà còn là cuộc sống đau khổ không thể tả nữa chứ. Douban chấm có 3.1 điểm, là một tác phẩm đáng sỉ nhục của Thẩm Thành, tuyệt vời ở đâu?”
“Nếu đổi vai chính sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đạo diễn, Đêm Xuân là một xuất phẩm của Hoa Hải, Hoa Hải là nhà đầu tư lớn nhất. Thẩm Thành đưa Diêu Phi tới tiệc rượu nhưng lại không thể đưa cô ấy về được.” Vinh Phong khảy tàn thuốc: “Nếu không đổi người thì chắc chắn bộ đó sẽ là một tác phẩm kinh điển, hãy tin vào phán đoán của tôi đi, nhất định sẽ đoạt giải đấy. Lúc ấy tôi mới biết, rằng anh ấy khóc vì thương xót cho một thiên tài, Diêu Phi đúng là một sự nuối tiếc.”
“Ông biết những điều này từ đâu vậy? Nếu là thật thì không thể trách đạo diễn Thẩm được rồi. Diêu Phi là nghệ sĩ của Hoa Hải, tên khốn kiếp Lý Thịnh kia muốn gieo hoạ cho người ta thì ông ấy không cách nào che chở được.” Lần đầu tiên Tư Dĩ Hàn nghe nói nguyên mẫu của Đêm Xuân lại là Diêu Phi, chuyện này liên quan đến việc riêng tư của người trong cuộc, nếu người trong cuộc không tiết lộ thì không thể nào tra ra được.
“Tuần trước tôi vừa gặp Thẩm Thành, xưa kia chúng tôi không ưa nhau, anh ấy chê tôi thị trường, còn tôi lại cảm thấy anh ấy làm màu. Bây giờ chúng tôi lại có thể tán gẫu đôi câu rồi.” Vinh Phong tiếp lời: “Anh ấy hết sức đề cử Diêu Phi cho tôi nên tôi mới tới xem thử. Trước khi lên máy bay, tôi đã xem lại Đêm Xuân lần nữa, trong đầu tự động đổi thành gương mặt mười tám tuổi của Diêu Phi, trải nghiệm vô cùng kì diệu đấy.”
Giữa kiệt tác và phim rác chỉ cách nhau một đường kẻ.
Tư Dĩ Hàn cũng biết Vinh Phong không chỉ đến đây thăm đoàn đơn giản vậy: “Ông định chuẩn bị cho bộ phim mới à? Hợp tác với Thẩm Thành sao? Chẳng phải ông muốn nghỉ ngơi vài năm hả?”
“Diễn viên giỏi chỉ có thể gặp chứ không thể cưỡng cầu, mai này có thời gian sẽ nghỉ ngơi, sau khi chết còn được an nghỉ cơ mà, không vội đâu.” Vinh Phong rít xong hơi thuốc cuối cùng, đạp xuống cát dụi tắt, dựa vào ghế sau rồi tiếp tục nhìn Diêu Phi cách đó không xa: “Tôi tính ở đây đến khi ‘Giữa Hè’ được quay xong.”
Tư Dĩ Hàn đặt bút xuống, rút điếu thuốc ra rồi giẫm tắt. Có thể giữ chân Vinh Phong ở đoàn phim là chuyện tốt, có thể đề cử Diêu Phi với Vinh Phong cũng là chuyện tốt, “Thật sao? Tôi sẽ thêm tên trong mục đạo diễn cho ông nhé?”
“Không được không được, tôi không có hứng thú được thêm tên, mai mốt truyền thông sẽ làm phiền tôi chết mất. Làm giám chế đã tốt lắm rồi, chủ yếu là cậu quay, còn tôi sẽ giúp cậu mắng bọn họ.”
Vinh Phong mắng người cực kì hung ác, chỉ một buổi chiều ông đã la mắng hầu hết các diễn viên trong đoàn rồi. Diêu Phi chưa từng thấy đạo diễn nào chửi bới ghê như thế, hoàn toàn khác với Vinh Phong trong tưởng tượng của cô.
Chiều ngày đầu tiên, Hạ Dương bị chửi phải khóc ba lần. Vinh Phong chỉ đứng bên cạnh vô cảm nhìn cô ta vừa khóc vừa tiếp tục diễn. Diêu Phi biết rõ nếu chưa qua cảnh thì cô vẫn phải đứng đây diễn với Hạ Dương. Trong cảnh này, cô phải đối diễn với Hạ Dương nhiều nhất, và lời thoại của Hạ Dương cũng rất nhiều.
Cô và Hạ Dương diễn suốt một ngày rưỡi, lần thứ mười chín mới qua.
Hoàn thành cảnh quay đầu tiên.
Sắc trời đã tối, ánh hoàng hôn phản chiếu tạo thành một màu đỏ. Diêu Phi nhận lấy nước Lưu Man đưa tới rồi ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch. Đoạn cô cầm chai nước rỗng, ngước nhìn bầu trời.
“Chị, đi chưa ạ?”
“Có thuốc lá không?” Diêu Phi quay lại nhìn Lưu Man.
Lưu Man sửng sốt, nhanh chóng nhìn khắp bốn phía rồi lại nhìn Diêu Phi. Cô ấy khiếp sợ trợn tròn mắt: “Chị hút thuốc lá sao?”
Diêu Phi lắc lư như lên đồng, nhập tâm vào vai diễn là chuyện rất hao tổn tâm trí, đầu óc cô chưa tỉnh táo lắm nên mới vô thức hỏi xin thuốc lá từ người khác. Cô quên mất mình không hút thuốc lá trước mặt Lưu Man, và Lưu Man cũng không biết cô hút thuốc lá.
“Thôi, đi thôi.”
“Nam Kinh được không?”
Diêu Phi quay lại thấy Vinh Phong vừa đút một tay vào túi vừa đi tới, đồng thời đang cầm bao thuốc lá Cửu Ngũ Chí Tôn (*) và một cái bật lửa.
(*) Ở đây ý nói loại thuốc lá của hãng Nam Kinh.
Sao ông lớn còn chưa đi thế nhỉ? Diêu Phi nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc.
“Cảm ơn đạo diễn.” Diêu Phi nhận lấy hộp thuốc lá và bật lửa, rút ra một điếu rồi nhẹ nhàng ngậm lấy. Gió hơi lớn, cô phải giơ tay lên che chắn. Bật lửa bén lên điếu thuốc, đầu thuốc bắt lửa sáng rực, mùi thuốc lá xua tan đi những k1ch thích, cực nhọc và đè nén được sự lo lắng.
Diêu Phi trả lại hộp thuốc và bật lửa, cô vẫn còn sợ hãi về chuyện Vinh Phong vừa la mắng mọi người. Cô lùi về phía sau nửa bước rồi tôn kính hỏi thăm: “Ông còn chưa đi ạ?”
“Giúp đạo diễn của cô cậu giải quyết hậu quả.” Vinh Phong cũng rút một điếu ra, châm lên rít một hơi: “Hôm nay cô cảm thấy thế nào?”
“Rất thuận lợi.” Nam Kinh mạnh hơn Tô Yên, bình thường Diêu Phi chỉ hút thuốc lá dành cho nữ hoặc Tô Yên. Cô cầm điếu thuốc và nhìn Vinh Phong. Khi đối diện với Vinh Phong, cô luôn hết sức khiêm tốn: “Ông cảm thấy tôi thế nào ạ?”
Vinh Phong không phê bình, ông giơ ngón tay chỉ vào chiếc xe việt dã đang đậu gần đó: “Cô biết lái loại xe đó không? Hộp số tay.”
Diêu Phi gật đầu: “Biết ạ, nhưng tôi không có bằng lái ở đây, có thể lái xe được không?”
“Ở cái nơi tồi tàn này sẽ không có cảnh sát giao thông chặn cô đâu.” Vinh Phong sải bước đến chỗ chiếc xe việt dã: “Đến đây đi, lái xe cho tôi.”
Diêu Phi gảy tàn thuốc xuống mặt cát, chỗ này thật sự khá đổ nát, cả một thị trấn không có một cái thùng rác đàng hoàng, phương thức xử lý rác thải là một mớ hỗn độn. Người của đoàn phim hút thuốc lá xong sẽ gảy tàn thuốc xuống mặt cát sỏi, và tro thuốc lá sẽ lẫn vào trong cát. Diêu Phi rảo bước đuổi theo Vinh Phong, lúc đi tới xe thì điếu thuốc còn dư lại một đoạn.
Vinh Phong ném chìa khoá xe tới, Diêu Phi bắt được chìa khoá rồi mở cửa xe ra. Vịn cửa xe có đường nét lạnh lùng và ngang ngược, cô hút hết điếu thuốc, giẫm tắt tàn thuốc và bước chân lên xe, rồi quay lại nhìn vào mắt Vinh Phong.
Vinh Phong tặc lưỡi nhưng không biết ông đang tặc lưỡi vì điều gì, điếu thuốc trên ngón tay ông cũng còn thừa lại một đoạn ngắn. Lên xe, kéo cửa sổ xe xuống, ông gác khuỷu tay lên cửa sổ: “Mấy năm qua cô làm gì?”
Diêu Phi đạp côn rồi nhả ly hợp, đoạn nhìn thoáng qua Vinh Phong đang ngồi ở ghế phó lái, không hiểu ông hỏi thế là có dụng ý gì. Cô chẳng biết phải trả lời thế nào mới tốt, bởi lẽ trước mặt Vinh Phong cô giống như một học sinh tiểu học đang đối diện với thầy giáo.
“Lúc không quay phim ư?”
“Ừ, bảy năm qua.” Vinh Phong gảy tàn thuốc, quay đầu nhìn về mặt biển giáp với đường chân trời ở phía xa. Vì góc nhìn, nước biển dậy sóng trông cao hơn mặt đất bằng, hoà quyện với sắc trời, như thể thế giới có thể lật úp bất cứ lúc nào.
Diêu Phi vừa lái xe vừa đáp: “Mấy năm qua tôi đi học diễn xuất, bổ sung những gì trước đó chưa được học. Tiêu hết tiền nên tôi phải đi tìm việc làm, chủ yếu diễn kịch trên sân khấu thôi.”
Đã lâu Diêu Phi chưa lái lại loại xe hộp số tay này, lúc chuyển cần số làm xe chợt lắc nhẹ. Cô nói: “Xin lỗi.”
Vinh Phong bắn tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, quay qua nhìn chăm chú vào Diêu Phi: “Sao cô không đổi nghề đi?”
“Tôi thích diễn xuất.” Diêu Phi ngẫm nghĩ rồi nói: “Không thể diễn xuất thì tôi không biết sống một năm, mười năm hay một trăm năm có gì khác nhau cả.”
Diêu Phi vẫn đang trong tạo hình của vai diễn, tóc được cột thành đuôi ngựa, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên trên đã bị đóng một lớp bụi dày, nhưng làn da trắng trẻo, thêm đôi mắt trong suốt điềm tĩnh.
“Cô muốn diễn vai gì nhất?” Vinh Phong nhìn Diêu Phi, cảm thấy cô là một người không quá tham vọng, hiếm khi ông thấy được bốn từ này ở một diễn viên trẻ tuổi. Cô đóng phim không phải để nổi tiếng, không phải vì tiền. Vinh Phong quan sát mấy ngày, chỉ có khi diễn xuất thì trong mắt cô mới có ánh sáng, thời gian còn lại thì đều viết ngoáy, “Không có bất cứ mục tiêu nào à?”
Diêu Phi lắc đầu, quả thật cô không hề nghĩ đến chuyện này: “Chỉ cần kịch bản đừng quá phi logic thì tôi sẽ đóng. Tôi không kén chọn kịch bản mấy.”
“Cô am hiểu cái gì?”
“Gì cũng biết ạ.”
“Gì cũng biết sao?” Vinh Phong gõ lên cửa sổ xe: “Tự tin vậy à.”
Nếu là người khác, Diêu Phi dám trả lời tôi rất tự tin. Tuy vậy khi nó được thốt ra từ miệng Vinh Phong, Diêu Phi phải dựng hết tóc gáy, dấu hiệu của sự tôn trọng. Diêu Phi trả lời không nhanh bằng vừa nãy, suy ngẫm một hồi lâu, cô không biết mình sẽ bị hố ở đâu, loáng thoáng cảm thấy chỗ này nhất định có bẫy.
“Ông muốn tôi đóng vai gì sao ạ?”
“Cô từng yêu đương chưa?” Vinh Phong gõ vào cửa sổ xe, giọng điệu không quá nghiêm túc.
Diêu Phi nắm chặt tay lái.
“Mấy thứ giữa nam và nữ ấy, yêu kiểu gì cũng được, cô từng yêu chưa?”
Câu hỏi này vô cùng trực tiếp, Diêu Phi hơi choáng váng. Yết hầu chuyển động, hồi lâu sau, cô lắc đầu: “Chưa từng.”
“Cô rất thông minh và có thiên phú về diễn xuất. Cô biết vận dụng phương thức biểu diễn, nhưng con đường diễn xuất của cô không rộng như cô những tưởng đâu, ở cô thiếu một vài thứ.”
“Thiếu gì ạ?” Diêu Phi hỏi.
“Cụ thể thì phải đợi đến ngày mai, nếu ngày mai xong việc mà tôi không mắng đến mức cô suy sụp thì cô cứ tìm đến tôi, tôi sẽ cho cô biết.”
Diêu Phi lái xe vào bãi, lòng bàn tay đã chảy mồ hôi, trên mặt nóng hừng hực. Vinh Phong nói cô thiếu vài thứ, cô đang tự tin quá rồi, bản thân cô chưa tài giỏi đến vậy.
Vinh Phong mở cửa xe đi xuống: “Đưa chìa khoá xe cho Chu Đỉnh nhé.”
Diêu Phi nhanh chóng cởi dây an toàn, xuống xe đuổi theo Vinh Phong: “Đạo diễn, ông có thể nói cho tôi biết, tôi còn thiếu sót ở đâu không ạ? Tôi rất muốn biết.”
Vinh Phong không trả lời, chỉ khoát tay rồi sải bước vào khách sạn.
Diêu Phi không nhận được đáp án nên trong lòng sốt sắng. Vinh Phong là một đạo diễn cực kì sắc bén. Mấy ngày vào đoàn phim vừa qua, ông đã nhìn thấu mỗi diễn viên, đưa ra vấn đề nào cũng đúng trọng điểm.
Cảnh quay của Hạ Dương hôm nay và hai ngày trước quả thật là một bước nhảy vọt về chất lượng. Diêu Phi biết tại sao, bởi Vinh Phong rất biết dạy diễn viên. Ông có thể nói chính xác vấn đề họ đang gặp phải, đồng thời giải quyết được chúng ngay.
Ông nói có vấn đề, vậy tám mươi phần trăm là có vấn đề thật.
Diêu Phi đặt chìa khoá xe ở chỗ đội trưởng đội bảo vệ lầu một, rồi quay về phòng cầm quần áo đến nhà tắm. Dòng nước lạnh lẽo xối lên đầu cô, trong khi cô vẫn còn đang thẫn thờ. Rốt cuộc mình thiếu sót ở đâu chứ? Cô tắm rửa xong, thay chiếc áo phông lớn và quần dài ra ngoài thì đụng mặt Lưu Man.
“Chị Phi, sáng mai sẽ diễn cảnh tương phùng, diễn với anh Duệ đó ạ.”
Diêu Phi cầm khăn lông lau tóc, nhìn chăm chú vào Lưu Man: “Hả?”
“Ngày mai mình sẽ đến địa điểm số bốn quay phim, tại địa điểm số ba gặp sự cố ngoài ý muốn, vậy nên đạo diễn dặn sẽ quay ở điểm bốn trước ạ.” Diêu Phi lau tóc, về phòng xem lịch trình, trước tiên sẽ quay ở điểm số bốn. Đầu cảnh số bốn chính là cảnh cô và Thương Duệ gặp lại nhau. Tất cả những cảnh quay giữa cô và Thương Duệ toàn là tình yêu. Thảo nào Vinh Phong hỏi cô từng yêu đương chưa, vì ngày mai phải đóng cảnh tình cảm.
Thiếu sót ư? Thiếu tình yêu. Diêu Phi bỗng ngộ ra, cô thiếu tình yêu.
“Thương Duệ bị cảm nắng đã khoẻ rồi à?” Diêu Phi hỏi.
“Dạ.” Lưu Man hỏi: “Tối nay chị muốn ăn gì? Em sẽ lấy cơm cho chị.”
“Chị không muốn ăn.” Diêu Phi đáp: “Em ra ngoài mua cho chị một bao thuốc lá nha, loại nào cũng được.”
“Cần nói với tổng giám đốc Tô không ạ?” Lưu Man muốn nói lại thôi, không ngờ Diêu Phi biết hút thuốc lá.
Hôm qua Tô Minh đã về nước.
“Nói đi, khi chị quay phim sẽ hút thuốc lá, nhiều năm lắm rồi.” Diêu Phi mạnh tay chà lau đuôi tóc rồi đặt khăn lông xuống: “Mùi thuốc lá có thể hoá giải lo âu, diễn viên hút thuốc lá là việc rất bình thường.” Diễn viên phải đổi chác bằng tình cảm, nếu không điều chỉnh tốt cảm xúc sẽ dẫn đến uất ức. Trong lúc đóng phim, Diêu Phi sẽ hút thuốc, cô cần dùng mùi thuốc để xoa dịu tâm trạng, rất nhiều đạo diễn đều hiểu được, bởi phần lớn đạo diễn đều hút thuốc.
“Dạ, em sẽ đi mua ạ.”
“À đúng rồi, mùi nước hoa nam nào dễ ngửi vậy? Mùi nhẹ một chút, đừng là loại có thành phần xạ hương.”
“Em từng mua cho bạn trai cũ loại Hermes Địa Trung Hải Garden, không có xạ hương đâu ạ. Vả lại, mùi dễ chịu lắm, hoặc Bleu De Chanel có mùi hương gỗ, em từng mua rồi, không có xạ hương đâu chị. Cả Hermes Earth nữa. Em mua không nhiều nước hoa dành cho nam lắm, chị mua cho ai ạ? Giá tầm bao nhiêu? Mấy món này không đắt lắm đâu.”
“Mình cũng mua được những thứ này sao.” Diêu Phi hỏi: “Ở đây mua được hả?”
“Mua từ chỗ khác đến ạ, gửi bằng bưu kiện đến thành phố, cuối tuần đoàn phim sẽ đến thành phố để mua, cứ để họ nhận giùm không phiền phức đâu chị.”
“Cảm ơn, em đi ăn cơm đi.” Diêu Phi cầm điện thoại xem giờ, đã bảy giờ tối. Cô chưa kịp sấy tóc, cầm kịch bản ra ngoài rảo bước đến phòng Thương Duệ rồi gõ cửa.
Mới đầu khi nhận kịch bản, cô đã đi tìm phim của Thương Duệ xem thử. Dùng tinh thần chuyên nghiệp, cô kiên nhẫn xem hai bộ, và rồi Diêu Phi cảm thấy tinh thần của mình bị chấn động mạnh.
Người khác diễn xuất để đòi tiền, còn Thương Duệ diễn xuất để đòi mạng.
Không ai trả lời, Diêu Phi lại gõ cửa. Cửa được mở ra từ bên trong. Thương Duệ đang thờ ơ ngậm điếu thuốc, mặc T-shirt màu đen và quần jeans, thái độ bất cần và hờ hững.
Có vẻ như anh đang muốn chửi bới, tuy vậy anh vội mím môi lại khi đối diện với ánh nhìn của Diêu Phi. Lùi ra sau nửa bước, anh giơ tay lấy điếu thuốc xuống, dụi tắt rồi ném vào gạt tàn thuốc. Anh khoanh tay nghiêng người dựa vào cửa tủ, nhướng đôi mi dày, đôi đồng tử sâu hút quan sát Diêu Phi từ trên xuống, đoạn muốn cười nhưng không cười: “Diêu Phi, cô có biết buổi tối đến gõ cửa phòng của nam diễn viên là có nghĩa gì không?”