Nhập Thụy Chỉ Nam

Chương 39




Hôm nay gió mạnh, nhưng nắng cũng rất to, Khang Dĩ Hinh không đến công ty mà ngồi trong nhà kính phơi nắng. Bảo mẫu pha cho bà bình trà, đặt trên kệ kính gần tay.

Bà muốn chờ Ninh Diệc Duy nhắn tin phản hồi, nhưng không chắc có chờ được hay không.

Cuối kì nghỉ hè trước khi Khổng Tổng vào trung học, họ dọn vào biệt thự này.

Mùa hè năm đó, bà vừa kết thúc ba năm ngoại phái, trở về tổng công ty nhậm chức, Khổng Tổng thuận lợi học lên trung học phụ thuộc đại học D, Khổng Thâm Phong dẫn dắt nhóm mình giành được giải thưởng lớn đầu tiên trong sự nghiệp.

Phòng trang hoàng xong mất nửa năm, còn thiếu vài bức tranh trưng bày, nhà thiết kế đưa Khang Dĩ Hinh mấy gam màu, đề cử vài phòng tranh và một ít tác phẩm, bà cũng chưa mua.

Bởi giữa tháng 8, một tác giả truyện tranh Khổng Tổng yêu thích tổ chức buổi đấu giá mùa hè, Khang Dĩ Hinh đáp ứng sẽ dẫn nó đi xem. Khổng Thâm Phong vốn không muốn đi, bị Khang Dĩ Hinh bức ép nghỉ hai ngày, cả nhà cùng nhau đến Hokkaido, ở chính khách sạn tổ chức đấu giá. Kết thúc phiên đấu giá, họ mua về ba bản tranh gốc.

Tâm nguyện của Khổng Tổng được hoàn thành, phấn khởi vô cùng, ôm Khang Dĩ Hinh nịnh nọt mẹ à mẹ thật tốt. Khổng Thâm Phong sốc nặng vì mức giá trên trời, tận khi về phòng vẫn hừng hực phẫn nộ như một tên nhóc, không ngừng oán trộm Khang Dĩ Hinh, vì cái lí do kinh hoàng gì phải mua cho trẻ con đồ đắt đến vậy, lầm bầm lải nhải năm nay phòng thí nghiệm của ông chế tạo thiết bị lược quang XUV cũng chẳng tiêu tốn từng ấy, các giáo sư trong khoa đều bảo cuối năm phải trao ông giải thưởng tiết kiệm, không ngờ nhà ông lại mua cho con trai bức tranh đắt đỏ như thế! Không dám lãnh thưởng đâu, sao chịu thấu nỗi hổ thẹn này!

Khang Dĩ Hinh còn nhớ bản thân nói rằng, con mình thích, anh câm miệng cho em, dặn dò Khổng Thâm Phong tuyệt đối không được đề cập chuyện này trước mặt Tiểu Tổng.

Khổng Thâm Phong ấm ức, tức giận, bất bình, đầy mặt viết hai chữ “Không vui”, ngoài miệng chỉ có thể ngoan ngoãn nói, “Rồi rồi, không đề cập thì không đề cập”.

Đến bây giờ Khang Dĩ Hinh nhớ lại biểu cảm của ông vẫn thấy buồn cười, nhưng cười không nổi, bởi nó đã không còn vui, không còn vui chút nào.

Tối hôm qua Khang Dĩ Hinh gặp Ninh Diệc Duy xong về nhà khó ngủ, lên trang chủ trường cấp II của Ninh Diệc Duy mò tìm thông tin cậu, thật sự tìm được một cái video.

Sau khi luận văn thí nghiệm của Ninh Diệc Duy đoạt giải, nhóm đàn em ban truyền thông đi phỏng vấn cậu, từ phút thứ 10 đến phút 15 của video.

Ninh Diệc Duy ngày ấy thật sự rất nhỏ gầy, trông bé bỏng hơn cả đàn em, không giống Khang Dĩ Hinh như hiện tại mà giống hai vợ chồng bà kết hợp. Cậu mặc một chiếc áo thun bình thường, bên ngoài là áo khoác đồng phục, giọng chưa vỡ, tóc mềm mại xoã trên mặt, toát ra dáng vẻ ngoan ngoãn cực kì.

Một em gái đọc bản thảo, hỏi cậu gần đây có sở thích gì, Ninh Diệc Duy trả lời gần đây cậu thích tích cóp tiền, muốn mua một chiếc máy tính cũ giá rẻ để đơn giản hoá quá trình thu ngân ở siêu thị của bố.

Ninh Diệc Duy kể cậu làm thu ngân ở siêu thị bố mình từ lúc chạng vạng tan học đến lúc siêu thị đóng cửa.

Mọi người không biết đâu, thu ngân buổi tối rất khó tìm nhân viên, Ninh Diệc Duy cười tủm tỉm nói, bố mình không tuyển được người, hàng hoá trong siêu thị quá nhiều, tuy mình nhớ dễ, nhưng người khác không nhớ được.

Sau đó Ninh Diệc Duy còn cho đàn em xem cách tính tiền siêu tốc, bọn nhỏ lấy bút viết, sách vở linh tinh định giá làm hàng, Ninh Diệc Duy thoăn thoắt nhận hàng, trôi chảy bỏ vào túi, lập tức nói ra một con số, em trai bên cạnh bấm máy tính kiểm tra đáp án của cậu.

Như thể đang chơi một trò chơi rất thú vị, lúc em trai bấm máy vì vội vàng mà nhập sai, cả bọn cùng nhau cười haha vui vẻ.

Căm phẫn từ xương cốt Khang Dĩ Hinh lan tràn, từng khắc một tra tấn bà.

Bà không thể dừng dằn vặt, cớ sao Ninh Diệc Duy phải làm những việc này, đứa trẻ non nớt như thế, đứng cả đêm tính tiền, ra được bao nhiêu lợi nhuận, lợi nhuận một năm của siêu thị có đủ để Khổng Tổng mua nửa bức tranh gốc không?

Hẳn là không.

Khổng Tổng khi còn nhỏ thể chất không tốt, thường xuyên sinh bệnh, Khang Dĩ Hinh bốn năm đổi mười một bảo mẫu, mời đến cả bảo mẫu nổi tiếng trong nghề, người có trả nhiều tiền cũng khó mời ấy. Chính mẹ bà còn cảm thấy bà khoa trương, nói đến mức này sao, chỉ là trông trẻ thôi mà, nhưng Khang Dĩ Hinh thật sự cho rằng, bởi mấy bảo mẫu trông trẻ đó làm ăn không cẩn thận nên cục cưng của bà mới ốm đau.

Có lần Khổng Thâm Phong mang Khổng Tổng đi công viên tản bộ, Khổng Tổng bị ngã trầy gối, bà xót con tới nỗi khoá cửa phòng cãi nhau với Khổng Thâm Phong một trận to, hận không thể khiến Khổng Thâm Phong cũng ngã cho bà. Từ đấy, Khổng Thâm Phong không bao giờ được một mình mang Khổng Tổng ra ngoài nữa.

Bà lo lắng thương yêu Khổng Tổng đứt gan đứt ruột, thương suốt hai mươi năm, chưa một giây dám lơi lòng, nhưng còn Ninh Diệc Duy thì sao?

Ninh Diệc Duy không có gì cả. Ninh Diệc Duy học tiểu học ở trường cho dân nhập cư, từng rùm beng mấy vụ ngộ độc thức ăn, Ninh Diệc Duy đọc sách nơi ấy, mỗi ngày phải ăn những gì.

Cậu theo bố mẹ nuôi về quê, quê bọn họ năm ngoái mới xây xong sân bay, trước đây phải ngồi xe lửa sơn xanh mười lăm tiếng đồng hồ, thời điểm vào xuân như lúc này, nếu chỉ mua được vé đứng, Ninh Diệc Duy phải đứng.

Khổng Tổng từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần ra cửa chưa từng ngồi khoang phổ thông, ghế hạng hai, thậm chí khách sạn năm sao bình thường cũng chướng mắt nó.

Tết âm lịch Khang Dĩ Hinh đưa Khổng Tổng đi nghỉ phép, thời điểm bà thoa kem chống nắng cho Khổng Tổng trên bãi biển nhiệt đới, Ninh Diệc Duy hẳn đang đứng chen trong xe lửa thông hầm.

Điện thoại Khang Dĩ Hinh “Đinh” một tiếng, bà cầm lên xem thử, lại đặt trở về.

Không phải Ninh Diệc Duy trả lời, là thông báo trừ tiền từ thẻ tín dụng Khổng Tổng.

Việc chuyển trường của Khổng Tổng đã chốt, thi hết kỳ I năm nhất xong, học bạ sẽ tức khắc chuyển ngay. Đại học A nằm tại tỉnh lị kế bên, đường sắt cao tốc đi hết ba tiếng rưỡi, thứ hạng của trường tuy kém đại học D nhưng vẫn rất cao, dù sao nếu là Khổng Tổng tự mình thi thì chắc chắn không đậu.

Sau khi nghe tin việc chuyển trường không thể gỡ gạc, Khổng Tổng tức giận chiến tranh lạnh cùng Khang Dĩ Hinh, liên tiếp vài ngày không về nhà, thuê khách sạn giận lẫy. Thẻ thì cứ quẹt đều đều, thông báo ngân hàng lâu lâu lại đến. Nếu là ngày trước, bà đã sớm ầm ĩ với Khổng Thâm Phong rồi chạy đi tìm Khổng Tổng, nhưng lúc này bà không.

Có thể vì sợ Khổng Tổng sẽ nhìn thấu tâm sự của bà, sợ dại dột làm tổn thương Khổng Tổng, có thể đơn thuần chỉ vì trốn tránh, sợ gặp mặt sẽ không nhịn được hận nó.

Mỗi ngày có vài phút, Khang Dĩ Hinh chấp nhận rằng chuyện đã rồi, nhưng qua vài phút ấy, nỗi lòng không cam và đau đớn tột cùng lại cuồn cuộn dậy sóng. Miệng vết thương của bà nhìn nhỏ, nhưng sâu bên trong mục ruỗng, chẳng cách nào ngăn máu ngừng tuôn.

Làm sao bà có thể giữ nổi tình thương trọn vẹn dành cho Khổng Tổng, Ninh Diệc Duy sớm đã có gia đình khác, có cha mẹ khác, vết thương của bà nào có cơ may kết vảy, nó sẽ không bao giờ khép lại, sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn thối rữa ở đó thôi.

Khang Dĩ Hinh ngẩn ngơ, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Khổng Thâm Phong, bà nhận máy, nghe Khổng Thâm Phong sốt ruột hỏi bà: “Bà xã, hôm qua em bảo chưa nói gì đúng không? Sao Lương Sùng báo anh con đã biết rồi.”

“Bà ngồi sôpha của trung tâm thực nghiệm, thấy em đi ngang mới đứng dậy gọi em.” Ninh Diệc Duy sụt sịt nói, mắt đỏ hoe nhưng tinh thần sáng láng.

Cậu buồn xong, tâm trạng khá hơn rất nhiều, hơn nữa sau khi biết bản thân không phải bị bố mẹ vứt bỏ, nói chuyện cũng tự tin hẳn lên, chịu kể Lương Sùng chuyện hôm qua gặp Khang Dĩ Hinh: “Trước mặt bà có cốc nước, là cốc gốm trắng của văn phòng trường, đế cốc có hai vòng xanh, mặt trên có huy hiệu, anh Triết Phi mang mấy cái về phòng, còn cho Tử Duệ một cái.”

“Ừ.” Lương Sùng nói.

“Nói cách khác, có nhân viên trung tâm thực nghiệm rót nước cho bà, nếu bà muốn tìm hòm thư giáo sư, vì sao không hỏi người đó luôn? Rất rõ ràng, vì bà ấy đang đợi em.” Ninh Diệc Duy trình bày suy luận của mình.

Lương Sùng không đáp, Ninh Diệc Duy lại hỏi: “Bà ấy ngốc anh nhỉ?”

“Không tới nỗi.” Lương Sùng nói.

“Bên cạnh đó còn có năm điểm đáng ngờ, để em lần lượt giải thích cho anh.” Ninh Diệc Duy nghiêm túc xoè bàn tay đếm ngón tay, so ra năm cái, vừa định bắt đầu, Lương Sùng như không thể nhịn nổi nữa, phụt một tiếng, lại lập tức cúi gằm, ý đồ che giấu sự thật bản thân đang cười.

“Lương Sùng, anh cười cái gì đó!” Ninh Diệc Duy ngờ vực hỏi hắn.

Lương Sùng cuối cùng không nghẹn được, học Ninh Diệc Duy xoè bàn tay: “Năm điểm đáng ngờ nè.” Sau đó ôm lấy Ninh Diệc Duy, rúc đầu vào vai cậu cười phá lên.

Ninh Diệc Duy bị hắn níu chặt, đẩy mãi không ra, vừa xấu hổ vừa giận dữ mắng hắn: “Có gì buồn cười chứ! Em không thèm nghe anh nói nữa.”

“Đừng mà,” Lương Sùng ngẩng đầu, hôn mặt cậu cái chụt, dỗ dành như đang lừa trẻ con, “Tận năm điểm đáng ngờ đó, không phải còn chưa nói xong sao.”

Ninh Diệc Duy sống chết không nói, trong miệng lầm bầm “Tử Duệ sẽ không cười mình”, “Mình chẳng thèm đàn gảy tai trâu” này nọ.

Cậu kệ Lương Sùng ôm trong chốc lát mới nguôi giận, giơ tay ôm lại eo Lương Sùng, chôn mặt trong ngực hắn, rầu rĩ nói: “Sau này họ định tính sao nhỉ.”

“Họ đương nhiên muốn ở bên em,” Lương Sùng vuốt lưng Ninh Diệc Duy, hỏi cậu, “Nhưng bản thân em nghĩ thế nào?”

“Em không biết,” Ninh Diệc Duy nói, “Bố mẹ em chắc khó chấp nhận chuyện này.”

Cậu đang chỉ Lục Giai Cầm và Ninh Cường, vốn là một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, giờ đột nhiên thay đổi.

“Hơn nữa họ còn có Khổng Tổng,” Ninh Diệc Duy nói, “Em với Khổng Tổng không ưa nhau, gặp mặt sẽ đánh nhau mất!”

“Không cần gặp nó,” Mặt Lương Sùng lạnh xuống, dặn dò Ninh Diệc Duy, “Em cứ từ từ, quyết định là ở em, không ai thúc ép em cả.”

Ninh Diệc Duy gật gù: “Nói đến đây, em lại nhớ tới một tin tức em từng đọc, tiêu đề của nó trong ký ức em hãy còn mới mẻ, ‘một con mèo sống cùng hai gia đình suốt chín năm, chủ nhân không hề phát hiện’.”

“……”

“Anh cảm thấy con người có thể làm vậy được không.” Ninh Diệc Duy trầm ngâm nói.

“……”

“Lương Sùng! Đừng tưởng em không biết anh đang ——”

HẾT CHƯƠNG 39.